Chương 23: Lộ tung tích, đụng độ Tứ Hoàng (thượng)

CHƯƠNG 23: LỘ TUNG TÍCH, ĐỤNG ĐỘ TỨ HOÀNG (THƯỢNG)

Sáng sớm, từng tia nắng lách mình len lỏi qua những tán lá, cơn gió lạnh thổi nhẹ, khẽ làm những cành cây đung đưa theo nhịp. Trong ánh sáng dịu dàng của bình minh, một chú chim nhỏ xinh xắn đứng đứng tít trên ngọn cây. Bộ lông của nó rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, với những sắc màu tươi sáng như xanh lam, vàng và đỏ. Chú chim hít một hơi thật sâu, rồi cất lên tiếng hót vô cùng trong trẻo, vang vọng khắp núi rừng.

Tiếng hót của chú chim nhẹ nhàng mà đầy sức sống, như giai điệu của thiên nhiên chào đón một ngày mới. Mỗi nốt nhạc phát ra như những giọt sương tinh khiết, nó kết hợp với tiếng lá rì rào và tiếng róc rách của dòng suối chảy từ khe núi đằng xa, tạo nên một bản hòa tấu cực kỳ sống động. Dưới lớp sương mai còn đọng trên cánh hoa màu tím, chú chim như muốn gửi gắm tất cả niềm vui, sự hy vọng của một giống loài đẹp đẽ.

“Phốc”.

Bỗng nhiên một cái miệng đen ngòm bao phủ và ôm trọn lấy chú chim, tất cả giai điệu dường như im bặt, có chăng chỉ còn âm thanh nuốt gọn con mồi trong cuống họng.

Cúc Phương sâm lâm là như vậy đấy, cái đẹp luôn đi đôi với sự tàn nhẫn, nó chỉ tồn tại và giao thoa chỉ trong một khoảnh khắc.

“Lõm bõm … mệt chết ta mà!”.

Một thân hình bê bết máu khẽ rên lên, hắn để cho cả người mình ngã tự do xuống dòng suối cạn, từng vệt máu đỏ thẩm bị nước hòa tan, dòng suối trong veo và tinh khiết giờ này đã bị nhuộm đỏ một màu.

Qua Long đặt lưng xuống dòng suối mát lạnh mà cảm giác khoan khoái, hai tay không ngừng tẩy rửa máu trên người mình. Hắn bị xây xát ngoài da chút thôi, còn những vết máu kia thì chẳng phải là của hắn, toàn bộ đều là máu của những Dị thú hắn đã giết. Sinh tồn thêm một ngày trong Cúc Phương sâm lâm, hắn đã phải lần lượt đối đầu thêm tới hai con dị thú nữa, tuy ít hơn hôm kia hai con, nhưng cấp độ của Dị thú lại tăng, từ cấp 7 đã thành cấp 6 rồi, tăng một cấp độ mà cứ như độ khó tăng gấp đôi, thể thực và mộc lực của hắn cứ như vậy mà bị hao mòn đến kiệt sức.

Qua Long cố gắng hít thở thật sâu, áp lực cả đêm chiến đấu với Dị thú đang được hắn dần gỡ bỏ, trạng thái căng thẳng mà kích thích làm tinh thần hắn mệt mỏi không thôi. Nằm giữa dòng suối lạnh ngắt, từng thớ thịt của hắn như được xoa bóp bởi một nàng thiếu nữ, mắt hắn dần lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ.

“Rồ … Rồ … Rồ”.

Nhưng một âm thanh quái lạ phát ra từ phía sau kéo Qua Long ra khỏi giấc ngủ, hắn hơi ngửa đầu, rướn đưa đôi mắt theo phản xạ nhìn về phía âm thanh kia.

Hình ảnh một thân hình mủm mỉm bị treo ngược trong mắt Qua Long, thân hình ấy không ngừng lắc lư qua lại theo nhịp điệu của núi rừng, tên kia vẫn làm ra cái tư thế quen thuộc, vừa uống rượu, vừa … đái.

