CHƯƠNG 26: VÒNG VÂY - HIỆP NGHỊ CỦA TAM HOÀNG TỬ
Nhìn hai huynh đệ còn sót lại của Tứ Hoàng dần biến mất về hướng Nam Cúc Phương sâm lâm, Vô Ngân như trút được áp lực trong lòng.
Trận chiến đầy hung hiểm này từ đầu đến cuối Vô Ngân chỉ được thi triển đúng ba chiêu, một chiêu lái chủy thủ giết Hoàng Tam, một chiêu chẻ đôi đầu Hoàng Nhất, và một chiêu chém bay cánh tay của Hoàng Nhị. Thời gian từ lúc Qua Long phóng thanh chủy thủ màu bạc cho đến khi Vô Ngân thi triển liên tiếp ba chiêu kia chỉ chưa đầy năm giây. Cường giả đánh nhau, định đoạt số mệnh chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ.
Vô Ngân lê cái thân xác vô cùng mệt mỏi của mình đi về phía Qua Long, từng bước đi của hắn lúc này vô cùng nặng trĩu.
Qua Long thì chẳng khá hơn Vô Ngân là mấy, sau khi thi triển một đại sát chiêu, mộc lực trong người hắn như bị ép khô, hắn bị thoát lực mà nằm chèo queo trên mặt đất.
Đại sát chiêu này của Qua Long chỉ mới được sáng tạo ra mà thôi, cũng nhờ mấy ngày đi chung với Vô Ngân, tên kia đã gợi ý cho hắn rất nhiều về cách vận dụng Mộc hồn sao cho hiệu quả, bởi cách tấn công cũ của hắn quá đơn điệu, quá dễ bắt bài. Thế là một đại sát chiêu Ngươi Né Hộ Ta ra đời, tuy cách thức phát lực giống như cũ, nhưng khác ở chỗ Qua Long có thể đột ngột thay đổi quỹ đạo bay của chủy thủ màu bạc, dù chỉ một chút thôi nhưng chắc chắn sẽ tạo ra bất ngờ lớn cho đối thủ. Đó là lý do tại sao Tứ Hoàng hai lần thất bại trong việc truy cản thanh chủy thủ của Qua Long, khiến bọn chúng phải từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tạo ra lỗ hổng tâm lý để Vô Ngân lật ngược thế trận.
Còn tại sao lại có cái tên Ngươi Né Hộ Ta thì là do Vô Ngân trong lúc say xỉn mà đặt cho, Qua Long có phần hơi tủi thân với cái tên củ chuối ấy, nhưng biết làm sao được, người ta có công lớn trong việc hướng dẫn hắn sáng tạo ra một đại sát chiêu mà, hắn chỉ thầm dặn chính mình là sẽ không bao giờ hô cái tên ấy lên trong lúc thi triển là được.
Vô Ngân lúc này đã vác Qua Long lên vai mà tiếp tục chạy về hướng Bắc. Hoàng Ngũ đã bắn pháo tín hiệu, Vô Ngân không muốn vì một chút chần chừ mà lại hãm sâu trong một trận chiến khác nữa, bởi hắn và Qua Long đã hoàn toàn kiệt sức.
Khi đi được một quãng đường trong im lặng, Qua Long nằm ở trên vai mới bắt đầu mở miệng hỏi.
“Làm sao ngươi lại muốn ta phóng nó về ngươi chứ không phải là bọn hắn? Như vậy sẽ rất nguy hiểm”.
Vô Ngân vừa thở hồng hộc, vừa nói.
“Bọn chúng có Tương Liên Linh Thụ, rất khó để cho ngươi giết, tuy ngươi có thể thay đổi quỹ đạo bay của chủy thủ, nhưng ta không dám cược. Ngươi chỉ có thể thi triển đại sát chiêu duy nhất một lần nên chúng ta chỉ có đúng một cơ hội mà thôi. Phải đưa ta vào chỗ chết thì bọn chúng mới lộ ra sơ hở tâm lí, hôm nay bọn chúng thua không phải vì ta hay là ngươi tài giỏi hơn, mà chính là thua dưới một chữ “Tham” mà thôi”.
“Tham?”. Qua Long vô thức hỏi lại.
“Đúng, là tham số tiền thưởng kia, ta chết bọn hắn sẽ không được gì cả, vì bắt buộc phải cứu ta nên trận thế mà bọn chúng khổ công bày ra lúc đầu bị rối loạn, chỉ lúc đó ta mới nắm chắc phần thắng”.
