Chương 19: Tình đồng chí

CHƯƠNG 19: TÌNH ĐỒNG CHÍ

Lai Châu là một vùng đất trù phú, tạo hóa ban cho nơi này một chu kỳ khí hậu khá hài hòa, đặc biệt hơn, có rất nhiều tài nguyên để cho loài người khai thác và phát triển. Đó là lý do gia tộc họ Ngô chọn nơi này làm kinh đô để trị vì Đế quốc. Kinh thành Lai Châu được xây dựng ở trung tâm vùng đất này, với địa thế bằng phẳng thuận lợi cho giao thương. Kinh thành được chia làm bốn cổng Đông, Tây, Nam, Bắc, đó cũng chính là điểm bắt đầu cho những con đường đi tới các địa phương khác, bốn tuyến đường này như bốn long mạch duy trì sự phồn thịnh của Mộc Long đế quốc, nó kết nối mọi tỉnh vực trong nước, nó không những đi xuyên qua các khu vực đông dân cư, mà còn đâm thẳng qua những cánh rừng nguyên sinh với địa thế hiểm trở, tiết kiệm rất nhiều thời gian để di chuyển. Cũng bởi chính sự đầu tư ấy, thương nghiệp của Mộc Long đế quốc phát triển mạnh mẽ, vượt xa các Đế quốc lân cận trong lĩnh vực này. Không những thế, các con đường nhỏ hơn cũng không ngừng được tạo ra và kết nối với “long mạch” này để tạo nên một mạng lưới giao thông hết sức khổng lồ. Tuy nhiên, vùng đất này rất rộng lớn, loại trừ Kinh thành, một số khu vực thành thị và nông thôn dọc theo “long mạch” ra, đa phần diện tích lãnh thổ còn lại đều là rừng rậm và đồi núi, còn nhiều khu vực mà Mộc Long đế quốc chưa thể khai hoang hết được bởi có rất nhiều dị thú cường đại trú ẩn trong đó.

“Leng Keng … Leng Keng … Nhiệm vụ khẩn cấp, mau chóng phong tỏa các con đường, lập các chốt kiểm tra danh tính”.

Trời tối, từng Trạm Kiểm Soát gõ chuông cảnh báo, bắt đầu ban bố mệnh lệnh, binh sĩ được phân công bủa ra chặn kín mọi nẻo đường, mọi hình thức lưu thông đều bị chặn đứng. Lúc này, hình ảnh của Vô Ngân đã bị lan truyền rộng rãi, ngoài cái mặt phúng phính của hắn được khắc họa hết sức sinh động trên tranh vẽ, phía dưới còn điền thêm dòng chữ “Vô Ngân – Phản đồ Mộc Long đế quốc”, tốc độ làm việc của Lý Chiến và Tam hoàng tử quả thực rất nhanh, một mảnh đất rộng lớn phía đông kinh thành Lai Châu giờ đã tràn ngập trong chiến sự, từng tốp binh lính cưỡi ngựa, trên tay cầm Mộc Linh Đăng không ngừng rà soát, soi sáng cả một đoạn đường.

Đoàn người Du Mục thương hội vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra, giờ này họ đang tạm dừng chân ở trong Cúc Phương sâm lâm, đêm nay chỉ cần vượt qua cánh rừng này nữa thôi sẽ ra khỏi địa phận của kinh đô Lai Châu, tuy cả ngày tốc độ di chuyển của họ rất chậm rãi nhưng vì phải tải thêm hàng hóa nặng nên ngựa thồ đều đã mệt, chúng cũng cần được nghỉ ngơi ăn uống và lấy lại sức.

Nhưng có một kẻ dù đã đi cả ngày trời mà vẫn chưa biết mệt là gì, đó là Vô Ngân của chúng ta, cả ngày này ngoài những lúc tính toán lại cách thoát hiểm như thế nào cho hợp lý ra thì hắn chỉ có ăn, uống và đi vệ sinh.

