Chương 28: Dị Thú Triều Nguyên (Thượng)

CHƯƠNG 28: DỊ THÚ TRIỀU NGUYÊN (THƯỢNG)

“Ta sẽ tạo ra một cái Dị Thú Triều Nguyên, ta muốn quét sạch sự sống nơi này”.

Thanh âm của Vô Ngân lọt vào tai Qua Long như một sát thần ngâm mình trong bể máu.

Qua Long giật nảy mình, hắn không tưởng tượng được đây lại là giải pháp mà Vô Ngân muốn làm để thoát khốn. Với lại chuyện này quá không thực tế, hắn không hề có một sự tin tưởng nào mà hỏi lại.

“Người đùa à, Thú triều là một hiện tượng tự nhiên trong truyền thuyết, sao ngươi có thể làm được. Lúc này đã nguy cấp lắm rồi, ngươi nói những lời thực tế hơn chút đi”.

Vô Ngân không vì phản ứng của Qua Long mà tức giận, bởi nếu một ai khác nghe được những lời này cũng sẽ tỏ thái độ như hắn mà thôi. Ánh mắt Vô Ngân trở nên sắc lạnh, hắn nói.

“Trước giờ ta có đùa với ngươi lần nào à?”.

Qua Long bắt đầu chột dạ, quả thực, Vô Ngân chưa bao giờ bịa chuyện nói dối hắn lần nào cả, cùng lắm là tên mập đó thêm vài câu để châm chọc hắn mà thôi. Hắn lại hỏi.

“Ngươi xác định?”.

Vô Ngân không trả lời, hắn chỉ chậm rãi mà gật đầu.

Cái gật này trong mắt Qua Long là một sự chắc chắn không thể nghi ngờ. Vô Ngân luôn đưa hắn đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, sao trong đầu thiếu niên kia lại chứa những bí mật kinh khủng đến như vậy. Một con người có thể tạo ra Thú triều, hơn nữa lại là Dị Thú Triều Nguyên trong truyền thuyết, bí mật này mà loan truyền ra ngoài, sẽ có bao nhiêu thế lực săn đón Vô Ngân chứ. Thế lực nào nắm giữ trong tay cách để tạo ra một thảm họa tự nhiên, thì khác gì nắm trong tay một sức mạnh ngang hàng với Đế quốc chứ. Gia tộc ngươi rất trâu bò ư? Thành trì của ngươi rất chắc chắn ư? Chỉ cần có lệnh của ta, hàng ngàn, hàng vạn Dị thú sẽ xóa sạch tên của ngươi trên bản đồ Đế quốc.

Ánh mắt Qua Long hơi e ngại mà nhìn Vô Ngân một lần nữa, sự nguy hiểm trong con người kia cứ mỗi lúc một tăng trong mắt hắn. Một tên sở hữu thực lực và tri thức như vậy, mà vẫn bị phế đi ở cái Mộc Long đế quốc này, quả thực là một chuyện cười, nếu hôm nay hắn còn sống mà thoát đi, Qua Long đoán chắc chắn hắn sẽ quay lại mà báo thù Lý Chiến.

Qua Long cũng chẳng dám hỏi Vô Ngân tại sao lại biết tạo ra Dị Thú Triều Nguyên. Hắn biết mình là một kẻ tầm thường, cứ như vậy mà tò mò ắt sẽ chết sớm. Nhưng rồi Qua Long lại thấy tính nghiêm trọng trong việc này, hắn lắp bắp hỏi.

“Nếu … Nếu như Dị Thú Triều Nguyên kéo đến, không chỉ những kẻ đang bao vây chúng ta, mà … mà ngay cả chúng ta cũng bị cuốn vào trong đó sao?”.

Qua Long thấy được sơ hở trong kế hoạch, thì Vô Ngân sao mà không biết được cơ chứ. Hắn chỉ thở dài mà nói.

“Không còn cách nào khác, bị vây giữa một bầy người và một bầy thú, giữa thập tử vô sinh và thập tử nhất sinh, ngươi thấy lựa chọn nào sẽ thích hợp hơn?”.

