Chương 21: Nét đẹp của tri thức

CHƯƠNG 21: NÉT ĐẸP CỦA TRI THỨC

Giống như bao đế quốc khác tại Mộc Châu đại lục, diện tích lãnh thổ tại Mộc Long đế quốc đa phần được bao phủ bởi rừng rậm, con người khai hoang để xây dựng thành thị, lập nên đồn điền trồng trọt, chăn nuôi, nhưng phần diện tích mà bọn khai phá quả thực không lớn, còn rất nhiều nơi chưa từng có dấu chân con người đặt đến, đặc biệt là các hiểm địa rừng thiêng, nước độc.

Cúc Phương sâm lâm được xếp trong năm hiểm địa nguy hiểm nhất Mộc Long đế quốc, đến cả Hoàng thất cũng chẳng biết sâm lâm này rộng bao nhiêu, bởi nó bắt đầu và kéo dài từ phần cực đông của kinh đô Lai Châu lên tận phương Bắc, nơi mà Mộc Nhân Giả chiếm đóng. Con đường mà Mộc Long đế quốc mở ra cắt xuyên qua Cúc Phương sâm lâm không phải là một con đường thẳng tắp như tưởng tượng, nó có phần bo tròn như cánh cung, chếch nhẹ về hướng Đông Nam, Hoàng thất Mộc Long đế quốc chỉ dám khai phá dọc theo bìa rừng bên ngoài Cúc Phương sâm lâm, bởi để mở ra con đường này họ đã hy sinh không biết bao nhiêu là binh sĩ để truy quét mọi mối nguy hiểm ở đó, nếu cố chấp mở đường theo một đường thẳng, việc giao thương giữa Lai Châu và Chi Lăng tuy sẽ tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, nhưng họ sẽ mãi thủ hộ được con đường đó sao, điều đó là không thể, bởi không phải tự nhiên mà Cúc Phương sâm lâm được xếp trong năm hiểm địa, trừ địa hình cực kỳ hiểm ra, nơi này là nhà của vô số Dị thú cường đại, tương truyền trong một lần khai phá mở đường, một sư đoàn đụng độ phải một con Dị thú to như quả núi, kết quả thì suýt nữa thì đoàn diệt. Từ đó trở đi, ý định xé một con đường bắt ngang qua Cúc Phương sâm lâm trở thành dĩ vãng, Mộc Long đế quốc chỉ dám mở một con đường ven bìa rừng mà không quá lấn sâu vào.

Lúc này, tại một thung lũng nọ nằm trong Cúc Phương sâm lâm.

“Ngu thế! Ngươi đánh vào chỗ đó khác gì gãi ngứa cho nó”.

“Đúng đúng! Nhảy qua bên phải đi”.

“Mẹ kiếp! Đầu ngươi chứa toàn phân à? Lùi lại! Lùi lại!”.

Vô Ngân không ngừng gân cổ lên mà chửi về phía Qua Long, hắn đang ngồi chồm hỗm trên một cành cây đại thụ mà hét xuống, miệng hắn thi dính đầy mỡ, tay trái cầm một cái đùi gà rừng nóng hổi còn đang cắn dở, tay phải là bình rượu Trúc Mỹ Nhân.

Phía dưới, một nam hán tử đang hết sức chật vật, hết nhảy sáng trái rồi nhảy sang phải chiến đấu với một con Dị thú, chủy thủ trong tay hắn không ngừng phóng về con Dị thú kia. Trán hắn nổi lên từng mảng gân xanh, hắn đang giận, làm hắn bực mình không phải con Dị thú kia, mà chính là cái tên mập ú cứ ở trên cao mà chửi xuống, hắn làm sao mà chịu được.

“Hộc! Hộc! Đồ khốn! Ngươi có mau mau xuống đây phụ không, ta đánh với nó gần mười phút rồi đấy”.

Qua Long tức giận mà chửi thề. Hắn hận mình tại sao lại đáp ứng Thất công chúa mà đi chung với thằng này cơ chứ.

“Ngươi dám chửi cả Phó đoàn chủ cơ à! Gan cũng ngươi cũng to lắm, xúc phạm cấp trên là tử tội đó nghe chưa?”.

Vô Ngân vờ như không nghe lời thúc giục của Qua Long, hắn buông lời trêu chọc.