“Xè … Xè …. Xè”

Dưới ánh sáng của Mộc Linh Đăng. Một bờ mông tròn xoe, trắng như bông cau không ngừng lắc lư, tay phải cầm một bầu rượu nhỏ, tay trái thì nắm lấy cổ “con rồng nhỏ” mà hướng về một cây đại thụ trước mặt, chính sự làm chưa xong, cánh tay phải lại đưa lên trước miệng, rượu trong bình tuôn ra như suối. Hành động kỳ quặc này nếu ai đó nhìn thấy sẽ không ngừng cảm thán: “trên thì thu dưới thì thải, nhìn ngươi có vẻ rất bận rộn a!”.

Vô Ngân ợ lên một cách sảng khoái, hắn cũng chẳng muốn vừa uống rượu vừa đi đái như vậy đâu, nhưng khổ nỗi, cứ đến khoảng giờ này, cơn nghiện rượu lại ập đến, vừa uống mà tay chân hắn vừa run lẩy bẫy, suýt nữa ướt cả quần. Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện ấy giữa nơi rừng rú như thế này, hắn thề đây sẽ là bí mật của chỉ riêng mình hắn mà thôi.

“Vút”

Bỗng nhiên một âm thanh vút qua.

“Phốc … ọc … ọc”

Bình rượu của Vô Ngân lúc này đã bị thủng một lỗ, rượu bên trong không ngừng chảy ra, trên thân bình vẫn còn găm lấy một thanh chủy thủ nhỏ màu đen tuyền.

Chỉ trong một sát na, khi Vô Ngân cảm nhận được sát khí nhằm vào gáy mình, hắn đã lấy bình rượu sẵn trên tay mà che về phía sau đầu, như phản xạ có điều kiện, quần hắn đã được kéo lên tự lúc nào.

“Bốp, bốp, bốp”.

Một tràng pháo tay vang lên. Tiếp đó là một giọng nói khàn khàn.

“Không hổ danh là Phó đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn, phản xạ thật kinh ngươi”.

Một kẻ bịt kín mặt, mang y phục màu đen từ đầu tới chân từ sau lưng Vô Ngân bước ra, lúc này hắn chỉ cách Vô Ngân khoảng mười mét. Chủy thủ được hắn bí mật phóng ra, vậy mà tên kia không cần nhìn cũng đỡ được, có lẽ đây là lời khen thật lòng của hắn tới Vô Ngân.

Vô Ngân xoay người đối diện với tên sát thủ bịt mặt, nhưng hắn không liếc nhìn tên kia lấy một cái. Hắn chỉ nhìn chằm chằm rượu trong bình bị chảy ra ngoài, lòng hắn vậy mà đau như cắt, thế là hắn ngước cổ lên rồi há miệng, bao nhiêu rượu bị chảy ra giờ lại rơi toàn bộ vào miệng hắn.

Tên sát thủ nhìn thấy thế mà giận tím người, cũng may mà hắn mặc đồ đen, chứ không người ta lại tưởng hắn bị rắn độc cắn. Cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia, nào giống một cao thủ, cái uy phong thiếu niên anh hùng giờ nhìn không khác gì một tên nát rượu.

“Vút, vút, vút”

Lần này thì có tới ba thanh chủy thủ hướng tới các vị trí yếu hại trên người Vô Ngân, lực đạo phát ra còn mạnh hơn lúc trước vài phần, chứng tỏ Vô Ngân đã chọc giận hắn thành công.

Vô Ngân tiếc rượu như vậy, nào dám dùng cái bình trên tay mà đỡ nữa, tay trái vung ra vuốt nhẹ vào khoảng không trước mặt.

“Keng … Keng … Keng”.

Ba tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, ba thanh chủy thủ kia thay nhau bị đánh bật ra, ghim sâu vào những thân cây xung quanh.

Vô Ngân như làm ảo thuật, trên tay hắn lúc này đã nắm chắc thanh Vô Hình Đao, lưỡi đao không ngừng rung lên sau tiếng va chạm.

“Đao pháp nhanh quá!”.

Tên sát thủ không khỏi ầm thầm tặc lưỡi. Hắn thấy Vô Ngân vung tay, nhưng nào thấy hắn ta cầm cái gì, không phải Mộc hồn của hắn mất đi rồi sao, thế nào mà hiệu quả vô hình vẫn còn chứ? Một vạn câu hỏi vì sao như bò qua đầu hắn, lúc này tên sát thủ ngạc nhiên không thôi.