Qua Long rốt cuộc cũng phải chấp nhận cái sự thật phũ phàng này, giữa lằn ranh sinh tử, dù là một cọng cỏ cứu mạng thì cũng phải cắn răn mà vớ lấy. Qua Long chợt tỉnh lặng đi một lúc lâu, sau đó hắn hỏi nhỏ, âm thanh như thì thào trong của miệng.

“Họ! Sẽ chết hết sao?”.

Vô Ngân biết chuyện gì đến cũng sẽ đến, điều hắn lo ngại trước khi nói kế hoạch này ra cho Qua Long rốt cuộc cũng xảy ra. Vô Ngân quá hiểu Qua Long, hắn sinh ra để làm một người lính, tâm hồn hắn chính là một người lính thực thụ, đồng đội chết dưới tay hắn, trái tim hắn chịu được sao.

“Ta biết! Những người kia, không ít người từng là chiến hữu từng kề vai sát cánh, vào sinh ra tử với chúng ta, nhưng giờ này, ngươi, ta và cả bọn họ đều không còn chung chiến tuyến nữa, họ không chết, thì chúng ta vong, ngươi buộc phải lựa chọn thôi”.

Dứt lời, Vô Ngân đứng dậy mà rời đi. Hắn biết Qua Long cần thời gian để đấu tranh với chính mình. Thực ra Vô Ngân hoàn toàn có thể không cần nói với Qua Long những điều này, nếu hắn quyết tâm làm thì Qua Long cũng chẳng ngăn hắn được. Nhưng hắn vẫn cố tình chừa lại một sự tôn trọng dành cho Qua Long, bởi Vô Ngân đã xem Qua Long là một người bạn tri kỉ của mình rồi.

Làn gió lạnh từ trên cao sà xuống, thổi bay vạt áo của Qua Long, tóc hắn trở nên lộn xộn trong gió, nhưng bản ngã của hắn còn đang rối ren hơn cái vẻ bề ngoài của hắn nữa. Nếu đồng ý với Vô Ngân, hắn không chắc sau việc này mình còn sống hay không, nhưng chắc chắn hắn sẽ kéo theo hàng ngàn người từng là chiến hữu xuống cửa hoàng tuyền, một sự day dứt dâng trào trong lòng hắn. Người khác có thể chửi hắn ngu ngốc, sinh mệnh của chính mình là trên hết, sao ngươi lại đi thương cảm cho kẻ khác đang lăm le giết mình. Nhưng hắn vẫn chấp nhận là một kẻ ngu ngốc như vậy, bởi bản ngã của hắn chính là như thế, một Qua Long hết mình vì đồng đội.

Một lúc sau, Qua Long điềm tĩnh đi về phía Vô Ngân ngồi, hắn hít một hơi thật dài rồi hỏi.

“Nếu ta không đồng ý, thì ngươi vẫn làm đúng không?”.

Vô Ngân nhìn khuôn mặt không một chút cảm xúc nào của Qua Long trước mặt, hắn chỉ cười nhẹ, lắc đầu mà nói.

“Không! Ngươi giúp ta quá nhiều, ta không muốn làm trái đi ý chí của một người lính chính nghĩa như ngươi. Ta sẽ thực hiện cách khác, nếu lựa chọn rồi thì ngươi ở lại đây đi, cứ ngụy trang mà trốn trong một góc kín nào đó, ta sẽ tự tìm cách xông ra ngoài, một mình ta sẽ dễ hành động hơn, khi nào vòng vây kia tán đi, lúc ấy ngươi hẳn đi theo con đường cũ mà ra khỏi nơi đây”.

Qua Long nghe Vô Ngân nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn biết, thoát vây từ một quân đội chính quy là hung hiểm đến nhường nào, chỉ có hai chữ “ác chiến” để mà hình dung. Tuy thực lực của Vô Ngân không yếu, nhưng Mộc hồn đã không còn, hắn vùng vẫy được bao lâu cơ chứ, mới có một Tứ Hoàng mà đã khiến hắn phải ăn phải trái đắng rồi, theo Qua Long thấy, cách này của Vô Ngân chỉ có … chết.

Qua Long đột nhiên cười lớn mà nói.

