Chương 36: Một đao sau lưng

CHƯƠNG 36: MỘT ĐAO SAU LƯNG

“Cách tạo ra một vũ khí hủy diệt, một đại thảm họa trong truyền thuyết - Thú triều - Dị Thú Triều Nguyên”.

“Bí mật này đủ mua cái mạng của bọn ta không? Tam hoàng tử?”.

Lời của Vô Ngân vừa dứt, không khí bỗng nhiên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tam hoàng tử nghe rất rõ những gì Vô Ngân nói, nhưng sức tưởng tượng của hắn có hạn, làm sao nuốt được cái thông tin này trong phút chốc.

“Tam hoàng tử! đừng nghe lời hắn giảo biện”.

Lúc này, Lý Chiến sốt ruột vô cùng, mỗi lần hắn muốn động thủ là một lần gặp trở ngại, tuy hắn không tin lời Vô Ngân nói là thật, nhưng dù thật hay là giả, hắn đều phải ngăn cản vụ giao dịch này lại. Đêm dài lắm mộng, hắn không muốn mọi chuyện vụt ra khỏi tầm tay của mình. Không đợi Tam hoàng tử nói gì, hắn quát lên một tiếng rồi xông lên.

“Một kẻ phản đồ như ngươi thì lừa được ai chứ!”

Một thanh đại đao xuất hiện trong tay Lý Chiến, lời vừa dứt, thân hình hắn đã ở trên không trung, hai tay cầm lấy cán đao, thân đao thẳng tắp mà hướng lên trời, trong phút chốc, một đao nặng tựa ngàn cân bổ xuống người Vô Ngân. Tuy đã né chỗ yếu hại, nhưng làm trọng thương Vô Ngân là điều hắn muốn.

“Phanh”.

Đại đao của Lý Chiến sắp hạ xuống người Vô Ngân thì bị một bông hoa màu đỏ đánh bị bật ra, lưỡi đao cháy sạm một bên. Là Tam hoàng tử đã xuất thủ.

“Ngươi nóng vội cái gì? Hắn còn chạy được sao? Để bổn Hoàng tử nghe hết đã”.

Tam hoàng tử nhẹ nhàng trách cứ Lý Chiến, hắn đứng phe phẩy cái quạt, vẫn giữ cái điệu bộ phong đạm khinh vân ấy.

Lý Chiến nghe vậy mà nghiến răng ken két. Hắn không ngừng thầm chửi Tam hoàng tử trong lòng.

“Ngươi nghĩ bổn Hoàng tử sẽ tin ngươi sao? Thú triều là thảm họa thiên nhiên, loài người chúng ta làm sao mà chi phối được. Ngươi càng ba hoa thì chết càng thảm đấy”.

Tam hoàng tử hướng về Vô Ngân mà vờ phủ định. Dù biết là rất hoang đường, nhưng nhỡ đâu là thật thì sao, một vũ khí như vậy, ai mà không thèm muốn. Vô Ngân lúc này chắc chắn nằm gọn trong tay hắn rồi, thà nghe nhầm còn hơn bỏ sót.

“Ha ha! ta biết chuyện ta nói rất khó tin. Nhưng Tam hoàng tử không thấy trùng hợp hay sao, nó diễn ra rất đúng lúc, không sớm mà cũng không muộn, đúng không?”.

Không đợi Tam hoàng tử phản bác, Vô Ngân lại nói.

“Uy lực của nó ngài đã tận mắt chứng kiến rồi, Sát Mộc sư đoàn mạnh mẽ như thế nào chắc hẳn ngài cũng rõ, nhưng đứng trước Dị Thú Triều Nguyên thì sao? Kết cục chỉ có một, là Đoàn diệt!”.

Lời nói này của Vô Ngân không chỉ cứa một nhát vào tim Tam hoàng tử, đến Lý Chiến còn thấy đau. Sát Mộc sư đoàn là niềm tự hào của bọn hắn, nhưng trước Dị Thú Triều Nguyên, tất cả chỉ như bọt nước.

Vô Ngân nhìn thấy Tam hoàng tử rơi vào trầm tư, hắn lại thêm dầu vào lửa.

