Chương 20: Bốn bề là địch

CHƯƠNG 20: BỐN BỀ LÀ ĐỊCH

“Là một chiến sĩ, lưng của đồng đội là nơi ta thủ vệ, chứ không phải lén lút dùng dao mà đâm vào”

Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu Vô Ngân, đã bao lâu rồi hắn mới cảm nhận lại được bản tính thực sự của một người lính, nó chỉ đơn thuần là sự tín nhiệm, giao phó tính mạng cho nhau, lưng của ngươi sẽ được lưng của ta che chắn, chúng ta không chỉ chiến đấu cùng nhau, mà chúng ta còn phải cùng nhau sống sót.

Những người lính chỉ biết chém chém giết giết nơi sa trường, làm gì biết nói những lời hoa mỹ, ngày thường họ xem đồng đội mình như “con chó”, không mắng thì cũng chửi, nhưng đến khi giáp mặt kẻ thù, bọn hắn đều có thể vì nhau mà giành giật cái chết, chỉ để tạo một cơ hội nhỏ cho người còn lại chạy thoát thân. Những lúc sinh tử như vậy, không cần lời nói, chỉ có hành động mới thấy rõ bản chất thực sự của một người chiến sĩ, “mạng của ngươi chính là mạng của ta, ta cấm ngươi chết trước”.

Vô Ngân là lính, hắn đã từng trãi qua hoàn cảnh như vậy, có một số kẻ được hắn liều mạng mà cướp bọn họ khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng cũng có một số kẻ vì bảo hộ hắn mà đã chọn cái chết. Ngoài chiến trường, chuyện sinh tử chỉ là trong chớp mắt, còn gì quý hơn khi có những đồng đội như vậy chứ.

Nhưng rồi mọi chuyện đổi thay, Vô Ngân cũng bởi quá tin tưởng vào “đồng đội” mà xông vào hiểm cảnh, để rồi tấm lưng trần của hắn bị chính người của mình đâm vào. Rồi sao nữa, tiếp đó là bao lời mỉa mai, cười cợt khi thấy cảnh hắn bị phế đi Mộc hồn. Lúc này hắn chợt nhận ra, những người lính thực thụ, có lẽ họ sẽ chết hết trên chiến trường mà thôi, là bảo hộ đồng đội mà chết, hay là bị đồng đội đạp bay về phía địch nhân mà chết, kết quả giống nhau, đều là chết. Từ khi hắn biết Lý Chiến muốn đâm hắn thêm một đao nữa thì trong lòng hắn hằn ra một vết thương lớn, niềm tin mà hắn lấy làm tự hào bấy lâu nay, bị chính một đao kia chém nát hoàn toàn.

Vô Ngân nhìn thẳng vào đôi mắt thâm quầng của Qua Long, hắn nói.

“Ngươi nghĩ ta tin sao?”.

Quả thật, Vô Ngân cũng muốn tin lắm, tuy cái lý do này làm lòng hắn xao động, nhưng nó quá mờ ảo, quá không hiện thực. Bởi kẻ nào giúp hắn giờ này đều sẽ bị lâm vào hiểm cảnh, chọn giúp hắn không khác nào chọn cái chết.

Nghe vậy, Qua Long cười khẩy, hắn đáp.

“Tin hay không tùy ngươi, mắc mớ gì ta phải chứng minh”.

Vô Ngân nghe xong mà tức muốn ói cả Trúc Mỹ Nhân ra khỏi họng. Nào có cái kiểu trả lời mà như không trả lời như vậy, ít ra ngươi phải dẫn chứng đôi chút để cho ta hiểu chứ. Nhưng rồi hắn cũng kìm lại được cơn giận của mình, bởi hắn thấy đây mới là phong cách của một người chiến sĩ đích thực, ta giúp ngươi là được, việc gì ta phải dài dòng văn tự để giải thích với ngươi. Thường thì những tên thô kệch như vậy, chẳng bao giờ họ lấy tâm can của mình mà nói ra thành lời cả.

