Chương 16: Món quà bất ngờ

CHƯƠNG 16: MÓN QUÀ BẤT NGỜ

Trời tờ mờ sáng, bóng dáng một đoàn người của Du Mục thương hội chậm rãi tiến ra khỏi cổng thành. Đoàn người này khoảng một trăm người, ngoại trừ một số thương nhân của Du Mục thương hội ra, còn lại đều là võ sĩ bảo tiêu cho đoàn, tu vi đám người này không thấp cũng không cao, đa phần là ở cảnh giới Kết Linh, chỉ có Đội trưởng và hai viên đội phó thì đều ở cảnh giời Kết Tinh sơ kỳ.

Việc giao thương giữa các Đế quốc để kiếm lợi cũng không phải dễ dàng gì, Du Mục thương hội phải di chuyển một quãng đường khá dài trong nửa tháng, tuy tuyến đường đã được khai phá và ổn định từ lâu, nhưng không phải chuyến đi nào cũng suôn sẻ, họ vẫn phải đối mặt với một số nguy hiểm nhất định, phổ biến nhất là bọn sơn tặc hay chặn đường cướp hàng hóa hoặc thu lộ phí, ngoài ra thỉnh thoảng cũng có một vài dị thú cường đại tình cờ đi ngang qua, với bản tính hoang dã thì khi đối mặt với con người, hai bên đều phải trải qua một hồi ác chiến.

Từ trong khe cửa sổ xe ngựa, cổng thành lo lớn và uy nghi của kinh đô Mộc Long đế quốc giờ chỉ nằm gọn trong tầm mắt Vô Ngân, tiếng vó ngựa lộp cộp đều đặn nện xuống đường mỗi lúc một xa Kinh đô khiến hắn không khỏi một hồi cảm khái, bởi ít gì hắn cũng có một vài kỷ niệm ở nơi đây, một thiếu niên đánh ra tiếng tăm và danh vọng của riêng mình, để rồi bị người ta ám toán mà mất đi tất cả, nếu không phải tình cờ phát hiện ra âm mưu của Lý Chiến thì có lẽ đến cái mạng cũng chẳng còn, tuy có lá bài tẩy cứu mệnh, nhưng nếu không phòng bị, thì có lẽ cái xác của hắn hẳn sẽ nằm trên bàn nhậu, lúc ấy ai mà ngờ được một vị Đoàn chủ mà hắn vô cùng tín nhiệm lại đi giết hắn chứ.

…………………..

“Huệ … ọc ọc”.

Liễu Tam vô thức ói những gì còn sót lại trong dạ dày hắn. Chống hai tay lên bàn, thân hình hắn không ngừng lắc lư qua lại, lúc này đầu hắn như bị hai cây búa tạ luân phiên mà nện vào, hắn thề tròng lòng từ đây đến cuối đời sẽ không bao giờ uống rượu nữa, hắn đã sợ lắm rồi.

Sau một hồi lấy lại cân bằng, Liễu Tam nhìn lại bãi chiến trường, khắp nơi toàn là “sản phẩm” đầy mùi chua và tanh hôi khiến hắn không khỏi rùng mình mà ói thêm một lần nữa, nhưng lần này còn gì để mà ói đâu, từ miệng hắn tuôn ra chỉ có mật xanh và nước thôi. Đôi mắt vô thần của hắn dáo dác nhìn lại căn phòng, giờ này chỉ còn mỗi hắn,Vô Ngân và Qua Long đã rời đi tự lúc nào, liếc ra ngoài trời, tuy chỉ có một màu âm u xám xịt, nhưng tuyết cũng đã ngừng rơi, theo kinh nghiệm về thời tiết của mình hắn thầm phỏng đoán lúc này đã là quá trưa, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục thập phần lôi thôi của mình, hắn liền thoát ly khỏi Xuân Phong tửu lầu, như một thói quen đã thành hình, hắn cưỡi ngựa về nơi cư ngụ của Vô Ngân.