“Ta đoán Sát Mộc sư đoàn lần này thiệt hại rất lớn, một kẻ đứng đầu như ngài, phải đứng mũi chịu sào trước mặt Hoàng thất là điều hiển nhiên, chỉ giết ta thôi mà lấy cả một Sư đoàn ra để chôn cùng. Ha ha ha! Có đáng không?”.

“Nhưng! Nếu ngài đem bí mật này về, dù có hy sinh thêm một Sư đoàn khác nữa thì ngài vẫn là công thần của Mộc Long đế quốc. Có khi, cái ngai vị Thái tử kia không đến lượt Đại hoàng tử ngồi lên đâu, mà là của Tam hoàng tử ngài đấy”.

Câu nói cuối cùng của Vô Ngân vừa dứt, ánh mắt Tam hoàng tử sáng, lên nó gãi đúng chỗ ngứa của hắn bấy lâu nay. Nắm trong tay thứ vũ khí này, hắn có thể tạo ra bao nhiêu công danh mà chẳng được. Chỉ cần cho một tên sát thủ trà trộn vào đại bản doanh của Mộc Nhân Giả, sau đó triệu hồi Dị Thú Triều Nguyên, mọi thứ sẽ bị san bằng. Với chiến tích ấy, liệu ai còn tranh ngai vàng với hắn nữa?

“Được, ta đồng ý! Nhưng chỉ cần ta biết ngươi lừa ta, ta sẽ dùng ba ngàn đại hình mà tra tấn”.

Tam hoàng tử quyết định rất nhanh, hắn không quên tỏa ra sát khí nhằm răn đe Vô Ngân chớ có làm càn mà viết bậy. Hắn có lòng tin những điều Vô Ngân đang nói thật, vì lúc ấy, khi hắn chạy gần đến Khai Linh Mộc, hắn thấy toàn bộ dị tượng đều phát ra từ một cái bình sứ.

“Không! Không được!”.

Lý Chiến thất thanh la lên. Lúc này hắn đã phi thân đứng bên cạnh Tam hoàng tử. Hắn chắp tay, cúi người mà trịnh trọng nói.

“Ngài tin lời một tên phản đồ hay sao? Hơn nữa, Thú triều trong truyền thuyết làm sao có thể tạo ra từ bàn tay của con người được. Một tên đã bị phế Mộc hồn, ngài nghĩ hắn có đủ khả năng làm việc ấy không? Ngài đừng quên, hiệp ước giữa ta và ngài vẫn còn, chỉ cần có sự ủng hộ của ta, ngai vị Thái tử chắc chắn là của ngài rồi. Xin Tam hoàng tử minh xét!”.

Lý Chiến không biết Vô Ngân đang âm mưu chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo hắn không thể chủ quan mà đứng nhìn được nữa.

“Lý Chiến! Ngươi gấp lắm sao? Tấu chương ngươi gửi, ta thừa biết đó là ngụy tạo, đừng có ra mặt chính nghĩa, vì nước vì dân mà nói trước mặt ta nữa, thúi lắm!”.

Tam hoàng tử quát lớn. Hắn nóng lòng lắm rồi, việc Lý Chiến can ngăn làm hắn không kìm được mà chửi.

Lý Chiến lúc này mới chột dạ, hóa ra tấu chương hắn gửi, Tam hoàng tử đã biết là giả. Lúc này hắn mới ngộ ra, trước đây Tam hoàng tử tự tin như bắt được thóp của mình là chính là việc này. Nhưng tại sao Tam hoàng tử phân biệt được thật giả thì hắn không biết được, vì những tội trạng đó hắn đã chuẩn bị rất lâu, không một kẻ hở.

Tam hoàng tử không thèm để đến Lý Chiến nữa, hắn tiến lên một bước, nói về phía Vô Ngân.

“Nhanh viết ra bí mật kia đi, sau khi phân biệt đúng sai, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”.

Vô Ngân nghe được lời đảm bảo kia Tam hoàng tử, hắn thầm thở phào, áp lực được gỡ đi phân nữa. Hắn nói.

“Thành giao! Chỉ mong Tam hoàng tử ngài giữ …”.

Vô Ngân chưa kịp dứt lời, biến cố ập tới.

Một luồng sát khí đột ngột hướng thẳng vào lưng của Tam hoàng tử. Theo phản xạ, hắn chỉ kịp hộ thể bằng “Hỏa Vệ Kháng Thiên”, lửa từ cơ thể chưa kịp bùng lên, thì lưỡi đao đã chém tới da thịt của hắn rồi. Lúc này, hắn chỉ thầm trách: “Không … Không kịp!”.