Vô Ngân đành chuyển chủ đề, hắn hỏi tiếp.

“Được, vậy ta cảm ơn ngươi vì đã không đưa mảnh giấy kia cho Lý Chiến, ân tình này, Vô Ngân ta khắc báo, nhưng sao ngươi không giả ngu mà ở lại doanh trại, chạy đến đây làm gì”.

Qua Long lúc này đã bắt đầu đi thu lại những thanh chủy thủ đã phóng ra của mình, hắn vừa đi vừa nói.

“Việc để ngươi chạy thoát, ngươi nghĩ ta sẽ thoát khỏi trọng tội à? Đến ngươi Lý Chiến còn muốn giết, một tên lính quèn như ta sẽ sống sao?”.

Qua Long tuy không biết tại sao Lý Chiến muốn giết Vô Ngân, nhưng hành động đâm sau lưng của Lý Chiến khiến hắn sởn gai ốc, cái mạng nhỏ của hắn nào dám để một tên rắn độc như vậy định đoạt, hắn đoán tám phần là bị xử chết rồi, việc gì hắn phải ở lại để cược cái mạng của mình.

Vô Ngân cũng ậm ừ gật đầu tỏ vẻ hợp lý. Hắn nghi hoặc hỏi.

“Vậy sao ngươi không chạy về phương khác, người của Lý Chiến giờ này chắc đang ráo riết đuổi theo ta, ở chung một chỗ với ta sẽ rất nguy hiểm cho ngươi, không lẽ hôm nay ngươi đến gặp ta chỉ để thông báo rằng ta nợ đang ngươi một ân tình đấy chứ?”.

Vô Ngân hỏi vậy thôi, chứ hắn biết tên Qua Long kia nào rảnh rỗi mà hành động ngu ngốc như thế.

“Ta đến để báo tin cho ngươi, ngoài ra giúp ngươi chạy trốn”. Qua Long lãnh đạm đáp.

Vô Ngân sửng sốt, đến báo tin thì hắn chấp nhận được, nhưng đến để giúp hắn chạy trốn thì làm hắn lập tức đề phòng. Nhiệt tình chịu chết chung như vậy, ngươi là “đồng đội” trong truyền thuyết đó sao, sau những gì đã trải qua hắn sẽ chắc chắn không tin có một kẻ như vậy.

Vô Ngân cũng muốn nghe một chút tin tức, hắn vờ hỏi.

“Tin tức gì?”.

“Hiện tại đuổi bắt ngươi là hai mươi vạn người của Sát Mộc sư đoàn, hai ngàn người của Tam hoàng tử, ngoài ra, còn một số Gia tộc đều muốn lập công, đều bỏ ra ít nhất vài trăm nhân thủ để truy quét, tất cả các tuyến đường khu vực Đông Lai Châu đã bị chặn bởi các Trạm Kiểm Soát, giờ ngươi đã là tội phạm truy nã của cả Mộc Long đế quốc rồi”.

Qua Long nói ra một loạt thông tin khiến Vô Ngân há hốc mồm, tin tức này làm hắn chấn động đến nỗi làm rớt cả bình rượu trong tay.

“Mẹ kiếp”.

Vô Ngân không kìm được mà chửi thề. Hắn như không tin những gì mình đang nghe, mọi thứ đều nằm ngoài dự tính của hắn. Ban đầu hắn cho rằng đây là âm mưu vì tư lợi cá nhân, Lý Chiến sẽ chỉ dám vận dụng tư quân của hắn trong Sát Mộc sư đoàn để truy bắt, cùng lắm là sẽ lạm dụng chức quyền phong tỏa các Trạm Kiểm Soát, nào ngờ hắn huy động cả một quân đoàn.

“Lá gan của Lý Chiến lớn đến vậy sao? Hắn không sợ sau vụ này sẽ bị tịch thu quân hàm hay sao?”.

Vô Ngân thầm hỏi chính mình. Nhưng nhớ lại lời Qua Long nói không chỉ như vậy, hắn giật mình hỏi.

“Ngươi nói Tam hoàng tử cũng tham gia?”.