Nghe Vô Ngân trả lời một cách ung như vậy thôi, nhưng Qua Long biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào. Vô Ngân tuy không tự cho mình là tài giỏi, nhưng theo Qua Long thấy, Vô Ngân quả thật là một kẻ đại tài trong chiến đấu, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà hắn còn tính kế cả bốn người kia, lợi dụng cả tâm lý và thực lực để mà chiến thắng, trong khi hắn còn là một kẻ chẳng có Mộc hồn trong tay, một kẻ đáng sợ như vậy liệu thế gian này còn tồn tại kẻ thứ hai nào hay không?
Qua Long ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên cười to mà nói.
“Tự nhiên, ta có cảm giác như đang cưỡi một con mãnh long dưới chân, phúc phận này phải ba đời, ba kiếp mới tu được, ha ha ha”.
Vô Ngân thở đã không ra hơi nữa rồi, hắn nào nghe ra được là Qua Long đang khen mình là rồng, là phượng: “Khốn kiếp! ngươi xem ta là vật cưỡi à?”.
Tức thì, Vô Ngân vứt luôn Qua Long về một thân cây đằng trước, cũng may lúc này Qua Long đã phục hồi đôi chút cơ năng rồi, đồng thời khinh công của hắn cũng không tệ lắm, hắn đạp hai chân lên thân cây rồi mới nhẹ nhàng tiếp đất.
Vô Ngân chỉ hừ nhẹ, cái thân hình đầy mỡ ngã xuống một gốc cây gần đó, hắn móc bình rượu ra mà uống.
“Một đao kia sao ngươi không chém chết luôn tên Hoàng Nhị mà chỉ phế một cánh tay của hắn? Bớt được một địch nhân là bớt đi một nỗi lo”.
Qua Long lại gần Vô Ngân, hắn ngồi bệt xuống bên cạnh mà hỏi.
“Ta cũng muốn lắm, nhưng mà làm không được. Mẹ nó! Ngươi nghĩ mà xem, cứ ba giây là thằng đó lại nhằm vào nách ta mà đâm một lần. Mấy trăm nhát liền như vậy, thử hỏi ngươi có tức không?”.
Nói xong lời này, miệng của Vô Ngân còn nghiến lên ken két, hắn thầm hận sao mình không nhanh tay chém thêm một đao vào cái nách còn lại của Hoàng Nhị.
Qua Long thử đặt mình trong tình cảnh của Vô Ngân mà cũng thấy ê cả răng, theo phản xạ của bản năng, hắn dùng cánh tay kẹp sát cái nách của mình lại. Nếu là hắn, chắc chắn cái nách của tên kia phải bị cắm ít nhất mười thanh chủy thủ vào đó mới có thể trút hết được cơn uất nghẹn này.
……………….
Tại một bìa rừng phía Tây Cúc Phương sâm lâm, cách bọn Vô Ngân và Qua Long khá xa.
“Ngươi nói sao, có pháo sáng tín hiệu của bọn đánh thuê à”.
Lý Chiến khoác trên mình một bộ áo giáp tinh xảo hỏi.
“Đúng ạ, cách vị trí chúng ta đứng nửa ngày đường, ở trung tâm Cúc Phương sâm lâm ạ”.
Nghe tên cận vệ trả lời rất dứt khoát. Lý Chiến gật đầu rồi ra lệnh.
“Báo tất cả các đoàn đội đang lục soát trong rừng, từ vị trí phát hiện pháo sáng ba dặm, lập tức, trong vòng một giờ thực hiện vòng vây ở cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc cho ta. Sau đó dần thu hẹp vòng vây, phát hiện được Vô Ngân thì báo cho ta chứ không được giết, chỉ có ta mới có quyền giết hắn”.
“Nhưng thưa Đoàn chủ, ba hướng đông, tây, nam thì có thể bủa vây nhanh chóng, nhưng hướng bắc thực sự rất khó ạ, mỗi một dặm đường đi sâu hơn vào trong Cúc Phương sâm lâm đều phải trả một cái giá rất lớn, tại hạ e rằng trong một giờ là không kịp”.
Tên cận vệ thành thật mà nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Chiến nghe vậy, sắc mặt chuyển biến, khí thế nghiền ép tỏa ra như một con cự thú. Hắn trừng mắt quát.
“Ngươi dám cãi lời ta?”.
“Tại hạ không dám! Tại hạ sẽ truyền lệnh của đại nhân ngay lập tức”.
Tên cận vệ không khỏi giật mình, ngay lập tức hắn nhận lệnh mà lui đi.
Lý Chiến thừa biết tên cận vệ nói đúng, những gì tên kia biết chẳng lẽ một Đoàn chủ như hắn không biết sao. Nhưng biết rồi chỉ e sợ, không dám hành động thì sao mà bắt được người, Vô Ngân như một con chuột thành tinh, luồn lách qua biết bao khe hở của hắn rồi, giờ không phải là lúc hắn chùn bước. Nếu không nhanh chân phong tỏa đường lên phương Bắc, thì khả năng bắt được Vô Ngân là rất khó, chưa kể Vô Ngân càng có thể bị giết bởi Dị thú. Thà liều mình mở một cái hàng rào, chặn lại mọi hướng di chuyển của tên kia, sau đó dần bóp chặt lại thì mới có cơ hội.
