Chương 15: Phản đồ Vô Ngân

CHƯƠNG 15: PHẢN ĐỒ VÔ NGÂN

Sau một đêm chè chén, Vô Ngân bước ra khỏi Xuân Phong tửu lầu, lúc này trong nhẫn không gian của hắn đã nhiều hơn bốn bình Trúc Mỹ Nhân cỡ lớn, cơn nghiện rượu của hắn chỉ có mỗi Trúc Mỹ Nhân mới cứu vãn nổi, biết làm sao được, giữa đường chạy trốn mà tim đập chân run thì làm ăn được gì, Vô Ngân cũng chỉ biết đổ thừa cho cơ địa của bản thân, chứ hắn cũng chưa biết làm thế nào để kìm hãm lại cơn thèm khát của mình cả. Hắn chỉ hận là nhẫn không gian của hắn đang mang quá nhỏ mà thôi, nếu không hắn sẽ thu mua toàn bộ Trúc Mỹ Nhân ở đây để mà tích trữ.

Phía bên trong tửu lâu, cả thân hình Liễu Tam nằm gục trên bàn, hai tay hắn xõa thẳng, trên miệng vẫn còn vương vãi một số thứ ô uế, phải nói đây là lần hắn say nhất từ trước đến giờ, chỉ trong một tháng, từ một hán tử dáng vẻ nho nhã, tiên phong đạo cốt, lúc này hắn trông như một kẻ bơm rượu. Vì đây cũng là ngày cuối cùng hắn phải “bầu bạn” với tên Vô Ngân kia, nên tâm trạng hắn rất thoải mái, có lẽ cũng vì vậy mà đô rượu của hắn cũng tăng lên bất thường, trước đây hắn vẫn còn giữ lại một chút thanh tỉnh để giám sát Vô Ngân, nhưng tên kia ngày nào mà chẳng uống say rồi về ngủ chứ, thói quen đó cứ lặp đi lặp lại đến mức hắn thuộc làu làu. Bởi vậy, tuyến phòng bị cuối cùng của hắn ngày hôm nay coi như bị xé bỏ, Vô Ngân uống bao nhiêu hắn uống bấy nhiêu, đằng nào tên kia cũng là cá nằm trên thớt, lo lắng gì nữa chứ, hắn uống như chưa bao giờ được uống, xem như là tiệc ăn mừng sớm vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Lý Chiến đoàn chủ giao cho.

Kế bên Liễu Tam, Qua Long cũng chẳng khá hơn là mấy, hắn nằm bẹp dí dưới sàn nhà, tay vẫn còn đang ôm bình rượu Trúc Mỹ Nhân tựa như ôm một nàng thiếu nữ. Đôi mắt thầm quầng như gấu trúc của hắn ngày càng đậm, người khác say thì về nằm ngủ một giấc là xong, hắn thì nào đâu được như vậy, nữa đêm sẽ dậy và ói mấy chục lần, ói đến khi nào tỉnh lại mới thôi, đó là lý do cả tháng này hắn chẳng có đêm nào là ngon giấc, đến nỗi tu vi Kết Tinh sơ kỳ của hắn bởi vậy mà có chút suy yếu.

Sau khi Vô Ngân rời đi được ba phút, từ dưới sàn nhà, hai con mắt của Qua Long chợt bừng tỉnh, bình rượu trong tay được hắn nhẹ nhàng bỏ qua một bên, từ trong ngực hắn lấy ra một viên đan dược rồi cho vào trong miệng, đây là lần thứ ba trong tối nay hắn lén nhai đan dược rồi, dược lực tản ra, hắn ói không ngừng vào cái bình rượu trống rỗng cạnh bên, hóa ra hắn lén dùng ngoại vật để khiến mình không bị say bởi men rượu.

Qua Long đứng lên, phủi nhẹ y phục có phần nhăn nhúm, hắn liếc qua Liễu Tam đang bất tỉnh nằm trên bàn một chút, rồi hắn nhẹ nhàng bước đến phía ô cửa sổ đang khép hờ. Lúc này chỉ mới là ba giờ sáng mà thôi, tuyết vẫn đang không ngừng rơi, cả bầu trời tối om như mực, duy chỉ có ánh đèn le lói của Mộc Linh Đằng thắp sáng hai bên đường, nheo mắt lại, giờ này trong mắt Qua Long là một thân hình béo mập đang lủi thủi đi về phía xa xa, chợt hắn cười mà như không cười, thời khắc này trông Qua Long vô cùng kì dị.