Qua Long không đáp, chỉ tùy tiện gật đầu. Vô Ngân thấy vậy mà cả kinh.

“Đến Hoàng thất cũng hỗ trợ việc này, Tam hoàng tử ngươi được lợi gì từ việc này cơ chứ?”.

“Ngươi bị Hoàng thất khép vào tội phản quốc, là tấu chương của Lý Chiến dâng lên cáo buộc ngươi”.

Vô Ngân không hỏi, nhưng Qua Long vẫn chủ động nói ra những gì hắn biết sau khi thấy cái mặt ngờ ngệch lúc xanh lúc đỏ của tên kia.

Vô Ngân nghe vậy, cơn giận xông lên tới tận trời, hắn bắt đầu lôi mười tám đời tổ tông nhà Lý Chiến ra mà chửi. Tu vi, mạng sống, thanh danh, Lý Chiến muốn cướp đi tất cả của Vô Ngân, hắn sao không giận cho được. Sát khi hắn tỏa ra ngùn ngụt đến đáng sợ, không khí áp lực nặng nề đè ép lên mọi thứ xung quanh, Qua Long đứng đằng xa bởi vậy mà cũng vô thức lùi lại một bước.

Sau một hồi chửi rủa, chướng khí trong lòng Vô Ngân giảm đi phần nào, nhưng sát khí xung quanh hắn thì không như vậy, đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn về Qua Long, hắn chấp vấn.

“Ngươi lấy nguồn tin này từ đâu ra, quảng đường bám theo ta không phải là ngắn, ngươi hẳn không rảnh rỗi để thu thập thông tin, địa vị của ngươi trong quân đội càng không đủ để nắm hết bố cục như vậy, nói! Kẻ đứng sau ngươi là ai?”.

Nếu như những lời Qua Long nói là thật, thì hiện tại Vô Ngân đã rơi vào thiên la địa võng rồi. Nhưng thà hắn tin là thật còn hơn là cược cái mạng của mình để chứng minh nó là giả. Tuy nhiên, còn một thứ hắn phải làm rõ, Qua Long được phái đến để đưa tin cho hắn là do ai sai khiến? Mục đích chính của kẻ đó là gì?

Thời gian Vô Ngân tiếp xúc với quân đội và Hoàng thất không phải là dài, tuy chỉ ngót nghét hai năm, nhưng hắn hiểu rõ, vòng xoáy chính trị mới là thứ điều khiển mọi cuộc chiến, tất cả các tranh đấu là đều từ chính trị mà ra. Những kẻ làm chính trị rất đáng sợ, mạng sống của những chiến sĩ như hắn đều nằm trong lòng bàn tay của họ. Mà kẻ đằng sau Qua Long kia chắc chắn có địa vị rất cao trong Hoàng thất mới biết tường tận bố cục đang diễn ra như thế nào. Vậy nên, hắn quyết không làm quân cờ trong tay kẻ kia, giờ hắn đã khổ lắm rồi, hắn muốn tự cứu lấy mình, không có thời gian để phục vụ những màn đấu đá của các ngươi.

Vô Ngân rút thanh Vô Hình Đao ra, lưỡi đao bởi sát khí mà không ngừng rít lên. Hắn muốn ép Qua Long phải nói thật, hắn sẵn sàng đả thương tên này trước tiên, thoát khỏi sự kèm cặp và lẫn trốn vào sâu trong rừng.

Trước áp lực ấy, trái tim của Qua Long bỗng đập nhanh hơn bình thường, sát khí của Vô Ngân tỏa ra lạnh muốn thấu xương, tuy hắn có Mộc hồn, nhưng hắn không hề có lòng tin cản được đao pháp của Vô Ngân, bởi hắn đã từng thấy tên sát tinh kia giết địch, Mộc hồn chỉ là một phần năng lực của hắn mà thôi, đao pháp, bộ pháp, kinh công của hắn đều ở mức thượng thừa, những kẻ khinh thị Vô Ngân phế vật đều là những kẻ chưa từng thấy cái cách hắn giết người.

