Chương 25: Lộ tung tích, đụng độ Tứ Hoàng (hạ)

CHƯƠNG 25: LỘ TUNG TÍCH, ĐỤNG ĐỘ TỨ HOÀNG (HẠ)

“Ngũ đệ! Cẩn thận! Chỉ cần cố thủ, chúng ta sắp xử lý xong tên Vô Ngân rồi”.

Âm thanh của Hoàng Nhất ở gần đó mà vọng lại, sau khi cảm nhận được có một nguồn mộc lực kinh khủng đang hội tụ trên người Qua Long, hắn rất lo lắng cho sư đệ của mình. Như hiểu ý của Hoàng Nhất, hai người còn lại cũng bắt đầu xuất kiếm với tốc độ nhanh hơn, bọn chúng muốn tốc chiến tốc thắng.

Sau khi phát hiện khí tức tỏa ra từ Qua Long cực kỳ nguy hiểm, mộc lực của Hoàng Ngũ lúc này được vận dụng toàn bộ, cả thân người hắn chuyển về tư thế phòng ngự, hắn đoán Qua Long vì quá lo cho Vô Ngân nên đã rơi vào tình thế “cá chết lưới rách”.

Qua Long nắm trong tay hai thanh chủy thủ màu bạc, người hắn hơi nghiêng về phía trước, chân đạp mạnh xuống đất mà bay về một phía, hắn muốn chọn một góc độ phù hợp để tấn công. Chợt thân hình Qua Long dừng lại, lấy chân phải làm trụ, hắn xoay hai vòng tại chỗ để tụ lực, sau đó phóng mạnh chủy thủ về phía Hoàng Ngũ.

“Rít … Rít”.

Hai thanh chủy thủ màu bạc một trước một sau lao như chớp hướng về Hoàng Ngũ, tiếng rắn rít dài trong gió như âm thanh đòi mạng.

Hoàng Ngũ tụ lực đã đủ, trong đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh của hắn, quỹ đạo của hai thanh chủy thủ trong nháy mắt đã bị nhìn thấy, đôi tay cầm chặt lấy thanh trường kiếm, hắn thầm tính toán chỉ trong một kiếm có thể chém bay hai thanh chủy thủ kia.

“Cheng”.

Tiếng kim loại va chạm, Hoàng Ngũ chém trúng thanh chủy thủ đầu tiên, quỹ đạo đường chém của hắn không thay đổi, vẫn hướng về thanh chủy thủ thứ hai. Nhưng cảm giác không ổn liền bao phủ lấy Hoàng Ngũ.

“Quá nhẹ! Chẳng lẽ là hư chiêu?”

Sau khi khi tiếp xúc với mũi kiếm của Hoàng Ngũ, thanh chủy thủ thứ nhất không còn mang trên mình màu bạc nữa, con rắn trên đó đã bị hư hóa từ lúc nào, nó trở về với màu đen nguyên thủy của mình. Lúc này nó không khác gì một thanh chủy thủ bình thường, lực lượng chứa trong nó cũng không như trước. Sau khi bị Hoàng Ngũ đánh trúng, nó tức thì bị văng ra ngoài chứ không gây được một áp lực gì cho hắn cả.

“Trò vặt vãnh”.

Hoàng Ngũ tỏ ra khinh bỉ, cho rằng Qua Long lắm trò, hắn đoán thanh chủy thủ thứ hai mới là đại sát chiêu dành cho hắn.

Đường kiếm của Hoàng Ngũ vẫn không thay đổi, để đảm bảo, hắn rút cạn mộc lực trên người để thủ hộ bản thân. Nhưng rồi một chuyện kì lạ xảy ra, hắn như không tin vào mắt mình.

“Rít … Vút”

Thanh kiếm của Hoàng Ngũ chỉ chém vào khoảng không trước mặt, thanh chủy thủ màu bạc bỗng chốc vượt qua bóng kiếm mà hướng tới mi tâm của hắn.