“Xoẹt!”.

Lưng của Tam hoàng tử bị một bóng đao chém vào, nhờ vào “Hỏa Vệ Kháng Thiên”, lưỡi đao không cắt đôi người hắn được, nhưng vết cắt rất sâu, máu phun ra xối xả.

“Uỳnh”

Chưa hết, mộc lực của Thù Lù linh thụ bùng nổ, trong nháy mắt, cả người Tam hoàng tử bị dư chấn mà bay ra xa.

“Ọc”.

Tam hoàng tử ói ra một ngụm máu lớn, lục phũ ngũ tạng đau đến tận cùng, hắn đã bị trọng thương. Nhưng cơn uất hận đã lên tới trời, Tam hoàng tử không kìm được mà hét lớn.

“Khốn … Khốn kiếp! Lý Chiến! Ngươi … ngươi dám tạo phản”.

“Mẹ nó! Là ngươi ép ta”.

Lý Chiến quát lên. Chém xong một đao này, hai bàn tay hắn vẫn còn run run, chém một Hoàng tử, khác gì nhận tội tử hình. Nhưng nếu không chém, đại sự không thành, đến khi về tới Kinh thành, Sát Mộc sư đoàn bị diệt, lẽ nào không bị truy cứu trách nhiệm, Tam hoàng tử ôm cái bí mật kia về thì lập đại công, nhưng còn trách nhiệm thì người phải gánh chính là hắn, ai sẽ đứng ra bảo vệ hắn đây.

“Các ngươi cả ngày chỉ biết ngồi trong cung điện xa hoa, uống trà, ôm gái, rồi chỉ tay năm ngón xuống chiến trường. Từ Nhị hoàng tử cho đến ngươi, cảm giác biến kẻ khác thành quân cờ trong tay các ngươi nó sướng lắm sao. Mẹ kiếp! chơi dao nhiều cũng có ngày đứt tay, hôm nay Lý Chiến ta không chỉ khiến ngươi đứt tay, mà còn lấy cả mạng của ngươi nữa”.

Tam hoàng tử lại ói thêm một ngụm máu, trong lúc Lý Chiến phát tiết, hắn kịp nuốt vào một viên đan dược để cầm máu, thương thế hắn quá nặng. Hắn gằn giọng quát.

“Lý Chiến! ngươi bình tĩnh lại cho ta, trước đây ta đã tổn hại gì đến lợi ích của ngươi chưa? Hôm nay ngươi giết ta thì cái mạng của ngươi sẽ không còn. Để cho ta rời đi, xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, ta có thể lấy Mộc hồn ra mà thề dưới quyền năng tối cao của Mộc thần”.

Tam hoàng tử cố dùng lời lẽ để níu cái mạng của mình lại. Lấy Mộc thần ra thề, đủ thấy sự thành tâm của hắn, sai lời thề, Mộc hồn tan vỡ, đây là một loại cấm chế độc ác với bản thân nhất tại Mộc Châu đại lục. Nhưng hắn làm gì còn sự chọn lựa.

“Ha ha! Cái đó còn tùy vào tâm trạng của ta nữa. Dù ngươi chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, thì ai mà biết ta làm cơ chứ”.

Lý Chiến lúc này không khác gì kẻ điên, hai tay của hắn còn chưa hết run, nhưng nó đã chuyển từ “run vì sợ” sang “run vì phấn khích”, nắm quyền sinh sát một Hoàng tử trong tay, mấy ai làm được?

Lý Chiến liếc qua Vô Ngân, đây mới là con mồi của hắn lúc này. Hắn cười một cách quỷ dị, cái lưỡi đỏ thẫm bất giác lượn một vòng quanh mép, rồi nói.

“Vô Ngân! Ngươi còn mưu kế gì nữa không? Ngoan ngoãn mà chịu chết, nó rất nhanh, cũng không đau lắm đâu”.

Những gì diễn ra trước mắt quá nhanh, nó nằm ngoài tưởng tượng của hắn, việc Lý Chiến tạo phản là điều hắn không thể ngờ tới.