Qua Long không dám dong dài mà nói.

“Là Thất công chúa nhờ ta hộ tống ngươi đi”.

Vừa dứt lời, Qua Long vội ném một cái phong thư cho Vô Ngân, kỳ lạ là phong thư này chỉ có bao thư chứ không có lá thư nào bên trong.

Tay phải Vô Ngân bắt lấy bao thư, hắn nhận ra đây là thư hắn nhờ Văn Công Vũ – Chấp sự của Du Mục Phương Đông gửi cho Thất công chúa, Diêu Bông phong ấn đã bị mở ra, tức là nàng đã đọc được nội dung trong đó.

Sát khí bỗng nhiên vụt tắt, không khí trở về trạng thái như lúc đầu, Qua Long vì thế mà trút đi được áp lực trong lòng.

Vô Ngân cầm cái bao thư rỗng trên tay mà mỉm cười ấm áp. Có lẽ, ở cái Mộc Long đế quốc này, chỉ có mỗi nàng mới là người hắn tin cậy nhất. Càng làm hắn ấm lòng hơn, là quyết định của nàng đều xuất phát từ sự quan tâm, lo lắng cho an nguy của hắn. Trong thư hắn gửi cho nàng không hề đề cập đến việc cần nàng hỗ trợ, hắn chỉ ghi chép lại những gì mà hắn điều tra được về Lý Chiến cho nàng hay biết, ngoài ra, hắn còn phỏng đoán việc Lý Chiến xin được thành thân với nàng là một âm mưu, hắn sợ sau khi đoạt được Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ, Lý Chiến sẽ tiếp tục ra tay với nàng để cướp Ngô Đồng Thần Thụ về tay, hắn muốn nàng phải chú ý đề phòng và nhất quyết phải cự tuyệt cái hôn ước đã được ấn định kia.

Vô Ngân lúc này mới thu Vô Hình Đao về, bắt đầu mỉm cười hòa ái với Qua Long. Hắn nói.

“Sao ngươi không nói sớm, thần thần bí bí diễn trò làm gì, còn đánh ta tới tấp”.

Qua Long cũng cười, thật lòng trả lời.

“Ta làm nhiệm vụ, làm gì có diễn trò, Thất công chúa đã dặn, cứ dùng hết sức mà thử với ngươi vài chiêu, ngươi mà đỡ được thì ta sẽ đi cùng ngươi để hỗ trợ, còn nếu ngươi quá yếu thì cứ bỏ mặc ngươi, ta sẽ chạy trốn về hướng khác mà thoát thân, không cần góp chung cái mạng nhỏ vào với ngươi”.

Vô Ngân nghe xong ê cái răng. Thất công chúa vẫn là Thất công chúa, quả không làm hắn thất vọng, cách đối đãi của nàng với hắn quả nhiên khác người thường.

Hai người Vô Ngân và Qua Long chưa kịp nói gì thêm thì bỗng nghe được tiếng ngựa hý đằng xa. Hiện giờ bọn hắn đều ở trong rừng, cách nơi dừng chân của Du Mục thương hội không xa lắm, bởi vì Vô Ngân phải đi tiểu tiện nên mới đi sâu vào trong này.

Tiếng vó ngựa nện xuống đường ngày một lớn, Vô Ngân chỉ nghe qua là có thể nhận ra đây là vó ngựa của quan binh. Tiếp đó là một tiếng hét lớn vang lên.

“Kiểm tra, kiểm tra hết cho ta, không một ai được phép rời đi, kẻ nào phản kháng giết tại chỗ cho ta”.

Vô Ngân và Qua Long bốn mắt nhìn nhau như hiểu được điều gì. Vô Ngân chỉ im lặng, hắn chủ động chỉ tay về một hướng, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, Qua Long cũng không hề chậm trễ, hắn liền phi thân bám sát theo sau. Hai thân hình một mập một ốm cứ như vậy mà khuất sâu vào rừng núi.

------------ HẾT CHƯƠNG 20 ------------