“Không! Không thể nào!”.

Cảm giác cận kề cái chết khiến tâm hồn của Hoàng Ngũ chợt run lên, đầu hắn chỉ kịp xoay qua bên phải theo phản xạ để né tránh, thanh chủy thủ màu bạc vẫn còn cách mi tâm hai tấc mà đã khiến da mặt hắn đau rát như bị cào xé. Mộc hồn Tương Liên Linh Thụ trong người cũng vì vậy mà báo tin cho những người khác trong Tứ Hoàng, trong giây phút ngắn ngủi ấy, hành động của cả bốn người Tứ Hoàng như bị khựng lại.

“Sựt”.

Một âm thanh ngọt lịm như cắt đứt một thứ gì đó vang lên, nhưng chỉ là một tia máu bắn ra từ khóe tai của Hoàng Ngũ.

“Hụt … Hụt rồi! Ta né được”.

Cơn đau truyền tới đại não của Hoàng Ngũ, báo hiệu hắn từ cõi chết trở về, chỉ trong một tíc tắc nhỏ thôi, hắn cảm giác như mình đã đi được một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi.

Cả bốn người Tứ Hoàng tưởng chừng được thả lỏng trong phút chốc, nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến cả bốn người đều thất kinh.

Chủy thủ bạc sau khi đâm hụt mục tiêu, nó vẫn bay rất nhanh về phía sau Hoàng Ngũ, nhưng phía sau hắn vẫn còn một người nữa, đó là Vô Ngân.

“Rít … Rít … Rít”.

Con rắn bạc gào thét trong không khí, dường như mỗi lúc một nhanh. Nó hướng thẳng đến hậu tâm của Vô Ngân, lúc này tên mập kia đang phải chống đao xuống đất mà thở dốc, nào có để ý được thanh ám khí “đi lạc” này.

“Tam đệ, chặn lại”.

Hoàng Nhị là người phản xạ nhanh nhất, hắn hét lớn về phía Hoàng Tam, bởi góc độ đứng của hắn nhìn thấy được mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

Hoàng Tam thông qua tiếng hét và hình ảnh nhận được từ Mộc hồn Tương Liên Linh Thụ truyền lại mà biến sắc, với cái tốc độ gần như vượt qua âm thanh của thanh chủy thủ kia, cái đầu Vô Ngân chắc chắn sẽ bị đục ra một cái lỗ. Tuy Hoàng Tam cũng đang xoay lưng giống như Vô Ngân, nhưng mắt hắn vẫn nhìn thấy được quỹ đạo bay của chủy thủ màu bạc nhờ vào Mộc hồn của mình, tay hắn xuất ra một kiếm nhanh đến cực điểm, hòng đánh bật thanh chủy thủ cứu lấy Vô Ngân một mạng.

Lúc này cả bốn người Tứ Hoàng cũng chẳng biết Qua Long là vô tình hay cố ý đánh lén về phía Vô Ngân. Nhưng có một điều họ chắc chắn biết, Vô Ngân mà chết thì họ chẳng lấy được một xu nào từ tay Lý Chiến. Ba ngày trèo đèo lội suối truy tìm tung tích Vô Ngân, đánh với Dị thú đến trầy da tróc vảy, vốn liếng đã bỏ ra rất nhiều rồi, bọn hắn không muốn ra về với hai bàn tay trắng.

“Vút”.

Âm thanh của trường kiếm xé gió mà tới, điểm đến của nó hoàn toàn trùng khớp với đường bay của thanh chủy thủ màu bạc. Nhưng việc kế tiếp lại khiến Hoàng Tam và ba người còn lại kinh hãi.

“Tách”

Tiếng va chạm của hai binh khí vang lên, nhưng nó chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, bởi vì mũi kiếm của Hoàng Tam xuất ra chỉ sượt nhẹ vào chuôi thanh chủy thủ kia mà thôi.

“Xong! Mọi công sức như công giã tràng”.