Qua Long thấy vậy liền không quan tâm, gạt bỏ sự đề phòng trong lòng, bởi hình ảnh trơ trẽn ấy mấy ngày qua hắn đã thấy nhiều lắm rồi. Hắn lại tiếp tục nhắm mắt lại để tận hưởng từng giây phút thư giản ít ỏi này.

Nhưng rồi, Qua Long cảm thấy có cái gì đó sai sai, hắn thấy dòng nước này có vẻ ấm hơn bình thường thì phải, hắn giật mình mà vung người dậy, một thanh chủy thủ đã phóng thẳng về hướng tên mập kia. Hóa ra, tên kia đang đứng ở đầu dòng chảy mà đái, cái thứ hơi ấm ấm này chẳng phải tác phẩm của hắn sao. Hắn tức điên lên mà chửi.

“Mẹ kiếp! Vô Ngân! Ngươi bị tiểu đường à? Hết chỗ đái rồi sao”.

Cái thanh chủy thủ kia cũng chẳng bay vào người Vô Ngân, mà lại hướng đến “con rồng nhỏ” của hắn, Vô Ngân chỉ nhẹ nhàng “xách cổ” nó lên, vậy là “con rồng nhỏ” đã thoát chết trong gang tấc.

Vô Ngân trả lời với chất giọng hơi lè nhè.

“Ta nói này Qua Long đại ca, người ngươi đầy máu như vậy, lại xuống nước để tẩy rửa, ngươi ngại sống lâu à? Mùi máu từ dòng chảy sẽ phát tán xuống hạ nguồn, một vài Dị thú thủy hệ mà ngửi được, nó không ngại đường xa vất vả mà chạy lên đây làm thịt ngươi đâu”.

Vô Ngân lại một lần nữa cảnh tỉnh Qua Long, nhưng nghe như kiểu hắn đang giảo biện để che lấp cái việc đi đái vô ý thức của mình. Nhưng rồi Qua Long cũng im lặng mà gật đầu, lặng lẽ lấy nước suối vào bình, sau đó tự giác đi ra một địa điểm khác mà tắm rửa. Không biết có phải hắn bị ác cảm với Vô Ngân không, trừ mùi tanh và hôi của máu dị thú, giờ này hắn còn thoang thoảng ngửi thấy mùi khai nữa. Và thế là vừa lau chùi cơ thể, hắn vừa lôi mười tám đời tổ tông nhà Vô Ngân ra mà điểm danh một lượt.

Một lúc sau, trên một hòn đá lớn cạnh bờ suối, hai thân hình một mập một ốm đang nằm phơi mình dưới ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp của trời đông. Sau một đêm bị dằn vặt bởi Dị thú, hai người bọn họ cần được nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.

Qua Long nằm liếc tên mập Vô Ngân đang nhàn nhã ôm bình rượu quý trong lòng, hắn đang có một phỏng đoán táo bạo đầu mình. Phải chăng, cái tên Vô Ngân mập ú kia mới là Dị thú, chứ chẳng có một tên bị phế đi Mộc hồn nào mà khỏe đến như vậy.

Tuy thân hình Vô Ngân mập mạp, đi đứng còn có lúc loạng choạng, nhưng đến khi chiến đấu thì sao chứ? Nó trái ngược hoàn toàn, thân hình nặng nề mà lại nhanh như sóc, mập mà vẫn dẻo dai như rắn, không ít lần Qua Long thấy Vô Ngân uốn cong lưng ngược về sau để né chiêu. Cả mấy ngày đường chém giết Dị thú, Vô Ngân không hề bị thương tổn gì, hơn nữa, chẳng có lấy một giọt máu nào của Dị thú bám được trên người hắn, cho dù phong cách chiến đấu của Vô Ngân chuyên về ám sát và cận chiến. Trái ngược hoàn toàn với Qua Long, là chiến sĩ tấn công tầm xa cơ đấy, vậy mà cả người hắn đêm qua toàn là máu, chưa kể trên người cũng có vài vết thương nhẹ. Từ ấy nói lên kỹ năng chiến đấu của hai người chênh lệnh đến mức độ nào. Có Mộc hồn thì sao chứ, còn không yếu hơn người ta rất nhiều sao.