“Mẹ kiếp! Hộc! Hộc! Ta với ngươi đều là kẻ đào binh, đừng có lấy quân luật ra mà hù dọa ta”.

Qua Long tức muốn hộc máu, tên kia cứ cách một đoạn thời gian là phải uống rượu, hắn cứ đổ thừa là bị “tim đập, chân run”, phải nạp Mỹ Nhân Ngư vào người thì mới khỏe lại được. Trùng hợp thay, thế quái nào lúc này họ lại bị con Dị thú ở đâu nhảy vào đánh lén, làm hắn phải vất vã chống đỡ một mình, còn tên kia thì nhàn nhã vừa ăn, vừa uống, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tức bể phổi.

Hóa ra Vô Ngân và Qua Long đã đi chung với nhau được hai ngày rồi, sau khi biết quan binh đã phát hiện ra tung tích của mình trong Du Mục thương hội, Vô Ngân đành phải chuyển hướng đi sâu vào Cúc Phương sâm lâm. Kế hoạch ban đầu của Vô Ngân là đi bằng con đường của thương nhân, sau khi ra khỏi địa phận Lai Châu và tới Chi Lăng, hắn sẽ tách đoàn ở Chi Lăng, sau đó đi thẳng về phương Bắc để vào Bạch Mã sâm lâm, chỉ cần đi hết Bạch Mã sâm lâm sẽ tới nơi hắn cần đến. Nhưng toàn bộ kế hoạch này đã bị phá sản, may cho hắn là Qua Long đã đến sớm hơn một nhịp, nếu không có lẽ giờ này hắn đang phải tử chiến với vô số quan binh của Hoàng thất. Việc xông vào một trong năm hiểm địa là điều bất đắc dĩ, nhưng biết làm sao được, đây là nơi duy nhất hắn có thể đi vào lúc này bởi mọi tuyến đường đều đã bị chặn đứng. Vô Ngân bây giờ buộc phải đi xuyên qua Cúc Phương sâm lâm thẳng về hướng Bắc, rồi mới rẽ lại về hướng Đông để vào trong Bạch Mã sâm lâm. Với tình cảnh hiện tại, đây là “con đường” giúp hắn thoát khỏi vòng vây của Lý Chiến, nhưng thay vào đó, vòng vây của bao nhiêu là Dị thú cũng đang chờ hắn sa vào.

Trên cao, sau khi ngốn sạch cái đùi gà trên tay, uống thêm một hớp lớn Trúc Mỹ Nhân, Vô Ngân mới từ trên cao nhảy xuống, tay hắn lúc này đã cầm Vô Hình Đao. Hắn hét lớn.

“Ha ha, Qua Long đại ca, ta đến để giúp ngươi đây”.

Hai ngày này, từ khi đi cùng nhau, đây là con Dị thú thứ sáu họ gặp phải rồi, càng đi sâu vào Cúc Phương sâm lâm, mật độ đụng phải Dị thú càng lớn. Nhớ ngày thứ nhất họ chỉ gặp hai con mà thôi, nhưng đến ngày thứ hai thì đây đã là con thứ tư trong ngày rồi.

Dị thú ở Mộc Châu đại lục khác với động vật hoang dã bình thường, chính xác mà nói bọn chúng từng là động vật hoang dã bình thường. Vạn vật có linh, nếu như Loài Người và Mộc Nhân Giả đều có Mộc hồn để tu luyện, thì Dị thú lại có cách tu luyện khác của mình bởi vì chúng nó không có Mộc hồn. Hai loài kia sau khi phát hiện mình có Mộc hồn, họ sẽ xem Mộc hồn là vật chứa, họ phải tìm và hấp thụ toàn bộ mộc lực của một Linh thụ thích hợp vào trong Mộc hồn của mình, đó là bước đầu tiên phải làm để được đi trên con đường tu luyện, còn nếu hắn sở hữu một Mộc hồn là một loại Linh thụ hiếm có, nếu tìm không ra được gốc Linh thụ ấy ngoài kia thì đành phải chấp nhận làm người phàm, lâu dần, Mộc hồn trong cơ thể cũng từ từ mà tiêu biến. Còn các loại động vật hoang dã thì khác, ai trong chúng nó cũng có cơ hội trở thành Dị thú, chỉ cần đáp ứng đủ hai điều kiện, một là nó chiếm được một cây Linh thụ nào đó, hai là nó phải “ăn” hết cái cây Linh thụ mà nó chiếm được. Mộc lực trong Linh thụ sẽ bị tiêu hóa và phân bổ đều trên từng tấc thịt của bọn chúng, khi toàn bộ Linh thụ bị bọn chúng ăn sạch, trên người của bọn chúng sẽ xảy ra biến dị, có loài thì bộ nanh vuốt sẽ to hơn, có loài thì lông mọc rậm hơn, có cả loài mọc thêm đôi cánh, lại còn khạc ra lửa. Cấp bậc Linh thụ mà chúng ăn càng cao thì sở hữu sức mạnh dị biến càng lớn, nhưng không phải muốn ăn là ăn được, nhiều con đang ăn thì bạo thể mà chết vì nó không tiêu hóa nổi lượng mộc lực khổng lồ kia.

