Chương 27: Thú triều nhân tạo

CHƯƠNG 27: THÚ TRIỀU NHÂN TẠO

Sát Mộc sư đoàn theo mệnh lệnh của Lý Chiến mà bắt đầu triển khai lực lượng đâm mạnh vào Cúc Phương sâm lâm, họ quyết lập các rào chắn bằng “người”, theo kế hoạch truyền xuống, cứ cách hai mươi mét sẽ là một tổ đội năm người thủ hộ và quan sát, nó sẽ kéo dài và giăng thành một hình tròn bao quanh lấy vị trí đã phát hiện pháo sáng truyền tin.

Cũng bởi vậy mà vô số trận chiến lớn nhỏ diễn ra giữa người và Dị thú, loài người với lợi thế về số lượng, không ít Dị thú đã bị thanh trừ, nhưng không phải cuộc chiến nào loài người cũng giành chiến thắng, có những nơi họ phải giao tranh với cả Dị thú cấp 5, Sát Mộc sư đoàn phải cử đến hai vị Phó đoàn chủ tu vi Hóa Hình sơ kỳ của Sát Mộc sư đoàn làm chủ chiến, và cùng liên thủ với mười vị đội trưởng mới miễn cưỡng đuổi được con Dị thú đó ra khỏi lãnh thổ của mình. Mệnh lệnh của Lý Chiến chỉ cho đúng một giờ để triển khai đội hình bao vây, cấp dưới của hắn nào có thời gian để do thám địa hình, Sát Mộc sư đoàn cứ như vậy mà lạm dụng sự sát phạt của mình để mở ra một con đường bao vây lấy Vô Ngân.

*“Cúc Phương vượn hú, quạ kêu,

Hang hùm, ổ rắn chớ trêu vào người.

Vạn hoa Linh thụ khẽ cười,

Sa chân lỡ bước, máu tươi tưới rừng.”*

Sát Mộc sư đoàn càng liều mạng xông vào hiểm địa Cúc Phương sâm lâm, hậu quả gánh chịu càng lớn, số lượng binh sĩ tử thương tăng lên một cách nhanh chóng. Trong cuộc hành quân yêu cầu phải thần tốc như này, Sát Mộc sư đoàn đang phải trả một cái giá quá lớn, đã gần chín trăm binh sĩ tinh nhuệ hy sinh, hơn hai ngàn binh sĩ thân mang trọng thương mà phải thối lui khỏi rừng. Chưa kể, một số thế lực thân với Lý Chiến và vô số tổ đội đánh thuê cũng tham gia hỗ trợ hòng kiếm một chén canh, nhưng hiệu quả của bọn hắn đem đến lại không bằng một góc của quân đội chính quy, nhiều nhóm người do thế lực gia tộc cử đi đã bị đoàn diệt, không chết vì lạc vào ổ Dị thú, thì cũng chết vì lỡ bước vào vùng rừng trũng có chứa khí độc, cái khung cảnh sinh ly tử biệt, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh liên tiếp diễn ra, tiếng khóc than, ai oán vang vọng cả một góc rừng.

Lý Chiến chủ trì cuộc vây quét liên tục phải nghe tin dữ báo về, nhưng đâm lao thì phải theo lao, cái vỏ bọc “Thà chết cũng phải bắt bằng được phản đồ” giờ đã trở thành một câu cửa miệng của hắn mỗi lúc chỉ huy, nhằm che đi cái ý đồ mưu lợi cá nhân của mình, hắn không ngừng tự trấn an chính mình: “Cái chết của các ngươi hoàn toàn không vô nghĩa, các ngươi chính là công thần để Lý Chiến ta có thể đề thăng tu vi lên Hợp Giới, ở dưới suối vàng, các ngươi hoàn toàn có thể tự hào khi từng được phụng sự cho một vị cường giả như ta”.

Tam hoàng tử cũng từ miệng thuộc hạ mà nghe ngóng được rất nhiều thông tin. Tuy Lý Chiến đang lạm dụng quyền hạn của mình để làm việc, Tam hoàng tử là cấp trên trực tiếp quản lý, nhưng giờ đây hắn chỉ mắt nhắm mắt mở mà ngồi xem kịch. Hắn thầm đắc ý: “Đống phân mà Lý Chiến ngươi tạo ra càng lớn, thì ngươi càng khó thoát khỏi bàn tay của ta”.

