Chương 33: Mặc niệm

CHƯƠNG 33: MẶC NIỆM

“Lúc cận kề sinh tử, hãy mở túi gấm ra mà đọc, nó là cọng rơm cứu mạng của ngươi, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất. Nhớ đấy! chỉ được một lần duy nhất”.

Tay Vô Ngân sờ vào miệng túi gấm, cái âm thanh quen thuộc lại vang vọng trong lòng hắn. Đối mặt với Dị thú cấp 3 - Độc Giác Cự Long, hắn chỉ như một ngọn cỏ ven đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dẫm nát. Khoảnh khắc cận kề sinh tử là đây.

Qua Long đứng bên cạnh như đã chết đứng, hắn hoàn toàn không thể cử động. Nhưng với Vô Ngân thì khác, hắn không hề bị nỗi sợ hãi thao túng cơ thể mình, hai ngón tay đã đưa vào túi gấm, hắn cảm giác được hai ngón tay của mình đang kẹp một tờ giấy mỏng, hắn biết mình không thể chần chừ được nữa. Nhưng rồi, hành động tiếp theo của Độc Giác Cự Long khiến tay của hắn chợt khựng lại.

Cả người Độc Giác Cự Long lúc này vẫn còn nghi ngút khói bốc ra từ lớp da cháy sạm, nhưng dường như nó ngửi được một cái mùi khác nữa, khịt khịt cái mũi, nó trở nên nghi hoặc, con mắt to lớn nhìn vào Vô Ngân thật sâu, thoáng chốc, con mắt đỏ rực của nó trở nên co rụt.

Ngay lúc đó, Độc Giác Cự Long quay người mà bỏ đi, lần này là nó đi thật, chỉ trong vài hô hấp, hình ảnh một cọn cự long to lớn chỉ bằng một cái chấm nhỏ nằm phía chân trời.

“Oạch”.

Qua Long ngã nhào thân thể về sau, quần áo hắn đã thấm đẫm mồ hôi. Hắn không biết tại sao mình còn sống sót, dạo một vòng trước Quỷ môn quan, khiến tinh thần hắn sa sút thấy rõ, Độc Giác Cự Long đã rời đi từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa thực sự hoàn hồn.

Vô Ngân thì ngược lại, hắn vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Độc Giác Cự Long, nhưng lý do gì khiến nó bỏ đi thì hắn chưa nghĩ ra được.

“Bốp”.

Vô Ngân đá vào bắp đùi của Qua Long ở bên cạnh.

“Oái! Khốn kiếp! Sao lại đánh ta”.

Qua Long hét lớn theo phản xạ, tay hắn ôm cái đùi mà xuýt xoa.

“Ta tưởng ngươi vì sợ mà chết luôn rồi, đá cho ngươi tỉnh lại mà thôi”.

Vô Ngân cười gian mà trả lời. Quả thật hắn cũng muốn xốc lại tinh thần cho anh bạn “đồng chí” của mình.

Qua Long nghe thế, tình thần mới hồ hởi trở lại, lúc này hắn mới cười mà nói.

“Nước tiểu trộn với phân của Dị thú, quá dữ! Ngươi là một thiên tài! Đến Dị thú cấp 3 còn chán ghét bỏ đi, ngươi phải cho ta một bình khác để phòng thân nhé”.

Vô Ngân nghe thế mà khóe môi co giật, Qua Long nào đâu biết, thứ đó chỉ đánh lừa được bọn dị thú cấp 5 trở đi mà thôi. Con Độc Giác Cự Long bỏ đi chắc hẳn là vì một nguyên nhân khác. Nhưng nghe thấy tên kia đang tâng bốc mình, hắn cũng lười giải thích.

“Hết rồi, nhẫn không gian của ta có hạn, không thể chuẩn bị quá nhiều, trên đường đi ta sẽ điều chế thêm vài bình nữa”.