Cấp độ của Dị thú được chia làm mười bậc, Dị thú ăn được Linh thụ xếp hạng từ cấp 101 đến 1000 sẽ là Dị thú cấp 1, tương tự, ăn được Linh thụ xếp hạng từ cấp 1001 đến 2000 sẽ là Dị thú cấp 2, từ 2001 đến 3000 là Dị thú cấp 3, cứ như thế cho đến Linh thụ 10203, sẽ lần lượt có Dị thú cấp 4, cấp 5, cấp 6, cấp 7, cấp, 8, cấp 9 và cấp 10. Vậy còn Linh thụ xếp hạng từ 1 đến 100 thì sao, những con vật nào hấp thụ được Thần thụ thì chẳng thể gọi là Dị thú được nữa, mà nó được tôn lên làm Thần thú, bởi khác với Dị thú, Thần thú sẽ khai mở được linh trí, có thể tư duy và giao tiếp bằng ngôn ngữ của Loài người. Những Thần thú này khó có thể mà gặp được, chúng sẽ ở sâu trong lãnh địa và làm bá chủ một vùng đất rộng lớn.

Quay lại cuộc chiến của Vô Ngân và Qua Long, giờ này họ đang bị “bao vây” bởi một con Dị thú cấp 7 – Ngô Công Bách Biến. Tại sao lại nói như vậy, vì tuy chỉ có một, nhưng con Ngô Công Bách Biến này đang tạo ra hơn mười ảo ảnh của chính nó, mươi ảo ảnh ấy đang bao vây lấy hai người bọn họ vào giữa.

Ngô Công Bách Biến có màu tím đậm, thân dài hai mét, nó là Dị thú xuất thân từ một loại rết, ăn được Bách Biến Linh Thụ nên mới có khả năng tạo ra ảo ảnh của chính nó. Ngoài hàng ngàn cái chân sắc bén như dao, thì thứ nguy hiểm nhất chính là cái hàm răng được tạo thành từ hai cái càng khổng lồ trên miệng, mỗi lần hai cái càng khép giao vào nhau, nó ma sát tạo ra tiếng ken két nghe đến rợn người, hàm răng của nó có thể cắt lìa đầu một võ sĩ chỉ trong một chiêu.

“Két … Két”.

Vô Ngân đứng sánh vai cùng với Qua Long, hắn thì không có cái vẻ tập trung cao độ như lâm vào đại địch của Qua Long, tay trái cầm Vô Hình Đao, tay phải cầm một vật nhọn để xỉa răng.

“Nói lẹ đi, con Dị thú này đánh như thế nào?”.

Như một thói quen, Qua Long bực dọc hỏi Vô Ngân. Đây là lần thứ năm hắn hỏi Vô Ngân rồi, sau cái con Dị thú đầu tiên bọn hắn giết, hắn biết tên kia như một cái từ điển sống, từ cách nhận biết Dị thú đến cách tìm ra điểm yếu và giết chúng. Hắn cũng không ngờ kỹ năng sinh tồn trong rừng của Vô Ngân khủng khiếp đến như vậy, nếu chỉ một mình hắn, có lẽ hắn đã chết ở cái lần gặp phải con Dị thú thứ ba rồi. Thiên hạ đồn về hắn quả không sai, hắn thực là một thiếu niên thiên tài.

“Phụp”.

Chưa kịp thấy Vô Ngân trả lời, đã thấy thân hình béo mập của Vô Ngân đã nằm bẹp dí xuống đất.

“Vút … két”.

