Chương 29: Dị Thú Triều Nguyên (Trung)

CHƯƠNG 29: DỊ THÚ TRIỀU NGUYÊN (TRUNG)

“Ba La Mật … một giọt, Bồ Đào … ba giọt, Phù Dung … hai giọt, Phù Tang … một giọt”.

“Uất Kim … ba giọt, Hạn Liên Thảo … hai giọt, Thiên Căn Thảo … năm giọt”.

“Bạch Mao Căn … năm giọt, Hoàng Cúc … một giọt, Trư Ma … một giọt, Dương Tử Tô … ba giọt” …

Âm thanh của Vô Ngân chậm rãi mà thanh thoát vang lên giữa núi rừng. Miệng hắn nói tới đâu thì ngón trỏ cũng di chuyển đến đó, lần lượt các chai dược mộc trên tảng đá được điểm tên. Điệu bộ của hắn vô cùng nhàn nhã, nhưng nét mặt hắn lại vô cùng tập trung, bởi hắn đang điều chế một loại mộc dược mà tất cả sinh vật trên thế gian đều thèm muốn - Nhất Dụng Trùng Thiên - Khai Linh Mộc.

Đúng như cái tên đầy sự kiêu ngạo của nó, một lần sử dụng sẽ lên tới trời, vì nó có thể khiến cho bất cứ Dị thú nào đều có thể Khai mở linh trí, thứ mà chỉ có Thần thú mới được phép sở hữu. Trong điển tịch lưu lại, chỉ những Thần thú sau khi ăn Thần thụ xếp hạng từ 1 đến 100 mới có thể sở hữu linh trí, còn lại chỉ có thể gọi là Dị thú mà thôi. Nhưng trời đất bao la, thiên tàng địa bảo gì mà chẳng có, Khai Linh Mộc nằm trong số đó, nó là một loài cây nhưng chẳng phải là cây, bởi nó không mọc ra từ mặt đất, cũng chẳng hình thành từ mầm giống nào cả. Nó là sự kết hợp ngẫu nhiên giữa các loại Thần thụ khác nhau trong thiên địa, sau khi chúng nó chết đi cùng một chỗ, thân xác bị hũ hóa, vì thế mà mộc lực bị tràn ra ngoài mà hòa trộn vào nhau, thêm vào đó là các điều kiện thời tiết như nắng, mưa, sấm sét …, sau hàng ngàn năm biến hóa, từ hỗn hợp ấy mọc lên một loài cây gọi là Khai Linh Mộc. Dị thú nào may mắn cắn nuốt nó, không khác gì cắn nuốt tinh hoa của trời đất, được cả thiên địa chúc phúc mà mở mang được linh trí, đường đường tiến hóa thành một con Ngụy Thần Thú.

Loài người cũng hoàn toàn có thể phục dụng chúng, nhưng công hiệu chẳng bằng một góc khi sử dụng cho Dị thú. Nhưng Khai Linh Mộc vẫn là một kỳ trân dị bảo của thế gian, bởi nếu đem nó cho một kẻ khù khờ sử dụng, chẳng mấy chốc kẻ đó tỉnh táo đến lạ thường, cảm nhận về cuộc sống trong mắt hắn cũng sẽ khác. Thế nhưng Khai Linh Mộc nào đâu dễ kiếm như vậy, nếu có, thì nó cũng ẩn dấu từ trong rừng sâu, còn chưa đến lượt con người phát hiện thì đã nằm gọn trong bụng Dị thú rồi. Chỉ có những trường hợp may mắn lắm thì mới lọt vào tay loài người.

Trái với một Vô Ngân tiên phong đạo cốt, Qua Long hoàn toàn ngược lại. Trước mặt hắn là mười cái bình rỗng, Vô Ngân cứ đọc và chỉ tay đến loại mộc dược nào là hắn sẽ lấy và nhỏ vào những cái bình rỗng đã chuẩn bị sẵn. Lúc này hắn như một tên học việc phụ tá cho Vô Ngân, tuy có lúc còn hơi lóng ngóng, nhưng bàn tay hắn nhờ vào sử dụng ám khí thường xuyên nên các thao tác vô cùng tinh chuẩn, hắn ép mình phải tập trung như đang đánh trận, bởi những thứ hắn đang làm không khác gì đang mở ra một con đường sống của mình và Vô Ngân.

Từng giọt chất lỏng mộc dược khác nhau được thêm vào mười cái bình chứa nhỏ. Cứ thêm một loại mộc dược vào đó, hỗn hợp chất lỏng sẽ sôi lên sùng sục, có lúc thì bốc khói, lúc thì phả ra một cái mùi cực kỳ tanh tưởi, mỗi giọt mộc dược được thêm vào là nó lại thêm một tầng biến hóa. Nhưng chắc chắn có một điểm chung, đó là mỗi lúc mộc lực trong hỗn hợp ấy càng trở nên nồng đậm.