Cả bốn người Tứ Hoàng đều có chung một cảm xúc thất vọng. Thanh chủy thủ kia hai lần như cứ mắt, lần lượt né được hai kiếm của Tứ Hoàng mà bay về phía hậu tâm Vô Ngân, bọn họ lúc này đều đưa ra một đáp án duy nhất: “Là tên kia cố ý, thà giết đồng đội của mình, còn hơn để bọn họ nắm được tài lộc trong tay”. Một ý nghĩ căm ghét Qua Long đến cùng cực bắt đầu trào dâng trong lòng bọn hắn.

Có quá nhiều biến số xảy ra trong một tích tắc, thời điểm Qua Long xoay người lấy đà ném thanh chủy thủ màu bạc đi cho đến lúc nó chỉ cách đầu của Vô Ngân khoảng năm tấc dường như chỉ trong một nốt nhạc. Lúc Qua Long hết đà mà ngã gục xuống đất, đôi mắt hắn dán chặt lấy thân hình của Vô Ngân và thanh chủy thủ của mình. Hắn không ngừng gào thét trong lòng.

“Làm gì đi! Ngươi hãy làm gì đó đi! Chính ngươi bảo ta phóng nó về ngươi mà! Có phải không? Có phải không? …”.

Đến lúc này mới nhận ra, ngay cả Qua Long cũng không biết hành động của mình lúc này là đúng hay là sai nữa. Chỉ một câu nói và một anh mắt của Vô Ngân, nó thôi thúc Qua Long phải hành động, nhưng tất cả chỉ là phán đoán của riêng hắn, lực lượng nằm trong chủy thủ kia hoàn toàn có thể xoắn nát cả đầu Vô Ngân trong nháy mắt, một kẻ mất đi Mộc hồn, chỉ dựa vào một thân võ kỹ sẽ tránh được một sát chiêu đó sao.

Vô Ngân lúc này đã mệt không thể tả, hắn phải quỳ một gối và chống Vô Hình Đao xuống đất để cho cả thân thể mình không bị sụp đổ. Một thân đầy mỡ như muốn run lên bần bật, hắn biết cơ thể mình sắp tới giới hạn rồi, từng thớ cơ trong người giờ này chỉ muốn đình công, phải nói vì ba năm chè chén bên Trúc Mỹ Nhân mà bỏ bê tập luyện đã lấy đi của hắn quá nhiều, đặc biệt là thể lực.

Nhưng có thứ trong người Vô Ngân vẫn còn rất mạnh mẽ, đó là trí óc. Hiện tại hắn bình tĩnh đến lạ thường, cái khoảnh khắc mắt thấy kiếm chiêu của ba người kia bỗng chốc bị khựng lại, hắn biết biến số đã xảy ra, “cánh tay thứ ba” của hắn đã tới. Tranh thủ khoảng thời giản nhỏ bé được giảm sốc, hắn kịp hít một hơi thật dài để tụ lực trên cánh tay mình.

“Rét … Rét”.

Chủy thủ màu bạc tuy vẫn còn cách Vô Ngân một khoảng, nhưng cái âm thanh gào xé kia như đã sát tới bên tai Vô Ngân rồi.

Vô Ngân đang ở tư thế quay lưng, chống kiếm quỳ một gối thì bất ngờ bật ngửa cả người ra sau như muốn chủ động đón nhận thanh chủy thủ kia, Vô Hình Đao trong tay cũng quét thành một vòng tròn về phía đằng sau. Thế đao của hắn nhanh không thể tả, nhưng cảm giác như nó chẳng mang một chút sát phạt nào cả, có thể nói lúc này nó như dải lụa trong tay Vô Ngân vậy, mềm mại và uyển chuyển.

Vô Hình Đao như vẽ ra một thái cực đồ trong không khí, sống đao tiếp lấy thanh chủy thủ, kỳ lạ là không có tiếng va chạm nào vang lên cả, lúc này hai binh khí như dính chặt vào nhau. Nhưng một đại sát chiêu nào đâu dễ ngăn cản như vậy.