Hai tay tên sát thủ sờ vào thắt lưng, lúc này tám thanh chủy thủ đã nằm trong tay. Hắn muốn tấn công Vô Ngân để xem lại một nữa cái cách mà Vô Ngân vung đao.

“Thôi đi! Qua Long, muốn đánh thì đánh hết sức cho ta”.

Vô Ngân lè nhè cất giọng, hơi men lúc này cũng đã bắt đầu thấm vào trong người hắn.

Tên sát thủ nghe vậy chợt giật mình, hắn khựng lại đôi chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ tự nhiên. Hắn nói.

“Ngươi nhận nhầm người rồi, ta là sát thủ được phái đến để diệt trừ ngươi”.

Nói rồi, hắn lại nắm chặt tám thanh chủy thủ kia, chuẩn bị phóng về phía trước.

“Đôi mắt thâm quầng bán đứng ngươi rồi, ngươi bịt mặt sao không bịt luôn cái mắt mình đi, ăn nhậu với nhau một tháng, giờ ngươi chỉ cần đứng hít thở thôi ta cũng có thể nhận ra”.

Vô Ngân tỏ vẻ cao thâm mạt trắc nói.

Tên sát thủ kia nghe xong mà đứng hình, hắn không ngờ mình bị lộ nhanh đến vậy, hắn kéo chiếc khăn bịt mặt của mình xuống, quả thật đó chính là Qua Long.

Thực ra lúc đầu Vô Ngân đã ngầm đoán tên kia là Qua Long rồi, đó là từ cái lúc nhìn bình rượu bị thanh chủy thủ kia đâm thủng. Trí nhớ của hắn đâu phải là để trưng, loại chủy thủ này trước đây hắn đã nhìn thấy qua một lần rồi, đó là chuyện của bốn năm về trước, lúc ấy hắn chỉ là một Đội trưởng, còn chưa được Hoàng thất phong lên Phó đoàn, hắn phải dẫn dắt một nhóm binh sĩ đi truy bắt tội phạm truy nã nguy hiểm đang lẫn trốn ở kinh đô, và Qua Long chính là một trong những binh sĩ trong đó. Từ hình dáng vũ khí cho đến khi tức của Qua Long, đều bị hắn lưu lại trong tiềm thức của mình. Nhưng với bao nhiêu đó thông tin, hắn chỉ dám phán đoán mà thôi, đến khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng kia thì hắn mới thực sự chắc chắn mình không đoán nhầm. Hắn chỉ thắc mắc một điều là làm sao tên này truy tung được vị trí của hắn nhanh đến như vậy, còn sớm hơn cả dự tính của hắn đến nửa ngày, biến số này hắn hoàn toàn không nghĩ ra được.

Qua Long không còn giả giọng khàn khàn như trước, hắn dùng giọng thật của mình mà nói.

“Ngươi say xỉn bấy lâu nay, nhưng có vẻ đầu óc ngươi vẫn tỉnh táo đấy chứ?”.

Vô Ngân nghe vậy là biết đối phương đang khịa mình, nhưng hắn không hề quan tâm, còn có thứ hắn muốn biết hơn. Hắn hỏi.

“Sao ngươi theo kịp được hành tung của ta, Liễu Tam và Lý Chiến đâu?”.

Giờ này Vô Ngân biết kế hoạch chạy trốn của mình chắc chắn đã gặp vấn đề, nhưng chưa biết vấn đề nằm ở đâu. Hiện tại hắn đẩy tinh thần tập trung đến cao độ, chỉ cần một cơ hội nhỏ hắn sẽ giết chết Qua Long mà chạy.

“Liễu Tam chết rồi”.

Qua Long lạnh lùng đáp. Lời vừa dứt, một thanh chủy thủ lại rời tay hắn. Nhưng lần này khác với những lần trước, mộc lực hóa thành con rắn màu bạc quấn quanh lấy thanh chủy thủ, hắn đã bắt đầu sử dụng Mộc hồn của mình.

“Truy Tung Linh Thụ, ngươi đã đặt ấn ký trên người ta”.

Vô Ngân giật mình mà hét lên, nhưng hắn không có thời gian để mà ngạc nhiên, tay trái phát lực, thanh đoản đao trong tay chợt biến mất.

