Chương 22: Gánh nặng của Qua Long

CHƯƠNG 22: GÁNH NẶNG CỦA QUA LONG

“Chẳng phải ngươi mới nói chỉ trong ba mươi phút nó sẽ tự bỏ đi mà”.

Qua Long thắc mắc hỏi Vô Ngân.

“Đúng là như vậy, nhưng có điều ngươi không biết, Dị thú có tính chiếm hữu lãnh thổ rất cao, đặc biệt là rất thù dai, nó bỏ đi nhưng vẫn sẽ rình mò trong chỗ kín theo sau người, chỉ cần có sơ hở sẽ lại tấn công, vậy nên nếu có cơ hội thì cứ cố mà giết đi, đỡ phiền phức về sau”.

Vô Ngân lúc này không rảnh rỗi như Qua Long, hắn vừa giải thích cho tên kia nghe vừa lật ngược xác con rết lên, Vô Hình Đao trong tay hắn giờ lại như con dao xẻ thịt, bàn tay hắn thoăn thoắt như một đầu bếp cừ khôi, từng mảng vảy cứng như thiết giáp trên bụng con rết bị hắn loại bỏ, sau một hồi chọc ngoáy, tay hắn rút ra từ trong bụng con rết một cái túi mật màu tím to như cái chén. Hắn quăng về phía Qua Long mà nói.

“Cầm lấy, túi mật của bọn này rất tốt cho việc tăng tiến tu vi của ngươi”.

Qua Long cũng chẳng ngại ngùng gì, bắt lấy cái túi mật tanh hôi vừa mới “ra lò” kia, một tay bịt mũi, một tay đưa vào trong miệng mà nuốt trọn. Một luồng mộc lực cực kỳ thanh khiết xông lên tới tận óc, hắn vội ngồi bệch xuống đất, bắt đầu dùng Mộc hồn điều hòa và hấp thụ nguồn mộc lực thanh thuần kia.

Một lúc sau, trên người Qua Long như muốn phình lên, mộc lực trong cơ thể hắn bị đè nén đến cực điểm, làn da hắn cũng bắt đầu chuyển sang màu bạc đặc trưng của Mộc hồn Truy Tung Linh Thụ.

“Phành”

Từ trong cơ thể Qua Long, một tiếng nổ nhỏ mà uy lực vang lên, sau một hồi đè nén mộc lực để gây áp lực lên Mộc hồn, hắn cuối cùng cũng thăng cấp, từ Kết Tinh sơ kỳ lên Kết Tinh trung kỳ. Đây là lần thứ hai hắn được nuốt mật Dị thú rồi, lần đầu hắn thấy hơi sợ sợ nên van xin Vô Ngân mãi, những cuối cùng vẫn bị tên kia ép nuốt vào cho bằng được, nhưng đến khi thấy mộc lực của mình tăng lên một đoạn lớn, hắn vui mừng khôn siết. Vừa rồi Vô Ngân cho hắn cái túi mật thứ hai, như ngựa quen đường cũ, hắn không do dự mà nuốt vào. Trước đây hắn đã kẹt ở Kết Tinh sơ kỳ một năm trời, tu luyện thế nào cũng không tăng tiến, mà giờ chỉ với hai túi mật Dị thú mà hắn đã phá được bình cảnh tu vi, tâm trạng hắn lúc này trở nên hạnh phúc chưa từng có.

Qua Long chầm chậm mở mắt ra, ở cách hắn không xa, một thiếu niên mập mạp ngồi tựa vào một gốc cây lớn, đôi mắt hắn nhìn về nơi xa xăm nào đó, toát lên một nỗi buồn đến kỳ lạ. Qua Long nhìn cái dáng vẻ kia sao mà tiêu điều, sao mà cô độc quá. Hắn đứng dậy, đi về hướng của Vô Ngân đang ngồi, trong đầu đã soạn ra một sớ văn dài để gửi lời cảm ơn tới Vô Ngân, dù gì cũng nhờ có tên kia mà hắn mới đột phá.

“Không cần cảm ơn ta, hên cho ngươi là Mộc hồn ta đã bị phế, nếu không cũng chưa đến lượt ngươi dùng đâu”.

Vô Ngân thấy cái dáng vẻ khép nép như con gái của Qua Long đi tới gần, hắn mở lời châm trọc.

“Mẹ kiếp!”.