Vô Ngân bước đi mà không biết đằng sau mình có một kẻ đang dõi theo từng bước chân của hắn, nếu hắn biết điều này, việc làm đầu tiên của hắn không phải là chạy, mà là dùng hết thủ đoạn để giết chết tên kia. Đi được một đoạn đường, hắn tình cờ nhìn về một đầu hẻm nhỏ, hiệu thuốc mà hắn từng ghé mua nguyên liệu trước đây giờ đã đổi bảng hiệu thành một quán ăn bình dân, hắn khẽ cười mà khen.

“Đúng là trái tim của một thương nhân, tiền tài nhiều thì phải có mạng để mà dùng, chạy nhanh lắm!”.

Nhớ vài hôm trước, Vô Ngân chỉ dặn tên kia khi nào thấy bên Sát Mộc sư đoàn có binh biến thì cuốn gói chạy ngay đi là vừa, ấy vậy mà giờ này đến cái bảng hiệu cũng không còn, có lẽ sau buổi sáng hôm ấy tên chủ hiệu thuốc đã tất bật rao bán toàn bộ gia sản của mình tại Mộc Long đế quốc rồi. Những kẻ như thế này trong mắt Vô Ngân quả thực được đánh giá rất cao, vừa tham tiền tài lại vừa tiếc mạng, chẳng mấy chốc sẽ xây nên một cơ ngơi lớn hơn cho mình. Gạt bỏ chút suy nghĩ về người khác qua một bên, Vô Ngân thầm dặn mình phải tập trung, hắn biết từ lúc này hắn phải lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đã.

Vô Ngân đi về phía Đông thành, hắn thầm tính toán thời gian.

“Giờ này đoàn người kia chắc phải nữa tiếng nữa mới xuất thành, may mà vẫn còn kịp”.

Đoàn người trong miệng Vô Ngân là một đoàn thương nhân gọi là Du Mục thương hội, nghề nghiệp chính của bọn họ là trao đổi hàng hóa giữa các Đế quốc với nhau, vậy nên quy mô của Du Mục thương hội khá lớn, nhân lực phải trên ngàn người. Tuy nhiên, thứ họ buôn bán không chỉ là hàng chính ngạch, trong đó có tới một phần tư là hàng lậu và hàng quốc cấm, bởi vậy nên tài phú mà Du Mục thương hội sở hữu khá lớn, mà một thế lực được tự do buôn bán hàng cấm ngay trong kinh đô của một đế quốc như vậy đâu phải hạng tầm thường, chống lưng cho Du Mục thương hội là một vị quan rất lớn trong Hoàng thất, vậy nên việc ra vào cổng thành là điều tương đối đơn giản với thương hội này. Đó cũng chính là lý do Vô Ngân nhắm tới Du Mục thương hội, việc xuất thành sẽ được người ta lo liệu, vậy nên nếu Vô Ngân hắn chỉ cần lẫn vào được nhóm người này thì hành tung của hắn ắt hẳn sẽ khó đoán hơn rất nhiều, đợi đến lúc Lý Chiến điều tra ra thì hắn đã cao chạy xa bay rồi.

Mà làm sao Vô Ngân biết được bí mật nhạy cảm này của Du Mục thương hội cơ chứ, đừng quên Vô Ngân trước đây kiếm tiền bằng cách nào, chính là nhờ tung Diệp Shisha vào thị trường chợ đen thông qua bàn tay của Du Mục thương hội, trong thương vụ ấy Vô Ngân chiếm tới năm thành lợi nhuận, vậy nên số lượng Mộc Ngọc hắn kiếm về rất lớn.

Tới một góc tối bên đường, Vô Ngân khoác lên mình một bộ quần áo rộng thùng thình, tay mang lên mặt một chiếc mặt nạ màu xám rồi kéo chiếc mũ trùm đầu lên, lúc này hắn không khác gì một sứ giả thần bí, tuy thân hình hơi xuề xòa, nhưng vẫn trông thấy một chút gì đó nguy hiểm. Hắn bước vào một dịch trạm nhỏ bên đường, bên trên có bảng hiệu “Du Mục Đông Phương”. Đây chỉ là một trạm xuất phát của Du Mục Thương Hội, nhằm tập hợp hàng hóa, người, ngựa trước khi xuất phát, cứ điểm của tổng hội thì nằm ở trung tâm Lai Châu kinh đô với quy mô kiến trúc lớn hơn dịch trạm này gấp cả trăm lần.