Cuối cùng, trong trận truy quét vô nghĩa này, người được lợi nhất lại là hai kẻ mang trong mình tư lợi cá nhân. Kẻ cầm quyền thì phát động chiến tranh, người lính thì chiến đấu và … chết.

Tin tức Vô Ngân giết hai trong bốn người Tứ Hoàng đã được lan rộng, một truyền năm, năm truyền mười, làm hoang mang tất cả các binh sĩ Sát Mộc sư đoàn cũng như các thế lực đang giúp đỡ Lý Chiến vây quét. Tuy nhiên, bọn chúng đều không tin rằng Vô Ngân đã bị phế đi Mộc hồn mà đả bại được Tứ Hoàng, đó là điều bất khả thi. Bắt đầu có những tin tức bị tam sao thất bản mà phát ra, càng truyền đi nó càng sai lệch với sự thật, cho đến khi Vô Ngân trong miệng của một kẻ nào đó đã trở thành một vị cường giả có tu vi Hợp giới sơ kỳ của Mộc Nhân Giả, đã hoàn toàn biến thành hình người, hắn ẩn dấu tu vi để lẫn vào Mộc Long đế quốc, bản thể của hắn chính là một ma thần Cổ thụ, các vụ bắt cóc ăn thịt người trong mấy năm này ở kinh đô đều từ hắn mà ra.

Còn có cả những tin tức biến Vô Ngân thành một đứa con của trời đất, hắn lạc vào Cúc Phương sâm lâm mà đạt được kỳ bảo, khôi phục tất cả tu vi lúc trước mà dễ dàng chém giết Tứ Hoàng.

Lúc này, thực lực của Vô Ngân trong miệng thiên hạ đã được nâng lên một tầng cao mới, khiến cho họ trở nên dè chừng hơn. Nhưng mọi thứ đang diễn ra không hề dừng lại, cuộc truy quét liều mạng này vẫn cứ mạnh mẽ mà diễn ra, bởi số tiền thưởng truy nã Vô Ngân đã lên tới Năm trăm viên Mộc Ngọc rồi. Tiền tài quả nhiên luôn là một thứ khiến con người ta phải mờ mắt.

………………

Ở một góc rừng nọ.

“Nghỉ chút! Nghỉ chút! Hộc hộc!”

Qua Long nằm bệt xuống đất mà hổn hển nói.

Vô Ngân cả người ướt đẫm mồ hôi, nhìn thấy Qua Long nằm như một con chuột chết dưới đám lá khô mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Sau ba giờ liên tục trèo đèo lội suối, hết đi phương bắc lại quẹo phương đông, phương thức di chuyển này hết sức dày vò hai người bọn họ. Nhưng trách sao được, nếu cứ một đường hướng về phương bắc mà đi, thì chắc họ chỉ còn hai cái bộ xương không hoàn chỉnh. Vô Ngân dựa vào kinh nghiệm của mình mà né đông, tránh tây, nhiều khi bọn hắn còn phải đi lùi lại một quãng đường khá xa để vòng qua một cái ổ Dị thú. Bởi cũng nhờ vậy, ngoài thời gian ra, cái thứ họ phải trả nhiều nhất đó là “cái mệt”, chứ không phải là “cái mạng” của mình.

Vô Ngân vứt cho Qua Long một cái đùi gà rừng và một bình rượu, hai người tranh thủ nghỉ mệt mà lấp đầy cái dạ dày. Cách uống rượu của Vô Ngân thì không như lúc trước nữa, hắn chẳng dám đợi cơn nghiện đến rồi mới lấy Trúc Mỹ Nhân ra uống, hiện tại cứ cách một canh giờ hắn sẽ nốc nửa bình rượu nhỏ, rất may cũng vì thế mà cơn nghiện rượu quái đản kia không còn hành hạ hắn nữa, bù lại, hơi thở của hắn lúc nào cũng tràn ngập hơi men.

Lúc hai người đang ăn dở, bỗng gần đó có âm thanh từ bụi rậm phát ra.

“Xoạt … xoạt … xoạt”.

Vô Ngân và Qua Long trở nên cảnh giác, vũ khí trong nháy mắt đã nắm trong tay. Nhưng rồi khi phát hiện ra đó chỉ là những con thú rừng bình thường chạy ngang qua, họ mới bắt đầu thả lỏng.