Qua Long cảm thấy tủi thân hơn lúc nào hết, hắn hoài nghi Thất công chúa cho hắn đi theo Vô Ngân đâu phải là để bảo vệ tên kia, ngược lại toàn là Vô Ngân phải bảo vệ hắn, nhiều lúc hắn thấy mình thực là vô dụng.

Vô Ngân lúc này đang nằm xoay lưng với Qua Long, như nghe được tiếng lòng của tên “đồng chí bất đắc dĩ”, tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn cất giọng.

“Ngươi đừng quá áy náy về bản thân, đổi là người khác thì đã chết từ lâu rồi, kinh nghiệm trong quân đội giúp ngươi sống đến giờ này chứng minh ngươi là một chiến sĩ giỏi. Đừng so sánh với ta làm gì, bởi ta được sinh ở trong rừng, lúc hai tuổi đã được người ta dẫn đi săn Dị thú, lúc năm tuổi đã bắt được Dị thú cấp 10, thịt của Dị thú ta ăn còn nhiều hơn cơm ở quân đội, mười lăm năm trong rừng rậm thì ở đây không khác gì là cá gặp nước cả. Sở trường của ngươi không phải là ở nơi đây, vậy nên đừng so sánh một con khỉ đầu chó trên cây với một con rồng dưới nước cả”.

Lời chia sẻ của Vô Ngân như xoa dịu tâm hồn Qua Long, hắn âm thầm kinh ngạc, cái tên này mới hai mươi mốt tuổi mà đã như ông cụ non, vừa hiểu chuyện lại vừa hiểu lòng người. Nhưng rồi hắn cũng phát hiện ra tên kia cũng đang khịa mình. Hắn không nhịn được mà chửi.

“Tên mập! Ngươi bảo ai là khỉ đầu chó hã? Rồng gì chứ! Dưới nước ngươi chỉ là con lươn bị ngải heo nhập mà thôi! Hừ … Hừ!”

Qua Long ngoài miệng chửi thì chửi vậy thôi, chứ bụng hắn vẫn xem tên mập nằm bên cạnh là một con mãnh long hàng thật giá thật, tuy mất đi Mộc hồn rồi, nhưng nanh vuốt vẫn còn sắc bén lắm. Thiên hạ trong ba năm qua vẫn đồn rằng Vô Ngân đã nhụt chí, sau khi mất Mộc hồn thì chỉ biết tiêu khiển bên tửu sắc, nào còn khí chất của một thiếu niên anh hùng. Nhưng những gì Qua Long cảm nhận về Vô Ngân nó lại khác, điềm tĩnh, sát phạt, hoang dã, nào giống một con mèo bệnh như lời đồn, có chăng thì Mộc hồn đã phế, sức chiến đấu của hắn bị giảm mạnh mà thôi. Nếu như lúc này Vô Ngân giải thích rằng “ta say xỉn không phải là điều ta muốn, là do Trúc Mỹ Nhân ngày ngày hành hạ ta phải sống trong cơn thèm khát thôi, chứ ta nào đâu muốn uống” thì có khi Qua Long có đôi chút tin tưởng nó là thật.

Qua Long cũng hoàn toàn hiểu tại sao Vô Ngân được Sát Mộc sư đoàn và Hoàng thất đưa lên vị trí Phó đoàn trưởng, để hai năm leo đến chức vụ ấy là điều trước nay chưa từng có. Chẳng bù cho hắn, ngụp lặn trong quân đội mười bảy năm trời mới lên được chức Phó đội trưởng, mà cái chức vụ đó cũng chẳng phải là do hắn tài giỏi gì cho kham, mà đó là do “sống lâu lên lão làng” thôi, mười bảy năm không chết trên chiến trường cũng là thành tích rất gì là này nọ rồi.

Lời của Vô Ngân rất có đạo lý, sở trường của Qua Long chẳng phải là sinh tồn trong rừng, mà là sinh tồn trong quân đội, sinh tồn trong những trận chém giết với kẻ thù. Trước đây hắn luôn cho Chiến sĩ mới là cái nghề cao quý nhất trên cõi đời, được chiến đấu cho quê hương, bảo vệ người thân và đế quốc là nhiệm vụ lớn lao đến nhường nào. Nhưng lúc này, hắn lại cho rằng, chức nghiệp nào cũng có chức năng và vai trò của riêng nó, không có nghề nào là cao quý nhất, chỉ có được sống và làm được những gì không trái với lương tâm của chính mình thì mới được coi là cao quý, dù là nông dân, thợ săn, hay cả những nhà thám hiểm.