Bước vào trong, cầm lệnh bài bằng ngọc thạch có khắc chữ Du trên tay, Vô Ngân bước đến một đại hãn đang ghi chép gì đó trên bàn. Hắn thầm đoán tên này là Chấp sự quản lý của Dịch trạm này. Phía sau tên Chấp sự là một võ sĩ đứng tháp tùng bảo vệ, thấy Vô Ngân bước tới mà không e ngại gì, kèm theo cái dáng vẻ thần bí cùng pha thêm một chút ý vị âm lãnh, tên võ sĩ vội bước ra cản đường Vô Ngân, bày ra tư thế đề phòng, hắn cất giọng quát.

“Ngươi đến có việc gì? Muốn đăng ký hàng hóa thì phải gửi ở Trung tâm thương hội, nơi này chỉ là nơi trung chuyển, không tiếp nhận hàng hóa”.

Tên Chấp sự như đã quen với việc này, hắn không hề ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục ghi chép như không có chuyện gì xảy ra.

Vô Ngân không nói gì, như ngựa quen đường cũ, vứt cái lệnh bài trong tay về phía tên võ sĩ.

Bắt lấy lệnh bài, ánh mắt tên võ sĩ tỏ vẻ ái ngại, hắn vội cung kính hai tay dâng lên cho vị Chấp sự đang ngồi trên bàn kia.

Lúc này vị Chấp sự kia mới chịu liếc qua một cái, hắn nhìn lệnh bài một lúc, như cố nhớ đến một sự kiện gì đó, thế rồi ánh mắt hắn sáng rực, hai tay chụp vội tấm lệnh bài trong tay tên võ sĩ kia. Lật ngược lệnh bài, hắn nhìn thấy khắc trên đó là tiêu ký hình một chiếc lá Shisha, lúc này hắn mới thầm chắc chắn phỏng đoán trong lòng mình, chỉ có vị kia mới sở hữu lệnh bài này, bởi lẽ vụ làm ăn đó rất lớn, Hội trưởng đã đặt riêng một lệnh bài duy nhất cho vị Luyện mộc sư kia, từ đó tư cách đối đãi và quyền lợi của vị đó trong Du Mục thương hội được tăng lên thành bậc cao nhất.

“Đại … đại nhân! Tại hạ tiếp đón không chu toàn, mong đại nhân lượng thứ”.

Vị Chấp sự bỏ đi cái vẻ lạnh lùng ban đầu, hắn vô cùng cung kính mà chào hỏi về phía Vô Ngân.

“Ngươi tên gì?”.

Vô Ngân không vì cách đối đãi thô kệch của tên võ sĩ lúc trước với hắn mà tỏ ra khó chịu, hắn chỉ điềm tĩnh hỏi lại.

“Dạ bẩm Đại nhân, tại hạ là Văn Công Vũ, là Chấp sự của Du Mục Đông Phương ạ”.

Văn Công Vũ vẫn giữ thái độ thành kính mà trả lời, hai tay hắn dâng tấm lệnh bài đưa về phía Vô Ngân.

Lấy lại lệnh bài, Vô Ngân gật gật cái đầu như thể ta đã biết ngươi là ai. Hắn hỏi tiếp.

“Hóa ra là Văn chấp sự, đoàn đội hướng về phía đông của các ngươi vẫn duy trì hoạt động chứ?”.

Văn Công Vũ không thấy Vô Ngân làm khó mình mới thở phào nhẹ nhõm, bởi người ta như mây trên trời, một chấp sự nhỏ như hắn làm sao dám đắc tội, chỉ cần vị kia ho một tiếng về phía tổng hội thôi cũng đủ khiến cái chức vụ này của hắn không thể giữ được, có khi cả tính mệnh cũng bay màu. Hắn vội thành khẩn trả lời Vô Ngân.

“Vẫn vậy ạ, khoảng năm giờ sáng là Du Mục Đông Phương ra khỏi Đông thành, tiến về Gia Long đế quốc ạ”.

“Tốt, ta muốn đi nhờ đoàn đội của ngươi một đoạn đường, Vũ chấp sự có thể đáp ứng mà hỗ trợ ta chứ?”.

Vô Ngân vừa hỏi, vừa thảy ra một viên Mộc Ngọc về phía Vũ chấp sự.

Văn Công Vũ thấy vậy mà cả kinh, hắn vội chụp Mộc Ngọc vào trong tay rồi lại hướng về phía Vô Ngân như muốn trả lại.

“Có thể hỗ trợ đại nhân là niềm vinh hạnh ba đời của tại hạ rồi, Đại nhân không cần trả phí đâu ạ”.

Mộc Ngọc tuy giá trị liên thành, nó tương đương với một phần ba gia sản mà Văn Công Vũ gom góp bấy lâu nay, nhưng hắn nào dám nhận đồ của người ta cơ chứ.