“Két … két”.

Thanh chủy thủ không bị chém bật ra như lần trước, với nguồn mộc lực gia trì lên đó, sức mạnh và tốc độ đã gấp mười lần lúc trước, Vô Ngân chỉ có thể làm thay đổi quỷ đạo của nó, hai binh khí ma sát vào nhau, lốm đốm tia lửa màu đỏ bắn ra, sau đó thanh chủy thủ bị đổi hướng bay sượt qua đầu, trên đường đi, nó đã kịp lấy đi vài sợi tóc mai của hắn, tình thế hung hiểm đến tột cùng.

Vô Ngân chỉ biết cười khổ, không có mộc lực, hắn chỉ biết dựa vào khí lực và chiêu số để đánh với địch nhân, với một thân võ công như hắn khi đối mặt với một võ sĩ bình thường thì phần thắng chắc chắn thuộc về hắn, nhưng với một chiến sĩ trong quân đội, không có Mộc hồn trong người, hắn không khác gì một tên phế nhân, phải tự chặt bớt đi một tay và một chân để đánh với người ta. Nhưng đó chỉ là khi lấy cứng đấu cứng hắn mới bị thiệt thòi như vậy thôi, hắn luôn tự tin rằng để giết địch nhân nhiều khi chẳng cần phải dùng đến Mộc hồn. Từ trước đến giờ hắn chỉ xem Mộc hồn là công cụ chiến đấu, chứ chưa bao giờ tự kiêu về nó cả. Cái tư duy ấy không phải chiến sĩ nào cũng cảm ngộ được, chính điều này làm cho hắn trở nên khác biệt với những kẻ còn lại trong Sát Mộc sư đoàn.

Sau khi ra tay thất bại, Vô Ngân không thấy Qua Long tiếp tục đánh về mình nữa. Hắn châm chọc mà hỏi.

“Ngươi đã giết Liễu Tam để cướp công à?”.

Câu hỏi này khiến Qua Long đen mặt lại, hắn hiểu Vô Ngân đang suy nghĩ gì, việc hai người làm chung một nhiệm vụ, một tên chết đi rồi, thì phần thưởng nhiệm vụ chắc hẳn sẽ dành hết cho người còn lại. Nhưng người giết là Vô Ngân ngươi cơ mà, mắc mớ gì chụp cái bô này lên đầu ta. Qua Long nghi vấn hỏi lại.

“Không phải người thiết kế bẫy giết Liễu Tam hay sao?”.

Như nhớ đến cái gì đó, Vô Ngân chợt cười to trong sự kinh ngạc.

“Cái bẫy đốt chó trong lồng lại rơi lên đầu tên Liễu Tam kia ư, ha ha, lời to, lời to”.

Món quà ấy là Vô Ngân hắn muốn dằn mặt tên Lý Chiến kia, nếu như những kẻ thân tín như Qua Long hay Liễu Tam dính phải, thì mục đích của hắn đã đạt một trăm phần trăm hiệu quả rồi. Vô Ngân vừa cười vừa tiếp tục cất tiếng châm chọc.

“Vậy kết quả cũng không đổi, dù ta giết hay ngươi giết cũng giống nhau cả, bắt được ta thì phần thưởng đều là của ngươi hết”.

Qua Long lại tiếp tục đen mặt lần thứ hai, hắn hậm hực không thôi, cái tên này học cái thói ăn nói chọc ngoáy như đàn bà từ khi nào vậy. Không thèm nói gì, hắn lại phóng một chủy thủ về phía Vô Ngân.

“Bặc”.

Vô Ngân bắt gọn lấy thanh chủy thủ bằng tay, không phải thực lực hắn mạnh mẽ, mà là Qua Long quả thực phóng ra rất nhẹ, không hề có mộc lực gia trì, trên thanh chủy thủ có ghim một mảnh giấy đã được gấp gọn.

Như hiểu ý Qua Long, Vô Ngân nhẹ nhàng mở mảnh giấy ra, đập vào mắt hắn là những hàng chữ quen thuộc. Hắn âm thầm sửng sốt.

“Đây không phải là bút tích của ta sao”.