Qua Long mới đầu hơi thất vọng, nhưng rồi cũng cười lớn mà gật đầu đồng ý. Hắn quyết tâm phải bào bằng được vài bình nữa trong tay Vô Ngân. Người đời xem nó là thứ ô uế từ phân và nước tiểu, nhưng trong mắt hắn, nó chẳng khác gì là một bảo vật giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được.

Vô Ngân và Qua Long lọ mọ trèo ra khỏi hố sâu, bọn họ biết mình không có thời gian để nghỉ ngơi, không biết vòng vây của Lý Chiến có bị Dị Thú Triều Nguyên phá đi hoàn toàn chưa, nhưng chắc chắn nó sẽ tạo ra lỗ hổng lớn, họ phải nắm chắc thời gian để mà tẩu thoát.

Hai thân hình một gầy, một béo lén lút bò ra khỏi cái “hang chuột”, thế rồi cảnh sắc xung quanh khiến hai người bọn họ trở nên chết lặng một lần nữa.

“Đây … đây là Cúc Phương sâm lâm sao?”.

Qua Long giật mình hỏi theo bản năng. Dù biết câu trả lời là gì, nhưng hắn vẫn chưa tin tưởng những gì hiện ra trong mắt mình lắm.

Trước đây, nơi này là một mảnh rừng xanh um, trập trùng cây cối và bụi rậm. Nhưng giờ chẳng khác gì một bình nguyên thu nhỏ cả, mọi thứ đều bị san bằng, hàng ngàn cây cổ thụ vì bật rễ mà nằm trên mặt đất, có chỗ thì bị cháy xém, có chỗ thì bị dẫm nát, ghim cả mình xuống bùn đất. Chỉ có đúng hai chữ để hình dung cái cảnh sắc này, đó là “điêu tàn”.

Vô Ngân và Qua Long hôm qua chỉ được nhìn qua khe hẹp, nào thấy hết được sự tàn phá khủng bố của trận chiến kia. Thấy vạn vật trở nên hoang tàn, hai bọn hắn thầm thấy mình thật may mắn, trốn giữa trung tâm trận chiến mà vẫn sống sót, quả là một điều kỳ tích.

Không có thời gian để chiêm nghiệm về sự may mắn của chính mình. Vô Ngân thúc dục Qua Long đi về phía trước, cả hai vẫn hướng về phương bắc mà đi.

Bộ hành được mười phút, cái thảm cảnh của Dị Thú Triều Nguyên mới dần lộ ra trong mắt hai người Vô Ngân và Qua Long. Dưới chân họ toàn là xác chết, Dị thú có, mãnh thú có, và dĩ nhiên có cả … xác người, chúng nằm la liệt, chồng chéo mà đè lên nhau, có thi thể hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng có thi thể chỉ còn lại một nữa. Ruồi nhặng bay thành từng đàn, chúng thi nhau hút từng giọt huyết tinh còn vương vãi. Xa xa, không ít kền kền và quạ bắt đầu sà xuống, chúng chẳng buồn giành giật miếng mồi với nhau như thường ngày, bởi … có quá nhiều xác chết. Hiện tại, cái bãi “tha ma” này hiện chỉ có Vô Ngân và Qua Long là những người còn sống.

“Phịch”.

Hai đầu gối của Qua Long chợt khụy xuống, hắn lặng lẽ cúi đầu mà lạy, trán hắn sụp sâu xuống mặt cỏ, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn. Lần đầu tiên, Cúc Phương sâm lâm được tưới bằng nước mắt của một người chiến sĩ.

Trong những xác chết kia, đa phần là người mang sắc phục của Sát Mộc sư đoàn, tuy không còn nhìn rõ mặt mũi, nhưng Qua Long chẳng hề quan tâm, mười bảy năm phục vụ quân đội, Sát Mộc sư đoàn đã là ngôi nhà thứ hai của hắn rồi, nó cũng là nơi ban phát cho hắn những đồng tiền quý giá, để hắn có thể nuôi sống “người nhà” của mình. Lúc này, trong hắn là một sự dằn vặt to lớn, kéo theo theo nỗi đau thấu tận tâm can.