Qua Long không biết từ lúc đi với tên này mình đã chửi thề lần thứ bao nhiêu rồi. Bao nhiêu lời hay ý đẹp mà hắn muốn dành cho Vô Ngân lúc này đã bị quăng cho chó gặm. Hắn thầm chửi trong bụng: “Thằng này cứ có chút men vào trong người là chẳng bao giờ thở ra được một câu tử tế mà”.

“Ngươi tài trí như vậy, cớ sao lại để Lý Chiến làm ra cái nông nỗi này?”.

Dù bực mình, nhưng không biết sao, nhớ lại cái dáng vẻ cô đơn của Vô Ngân lúc trước, Qua Long có vẻ hơi xót xa, hắn mới cất giọng mà hỏi.

Việc Qua Long đổi chủ đề khiến Vô Ngân khẽ giật mình, hắn trở nên trầm lặng, hắn biết tên kia không phải đang chọc giận mình mà là đang quan tâm đến hắn. Vô Ngân không đáp, chỉ hỏi ngược lại.

“Vậy theo ngươi, tại sao một kẻ tài trí như ta lại không đoán được tại sao ngươi lại cố tình giúp ta che giấu cái mảnh giấy kia?”

Câu hỏi này của Vô Ngân làm Qua Long bất ngờ, hắn chưa biết sẽ trả lời như thế nào, bởi trong chuyện đó, tất cả đều xuất phát từ bản chất của một người lính trong lòng hắn, sống trái với bản tâm, hắn sống không được.

“Là lòng người”.

Vô Ngân thấy vẻ lưỡng lự của Qua Long mà trả lời luôn. Hắn lại tiếp lời.

“Kẻ tài trí đến đâu cũng sẽ không bao giờ đoán được lòng người, dù lòng ngươi là con rắn độc đi nữa, thì cũng sẽ có hàng trăm, hàng ngàn con rắn độc khác từng phút từng giây nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi đề phòng được sao?”.

Qua Long cái hiểu cái không, cũng chỉ biết gật đầu chấp nhận. Thế rồi hắn bắt đầu hỏi Vô Ngân về âm mưu thực sự của Lý Chiến. Vô Ngân cũng chẳng giấu diếm làm gì, hắn kể đầu đuôi câu chuyện, Qua Long nghe xong mà sống lưng cứ lạnh lên từng hồi. Hai kẻ đào ngũ cứ thế mà ngồi bàn luận với nhau, thịt rết thì đã trở thành mồi nhậu.

“Vậy sao chúng ta không đẩy nhanh tốc độ chạy trốn? Ta nghĩ với vốn hiểu biết về Dị thú của ngươi thì hẳn sẽ nhanh chóng thoát được khỏi nơi này”.

Dưới ánh lửa bập bùng, Qua Long mặt có chút đỏ vì men rượu mà hỏi Vô Ngân.

Vô Ngân cười khinh bỉ nhìn về Qua Long, hắn nói.

“Ta đoán vì hai ngày nay chúng ta giết Dị thú quá nhanh nên ngươi mới nói như vậy”.

Thấy Qua Long gật đầu, Vô Ngân nói tiếp.

“Ngươi đừng đánh giá ta cao đến như vậy, đừng quên chúng ta đang ở đâu, là Cúc Phương sâm lâm đấy, chúng ta mới ở vòng ngoài của nó mà thôi, ta lại không hề thông thuộc nơi này, chỉ cần sơ sẩy bước vào lãnh địa của Dị thú cấp 5 thôi, thì với thực lực của ta và ngươi hiện tại chỉ có thể bỏ mạng ở đây”.

Lời nói này như gáo nước lạnh cảnh tỉnh Qua Long, đúng là hai ngày đi cùng với Vô Ngân quả thực không đến nỗi nào, nguy hiểm tuy có nhưng đều được tên kia cảnh báo và phòng bị, làm cho Qua Long hắn giờ đây một phần bị ảo tưởng sức mạnh. Nhưng nếu cứ chậm chạp như vậy, bọn họ sẽ bị phát hiện, hắn hơi sốt ruột mà nói.

“Vậy cứ nếu theo tốc độ hiện tại của chúng ta, chẳng mấy chốc tên Lý Chiến kia sẽ đuổi kịp mất”.

Vô Ngân nhai nốt miệng thịt trong miệng, hắn nhún vai trả lời.

“Chịu, đi một bước tính một bước thôi, giờ mà chạy loạn thì chết còn nhanh hơn”.

Qua Long nghe mà thất vọng trong lòng, là con người, ai mà chẳng có dục vọng cầu sinh.