Ngày nào cũng vậy, Liễu Tam và Qua Long sẽ thay phiên kiểm tra Vô Ngân đang ở đâu, đang làm gì và có mối nguy hiểm nào đe dọa đến mạng sống của Vô Ngân hay không, mà hôm nay lại là tới phiên hắn trực. Mấy ngày đầu thì bọn hắn túc trực rất nghiêm túc, cả hai đều không dám rời mắt khỏi Vô Ngân dù chỉ một khắc, nhưng rồi vì lấy cái danh cùng là chiến hữu tại Sát Mộc sư đoàn mà đi nhậu với tên bợm rượu kia, tác phong của bọn hắn dần già cũng bị tha hóa. Mà trách làm sao được, Vô Ngân từ khi nghiện rượu thì thói quen của hắn quả thực rất đơn giản, ăn uống no say rồi ngủ, ngủ rồi lại đi ăn uống no say, khách đến bái phỏng hắn cũng từ chối thẳng thừng, còn về vấn đề an toàn thì tên kia cũng chỉ loanh quanh tại kinh đô, lại chẳng bao giờ xuất thành, trong khi trị an trong Kinh đô lại cao hơn bất kỳ nơi nào tại Mộc Long đế quốc. Vậy là ngoại trừ lúc tiếp rượu với Vô Ngân để tránh việc hắn uống nhiều quá mà chết một cách thần không biết, quỷ không hay, thì bọn hắn chỉ kiểm tra nơi ở của Vô Ngân theo định kỳ một cách qua loa mà thôi.

Sau mười phút phi hành, Liễu Tam nghiêng người rời lưng ngựa, vì vẫn còn chóng mặt, nên lúc hắn bước xuống có phần loạng choạng, nào giống hình ảnh của một binh sĩ cơ chứ. Theo thói quen, Liễu Tam nhẹ nhàng bước vào khuôn viên nhà Vô Ngân, hắn một mạch đi tới phòng ngủ, nhưng kỳ lạ thay, cả căn phòng lúc này chỉ có không khí lạnh làm bạn với hắn, chiếc giường mà Vô Ngân hay ngủ giờ đã bị lật lên.

“Thình thịch… thình thịch”.

Một chút lo lắng trong lòng Liễu Tam làm tim hắn đập nhanh hơn. Hắn vội cất bước đi khắp căn phòng, lục tung mọi ngóc ngách, nhưng kết quả chẳng thấy bóng hình Vô Ngân đâu. Thế rồi, hắn chạy ra ngoài, kiểm tra các phòng còn lại, cũng may khuôn viên nhà của Vô Ngân rất nhỏ, chỉ bằng một phần mười nhà của hắn thôi, chứ nếu như Vô Ngân mà vẫn ở biệt phủ dành cho Phó đoàn chủ thì hắn phải bỏ ra nửa ngày để tìm kiếm. Sau mười lăm phút không ngừng kêu gọi Vô Ngân trong vô vọng, đến cả nhà xí hắn cũng đã tìm, còn sợ Vô Ngân bị rớt trong hầm phân, hắn bịt mũi cúi thấp đầu mà ngó xuống tìm kiếm, nhưng với cái lỗ bé tí đó làm sao mà Vô Ngân mập ú rớt vào được, nhưng bởi vì quá đỗi lo lắng, đến việc phán đoán đúng sai cũng ảnh hưởng đến tâm trí của hắn rồi.

Liễu Tam thất thần mà đi ra khỏi nhà Vô Ngân, cảm giác bất an đè nén con tim hắn.

“Sao có thể được, hôm nay là ngày cuối rồi, không thể trùng hợp như vậy được, lý ra giờ này hắn phải ở trong nhà mới đúng”.

“Bép bép bép”.

Tiếp đó là ba tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, là Liễu Tam tự tát lên mặt mình, cơn đau rát trên mặt làm hắn tỉnh táo hơn lúc nào hết.

“Là thật, là thật, không phải mơ, Vô Ngân ngươi chạy đi đâu được cơ chứ?”.

Liễu Tam không ngừng tự hỏi chính mình, tâm trí hắn bắt đầu hình dung thấy sự tức giận của Đoàn chủ Lý Chiến khi đứng trước mặt hắn mà chấp vấn. Trời lạnh, nhưng sống lưng của hắn đã ướt đẫm đổ mồ hôi, Vô Ngân mà biến mất, thì kẻ biến mất tiếp theo sẽ là hắn.