Vô Ngân lặng nhìn Qua Long suy sụp mà quỳ dưới đất. Hắn có tiếc thương những người kia không? Có! Nếu nói không sẽ là một lời nói dối. Vô Ngân hắn biết rõ ai mới là kẻ thù của hắn, những binh sĩ Sát Mộc sư đoàn chết ở đây, họ là kẻ vô tội. Sự thương tiếc của hắn nó khác hoàn toàn với Qua Long, đó là một sự xót xa dành cho những người lính, họ phải từ bỏ sinh mệnh của mình chỉ vì rơi vào một cuộc chiến vô nghĩa.

“Xin lỗi! Xin lỗi các ngươi, là lỗi của ta … lỗi của ta! ...”.

Qua Long vừa khóc vừa nói, lòng hắn đau hơn bao giờ hết.

Vô Ngân khóe mắt hơi ướt, hắn biết, kẻ mang đến cái chết cho họ là hắn chứ không phải Qua Long. Trước đây, hắn đã do dự khi nói ra kế hoạch này cho Qua Long biết, vì hắn sợ tình cảnh một Qua Long đau buồn mà khóc sẽ xảy ra. Quá hiểu Qua Long, Vô Ngân mới co hắn chọn. Nhưng rốt cuộc Qua Long đã lựa chọn Vô Ngân, hắn chôn dấu sự áy náy trong lòng để đánh đổi mạng sống của Vô Ngân và Sát Mộc sư đoàn. Giờ là lúc Qua Long không thể nào che dấu được nữa, trái tim của một người lính đang bị tổn thương bởi chính mình.

“Ngươi nói ta nghe, lưng của những người từng là chiến hữu, có phải đã bị chúng ta đâm vào hay không?”.

Đầu của Qua Long còn vùi dưới đất, hắn chợt cất tiếng hỏi.

Vô Ngân giật thót trước câu hỏi của Qua Long, hắn hơi chần chừ, nhưng vẫn nói.

“Ta không biết nữa! Ta chỉ biết nếu không phản kháng, chúng ta sẽ chết, liệu khi chúng ta nằm xuống, họ có quỳ lạy mà mặc niệm giống như ngươi lúc này không?”.

Thấy Qua Long im lặng, Vô Ngân tiếp lời.

“Ta biết lời này sẽ hơi cay nghiệt, nhưng ta muốn nói, chúng ta dùng mưu mà giành chiến thắng, đó là nghệ thuật chiến tranh, họ là chết trên chiến trường, chứ không phải đón nhận một đao sau lưng nào cả. Ít nhất, họ chết trên sự tôn nghiêm của một người chiến sĩ. Có điều, sự tôn nghiêm ấy bị Đoàn chủ của họ - Lý Chiến đem đi lợi dụng mà thôi”.

Qua Long nghe mà chỉ biết im lặng, hắn cần thời gian để bình ổn lại cảm xúc của mình.

………….

Cùng lúc đó, trong một mõm đá dấu mình trong góc khuất.

“Xoẹt”.

Một mũi dao sắc bén từ trong bụng một con Cự Xà chĩa ra ngoài, âm thanh ngọt lịm, cho thấy con dao cũng là một bảo vật hiếm có. Tiếp đó, nó cắt dọc theo bụng Cự Xà, tạo thành một đường rãnh dài mới dừng lại.

Hai bàn tay từ trong nội thể của Cự Xà đưa ra, tách mở hai lớp thịt, tạo thành một cái thông đạo nhỏ.

“Ọe”.