“Ngươi sợ rồi à? sợ rồi mà còn đáp ứng Thất công chúa đi theo ta”.

Vô Ngân thấy vẻ mặt thất thần của Qua Long mà châm chọc. Hắn tò mò hỏi.

“À quên! Hai ngày này không hỏi, ngươi là thuộc hạ của Thất công chúa từ khi nào vậy? Cài cắm trong Sát Mộc sư đoàn lâu chưa? Mục đích là gì vậy?”.

Vô Ngân táng cho Qua Long một loạt câu hỏi vào mặt, khiến tâm hồn hắn không khỏi trở về với thực tại. Hắn thành thật nói.

“Nếu tính hai ngày đi với ngươi nữa là bốn ngày, ta làm thuộc hạ của nàng được bốn ngày rồi”.

“Phụt …”

Ngụm rượu trong miệng Vô Ngân đang uống dở bỗng phun thẳng vào đống lửa trước mặt, ngọn lửa vì thế mà bốc cháy cao lên không ít. Vô Ngân vội hỏi.

“Cái tình tiết quái gì vậy, nếu ngươi là người của nàng lâu một chút thì ta tin ngươi sẽ vì sự trung thành mà đi theo ta chịu chết, nhưng có hai ngày thôi thì lý do gì mà ngươi lại đi theo ta? Đừng nói … đừng nói là …”.

Thấy cái giọng điệu ngập ngừng của Vô Ngân, Qua Long biết thằng kia lại liên tưởng đến chuyện nam nam nữ nữ gì rồi. Hắn vội cướp lời.

“Là nàng đáp ứng trao đổi điều kiện với ta”.

“Điều kiện gì?”. Vô Ngân tò mò hỏi.

Chuyện là sau khi Qua Long phát hiện được mảnh giấy chứng cứ từ nhà Vô Ngân. Tuy là một tên chiến sĩ chính trực, nhưng hắn cũng mất một đêm để đắn đo suy nghĩ, lương tâm hắn không ngừng tranh đấu với con sói trong lòng mình, thế rồi hắn dứt khoát lựa chọn giấu diếm chuyện đó, và biết chắc Vô Ngân sẽ có kế hoạch chạy trốn của riêng mình. Nhưng nếu hắn chỉ im lặng để Vô Ngân chạy trốn thì nhiệm vụ được giao xem như thất bại, trước khi Liễu Tam nói cái bí mật kia, hắn còn tưởng đây là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng lúc này hắn biết mình đã nhầm, ngay cả nội dung Vô Ngân viết trong mảnh giấy hắn cũng đã đọc, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm trong nhiệm vụ này, giờ thì hắn đoán, thất bại là chết.

Qua Long có ý định chạy trốn ngay sau đó, nhưng ít ai biết, hắn còn một gánh nặng ở kinh đô, và chính gánh nặng này cũng là nguyên nhân hắn nhập ngũ vào quân đội. Qua Long xuất thân là một trẻ mồ côi, may mắn hắn được bà lão tên Trần Lam ở một cô nhi viện chuyên thu nhận những đứa trẻ bị khuyết tật không nơi nương tựa trong kinh thành về nuôi dưỡng. Khi hắn được mười lăm tuổi, một trận hỏa hoạn đã thiêu trụi cô nhi viện, bà lão Trần Lam vì cứu một đứa bé kẹt trong đám cháy nên không chạy ra được, lúc ấy Trần Lam chết trên tay của hắn. Cô nhi viện vì thế mà giải thế, một số quản sự xâu xé chút tài sản còn lại rồi bỏ đi, để lại hơn ba mươi đứa trẻ bơ vơ chưa trải sự đời. Qua Long biết Trần Lam là người như thế nào, nguyện vọng cả đời của bà là thu nhận và nuôi lớn những mảnh đời bất hạnh, hắn nào chịu được cái cảnh những đứa nhỏ kia phải lăn lóc ngoài đường mà ăn xin, mà bị người ta chà đạp. Nhưng tiền đâu mà hắn nuôi nổi từng ấy miệng ăn cơ chứ, thế là hắn liều mạng đi ứng tuyển gia nhập quân đội, bởi hắn nghe nói đãi ngộ trong đó rất cao. May mắn thay, người ta trắc nghiệm hắn có Mộc hồn Truy Tung Linh Thụ, hắn được đáp ứng gia nhập ngay từ vòng đầu tiên, sau đó hắn được cấp một cây Truy Tung Linh Thụ để hấp thu vào Mộc hồn, đặt bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện. Từ ấy, lương của hắn phần lớn được gửi về cho mấy đứa nhỏ, hắn cũng không dám thuê ai để chăm sóc bọn nó, hắn sợ khi không có hắn ở đó, họ lại bòn rút số tiền ít ỏi kia, thế là đứa nào lớn tuổi nhất làm “chủ nhà”, đưa tiền cho những đứa khác đi chợ, nấu cơm. Ngày phép hắn đều về thăm mấy đứa nhỏ, dạy bọn nó học chữ, dạy võ công để tự vệ, dạy cách đối nhân xử thế. Lúc ở chiến trường, hắn luôn dặn mình là không được chết, hắn chết, bọn nhỏ ai lo?