Cúc Phương sâm lâm như một hình tam giác nhọn, điểm nhọn đầu tiên của nó nằm ở cực đông kinh đô Lai Châu, càng đi về phương bắc, cánh rừng sẽ càng mở rộng về cả hai phía, đồng thời sự nguy hiểm của nó cũng tỉ lệ thuận với sự hoang sơ nguyên thủy. Nơi mà con người càng ít đặt chân đến, chắc hẳn sẽ là nơi khắc nghiệt nhất, Dị thú cấp cao sẽ không tha cho kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ của bọn chúng. Lý Chiến quả thực không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, hắn phải hành động, càng sớm càng tốt.
Trong lúc Lý Chiến đang còn chìm trong suy tư, một giọng nói trầm bổng khiến hắn trở về thực tại.
“Sao rồi? Bắt được phản đồ Mộc Long đế quốc chưa thưa Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn đáng kính?”
Âm thanh tuy rất tùy hứng, nhưng dấu trong đó là một sự chấp vấn không hề nhẹ.
“Bái kiến Tam hoàng tử”.
Giật mình với người mới tới, Lý Chiến lúc này không còn dáng vẻ uy nghiêm như trước nữa, hắn phải cúi người dùng lễ tiết với cấp trên để chào hỏi.
Tam hoàng tử chẳng nói chẳng rằng, hắn tiện tay quăng một bản tấu chương về phía Lý Chiến.
“Đây là?”.
Lý Chiến cầm lấy sấp giấy dày cộm trong tay, hắn nhận ra ngay đây là bản tấu chương tố cáo Vô Ngân mà hắn đã gửi đi, khoảnh khắc này hắn chợt chột dạ: “Lẽ nào … Lẽ nào Tam hoàng tử biết được gì đó?”.
Lý Chiến che dấu cảm xúc rất tốt, nhưng làm sao qua được ánh mắt tinh tường của một chính trị gia như Tam hoàng tử, chỉ cần một ánh mắt khác thường của Lý Chiến, Tam hoàng tử đã biết được rằng hắn đang có tật giật mình.
Tam hoàng tử chỉ cười nhẹ, hắn bước đến cái ghế dành cho Đoàn chủ mà ngồi xuống, đôi mắt nhìn sâu vào cái thân hình thẳng tắp đang đứng, ngón tay của hắn theo thói quen từng ngày, lại gõ từng nhịp xuống mặt bàn.
Lý Chiến cũng là con cáo già đã thành tinh, từng cử chỉ, từng hành động của Tam hoàng tử quá bất thường, hơn nữa, việc truy bắt một tên phản đồ là bổn phận của bọn hắn, đâu đến mức đích thân Tam hoàng tử phải thân chinh mà tới tận nơi, chắc chắn là có ẩn ý gì đó. Đảo mắt một vòng, Lý Chiến nói khẽ.
“Bẩm Tam hoàng tử, Hiện tại phản đồ Vô Ngân đã trốn vào Cúc Phương sâm lâm rồi, người của tại hạ đang mở vòng vây, không sớm thì muộn cũng giết được hắn”.
“Ồ, là giết chứ không bắt về thẩm tra à?”.
Tam hoàng tử bày ra một vẻ mặt khó hiểu.
Mặt Lý Chiến đanh lại, hắn chỉ thử giả vờ đánh tráo khái niệm giữa bắt và giết một tên phản đồ để thử tâm tư của Tam hoàng tử. Kết quả vị kia bắt được đúng trọng tâm mà hỏi, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị trước khi đến đây. Nhưng Lý Chiến cũng chưa biết trong hồ lô của Tam hoàng tử đang chứa gì, chẳng lẽ Tam hoàng tử muốn giúp đỡ Vô Ngân, tấu chương luận tội Vô Ngân hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng, chẳng lẽ có sai sót gì chăng. Lý Chiến cắn răng mà chắp hai tay lại, cúi người đáp.
“Bẩm Tam hoàng tử, bí mật hắn nắm quá nhiều ạ, thần sợ hắn truyền tin cho một gián điệp khác của Mộc Nhân Giả, việc giết hắn ngay tức khắc là để dẹp trừ hậu họa”.
“Là bí mật của ngươi hay bí mật của Mộc Long đế quốc?”.