Vô Ngân biết mình không thể xoay sở được gì nữa rồi, Tam hoàng tử đã bị trọng thương, cán cân bị lệch, không còn gì để hắn có thể lợi dụng. Hắn chỉ giả bộ cười lớn, hắn cất giọng nói.

“Còn! Đương nhiên là còn chứ”.

Dứt lời, trong tay Vô Ngân là một túi gấm màu đen, hai ngón tay hắn đút thẳng vào trong, khi rút ra là một mẫu giấy nhỏ. Nó là lá bài tẩy cuối cùng mà hắn có, không dùng lúc này thì dùng lúc nào nữa. Âm thanh trong lòng Vô Ngân lại một lần nữa vang lên: “Lúc cận kề sinh tử, hãy mở túi gấm ra mà đọc, nó là cọng rơm cứu mạng của ngươi, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất. Nhớ đấy! chỉ được một lần duy nhất”.

Lý Chiến ngạc nhiên khi Vô Ngân trả lời như vậy. Mỗi lần Vô Ngân hành động là một lần hắn rơi vào thế khó. Lần này hắn nào dám bình chân như vại nữa, nắm chặt đại đao trong tay, hắn liền phi thân về phía Vô Ngân.

Vô Ngân mặc kệ Lý Chiến, hắn mở mảnh giấy đang bị gấp làm đôi ra. Không như tưởng tượng, chẳng có hào quang, chẳng có dị tượng, chẳng có bão vũ phong ba gì xảy ra cả. Nó chỉ là một tờ giấy hết sức bình thường, hắn ngây ngốc mà nhìn tờ giấy, khóe môi co giật, hắn chửi.

“Mẹ ...! À không! Ngài chơi ta à! Sao toàn là chữ với chữ?”.

Vô Ngân khóc không thành lời, mảnh giấy tuy nhỏ, nhưng chứa tới mấy ngàn chữ, đợi đọc hết nội dung trong đó, thì chỉ có “đi qua bên Cồn mà ăn đám giỗ” của hắn. Đã thế, còn dặn phải dùng lúc cận kề sinh tử, người ta có đợi hắn đọc xong rồi mới chém đâu.

Vô Ngân rất muốn chửi thề, nhưng hắn không dám. Lý Chiến đã phi thân tới, đã không kịp nữa rồi. Hắn gấp gáp mà nói nhỏ.

“Qua Long, câu giờ giúp ta”.

Qua Long không biết đại sát chiêu của Vô Ngân là gì, nhưng thấy Vô Ngân gấp đến như vậy, hắn phỏng đoán là gặp chuyện không may rồi. Hắn chỉ biết cười khổ, “Câu giờ?”, Lý Chiến hơn hắn một đại cảnh giới đấy. Nhưng Qua Long không hề sợ hãi, hắn cắn răng mà tự động viên chính mình, đi đến bước này rồi, dù chết cũng phải bám lấy Lý Chiến.

Vô Ngân và Qua Long đều chủ động lùi lại phía sau để kéo dài khoảng cách với Lý Chiến, Vô Ngân thì dán mắt vào tờ giấy, còn Qua Long không ngừng phóng ra chủy thủ.

“Keng! Keng! Keng!”.

Lý Chiến nhẹ nhàng chém bay chủy thủ của Qua Long, hắn vung đao mà chém mạnh về phía Vô Ngân.

“Rít”.

Tiếng rắn kêu lên, nó hướng vào nách của Lý Chiến, buộc hắn đang ở thế công, phải thu đao về để đón đỡ.

“Cheng”.

Lần này âm thanh va chạm uy lực hơn trước, nhưng vẫn như cũ, không thể nào đả thương được Lý Chiến. Hắn chỉ hừ nhẹ, lại bỏ Qua Long một bên, tấn công về Vô Ngân.

“Rít”.

Qua Long lại phóng chủy thủ bạc hướng vào nách Lý Chiến. Cứ như vậy, Lý Chiến lại phải hậm hực mà thu đao như trước.

Chiêu này của Qua Long là học hỏi Tứ Hoàng lúc trước, lấy công làm thủ, nhưng chẳng biết thế nào, hắn lại có chấp niệm tấn công vào nách Lý Chiến, giống như Hoàng Nhị từng làm với Vô Ngân.