Hai cái càng táp hụt về vị trí mà Vô Ngân đang đứng, cả cái thân hình dài thượt cũng bay ngang qua đầu hắn.

“Mẹ kiếp”.

Tiếp đó là tiếng chửi tục của Qua Long, con rết kia tính một táp ăn cả hai, bởi phía sau Vô Ngân chính là chỗ Qua Long đứng.

Qua Long đã giao chiến với Ngô Công Bách Biến hơn mười phút, làm sao không nắm được tập tính tấn công của nó, chỉ hơi chút giật mình, hắn dồn lực xuống chân, cả người nhảy lên cao khoảng hai mét để né tránh, tay hắn cũng thuận phóng ra hai thanh chủy thủ về lưng con Dị thú.

“Keng … Keng”.

Lưng của Ngô Công Bách Biến cứ như được bọc bởi sắt thép, chủy thủ của Qua Long phóng vào chỉ tạo ra vài vết xước nhỏ.

Tấn công thất bại, Ngô Công Bách Biến lại tiếp tục trò cũ, dung nhập vào mười cái ảo ảnh đã tạo ra từ trước, nó chạy vòng vòng xung quanh hai con mồi kia, chỉ cần nhìn thấy cơ hội, nó sẽ không ngại mà lao vào tấn công.

“Tiểu tử, nó lao vào sao không báo cho ta cùng né tránh?”.

Qua Long vừa đáp xuống đất, hắn đã vội lên tiếng trách Vô Ngân.

Vô Ngân lồm cồm đứng dậy, hắn nhún hai cái vai ra vẻ bất đắc dĩ, phà ra một chút hơi men từ trong miệng, rồi cất giọng.

“Xin lỗi, ha ha, ta đang xỉa răng, nói không được”.

Qua Long đầu đầy hắc tuyến. Hắn thầm nghĩ: “Tác hại của rượu chè thật ghê gớm, từ một kẻ anh tuấn, chính khí mười phần, mà giờ đã biến thành một tên cà lơ phất phơ như thế này”.

Như sợ lại bị trách móc, Vô Ngân đưa ngón cái về hướng Qua Long mà khen.

“Thực ra là do ta mập quá, nhảy lên không nổi nên đành phải nằm sấp xuống để tránh, chính cái cách né tránh của ngươi mới là hợp lý”.

Qua Long ù ù cạc cạc, hắn không biết Vô Ngân đang khen thật hay giả bộ nói vậy để hắn khỏi bị chửi. Nhưng trong lúc nguy hiểm như thế này, hắn nào đâu hẹp hòi mà để bụng chuyện ấy, hắn chỉ gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý mà thôi.

Nhưng quả thật Vô Ngân nói đúng, bởi lúc phóng qua, dưới chân con rết là hàng ngàn con dao nhỏ đang nghoe nguẫy, chỉ cần nó cố ý hạ thấp phần bụng xuống thì việc nằm sấp như Vô Ngân rất dễ trở thành một đống thịt vụn dưới chân nó, nhưng hắn biết nó còn nhắm đến Qua Long nữa, tên kia theo thói quen chiến đấu lúc trước mà nhảy lên, với một Dị thú cấp 7, chút linh trí của nó sẽ không thông tuệ như loài người mà kịp biến tấu chiêu thức của mình.

“Ngô Công Bách Biến – Cấp 7, tạo ra được mười ảo ảnh, chắc chỉ mới ăn và luyện hóa Bách Biến Linh Thụ được một năm, nếu cho nó mười năm, nó có thể tạo ra tới một trăm cái ảo ảnh. Loài này thường ẩn nấp trong những bụi rậm có cùng với màu với thân thể của nó để chờ đợi con mồi, một chiêu đoạt mạng. Nếu gặp đối thủ khó chơi, nó sẽ vây khốn con mồi ở giữa vòng tròn ảo ảnh mà nó tạo ra, trong vòng ba mươi phút, nếu không giết được con mồi, nó sẽ bị kiệt sức mà làm mất đi hiệu quả của ảo ảnh, theo bản năng nó sẽ bỏ chạy”.