“Ngươi nhớ đây là lần thứ mấy rồi không?”.

Vô Ngân hỏi Qua Long.

“Thứ năm rồi”.

Qua Long chắc nịch trả lời.

Hóa ra bọn thú rừng lúc này đang chạy loạn, trên đường đi, Qua Long và Vô Ngân đã chứng kiến mấy lần rồi, nhưng một sự việc mà diễn ra quá nhiều lần chắc hẳn không phải là một điều tốt.

Vô Ngân không nói gì, tay hắn chỉ lên ngọn của một cái cây đại thụ rất cao đứng gần đó, Qua Long hiểu ý mà thì triển khinh công, chân hắn nhẹ nhàng đạp lên thân cây, chẳng mấy chốc thân hình hắn đã lên tới ngọn.

Hai ngươi Vô Ngân và Qua Long không cần nhiều lời mà vẫn phối hợp rất ăn ý, đó lý do tại sao trong trận chiến với Tứ Hoàng, Qua Long ngầm hiểu được cái ám thị của Vô Ngân phát ra, một phần là họ xuất thân từ quân đội, có sẵn kinh nghiệm phối hợp tác chiến, một phần là hai tên này quá hợp tính nhau, mới chiến đấu cùng nhau có vài ngày mà cứ như đã ăn nằm với nhau cả tháng, người xưa có câu: “Tri kỷ thường đi ra từ bàn nhậu”, có lẽ sau một tháng cùng nhau chè chén ở Xuân Phong tửu lầu, cùng nhau tay trong tay uống rượu giao bôi, thì sự ăn ý của hai người có phần phát triển.

Qua Long đứng trên cao, sau khi nhìn hết một vòng từ không trung, hắn nhảy xuống lại mặt đất. Hắn gấp gáp nói.

“Không chỉ hướng bắc, các hướng còn lại cũng có động tĩnh, ta thấy rất nhiều chim chóc bay toán loạn lên trời, chắc chắn phía dưới có chiến đấu xảy ra”.

Vô Ngân nghe vậy mà nhíu mày đăm chiêu, hắn lập tức hỏi lại.

“Đoàn chim ở hướng bắc cách chúng ta bao xa?”.

“Khoảng hai đến ba dặm đường”.

“Còn hướng đông và tây?”

“Ba đến bốn dặm”.

Một loạt các thông tin trao đổi ngắn gọn của Vô Ngân và Qua Long, cả hai người dường như đều có một dự cảm bất an.

Suy nghĩ trong giây lát, Vô Ngân với vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Không kịp nữa rồi, Lý Chiến chắc hẳn dùng máu của Sát Mộc sư đoàn để mà bao vây chúng ta”.

Qua Long như không tin vào tai mình. Hắn nói.

“Hắn dám ư, đây là một trong những hiểm địa nguy hiểm nhất Mộc Long đế quốc đó, để mạnh mẽ bao vây chúng ta, chắc chắn sẽ phải chết rất nhiều người để mở đường”.

Với kinh nghiệm mười bảy năm trong quân đội của Qua Long, hắn hoàn toàn nhìn ra vấn đề. Mới đầu hắn còn tưởng Lý Chiến sẽ chia thành từng tiểu đoàn nhỏ để dò tìm, như vậy mới đảm bảo an toàn cho binh sĩ của mình.

Vô Ngân nghiến răng mà hỏi Qua Long.

“Ba năm trước, trong trận đại chiến Mộc Long đế quốc và Mộc Nhân Giả, đứng trước một cường giả Hóa Hình của Tử Đằng tộc, mà Lý Chiến hắn còn dám ém lại thực lực để mà diễn trò “tình đồng chí” với ta, thì ngươi nghĩ lần này hắn dám làm vậy không?”.

Lúc này Qua Long cũng chỉ biết gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Có lẽ ở cái Mộc Long đế quốc này, người hiểu rõ Lý Chiến nhất chính là Vô Ngân, nếu Vô Ngân hắn đã phán đoán là vậy, thì tám phần là đúng. Qua Long cho rằng Lý Chiến thèm thuồng Mộc hồn của Vô Ngân đến điên luôn rồi, việc gì cũng có thể làm ra. Tâm tình của Qua Long trở nên gấp gáp hơn, hắn vội hỏi.