Sau năm lần bảy lượt như vậy, “Khó chịu vô cùng” là cái cảm giác lúc này của Lý Chiến, chiến đấu trong rừng không phải thế mạnh của hắn, tuy thân pháp của hắn rất tốt, nhưng hai tên kia cứ như cá gặp nước, lợi dụng thân cây đại thụ làm vật cản mà chiến đấu, lão luyện vô cùng. Dù vậy, Lý Chiến biết, chỉ cần một đao trúng đích, địch nhân của hắn sẽ phải bỏ mình.

Vô Ngân và Qua Long tuy tạm thời tránh né thành công, nhưng tình thế nguy hiểm vô cùng, Qua Long không ngừng sử dụng rắn bạc, mộc lực của hắn chẳng mấy chốc mà cạn sạch.

Trán Vô Ngân lúc này toàn là hắc tuyến, nếu biết có ngày hôm nay, hắn đã lôi cái mảnh giấy này ra đọc ngay từ lúc vừa mới xuất sơn cho rồi.

“Thân gửi Vô Ngân! Đầu thư, ta không biết nói gì hơn là chúc con có một sức khỏe dồi dào và tràn đầy hạnh phúc. Xa con, là điều không dễ dàng đối với ta, chắc hẳn ta sẽ nhớ con nhiều lắm …”.

Chủ nhân bức thứ không ngừng hỏi thăm sức khỏe của Vô Ngân, rồi nhắc đến một vài kỷ niệm xưa, sau đó lại dặn dò Vô Ngân phải sống tử tế, không được ganh đua với đời … Vô Ngân càng đọc càng muốn chửi thề. Tình thế gấp gáp lắm rồi, đao của Lý Chiến đã mấy lần xé toạc áo hắn, không nghĩ “vị kia” chơi hắn một vố thảm đến như vậy. Nhưng hắn biết, tuy tính tình có chút quái gở, nhưng chắc chắn trong thư này có dấu huyền cơ, hắn không dám bỏ sót một chữ nào trong đó.

Khi Vô Ngân mới đọc phân nửa mảnh giấy, chuyện gì đến cũng đã đến.

Lý Chiến phẫn nộ mà vung đao, Qua Long cứ như con muỗi vo ve bên tai, nó chỉ nhắm vào nách của hắn mà “chích” vào, sức chịu đựng của một Đoàn chủ như hắn đã đến giới hạn. Lần này hắn vờ chém về phía Vô Ngân, nhưng rồi quăng mạnh, phóng đại đao về phía Qua Long, đao này uy lực vô cùng.

Qua Long bất ngờ trước đòn tấn công của Lý Chiến, hắn nào nghĩ đại đao còn có thể phóng đi. Những nếu hắn nghĩ vậy tức là quá khinh thường Lý Chiến rồi, tên kia sử dụng thông thạo tới mười tám loại binh khí, dân gian còn gọi là Thập Bát Ban Võ Nghệ. Lúc này, hai thanh chủy thủ trong tay Qua Long đan chéo vào nhau, đỡ lấy mũi đao đang phóng tới.

“Keng! Uỳnh! … Hự”.

Qua Long tuy đỡ được, nhưng một đao kia có chứa mộc lực của Thù Lù Linh Thụ, Qua Long bị nổ bay về một phía, hắn đụng phải một thân cây mới dừng lại được, miệng hắn hộc ra một ngụm máu lớn, chấn động từ vụ nổ làm hắn mất đi ý thức mà bất tỉnh, thân thể không làm chủ được, rơi thẳng xuống đất.

May cho Qua Long, đao kia chỉ là một biến chiêu, sát thương không đủ để lấy đi cái mạng của hắn, nhưng cũng đủ làm hắn trọng thương, hắn không thể nào tham chiến được nữa.

Tất cả những gì Qua Long làm được, chỉ kéo chân Lý Chiến được vài chục giây, đây là kết quả tốt nhất hắn có thể làm rồi, chênh lệch quá lớn.

Loại bỏ được Qua Long, Lý Chiến lúc này đã rút ra một thanh trường kiếm, hắn lao nhanh về phía Vô Ngân. Bóng kiếm sáng loáng, hắn dự định phế đi tứ chi của Vô Ngân, sau đó thi hành Bí pháp, moi viên Kết tinh bị nứt trong nội thể ra, chính thức cướp đoạt Vô Tướng Thần Thụ về tay.

---------- HẾT CHƯƠNG 36 ----------