“Ha ha! Làm! Sao ta lại không làm! Dị Thú Triều Nguyên kia ta muốn chứng kiến, có chết cũng phải được chứng kiến một lần, để Qua Long ta xem truyền thuyết kia có thật hay không? Hay chỉ lừa những kẻ ếch ngồi đáy giếng như ta”.

Vô Ngân giật mình khi nghe Qua Long quyết định, hắn còn đang tính toán lại cách thoát thân khi phải đột phá vòng vây. Vô Ngân biết trong nụ cười “giả tạo” kia của Qua Long là sự đau đớn không nói thành lời. Qua Long hắn trả lời một cách lãng tránh, hắn không hề nhắc đến đồng đội, mà chỉ ra vẻ tò mò với Dị Thú Triều Nguyên kia, khác nào hắn quyết giấu mọi nỗi đau vào sâu trong tâm khảm của chính mình.

Vô Ngân cũng làm bộ mà cười lớn, hắn quát lên.

“Được, Qua Long đại ca, hôm nay ta và ngươi sẽ tạo ra một cái truyền thuyết tại nơi này”.

Hai người cứ như vậy, một người diễn tuồng, một kẻ phụ họa, màn kịch này dở không thể tả.

Một lúc sau, Vô Ngân móc trong nhẫn không gian ra một đống chai lọ.

“Này này, không lẽ những thứ này ngươi đã chuẩn bị từ trước sao, đừng nói cái âm mưu này là ngươi đã ủ từ trước?”.

Qua Long trố mắt ngạc nhiên mà nói. Khóe mắt hắn không ngừng hâm mộ mà nhìn chiếc nhẫn trong tay Vô Ngân, trong mấy ngày qua, đây là lần thứ một vạn hắn trộm nhìn chiếc nhẫn ấy rồi.

Vô Ngân biết tên kia đang nhìn cái gì, hắn tiện tay rút cái nhẫn trong tay ra quăng về phía Qua Long. Hắn giải thích.

“Đúng, nhưng lý ra là phải dùng ở Bạch Mã sâm lâm. Dự tính của ta là chạy tới Bạch Mã sâm lâm mới bị phát hiện, không ngờ phải sử dụng ở một hiểm địa như này”.

Qua Long nâng niu chiếc nhẫn của Vô Ngân trong tay, mắt hắn dí sát vào chiếc nhẫn hòng tìm ra được huyền cơ ẩn dấu trong đó. Nhẫn không gian là một vật phẩm cực kỳ quý hiếm, đây là lần đầu tiên Qua Long được trực tiếp cầm trên tay, cảm giác phấn khích vô cùng. Tuy vậy, hắn vẫn tham gia vào cuộc trò chuyện với Vô Ngân. Hắn nghi hoặc nói.

“Là sao? Ở đây là Cúc Phương sâm lâm, ngươi có chắc làm ở đây sẽ thành công không?”.

Vô Ngân có chút buồn bực mà trả lời.

“Ta chỉ sợ nó quá thành công”.

Qua Long đang còn ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, nghe vậy cũng không khỏi ngóc đầu lên mà chửi.

“Mẹ kiếp, ngươi bớt khoe mẽ lại đi”.

Vô Ngân khóe môi co giật, hắn nào phải khoe khoang gì, là hắn đang sợ thật. Bạch Mã sâm lâm là nơi hắn từng lăn lộn rất nhiều, thực lực Dị thú trong đó, hắn gần như nắm rõ, việc tạo Dị Thú Triều Nguyên ở Bạch Mã sâm lâm hắn sẽ nắm được quy mô của nó sẽ lớn tới đâu. Tình cảnh bây giờ thì ngược lại, Cúc Phương sâm lâm là một hiểm địa hoàn toàn mới mẻ đối với hắn, Dị thú cấp cao nhất hắn cũng chẳng biết là bao nhiêu, có đông hay không, nó cư ngụ ở nơi nào, tất cả đều là dấu chấm hỏi trong đầu của hắn. Chẳng may hắn chơi quá lố, kéo luôn một con Dị thú cấp 4 vào, thì đừng nói những kẻ bao vây lấy hắn, đến mạng của mình cũng sẽ góp vào trong đó.