“Vậy theo ngươi chúng ta nên làm gì để thoát khỏi vòng vây này?”.

Vô Ngân không trả lời câu hỏi của Qua Long. Hắn chỉ than lên, tỏ vẻ tiếc nuối.

“Tiếc rằng nơi này là hiểm địa Cúc Phương sâm lâm, nếu đây là Bạch Mã sâm lâm, xem ta có chơi chết các ngươi không?”.

Nghe thế, Qua Long đoán Vô Ngân đã nghĩ ra cách gì đó rồi, hắn không giấu được sự tò mò mà hỏi lại.

“Nếu ở Bạch Mã sâm lâm ngươi sẽ làm gì?”.

Vô Ngân tính nói ra, nhưng lại nghĩ tới một việc gì đó, hắn hơi lưỡng lự nói.

“Ta nói ra sợ ngươi sẽ cản ta mất, vậy nên ta sẽ không nói đâu”.

Qua Long tưởng Vô Ngân lại đang chọc ghẹo mình. Hắn phát tiết chửi.

“Mẹ kiếp, đi với ngươi thì còn chuyện gì mà khiến ta sợ hãi được nữa, nói mau! Nếu không … khà khà khà!”

Nghe nụ cười đầy tà ý của Qua Long, Vô Ngân chợt lạnh sống lưng mà vô thức hỏi lại.

“Nếu không thì sao?”.

“Nếu không, sau này có thoát ra được, ta sẽ nói với Thất công chúa, rằng Vô Ngân ngươi không những thích đái bậy, mà “con rồng nhỏ” trong đủng quần của ngươi quả thực cũng rất bé”.

Vô Ngân nghe những lời vô tri ấy mà khóe môi giật giật, “Mẹ kiếp! dùng cả Thất công chúa để uy hiếp ta, ngươi đừng hòng”, nhưng chẳng hiểu sao lại hắn tưởng tượng ra cái cảnh gặp lại Thất công chúa, mắt nàng lúc ấy chẳng thèm nhìn vào mặt của hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái đủng quần, quả là một cái cảm giác không nói thành lời. Tuy tên kia chỉ làm bộ trêu chọc hắn như trò đùa của một đứa con nít, nhưng nếu không nói, có lẽ sau này Qua Long nhất định sẽ hận hắn.

Vô Ngân thở dài một hơi thầm quyết định. Hắn nhìn sâu vào mắt của Qua Long mà nói.

“Được rồi! Ta nói, nhưng chớ mà ngăn cản ta, tình hình hiện tại không có cách nào khá hơn nữa đâu”.

Qua Long vỗ ngực mà hứa hẹn.

“Lắm lời, đi theo ngươi chịu chết còn không sợ, chuyện gì khiến Qua Long ta phải sợ hãi nữa đây, ta thề sẽ không ngăn cản ngươi, dù chỉ là một câu”.

Vô Ngân chẳng hề để tâm đến lời thề của Qua Long, hắn hỏi.

“Ngươi đã từng nghe về Thú triều - Dị Thú Triều Nguyên chưa?”.

Qua Long hơi khó hiểu với câu hỏi của Vô Ngân, nhưng hắn cũng tỏ ra mình cũng là một kẻ hiểu biết mà trả lời.

“Đã từng, ta có nghe truyền thuyết kể lại rằng đó là một loại thú triều, là tập hợp của hàng ngàn, hàng vạn các loài dị thú và dã thú, chúng không khác gì một dòng lũ sau cơn bão, đi tới đâu, sự sống bị nhổ sạch tới đó, không gì có thể ngăn cản được chúng, ngay cả một đại thành thị có quân đội thủ hộ cũng trở thành bình địa sau khi chúng quét qua. Có điều, truyền thuyết đó lại không hề nhắc đến nguyên nhân tại sao chúng lại trở nên điên cuồng như vậy. Nhưng việc đó liên quan gì đến kế hoạch của ngươi cơ chứ?”.

Vô Ngân nở một nụ cười âm lãnh mà nói.

“Ta sẽ tạo ra một cái Dị Thú Triều Nguyên, ta muốn quét sạch sự sống nơi này”.

------------ HẾT CHƯƠNG 27 ------------