Một chút thanh tỉnh cuối cùng vực tinh thần Liễu Tam dậy, hắn biết đây không phải lúc để sợ hãi, việc đầu tiên hắn nên làm là chạy về báo cáo cho Lý Chiến, tuy tâm tư hắn có chút lưỡng lự có nên tự mình tìm kiếm chỗ khác nữa hay không, nhưng kinh thành rộng lắm, một mình hắn tìm thì đến lúc nào chứ, chẳng may Vô Ngân rời khỏi kinh thành mà đi nơi khác thì sao, không bằng cứ về báo cho Lý Chiến biết, với lực lượng và địa vị của Sát Mộc sư đoàn thì tìm một người trong kinh đô nhanh hơn nhiều, nếu tìm được thì cùng lắm hắn không nhận được phần thưởng nhiệm vụ từ Lý Chiến, còn hơn là mất luôn cái mạng nhỏ của mình. Nghĩ rồi, hắn liền nhảy lên lưng ngựa, tiếng vó ngựa phi nước đại làm huyên náo cả cung đường hắn đi qua.

………………..

“Cheng …”

Ly trà nóng trên tay Lý Chiến bị hắn vứt xuống sàn gạch, một mảnh sứ văng lên sượt qua má Liễu Tam, miệng vết thương bắt đầu rướm máu, nhưng lúc này Liễu Tam chỉ biết nín thở và quỳ rạp dưới chân Đoàn chủ Lý Chiến.

“Phanh”

Lý Chiến đá vào một bên mạn sườn của Liễu Tam, cước lực rất mạnh khiến thân hình Liễu Tam bay ra xa rồi đập mạnh vào một cây cột bằng đá gần đó mới dừng lại.

“Hự … ọc”

Liễu Tam té sõng soài, miệng ói ra ngụm máu lớn, hắn không dám ngồi dậy, chỉ tiếp tục quỳ về hướng của Lý Chiến.

“Lương Bá, truyền lệnh của ta:

Báo cho tiểu đoàn số 1, cầm theo tranh chân dung của Vô Ngân, lập tức phong tỏa các cổng ra vào kinh thành Lai Châu, ai khả nghi bắt lại hết cho ta.

Báo cho tiểu đoàn số 2, cầm theo tranh chân dung của Vô Ngân, kiểm tra tất cả các tửu lâu khu vực gần nhà Vô Ngân, rà soát dọc đường từ Xuân Phong tửu lâu đến nhà của hắn, dò hỏi người đi đường về hành tung của Vô Ngân, có tin gì lập tức báo cho ta.

Báo cho tiểu đoàn số 3, 4, 5 ,6 đang trực ở ngoại thành lập tức rời doanh trại, chia làm bốn hướng từ cổng thành Đông, Tây, Nam, Bắc, rồi rà soát theo các tuyến đường mà các thương nhân đã xuất thành từ đêm qua đến sáng hôm nay, cho phép dùng Phong Ba Mật Lệnh để báo cáo từ xa về cho ta, nếu bắt được người, chỉ được bắt sống, tuyệt đối không được giết, kẻ kháng lệnh – Chết”.

Lý Chiến gọi một tên thân tín đứng ngoài cửa, hắn không ngừng đưa ra một chuỗi dài mệnh lệnh để truy tìm tung tích của Vô Ngân. Giờ này lòng hắn như lửa đốt, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, tuy nhiên với tố chất của một Đoàn chủ, hắn vẫn đủ tỉnh táo để sử dụng lợi thế về lực lượng quân đội một cách nhanh nhạy, hắn tính luôn cả việc Vô Ngân đã rời khỏi kinh thành mà bố trí quân đội kiểm tra.

Tuy khả năng Vô Ngân ra khỏi thành là rất thấp nhưng với kinh nghiệm của Lý Chiến, việc gì cũng có thể xảy ra, thà phỏng đoán nhầm còn hơn bỏ sót. Và hắn cũng hy vọng tìm thấy tên Vô Ngân kia ở một cái xó xỉnh nào đó trong kinh thành mà thôi, vì việc điều động quân đội một cách phô trương và bá đạo như vậy, hắn sẽ phải giải trình rất nhiều với cấp trên của hắn, chỉ cần sai lầm một bước thôi cũng đủ khiến hắn mất đi những gì đang có.

Liếc về phía Liễu Tam, Lý Chiến hừ lạnh quát.

“Dẫn ta đến nơi ở của Vô Ngân”.

“Vâng thưa đại nhân”.

Liễu Tam lau đi khóe miệng đầy máu của mình mà đáp. Giờ tim hắn cũng đã treo trên cành cây rồi, trong thâm tâm hắn không ngừng cầu nguyện cho chính mình.