Vô Ngân tưởng tượng như cầm một dải lụa trên tay, hắn muốn cuốn lấy thanh chủy thủ màu bạc, từ lúc hai binh khí tiếp xúc vào nhau, Vô Hình Đao trong tay Vô Ngân cũng không hề dừng lại, nương theo lực đạo mạnh mẽ của thanh chủy thủ, cả thân hình hắn xoay tít tại chỗ một vòng, Vô Hình Đao như ôm trọn thanh chủy thủ mà ép nó theo quỹ đạo hình tròn, lúc này đây thanh chủy thủ màu bạc như là một vệ tinh mà xoay xung quanh hắn.

Cảnh tượng máu chảy đầu rơi không xảy ra như dự kiến khiến tất cả những người chứng kiến ở đây trở nên si ngốc. Nhưng ít ra, nếu Vô Ngân tiếp được cái chiêu vừa quỷ dị vừa hung mãnh kia thì lại là điều mà ai cũng mong muốn, đặc biệt là đám người Tứ Hoàng, bởi lúc này bọn hắn hẳn là người kỳ vọng Vô Ngân sống sót hơn bất cứ ai.

Nhưng cái biến số mà Vô Ngân mong muốn còn chưa dừng lại, hắn xoay được một vòng thì sự trói buộc của Vô Hình Đao với thanh chủy thủ màu bạc đã bị phá bỏ, thanh chủy thủ vì vậy mà biến mất đi từ lúc nào. Vô Hình Đao lúc này đã chuyển hướng, nó chém mạnh về tên Hoàng Nhất đang đứng trước mặt hắn.

“Rít … Rít”.

Vì được Vô Hình Đao gia tốc mà tốc độ của thanh chủy thủ màu bạc còn nhanh hơn lúc trước hai phần. Nó rời khỏi Vô Hình Đao mà bay về một phía mà không ai ngờ tới, đó là Hoàng Tam, người vừa mới xuất thủ cứu trợ cho Vô Ngân.

“Phốc … Bụp”.

Cái đầu của Hoàng Tam ăn trọn lấy thanh chủy thủ mà bị nổ tung, âm thanh giòn tan phát ra như đập nát một quả dưa hấu.

“Tam đệ!”.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cảnh huyết tinh khiến bọn người Tứ Hoàng như bừng tỉnh. Cũng chính lúc đó, đối diện với Hoàng Nhất là Vô Hình Đao của Vô Ngân.

Sát khí từ Vô Hình Đao lăng lệ mà tỏa ra, lúc này Vô Ngân muốn nhất kích tất sát, toàn bộ sức mạnh dồn hết vào cán đao, khí thế đến bức người, đao này của hắn chỉ mang một ý chí duy nhất: “ngươi không bại ta tất vong”.

Hoàng Nhất và Hoàng Tam nhận ra được tình hình, ngay lập tức bọn hắn lập lại chiến thuật, kẻ chính diện thì đón đỡ, kẻ còn lại thì dùng chiêu phá chiêu, quyết đâm vào chỗ hiểm của Vô Ngân hòng ép buộc hắn phải thu đao về.

“Cheng”. Kiếm của Hoàng Nhất bị gãy làm đôi.

“Xoẹt”. Từ trên đỉnh đầu trở xuống cằm là một lằn máu sắc lẹm chia hai nửa khuôn mặt của Hoàng Nhất.

“Xoạt”. Kiếm của Hoàng Nhị ghim thẳng vào nách Vô Ngân.

Ba thứ âm thanh khác nhau dường như phát ra cùng thời điểm, và đó cũng là tiếng báo hiệu kết quả của trận chiến này.

Nách của Vô Ngân lúc này đau nhức không thôi, mặt hắn nhăn nhó mà chửi.

“Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng biết là thằng nào đâm vào nách ta”.