Thấy Qua Long còn đang bận bịu với chiếc nhẫn của mình, Vô Ngân cũng lười giải thích, hắn bắt đầu thu nhặt những chiếc chai nhỏ ở dưới đất lên để mà phân loại.

Qua Long thấy Vô Ngân bắt đầu làm việc, hắn cũng không dám đứng chơi, thời gian của hai người quả thực không còn nhiều. Thấy một đống chai nằm la liệt dưới đất, Qua Long không khỏi hoài nghi.

“Này Vô Ngân, đừng nói ngươi định tạo ra Dị Thú Triều Nguyên chỉ bằng những cái lọ này chứ? Trong này chứa gì vậy?”.

Qua Long vừa hỏi, vừa cẩn thận mở một nắp chai ra mà ngửi thử. Trong chai chứa toàn là chất lỏng, một thứ mùi kinh khủng bốc lên, khiến Qua Long chỉ muốn nôn mửa.

Vô Ngân vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.

“Cẩn thận, đừng làm đổ, cái mạng của chúng ta phụ thuộc vào chúng đấy”.

Qua Long nghe thế thì giật mình, hắn nhẹ nhàng nút kín miệng chai lại, thấy cái vẻ hết sức tập trung của Vô Ngân, hắn cũng không dám hỏi nhiều, Vô Ngân phân phó gì hắn làm cái đó.

Những chai nhỏ kia toàn bộ là mộc dược được tinh luyện thành chất lỏng, trong đó đa số được Vô Ngân mua ở Kinh thành trước lúc chạy trốn. Mộc dược mà hắn sở hữu rất đa dạng, đa phần là được chiết suất từ Linh thụ, một số ít trong đó là Cổ thụ, có vài chai lại là Thần thụ, hắn phải bỏ cái giá rất lớn để mua về. Mộc dược ở Mộc Châu đại lục rất được thông dụng, chúng được các Y Sư dùng để chế thuốc cứu người, hoặc được các Luyện Mộc Sư tạo ra những chế phẩm để phục vụ chiến đấu. Mà Vô Ngân chính là một Luyện Mộc Sư hàng thật giá thật.

Sau một hồi loay hoay, hai người Vô Ngân và Qua Long đã xếp hơn hai trăm chai dược liệu trên một tảng đá bằng phẳng, Vô Ngân đưa mắt kiểm tra, nhìn lại một lượt. Khi cảm thấy đủ, hắn ngồi xếp bằng trước tảng đá.

Những lúc mấu chốt như thế này, Vô Ngân không dám vội vã hành động, hắn bình tĩnh nhắm mắt lại, không khí trong lành của Cúc Phương sâm lâm không ngừng được hắn đưa sâu vào buồng phổi, sau hai mươi nhịp thở, một lần nữa hắn mở mắt ra.

Qua Long đứng bên cạnh mà chứng kiến tất cả, trước đây, qua lời Vô Ngân kể, hắn biết tên này còn là một Luyện Mộc Sư. Nghe mà thật khó tin, bởi chức nghiệp ấy chỉ dành cho những kẻ suốt ngày giấu mình trong phòng mà nghiên cứu học thuật, giờ đây một tên sát tinh chém chém giết giết ngoài chiến trường cũng trở thành Luyện Mộc Sư thì ai mà tin cho nổi. Nhưng khi Qua Long trông thấy thần thái của Vô Ngân lúc này, hắn mới cảm nhận được một ý vị thật lạ lẫm toát ra từ Vô Ngân.

Chuẩn bị cùng Vô Ngân làm một điều mới lạ mà trước đây chưa từng làm, Qua Long có chút chờ mong, hắn không giấu được sự tò mò mà hỏi.

“Chúng ta sẽ làm gì từ những dược liệu này đây?”.

Vô Ngân cười nhẹ nhàng mà thanh thoát, tâm hắn như hòa vào núi rừng, hòa vào từng nhành cây, ngọn cỏ. Hắn tự tin trả lời.

“Chúng ta sẽ tạo ra một báu vật của nhân gian”.

------------ HẾT CHƯƠNG 28 ------------