Lý Chiến không đủ kiên nhẫn để ngồi chờ đợi tin tức, công sức ba năm chỉ vài tiếng nữa thôi là có thể thu hoạch, thế nào lại xảy ra cớ sự như vậy, hắn cũng bắt đầu nhảy vào công cuộc tìm kiếm Vô Ngân, và nơi hắn muốn đến kiểm tra nhất chính là nơi ở của tên kia, hắn hy vọng tìm thấy chút manh mối nào đó, hắn càng hy vọng tên Vô Ngân kia không vì quá say xỉn mà té giếng hay lọt hố chết trong một góc nào đó, hắn chính là người muốn Vô Ngân lúc này sống vui sống khỏe hơn bất kỳ ai. Hắn cũng chẳng nghĩ ra Vô Ngân sẽ đoán ra âm mưu của hắn đâu, bởi lẽ không lý gì ba năm qua không lộ, mà đến ngày cuối cùng lại lộ, làm gì có việc trùng hợp đến như vậy. Ngoài ra, hắn còn rất tin tưởng vào thủ đoạn cao minh của mình, đồng thời cũng rất tin tưởng vào thuộc hạ dưới trướng.

………………….

Khu dân cư phía Đông kinh đô Lai Châu.

Đây là lần đầu tiên Lý Chiến tới nhà Vô Ngân, hắn cũng kinh ngạc không ngừng, giản dị đến kinh điển, hoặc nói trắng ra là “nghèo”. Hắn nhớ trước và sau khi Vô Ngân bị trọng thương đều không hề giảm bổng lộc, hơn thế nữa sau Vô Ngân khi lập đại công còn được thưởng vô số tiền tài từ Hoàng thất, vậy mà nơi ở của Vô Ngân lại nhỏ bé đến như vậy, nếu không có Liễu Tam đi theo, hắn còn tưởng mình đang đi vào một hộ dân nào đó.

Theo chỉ dẫn của Liễu Tam, Lý Chiến đi thẳng tới phòng ngủ của Vô Ngân, tại sao lại là phòng ngủ đầu tiên, bởi phòng khách, bếp, thư phòng, … đều chẳng có cái khỉ gì cả, vật dụng ít đến thảm thương, bụi còn phủ cả một lớp dày trên đó, được mỗi phòng ngủ là còn có chút gì đó gọi là có hơi người, cũng phải thôi, nhà đã không có nha hoàn để dọn dẹp thì đã đành, Vô Ngân về đến nhà thì chỉ có lăn ra ngủ, nói không quá thì Vô Ngân hắn ta còn cảm thấy nhà mình có quá nhiều phòng nữa đấy.

Nhìn khắp căn phòng, Lý Chiến hỏi Liễu Tam.

“Ngươi đã tìm kỹ ở đây chưa?”.

Liễu Tam không dám dấu, lúc này hắn thành khẩn hơn bào giờ hết.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tìm khắp các phòng rồi, đều không gì khả nghi”.

Lý Chiến không nói gì, hắn lạnh lùng đi đến chiếc giường đang bị lật nghiêng, thứ này làm hắn trở nên tò mò, vì bị nghiêng nên chăn gối đều rơi rớt nằm trên đất, Lý Chiến như đoán ra điều gì đó, hắt sốc đám chăn gối kia ra chỗ khác, lộ ra trong mắt hắn là một tấm ván bằng gỗ nằm âm dưới sàn nhà, lúc này ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh như diều hâu liếc về phía Liễu Tam.

Liễu Tam bởi vậy mà không khỏi rùng mình, lúc quá hoảng loạn, trong mắt hắn là phải tìm cho ra một tên mập mạp chứ nào phải điều tra manh mối gì mà đi kiểm tra một cách kỹ càng như vậy. Liễu Tam tự giác chạy lại chỗ Lý Chiến đang đứng, hắn dùng một thanh trủy thủ để cạy tấm ván lên, một thông đạo hiễn hiện trong mắt hai người.

Lúc này, cả hai người tuy địa vị và tâm trạng khác nhau, nhưng đều mang chung một ý nghĩ là “giá như Vô Ngân hắn đang trốn dưới này”. Vô Ngân mà biết được điều này chắc chắn sẽ cười nắc nẻ.

Liễu Tam nhảy xuống trước để dò tìm, dù gì Lý Chiến cũng là Đoàn chủ, việc tìm kiếm nặng nhọc hẳn là trách nhiệm của hắn, nhưng ngoài sức tưởng tượng của hắn, sau khi hắn nhảy xuống thì Lý Chiến cũng tiếp bước theo sau. Điều này nói lên điều gì? Lý Chiến hắn cũng đã rất sốt ruột.