Sau một thoáng suy tư, Qua Long như sợ Vô Ngân buồn khi mình ví hắn như con lươn suốt ngày trốn dưới đáy bùn hôi hám, hắn vội đổi chủ đề.

“Vậy sau khi chạy trốn thành công, ngươi có muốn trở lại để báo thù không? Mà thôi, chạy được là tốt rồi, kẻ tài giỏi như ngươi có vẻ không phù hợp để sống chung với những kẻ tài giỏi khác”.

Qua Long tự hỏi và tự trả lời luôn, hắn cũng chẳng hiểu tại sao lại đi hỏi một câu ngu ngơ đến như vậy, khác gì xát muối vào vết thương của tên kia.

Rất may Vô Ngân chẳng để tâm đến nỗi đau trong lòng, hắn chỉ đáp lại.

“Sống trong rừng còn biết nguyên nhân mình chết, sống chung với loài người đến lúc chết cũng chẳng biết vì sao”.

Câu nói này làm Qua Long gật gù mà đồng ý, lòng người thật đáng sợ.

Bỗng nhiên một âm thanh sắc như dao cạo vang lên.

“Ha ha! Một phản đồ như ngươi mà cũng biết nói đạo lý à”.

Cách hòn đá mà Vô Ngân và Qua Long nằm nghỉ không xa, hai tên hán tử đang dần dần tiến tới họ. Cả hai người đều mang y phục và vũ khí giống nhau, áo bào màu lam, trên lưng giắt trường kiếm, thân hình cả hai người tuy cao nhưng đều rất mảnh khảnh, làn da rám nắng, và đặc biệt hơn là cả hai khuôn mặt bọn hắn đều giống nhau như đúc.

Vô Ngân và Qua Long nghe thấy âm thanh chế diễu thì chợt giật mình mà bật dậy. Bọn hắn thầm nhũ cái gì đến rồi cũng sẽ đến, người của Lý Chiến và Tam hoàng tử đã đuổi kịp đến đây.

Vô Ngân nhìn về hai tên kia, rồi lấy tay dụi dụi hai con mắt của mình, đột nhiên hắn vung bàn tay về mặt Qua Long.

“Bép”.

Qua Long không ngờ bị Vô Ngân vã một bạt tai vào mặt. Tức thì, bao nhiêu cảm tình ít ỏi mà hắn vừa mới “nặn ra” dành cho Vô Ngân bỗng nhiên bốc hơi toàn bộ.

“Mẹ kiếp! Ngươi say chưa tỉnh à! Có địch thì đánh địch chứ”.

Vô Ngân thấy Qua Long xuýt xoa mà ôm lấy mặt, hắn mới nhìn lại hai tên địch nhân đứng cách đó không xa, hắn tỏ vẻ ăn năn hối lỗi mà nói với Qua Long.

“Hóa ra không phải mơ. Ha ha! Xin lỗi Qua Long đại ca, hai người kia nhìn giống nhau quá, ta tưởng nằm mơ thấy địch tấn công”.

Qua Long chỉ đành nuốt cục tức vào bụng, hắn biết giờ là lúc tập trung cao độ, bởi những kẻ trước mặt hắn có thể nhận ra, đều không phải dạng vừa.

Như đã hẹn nhau từ trước, Vô Ngân cũng chẳng dài dòng nói chuyện với bốn tên kia, hắn cùng Qua Long lập tức quay về hướng ngược lại, nhảy khỏi tảng đá và chạy thẳng vào lại trong rừng. Thấy vậy, hai hán tử áo lam cười lớn rồi tăng cước lực đuổi theo sau.

Nhưng chạy không được bao xa, trước mặt Vô Ngân và Qua Long lại là hai tên lúc nãy gặp dưới suối, buộc bọn hắn phải đột ngột dừng lại, sắc mặt Vô Ngân tỏ ra vẻ khó hiểu, bởi bọn kia chẳng phải mới đuổi theo sau mình sao, tự nhiên giờ này đã ở trước mặt chặn đầu, bọn hắn chạy đường thẳng chứ nào phải chạy hình tròn.