Một cái đầu người đàn ông chui ra khỏi bụng Cự Xà, hắn không ngừng nôn thốc. Sau đó, hắn chồm người mà bò ra ngoài, cả thân hình hắn bị bao bọc bởi những lớp nhầy nhụa kinh tởm, vô cùng tanh hôi.

Không biết từ lúc nào, trên tay hắn xuất hiện một cái khăn lớn sạch sẽ màu vàng, trên đó còn thêu cả họa tiết rồng bay phượng múa, nhìn rất sinh động, hắn vội lau mặt. Lúc này, những thứ nhơ nhớp trên mặt phần nào bị lau đi, hiện ra chân dung vốn có của hắn, một nam tử thập phần tuấn mỹ, ánh mắt hắn toát ra một nét tinh anh và trịnh thượng của một kẻ quyền quý. Lý Chiến mà có ở đây hẳn sẽ nhận ra thượng cấp của mình – Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử cùng hai ngàn binh sĩ của hắn là những kẻ đầu tiên lao vào cuộc tranh chấp Khai Linh Mộc, nhưng tiếc rằng hắn đã quá khinh thường Dị thú nơi đây. Chẳng mấy chốc, người của hắn đã mất đi phân nửa, lúc này, hắn mới chấp nhận sự thật mà rút lui. Nhưng kịp sao?

Dị Thú Triều Nguyên ùa vào như thác nước mùa lũ, bọn người Tam hoàng tử càng cố gắng chạy ngược trở ra thì càng ăn phải trái đắng, toàn bộ binh sĩ còn lại phải vùi thây trước nanh vuốt của Dị thú. Tam hoàng tử dựa vào tu vi Hóa Hình trung kỳ của mình mà chống đỡ, nhưng càng đánh, hắn càng nhận ra Dị thú cấp cao tới càng nhiều, cứ gồng mình chống đỡ không phải là cách. Dựa vào một tia tỉnh táo cuối cùng, hắn tình nguyện để thân hình của mình bị một con Cự Xà gần đó nuốt gọn. Trong bụng Cự Xà, hắn dùng mộc lực thiêu cháy nội tạng của nó, khiến nó không ngừng đau đớn mà bò loạn khắp nơi, sau một hồi quằn quại, Cự Xà nằm chết trong một hốc đá.

Thấy bộ dạng tiêu điều của Cúc Phương sâm lâm, Tam hoàng tử biết kiếp nạn đã qua. Hắn không vội rời đi, từ trong nhẫn không gian, hắn lấy ra một bộ y phục khác mà mặc vào, một kẻ sống trong quyền quý như hắn, việc để thân thể vàng ngọc của mình bị ô uế là điều không thể chấp nhận được.

Một lúc sau, Tam hoàng tử diện một bộ y phục vô cùng quý phái màu vàng mà đi ra khỏi hốc đá. Hắn ngước đầu lên cao, bầu trời giờ chỉ một màu âm u, không một chút nắng, nhưng đối với hắn, hôm nay bầu trời … quá đẹp! Trải qua sinh tử, tâm cảnh của hắn có một chuyển biến cực kỳ lớn, hắn bắt đầu trân trọng sinh mạng của mình hơn bất cứ lúc nào.

Sau một hồi cảm khái, Tam hoàng tử mới bắt đầu quan sát xung quanh, hắn hơi choáng ngợp với khung cảnh chết chóc nơi đây, hắn thầm cảm ơn ông trời cho hắn được sống. Liếc nhìn một vòng, tưởng chừng quanh đây chỉ có người chết, bỗng nhiên, trong tầm mắt của hắn xuất hiện hai bóng người, một kẻ đang quỳ, không ngừng bái lạy, kẻ còn lại thì mập mạp, thân hình thẳng tắp đứng một bên.

Như nhớ một thứ gì đó, Tam hoàng tử khẽ giật mình như không tin vào mắt mình. Nhưng rồi, thay vào đó là một nụ cười tà dị nở trên môi.

----------- HẾT CHƯƠNG 33 -----------