Trong trận chiến, Vô Ngân liên tục bị một tên trong Tứ Hoàng đâm vào nách, nhưng bởi vì ba người bọn chúng quá giống nhau, hắn không thể phân biệt được tên nào là tên nào. Mối thù đâm vào nách lúc ấy đã tăng lên như thù giết cha, giết mẹ.

Thanh trường kiếm đâm vào nách Vô Ngân nhưng không hề tạo ra được thương tổn gì, Tứ Hoàng sở trường lấy chiêu phá chiêu, nhưng Vô Ngân phản ứng còn độc hơn bọn hắn. Lúc này kiếm của Hoàng Nhị hoàn toàn bị kẹt cứng nằm trong cái vỏ đao của Vô Hình Đao. Trong lúc nguy cấp, Vô Ngân đã kẹp cái vỏ đao ở dưới nách mà phòng thủ, các ngươi muốn đâm, ta cho các ngươi đâm, nhưng đâm xong rồi, thì mạng của các ngươi cũng là của ta.

Nhìn như đơn giản nhưng chỉ cần tính toán sai lệch một chút thôi thì cánh tay của Vô Ngân cũng sẽ bị phế. Nhưng hắn bắt buộc phải làm như vậy, nếu hắn không dám cược mà thu đao về, thì trận chiến sẽ lại diễn ra như lúc trước, bằng những người còn lại cũng đủ bào chết hắn.

Hoàng Nhị như không tin vào mắt mình, dưới mí mắt hắn đã là hai cổ thi thể của Hoàng Nhất và Hoàng Tam. Hai người cứ như vậy mà chết trong mắt hắn, giây phút này con tim hắn như muốn dừng đập.

“Xoẹt”.

Một thoáng thất thần, cánh tay của Hoàng Nhị đang cầm thanh trường kiếm bị một chém mà bay lên cao, máu từ vai hắn tuôn ra xối xả.

Vô Hình Đao của Vô Ngân cũng đủ thâm độc, trong khoảnh khắc kia hắn hoàn toàn có thể đoạt mạng Hoàng Nhị, nhưng không, đao này của hắn lại chém từ dưới nách của Hoàng Nhị mà chém lên. Bao nhiêu uất hận của Vô Ngân đều được dồn hết vào đao này.

Hoàng Nhị bị dư chấn bởi một đao của Vô Ngân mà bay ra xa, hắn hét lên trong đau đớn. Bên kia, Hoàng Ngũ cũng đã chạy lại thủ hộ trước mặt Hoàng Nhị. Đôi mắt hắn giờ này nào còn màu xanh được nữa, đã chuyển sang màu đỏ rồi, thù giết huynh đệ, hắn quyết phải trả.

“Ngũ đệ! Chạy! Chạy thôi, lúc này báo thù không được”.

Hoàng Nhị nén đau mà hét lên, cũng bởi cơn đau mới khiến tinh thần hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, lúc đầy đủ bốn người còn chưa đả thương được Vô Ngân, thì lúc này làm sao mà địch lại hắn được.

Hoàng Ngũ nghe vậy, có chút lưỡng lự, nhưng rồi hắn cắn răng mà quyết định, từ trong ngực móc ra một ống trúc dài, hắn chĩa ống trúc lên trời, mộc lực truyền vào ống trúc, một tia sáng màu lam bay thẳng lên trời mà nổ tung, làm sáng cả một góc rừng.

Tức thì, Hoàng ngũ vội xoay người, hắn ôm lấy Hoàng Nhị rồi phi thân mà chạy, lúc đi còn không quên để lại một câu nói.

“Vô Ngân, thù giết huynh đệ, Tứ Hoàng bọn ta nhất định sẽ báo”.

---------- HẾT CHƯƠNG 25 ----------

(p/s: Chương này xuất bản trùng với ngày 20/11, chúc các quý thầy cô một ngày thật vui vẻ. Đa tạ!)