Qua Long thì tỉnh táo hơn Vô Ngân một chút, hắn bình tĩnh nói.

“Đừng lấy làm lạ, bọn hắn có tận bốn ngươi giống nhau”.

Như để minh chứng cho lời Qua Long nói, ngay tức thì phía sau lưng họ xuất hiện thêm hai thân hình nữa. Vô Ngân thì cố gắng lắc lắc cái đầu mình như không tin đây là sự thật, bởi có tận bốn người giống hệt nhau đang bao vây lấy bọn hắn.

Qua Long bày ra tư thế phòng bị, lớn tiếng nói.

“Tổ đội Tứ Hoàng, xưa nay các ngươi không ưa gì người của triều đình, sao lại đến góp vui vậy?”.

Một tên trước mặt Qua Long nghe vậy, hắn nhếch mép cười, cao cao tại thượng mà đáp.

“Vì miếng cơm manh áo thôi, bắt sống được Vô Ngân sẽ được một trăm Mộc Ngọc tiền thưởng, ai mà không động tâm cơ chứ. Nếu ngươi đã biết danh tiếng của bọn ta rồi thì mau mau tránh ra một bên, hôm nay chúng ta không muốn lạm sát người vô tội”.

Qua Long cũng chẳng rảnh mà đôi co với tên kia, hắn dùng mộc lực thì thầm bên tai Vô Ngân về thông tin của đối phương.

“Bốn người bọn hắn là tổ đội đánh thuê có tiếng ở Lai Châu, là bốn anh em nhà họ Hoàng, Hoàng Nhất - Hoàng Nhị - Hoàng Tam - Hoàng Ngũ, lấy biệt hiệu là Tứ Hoàng mà thành danh. Bọn chúng sở hữu Tương Liên Linh Thụ, tuy Mộc hồn không có gia tăng bao nhiêu về sức mạnh, nhưng dùng cho kết hợp đoàn đội thì cứ như là một người, chúng có bộ pháp phối hợp hết sức kín kẻ, giống như mỗi người đều có tám con mắt, cực kỳ khó đối phó. Tu vi bọn chúng đã ở Kết Tinh trung kỳ từ lâu, nghe đồn có lần bốn người bọn họ đánh thủ hòa với một cường giả Hóa Hình sơ kỳ”.

Chỉ trong nháy mắt, Qua Long đã truyền âm mọi thông tin hắn biết về Tứ Hoàng cho Vô Ngân hay. Biết về Mộc hồn của đối thủ là một lợi thế mà ai cũng muốn trước khi chiến đấu, đặc biệt là các trận tử chiến như thế này.

Vô Ngân lần lượt quan sát đánh giá bốn người xung quanh mình, lúc này hắn cũng trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết. Đối đầu với Dị thú khác với Loài người, nỗi đau mất đi Mộc hồn luôn nhắc nhỡ hắn điều ấy. Đột nhiên, Vô Ngân cảm thán mà cất giọng.

“Bốn vị anh hùng, Vô Ngân ta đã bị phế đi Mộc hồn, giờ không khác gì một kẻ tàn phế, nếu không thì từng người một giao đấu với ta được không? Không lẽ uy danh của Tứ Hoàng lại đi lấy đông hiếp ít như vậy sao?”.

Lý luận của Vô Ngân khá sắc bén, nó đánh vào thanh danh của Tứ Hoàng. Hắn muốn dụ dỗ một tên chủ quan mà xông lên trước, có thể diệt được một người sẽ giảm áp lực trận chiến xuống đi nhiều lắm. Thế nhưng, hắn không khỏi cạn lời khi nghe bọn Tứ Hoàng đáp trả.

“Bọn ta là Tứ Hoàng, sức mạnh của bọn ta chính là một thể, chỉ là sức mạnh ấy của bọn ta được chia đều làm bốn người mà thôi, không có gì là ít hay nhiều ở đây cả”.

----------- HẾT CHƯƠNG 23 -----------