Qua Long lần đầu được trải nghiệm công việc của của một Mộc Luyện Sư, ấn tượng đầu tiên của hắn là quá đơn giản, chỉ pha trộn với nhau là được, nhiều khi hắn còn lầm tưởng, không cần Vô Ngân thì hắn làm cũng được. Nhưng rồi giấc mộng học làm một Mộc Luyện Sư của “Qua Long tập sự” chẳng mấy chốc mà vỡ vụn. Mười bình hỗn hợp mộc dược trước mặt hắn là mười công thức khác nhau, tuy tất cả đều được tạo thành hai trăm loại mộc dược, nhưng thứ tự cho vào đều khác nhau. Đến cả cái tên của chúng nó giờ này hắn còn chưa thuộc hết, chưa kể cứ một giọt loại này, ba giọt loại kia, làm sao mà hắn nhớ cho được.

Chẳng mấy chốc, thanh âm của Vô Ngân cũng dừng lại, mười bình hỗn hợp mộc dược đã hoàn thành. Một mùi thơm thoang thoảng đánh sâu vào tinh thần của hai người Vô Ngân và Qua Long. Mỗi một bình đều có màu sắc và mùi đặc trưng riêng biệt, nhưng chúng nó đều toát ra một nguồn mộc lực cực lớn, mới cảm nhận, còn tưởng mình đang đứng ở một cái mỏ khai thác Mộc Ngọc. Trên trời, một số con chim đã kéo đến theo bản năng, chúng không ngừng lượn vòng trên không trung, ánh mắt tỏ ra thèm thuồng mà nhìn xuống dưới đất.

“Xong rồi hã?”.

Qua Long dùng vạt áo quẹt đi lớp mồ hôi trên trán, hắn phấn khích hỏi Vô Ngân, dù gì thì hắn cũng góp một phần công lao trong việc này.

“Vẫn chưa”.

Vô Ngân mang một sắc mặt hơi tái mét trả lời. Để điều chế Khai Linh Mộc, trí lực của hắn đã được vận dụng tối đa, lúc này hắn còn hơi chóng mặt. Hắn đi đến từng cái bình mộc dược, hết nhìn rồi lại ngửi, sau một lúc, thấy mọi thứ đều có vẻ ổn thỏa, hắn mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

“Theo thứ tự từ trái qua phải, đổ lần lượt các bình mộc dược vào nhau, mỗi lần cách nhau hai hơi thở, không được quá nhanh, cũng không được quá chậm. Xong bước này, Nhất Dụng Trùng Thiên - Khai Linh Mộc sẽ xuất thế”.

Giọng mói tràn đầy tự tin của Vô Ngân vang lên, hắn vô cùng mong đợi tác phẩm của mình sẽ thành hình, bởi đây cũng là lần đầu tiên hắn tạo ra nó.

………………

Trong lúc ấy, cách hai người Vô Ngân và Qua Long khoảng ba dặm đường chim bay.

“Nhanh nhanh! Ổn định trận hình! Tiểu đội số 7, mau viện trợ tổ đội số 2”.

Sát Mộc sư đoàn lúc này đã miễn cưỡng hoàn thành vòng vây như mệnh lệnh. Bù lại, hơn hai ngàn binh sĩ đã nằm lại vĩnh viễn tại hiểm địa Cúc Phương sâm lâm.

Nhưng đó mới chỉ là cái giá phải trả khi thiết lập vòng vây, cái việc khó hơn nữa là thu nhỏ nó lại, vô số Dị thú và mãnh thú từ trong vòng vây mà lao ra, hàng rào được tạo bằng mỗi tổ đội năm người chỉ có thể làm nhiệm vụ quan sát và thông báo tin tức, chủ chiến vẫn là các tiểu đoàn ở bên trong, sát phạt mà dọn đường, vừa tìm kiếm Vô Ngân vừa thanh trừ Dị thú.

Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn - Lý Chiến không còn tâm trạng để mà chờ đợi được nữa, lượng binh sĩ tử thương đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Đặc biệt là tuyến hàng rào phía bắc, buộc hắn phải đích thân tham chiến để giảm thương vong. Đồng thời, hắn biết Vô Ngân chắc chắn chỉ có thể nhằm vào hướng bắc mà chạy, hắn thủ trấn hướng này như muốn đón đầu Vô Ngân.

Lý Chiến còn nảy ra ý định dùng lửa đốt trụi cả Cúc Phương sâm lâm, nhưng tiếc là mùa này là mùa đông, muốn đốt là đốt được ư. Ngoài ra, Linh thụ trong này rất nhiều, đốt nó đi khác gì đốt luôn nguồn tài nguyên dự trữ của Mộc Long đế quốc, bao nhiêu con cháu tương lai có Mộc hồn để mà sử dụng hay không là nhờ những cây Linh thụ này. Bởi vậy, ở Mộc Châu đại lục, dùng lửa để khai hoang là một điều đại tối kỵ, nếu hắn dám đốt, thì thứ bị đốt cháy tiếp theo chính là thân thể của Lý Chiến hắn.