Tam hoàng tử vừa nhếch miệng cười vừa hỏi. Từ lúc gặp Lý Chiến đến giờ, hắn chỉ hỏi qua loa vài câu đơn giản, nhưng sức nặng của nó lại quá lớn, hắn biết Lý Chiến ắt có tật giật mình, hỏi càng đơn giản, Lý Chiến càng khó trả lời. Hắn thừa biết trong tấu chương kia có vấn đề, Lý Chiến chuẩn bị quá kỹ, không một khẽ hở để buộc tội một quan chức quân đội vào tội chết, cái gì càng hoàn hảo thì càng có vấn đề. Hắn cũng chẳng cần biết Lý Chiến có ân cừu gì với tên kia, việc hiện tại mà hắn muốn là gây áp lực tới Lý Chiến, buộc hắn phải vào thế bị động, như vậy mới dễ bề nói chuyện chính sự về sau.
Lý Chiến biết mình đã bị Tam hoàng tử điểm trúng, hắn cho rằng mình càng nói nhiều sẽ càng rơi vào thế hạ phong. Hắn đành giả bộ thất kinh, lại vái thật sâu, trả lời một câu có cũng như không.
“Xin Tam hoàng tử minh xét”.
“Tên cáo già”. Thấy Lý Chiến hành động như vậy, Tam hoàng tử chỉ biết thầm chửi, hắn bèn thả ra một mồi câu.
“Giết cũng được, có điều …”.
Tam hoàng tử đang nói thì dừng lại đúng chỗ mấu chốt.
Lý Chiến nghe mà không hiểu sao được, hắn cũng thầm chửi lại trong lòng: “Có gì thì nói mẹ đi, bọn Hoàng thất các ngươi thích chơi Cung tâm kế lắm hay sao”, biết là vậy, nhưng hắn cũng phải phối hợp mà hỏi lại.
“Điều gì ạ?”.
“Chuyện tương lai của ta, ngươi cũng thấy đấy, bên ta cũng quá thiếu nhân tài rồi”.
Tam hoàng tử không hề đề cập đến một thứ gì rõ ràng cả, nghe chỉ như một lời tâm sự mà thôi. Nhưng qua tai Lý Chiến lại mang một ý vị khác, hắn thừa biết Tam hoàng tử muốn nói đến cái gì, vì nó là vấn đề đại kỵ nên người ta không nói thẳng ra mà thôi.
Đã đến nước này rồi, Lý Chiến còn đường nào mà thoái thác, giả ngu không hiểu nữa thì đảm bảo tên Tam hoàng tử kia sẽ lồng lộn lên mà phá hỏng tất cả. Tuy hắn không biết mình bị Tam hoàng tử nắm được bí mật nào, nhưng với cái vẻ tự tin của tên kia thì chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ, thà âm thầm đạt hiệp nghị trong lời nói, còn hơn là xé rách da mặt của nhau. Lý Chiến dứt khoát nói.
“Được, sau cuộc truy quét này, chỉ cần việc sống chết của tên Vô Ngân kia để tại hạ làm chủ, thì cái đại công truy bắt phản đồ Mộc Long đế quốc này đều là của ngài, chuyện tương lai của ngài cũng thêm ta vào đó”.
“Thành giao! Ha ha ha”.
Tam hoàng tử lần đầu tiên cười một cách sảng khoái như vậy. Hắn đứng lên, đi lại gần và vỗ vào vai của Lý Chiến hai cái rồi quay mặt mà rời đi, dáng vẻ vô cũng quý khí.
Thực ra, trong chuyện này Tam hoàng tử cũng giống như Lý Chiến, hắn cùng người của mình dốc toàn lực truy tung Vô Ngân nhưng bất thành, hắn muốn bắt giữ Vô Ngân trước Lý Chiến, chỉ cần làm được thì Lý Chiến xem như nằm trong bàn tay của hắn.
Sau năm ngày bôn ba khắp các nẻo đường, các tình báo, các suy luận về nơi Vô Ngân có thể chạy trốn đều bị sai lệch. Tam hoàng tử bực tức không thôi, hắn nổi danh với tính khí hỷ nộ ái ố một cách bất thường, chỉ trong hai ngày mà đã chém chết hai tên thám báo và một tên cố vấn. Đến khi nghe tin có phát hiện của Vô Ngân trong Cúc Phương sâm lâm, hắn mới tức tốc chạy qua đây, nhưng người của Lý Chiến cũng đã đứng đầy ắp cánh rừng này rồi, với địa vị của hắn không thể nào chủ động chui vào rừng mà tìm một “con heo” trước mặt Lý Chiến như vậy được, vậy là hắn phải đổi chiến thuật, cảnh cáo và đe dọa nhằm nắm bắt tiên cơ. Và cuối cùng hắn cũng đã thành công mỹ mãn.
Cuộc truy quét này tựa như cuộc tình tay ba, Lý Chiến vì Vô Ngân mà đến, còn Tam hoàng tử vì Lý Chiến mà đến.
---------- HẾT CHƯƠNG 26 ----------