Một loạt thông tin của Ngô Công Bách Biến được Vô Ngân nói ra, Qua Long nghe mà muốn rớt cả quai hàm, hắn nể phục tên kia không thôi. Cái nguồn kiến thức mà hắn sở hữu quả thực quá phong phú, năm con dị thú trước cũng bị hắn lôi hết tất cả các thông tin ra mà nói qua một lần, Qua Long mới đi theo hắn được hai ngày thôi mà đã học thêm được rất nhiều thứ. Anh hùng mạnh mẽ trong thiên hạ không thiếu, nhưng kẻ mà thực lực không những giỏi, trí lực lại càng cao thì quá hiếm thấy, bảo sao Thất công chúa vì hắn mà mê như điếu đổ, đến nỗi cả kinh thành đều hay biết chuyện này, chẳng phải nàng bị chinh phục bởi “nét đẹp tri thức” của hắn hay sao.

Qua Long nghe Vô Ngân nói xong, hắn bắt đầu tỏ ra thấu hiểu, rồi nhanh miệng nói.

“Vậy chỉ cần chúng ta thủ thắng khoảng hai mươi phút nữa là nó sẽ bỏ tự đi đúng không?”.

“Quả thực đúng là như vậy”.

Vô Ngân lập tức trả lời. Qua Long nghe vậy mà lòng trở nên phấn khởi, cái cảm giác ủy khuất trong hai ngày này về kiến thức sinh tồn trong rừng của hắn phần nào được gỡ bỏ. Hắn trộm nghĩ.

“Thấy chưa! Chỉ cần nghe một chút tư liệu là ta đã nghĩ ra cách phá giải rồi, trí lực của Qua Long ta cũng không đến nỗi nào đâu”.

Nhưng hành động tiếp theo của Vô Ngân khiến Qua Long giật mình, chỉ thấy Vô Ngân không còn đứng bên cạnh hắn nữa mà đã xông về một trong những ảo ảnh của Ngô Công Bách Biến.

Vô Ngân cầm Vô Hình Đao, chém thẳng về một ảo ảnh ngay trước mặt, thế đao cực nhanh, lưỡi đao dường như biến mất trong không khí.

Qua Long thầm đoán.

“Chỉ là chém loạn thôi, con rết này như thành tinh, chân thân đổi chỗ liên tục thì làm sao mà chém trúng nó được. Ngay cả ta phải phóng cả mười chủy thủ đi cùng một lúc thì mới trúng được chân thân của nó, tiếc là sát thương không đủ, loại hình vũ khí của ta chỉ phát huy khi phóng vào các vị trí yếu hại mà thôi”.

Nhưng tiếc là lời tiên đoán của Qua Long chỉ đúng một nữa. Vô Ngân sau khi chém ra một đao, quả nhiên là hụt, nhưng tay hắn không hề dừng lại, xoay bàn tay cầm về phía chuôi đao, tạo thành thế đẩy rồi hắn đâm mạnh về một ảo ảnh khác gần đó.

“Phập … Réc … Réc…”.

Một âm thanh thê lương vang vọng khắp một vùng, Ngô Công Bách Biến bị Vô Ngân đâm trúng, mũi đao ghim từ miệng nó xuyên lên tới đỉnh đầu, hai cái càng nó muốn khép lại cắt đứt thanh đao kia, nhưng nào kịp, Vô Ngân đã rút Vô Hình Đao ra khỏi miệng nó, máu tím không ngừng từ miệng và đỉnh đầu nó phun ra, hàng loạt ảo ảnh vì thế mà biến mất.

Qua Long mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng thân là chiến sĩ, từ chiến trường sống sót trở về đều không phải là kẻ tầm thường, hắn nhanh như chớp, chủy thủ phóng ra.

“Phốc, phốc”.

Hai thanh chủy thủ ghim thẳng vào hốc mắt của Ngô Công Bách Biến, vì quá đau đớn, nó vừa cuộn tròn dưới đất tạo thành thế phòng thủ, vừa rít lên không ngừng, nhưng rồi tiếng rít càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cả thân hình bắt đầu co giật liên hồi rồi mới chịu ngưng lại, lúc này thêm một Dị thú xấu số nữa bị giết dưới sự liên thủ của hai người.

Nhìn thấy Vô Ngân đang đứng rảy rảy máu của Ngô Công Bách Biến ra khỏi thanh đao, nhìn cái dáng vẻ bình thản ấy, lúc bấy giờ cái cảm giác “một ngàn câu hỏi vì sao” trong đầu Qua Long mới bắt đầu húc thẳng vào sự tò mò của hắn.

“Tại … tại sao hắn làm được?”.

----------- HẾT CHƯƠNG 21 -----------