Mười bảy năm trong quân đội, hắn lọ mọ cũng lên được chức phó đội trưởng, những đứa nhỏ năm xưa cũng đều đã lớn, nhưng khổ nỗi bọn họ đều là người có khiếm khuyết trên cơ thể, không làm việc được như người bình thường, đều vẫn phải phụ thuộc số tiền hắn gửi về. Chưa kể, hắn còn nhận thêm nhiều đứa khác nữa, giờ này trên lưng hắn đang gánh vác cả trăm người rồi, lương tăng, miệng ăn cũng tăng, đó cũng chính là lý do lớn nhất khiến tu vi của hắn tiến triển chậm hơn những kẻ khác, bởi mọi thứ hắn kiếm được đều dùng để nuôi người khác.

Qua Long cuối cùng cũng nghĩ tới Thất công chúa, việc Thất công chúa yêu Vô Ngân nổi tiếng cả kinh thành, hắn thầm đoán nàng nhất định sẽ giúp Vô Ngân khi biết hắn ta gặp nạn. Để đổi lại tình báo, Qua Long tính trao đổi với Thất công chúa một lượng tiền lớn, với từng ấy tiền, trong khoảng thời gian hắn chạy trốn cũng đủ lo cho trăm cái miệng ăn kia trong vài năm. Tuy nhiên, khi bí mật gặp được Thất công chúa rồi, hắn thất vọng khi nàng nói rằng Vô Ngân đã cho nàng biết chuyện đó. Nhưng rồi Thất công chúa vẫn đưa tiền cho hắn, với điều kiện chỉ cần hắn đáp ứng giúp Vô Ngân chạy trốn, nguyên văn của nàng là: “đằng nào ngươi cũng phải chạy, không bằng chạy cùng hắn đi”. Hắn dở khóc dở cười với lý do này, nhưng biết làm sao được, không đồng ý có khi sẽ bị diệt khẩu luôn.

Mới đầu Qua Long có vẻ không phục lắm, chẳng qua chỉ là trao đổi điều kiện bằng tiền bạc mà thôi, nhưng ở hai ngày trước, thời điểm hắn nhận nhiệm vụ báo tin cho Vô Ngân từ Thất công chúa, nàng đã nói một câu khiến hắn cả đời này không thể quên được: “Tiền thì ngươi cứ giữ lấy mà mua tài nguyên tu luyện, còn một trăm miệng ăn kia để bổn công chúa lo, yên tâm, họ chỉ sẽ chết già chứ không bao giờ chết đói”.

Gánh nặng mười mấy năm gánh vác chỉ bằng một câu nói đã xua tan. Qua Long thầm dặn trong lòng: “Biết là đi tìm chết, nhưng nhiệm vụ này ta nhất định làm”.

Qua Long nhìn say đắm vào ngọn lửa mà kể lại từng chi tiết cho Vô Ngân nghe, không những thế, hắn không hết lời ca ngợi công đức của Thất công chúa. Khi câu chuyện đến hồi kết thúc, mắt hắn chuyển hướng về Vô Ngân, để xem cái mặt của tên kia sẽ biểu cảm như thế nào khi thấy Thất công là một người tốt đến như vậy.

Nhưng Qua Long chỉ nhìn thấy một cái mặt phì nộn đang chếch xéo lên trời, cái miệng thở ra hít vào đều theo từng nhịp. Hóa ra Vô Ngân vi cơn say đã tựa đầu vào thân cây mà thiếp đi từ lúc nào.

“Mẹ kiếp, bắt ta kể chuyện mà ngủ gật, lần sau thắc mắc thì đừng có mà hỏi lại ta nữa”.

Qua Long lúc này hận không thể nhét cây củi đang bập bùng cháy vào sâu trong họng của tên kia.

---------- HẾT CHƯƠNG 22 ----------