Hóa ra đó là mảnh giấy hắn từng ở thư phòng nhà mình mà viết ra mấy hôm trước, từng phân tích nhỏ về Lý Chiến đều bị hắn ghi lên đó, nếu như lúc ấy mảnh giấy chẳng may rơi vào tay Lý Chiến, thì giờ đây Vô Ngân có lẽ không còn cơ hội mà đứng ở đây.

Liếc nhẹ về phía Qua Long, Vô Ngân đang suy tính đến một điều gì đó, nếu như sau khi hắn chạy trốn rồi, tờ giấy này mới bị phát hiện, thì mọi thứ Qua Long đang làm lúc này nó trở nên vô nghĩa lắm, Vô Ngân trầm giọng hỏi.

“Ngươi phát hiện thứ này từ khi nào?”.

“Khi ngươi bị say thuốc nằm trong cái chum lớn, ta đến kiểm tra ngươi nhưng không thấy, tình cờ nhặt được nó trên bàn trong thư phòng”.

Qua Long nhìn về Vô Ngân mà trả lời một cách thành thật. Nhưng đôi mắt hắn lại nhìn Vô Ngân giống như nhìn một thằng ngu. Ngươi điều tra người ta thì làm cho kín kẻ một chút, ngươi phơi lên hết như vậy, không ngại chết sớm hơn sao. Miệng hắn hơi vênh lên tỏ vẻ đắc ý khi nắm được một bí mật trí mạng của Vô Ngân.

Mới đầu Vô Ngân còn ngờ ngợ “tên này đến để bắt hắn về hay đến để tán gẫu với hắn đây”, bởi phong thái của Qua Long không giống như đi bắt người, hắn còn tưởng tên này không dám chắc sẽ bắt được mình nên cứ câu giờ đợi người khác đến hỗ trợ. Ngay cả động tác phát tín hiệu cho đoàn đội cũng không thấy.

Lúc nghe được những lời Qua Long nói, Vô Ngân mới bắt đầu sáng tỏ. Nếu như muốn lập công lớn, Qua Long đã sớm trình báo mảnh giấy đó lên cho Lý Chiến rồi, đây chẳng phải là hắn đang muốn giúp Vô Ngân sao. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một khúc mắc lớn cần giải đáp.

“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta? Lý Chiến biết thì ngươi chết là cái chắc, mà ta cũng chẳng cho ngươi được lợi lộc gì, đừng nói trong một tháng chúng ta ăn nhậu cùng nhau, ngươi … ngươi để ý đến ta, nói thật, ta … ta không thích nam nhân”.

Vô Ngân đang dò hỏi Qua Long, nhưng chẳng biết thế nào hắn lại lắp bắp miệng lấn vào chuyện nam nam nữ nữ.

Mặt Qua Long giờ này đã đen hơn cái nồi. Hắn thầm chửi trong lòng: “Cái mặt mập như heo của ngươi mà cũng xứng ta cải biên giới tính để yêu thích ư”.

Nhưng rồi mặt hắn đỏ bừng lên, “yêu thích”, đúng là hắn đã từng “yêu thích” Vô Ngân, nhưng không phải Vô Ngân của hiện tại, mà là Vô Ngân uy phong hơn ba năm về trước. Một kẻ trẻ tuổi nhưng lạnh lùng, thận trọng nhưng sát phạt, bảo vệ đồng đội như bảo vệ chính bản thân mình, hắn đã viết lên rất nhiều công danh, chiến tích. Một kẻ như vậy, những chiến sĩ bình thường như Qua Long không được yêu thích, không được ngưỡng mộ hay sao. Nhưng sự ngưỡng mộ đó là của ngày xưa rồi, còn Vô Ngân lúc này như một con sâu rượu, hắn ngưỡng mộ cái quái gì chứ.

Qua Long lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài một tiếng rồi đáp.

“Là một chiến sĩ, lưng của đồng đội là nơi ta thủ vệ, chứ không phải lén lút dùng dao mà đâm vào”

Âm thanh Qua Long cất lên nghe rất bình thản, nhưng khi qua tai Vô Ngân, nó bỗng biến thành muôn ngàn con sóng cuộn trào, không ngừng tẩy rửa vết thương trong lòng hắn.

------------ HẾT CHƯƠNG 19 ------------