Căn hầm tối om được Liễu Tam dùng Mộc Linh Đăng để soi sáng, kiến trúc nơi đây dần hiện ra trong mắt hai người.

“Không có Vô Ngân ở đây”.

Cả hai người như đồng thanh thì thầm trong miệng. Nhưng khác với trạng thái sa sầm đến đáng sợ của Lý Chiến, khuôn mặt Liễu Tam thì trở nên tái nhợt.

Đi sâu một chút vào bên trong, căn hầm rất nhỏ, chỉ khoảng mười lăm mét vuông, sát mép hai vách tường là một dãy bàn dài nối liền, trên đó nằm la liệt là các dụng cụ chế luyện của Luyện Mộc Sư, còn lại chỉ toàn là phế thải của các loại mộc dược khác nhau, điều này làm cả Lý Chiến và Liễu Tam bất ngờ, cả hai một lần nữa lại thốt lên.

“Hắn còn là Luyện Mộc Sư”.

Lý Chiến trừng mắt khi Liễu Tam hết lần này đến lần khác nói ra những lời giống mình, điều này càng làm hắn trở nên bực bội. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để tính toán với thuộc hạ của mình, hắn bắt đầu có một dự cảm không lành, bởi tưởng chừng mọi thông tin của Vô Ngân đã phơi sạch trong sổ sách của hắn rồi, nào ngờ tên này còn là một Luyện Mộc Sư. Bí mật này cùng với sự biến mất của Vô Ngân làm hắn thấp thỏm trong lòng.

“Đại nhân, có một lá thư”.

Liễu Tam thấp giọng gọi Lý Chiến, tay hắn chỉ về phía một lá thư nằm ngay ngắn trên bàn.

Tinh thần Lý Chiến càng trở nên xáo động, hắn vội chụp lấy bức thư lên, phía ngoài phong thư là hàng chữ nhỏ “Gửi Lý Chiến tặc nhân”. Dòng chữ này làm Lý Chiến đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi, hắn biết chắc Vô Ngân đã biết được âm mưu của mình và chạy trốn rồi, Vô Ngân không hề vì say xỉn rồi ngủ quên ở một góc nào đó giống như hắn mong đợi. Còn một chút lý trí trong não, Lý Chiến xé vội bức thư xem tên kia muốn nói gì, nhưng ngoài dự liệu, tưởng chừng Vô Ngân sẽ chửi rủa hắn hay là giả bộ làm cao nhân viết lên lý do tại sao mà hắn phát hiện được bí mật này, đằng này, đập vào mắt của Lý Chiến chỉ có sáu chữ ngắn gọn.

“Tặng ngươi một món quà nhỏ”.

Mặt của Lý Chiến đơ ra vì cảm thấy khó hiểu, chợt hắn cảm thấy có gì đó không ổn, dự cảm của một cường giả Hóa Hình báo hiệu cho hắn là có nguy hiểm, toàn bộ mộc lực được hắn mạnh mẽ đẩy ra, hắn quay phắt người về hướng có lối ra, tay hắn chụp vội lấy tay của Liễu Tam mà kéo đi. Miệng hắn hét lớn.

“Có bẫy! Đi!”

Liễu Tam giật mình trước hành động của Lý Chiến, khi được Lý Chiến túm lấy tay mình, hắn chỉ kịp vận mộc lực theo phản xạ, thân hình mặc kệ cho Lý Chiến lôi kéo, tiếp đó trong tai hắn là một chuỗi tiếng rít nổ long trời.

“Bùm … Oàng … Oàng”

Cả căn mật thất sụp đổ, kéo theo là cả căn nhà của Vô Ngân, mọi thứ giờ này chìm trong tro tàn và khói lửa.

Trong bụi khói mù mịt, một bóng hình dần dần lộ diện, Lý Chiến từng bước đi ra khỏi đám cháy, cả người hắn nhếch nhác không chịu nổi, nhiều chỗ cháy sạm vì bị bỏng, trên tay hắn vẫn đang cầm một cánh tay, nhưng chỉ là mỗi cánh tay, nào thấy thân hình Liễu Tam đâu, bởi trong vụ nổ kia hắn đã chết rồi, bàn tay chỉ là thứ duy nhất còn nguyên vẹn của hắn trên cõi đời này mà thôi.

----------- HẾT CHƯƠNG 16 -----------