“Cầm lấy đi, ta không muốn nợ Du Mục thương hội ngươi bất cứ thứ gì, tất cả chỉ là giao dịch mà thôi, khi nào xuất phát báo ta một tiếng”.

Dứt lời, Vô Ngân tính quay người đi lên phía tầng trên để nghỉ ngơi, nhưng nhớ đến cái gì đó hắn quay người lại, móc từ trong ngực ra một lá thư được niêm phong bởi lá Diêu Bông, loại thư này chỉ có đích danh người nhận mới có thể mở được, bởi người nhận sẽ phải dùng tinh thần lực của mình để mở ra, nếu trùng khớp với ý chí của người viết truyền vào thì mới đọc được, ngược lại, nếu mạnh bạo xé mở, bức thư kia sẽ tự hủy và hóa thành tro bụi. Loại Diêu Bông mật thư này thường chỉ có trong quân đội mới sử dụng, bởi nguyên liệu chế ra nó vô cùng đắt đỏ.

Vô Ngân đưa Diêu Bông mật thư cho Văn Công Vũ, hắn nói.

“Trưa hôm nay ngươi đưa nó qua phủ Thất công chúa, nói có người tên Hồng Hài Nhi gửi thư cho nàng, bảo đích danh nàng nhận mới được, còn nếu người khác cố ý nhận thì ngươi cứ tùy ý xé bỏ nó cho ta”.

Vừa nói xong Vô Ngân lại đưa sang cho Văn Công Vũ một viên Mộc Ngọc nữa, xong rồi hắn dứt khoát quay người đi lên lầu.

Văn Công Vũ sợ ngây người khi nhận thêm một viên Mộc Ngọc, tinh thần hắn giờ như đã trên mây, mới sáng sớm mà thần tài đã đến gõ cửa nhà hắn rồi, chỉ vài phút đồng hồ thôi mà hắn đã kiếm được gần phân nữa tài sản mà lâu nay ra sức tích trữ. Khi hắn phục hồi tinh thần thì vị kia đã đi lên sắp hết cái cầu thang rồi. Hắn sợ mình vô lễ, vội hét toáng lên thật lớn.

“Đa tạ phần thưởng của Đại nhân, dù có nước sôi lửa bỏng tại hạ sẽ vẫn hoàn thành nhiệm vụ của Đại nhân phân phó”.

Tiếng Văn Công Vũ vang vọng cả dịch trạm, Vô Ngân đang bước trên cầu thang mà giật mình suýt bước hụt cả chân. Hắn thầm chửi.

“Mẹ nó, giao thư thôi mà, đâu cần phải nhiệt tình như đi bán mạng cơ chứ”.

………………

Trong lúc Vô Ngân đang nhàn nhã với kế hoạch chạy trốn của mình thì ở một nơi nào đó cũng có một kẻ mang phong thái như vậy.

Lý Chiến đang chỉnh lý lại một sấp lớn giấy tờ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu, sau khi xem đi xem lại thấy đã đầy đủ, hắn bỏ gọn vào một phong thư lớn, với lấy cây bút trên bàn, tay hắn nắn nót viết lên mặt ngoài phong thư.

“Tài liệu tố cáo phản đồ Vô Ngân”.

Viết xong, Lý Chiến gật đầu hài lòng mà nở một nụ cười thõa mãn, đây chính là vết đao cuối cùng hắn chém lên lưng của Vô Ngân. Không! Phải là chém lên cổ mới đúng, bởi cái tội phản đồ mà hắn muốn gán cho Vô Ngân nó chẳng khác gì chặt đứt mọi đường lui của Vô Ngân cả, vừa thuộc vào tử tội, vừa khiến thân bại danh liệt, nếu như Vô Ngân xuất thân từ một đại gia tộc, thì với cái tội danh đó, nó có thể thổi bay cả cái gia tộc ấy ra khỏi bản đồ của Mộc Long đế quốc. Thế mới thấy ác tâm của Lý Chiến nó lớn đến nhường nào, nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó cả, cũng vì một chữ tình mà thôi, Thất công chúa - người mà hắn thầm thương trộm nhớ từ lâu lại đem lòng quý mến Vô Ngân, thử hỏi một kẻ có quyền có thế như hắn làm sao mà chịu được.

Lý Chiến ra hiệu cho một tên thân tín đứng ngoài cửa.

“Chiều tối hôm nay, ngươi mang thư này vào Hoàng cung dâng lên cho Tam hoàng tử, bảo Lý Chiến ta có mật tấu về phản đồ cấu kết Mộc Nhân Giả, nhớ cho ta, đúng chiều tối mới được gửi”.

---------- HẾT CHƯƠNG 15 ----------