Vòng vây càng bóp chặt, Lý Chiến càng phải đối mặt với nhiều Dị thú và hoàn cảnh khắc nghiệt của Cúc Phương sâm lâm, hắn bắt đầu sợ hãi, hắn không sợ bị Dị thú giết mà phải bỏ mình ở nơi đây, bởi quân đoàn hắn còn đông lắm, cái hắn lo sợ là liệu “Vô Ngân có chết rồi hay không?”. Thế là vừa chiến đấu, hắn lại vừa cầu nguyện cho Vô Ngân sống sót. Vô Ngân mà biết được chuyện này chắc hẳn sẽ rất “xúc động” và lấy làm cảm kích.

Bên phía Tam hoàng tử cũng không thể đứng ngoài cuộc mà xem kịch được nữa, dù gì Sát Mộc sư đoàn cũng nằm dưới quyền quản lý của hắn, Lý Chiến càng làm tổn thất binh lực, trách nhiệm mà hắn phải gánh càng lớn, đối mặt với hắn không chỉ là phụ hoàng, mà còn là hàng trăm lời chấp vấn của bá quan triều đình. Dù gì hắn cũng mang hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ nhất của Vệ Mộc sư đoàn tới, việc hắn tham gia vào cuộc vây quét xem như cũng là danh chính môn thuận ôm cái công lao “Tiêu diệt phản đồ” này vào người.

Tam hoàng tử chẳng mấy khi ra khỏi hoàng cung, lần này, tâm trạng hắn vô cùng kích thích khi được tham gia chiến đấu như thế này. Mộc Long đế quốc đang ở thời bình, chiến tranh quy mô lớn là điều hiếm có, nếu có thì chẳng đến lượt hắn lên đài mà thể hiện. Nhưng chớ quên, hắn cũng mang trong mình họ Ngô, hắn cũng đang sở hữu Mộc hồn là một Thần thụ, đừng thấy hắn suốt ngày chỉ ngồi bàn tính âm mưu, tranh đoạt đế vị mà lầm tưởng, giành được ngôi vị Đế vương thì sao chứ, vẫn phải có thực lực mới ngồi được, thế giới Cường giả vi tôn – Mộc hồn thượng đẳng, đều phải có nắm đấm thật lớn thì mới ép người khác làm nô bộc cho mình. Ngay cả Đế Vương Mộc Long đế quốc cũng vậy, ngoài tài năng mưu lược hơn người, có thể chơi đùa chính trị trong lòng bàn tay, tu vi của hắn đã là Hợp Giới cảnh trung kỳ đỉnh phong rồi, nếu bỏ tước vị Đế vương qua một bên, trong Mộc Long đế quốc hắn là vô địch.

Thời gian dần trôi qua, trong khóe mắt của một con đại bàng to lớn bay lượn trên bầu trời, lấp ló dưới những tán cây đại thụ là những binh sĩ mang trên mình giáp sắt, tay lăm le những món binh khí sáng bóng, một vòng tròn khổng lồ được tạo bằng con người không ngừng bóp nhỏ lại, không khí trong lành của rừng núi cũng trở nên ngột ngạt hơn, thế nhưng trong thâm tâm của mỗi người chiến sĩ là một sự hân hoan khó tả, nhiệm vụ của bọn đã sắp hoàn thành, rốt cuộc cũng có thể thoát được cái nơi chết tiệt này. Nhưng họ nào biết, có một đại thảm họa sắp sửa giày xéo lên thân xác và cảm xúc của mình.

“Phùm … Xèo xèo xèo”.

Bỗng nhiên tất cả sinh vật như bị ghim lại, từ động vật ăn cỏ đến những Dị thú đang ẩn mình trong hang, từ những binh sĩ cho đến những tướng lãnh đang chỉ huy chiến đấu, từ những ngọn cỏ yếu ớt đến những cây Linh thụ. Tất cả dường như im lặng mà cũng nhìn về một hướng.

Một cột sáng màu xanh lục phóng thẳng lên trời, đám mây u ám đang che lấy bầu trời cũng vì thế mà bị nhuộm thành từng mảng màu xanh đẹp đẽ. Chưa dừng lại, sau đó là hàng loạt màu sắc tím, vàng, cam … nối đuôi nhau mà chui lọt vào màn mây, những vệt sáng lung linh như vẽ lên nền trời, tạo thành một bức tranh đầy huyền ảo. Một nguồn Mộc lực khổng lồ tỏa ra từ cột sáng, nó bắt đầu lan tràn và trãi rộng khắp một vùng. Dưới chân cột sáng, một cái cây thấp bé với mười chiếc lá đang không ngừng lớn lên trong một cái bình nhỏ. Ánh sáng cũng chính từ mười chiếc lá này phát ra và phóng thẳng lên trời, như muốn báo hiệu một báu vật nhân gian đã xuất thế.

Con chim đại bàng đang lơ lửng bay lượn trên không trung, mọi cảnh tượng đều lọt vào mắt nó, như ngửi thấy được cái mùi gì đó phát ra từ bản năng, một sự thôi thúc cuồng nhiệt khiến nó không ngừng đập mạnh đôi cánh, cả thân hình nó lao thẳng vào bức tranh tuyệt đẹp kia trên màn mây.

----------- HẾT CHƯƠNG 29 -----------