CHƯƠNG 14: CHUẨN BỊ CHẠY TRỐN
Buổi chiều đông, từng tia nắng yếu ớt len lỏi qua những tán cây khẳng khiu, tạo nên những chiếc bóng kéo dài trên mặt đất. Gió lạnh ùa về, nó lướt qua mọi ngõ ngách kinh thành Lai Châu, mang theo hơi thở của mùa đông. Ven đường, khói bếp bắt đầu bốc lên từ những mái ngói đỏ tươi, hòa quyện cùng mùi thơm của bánh ngọt và trà nóng, khiến không gian trở nên ấm áp hơn giữa cái lạnh trời đông buốt giá. Tiếng cười nói, tiếng chào hỏi râm ran vang vọng, tạo nên một bức tranh sống động của một buổi chiều bình dị chốn kinh đô. Phía xa, những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên mọi thứ một lớp trắng tinh khôi, mang lại vẻ đẹp thanh khiết cho thành đô ngàn năm văn vật.
“Hắt xì”.
Vô Ngân rốt cuộc cũng đi ra khỏi Mộc Long Thư Các, cái không khí lạnh lẽo sà vào tay áo Vô Ngân, xâm chiếm lấy thân hình đầy ngấn mỡ, hai tay hắn không ngừng chà sát vào nhau. Lúc đi ra, hắn còn thỉnh thoảng ngoái đầu lại, không phải hắn còn tiếc nuối điều gì, chỉ đơn giản là muốn xem Dương Chi quản sự đã về chưa, hắn chỉ muốn chào hỏi nàng một câu rồi về mà thôi, tiếc là nàng ta đang còn lả lơi trên một chiếc giường nào đó, đâu biết rằng có người muốn gửi lời cảm ơn tới mình.
Lúc này đã là bốn giờ chiều, Vô Ngân ghé vào tiệm bánh ven đường để lấp đầy cái bụng đói cồn cào của mình. Từng chiếc bánh giò thơm lừng bởi mùi nấm mèo và thịt lợn, từng ngụm trà Thái Nguyên với làn khói nghi ngút làm Vô Ngân cảm khái một hồi, dù gì hắn cũng đã ở cái kinh đô này năm năm rồi, mỹ vị nào mà chưa từng thử cơ chứ, nhưng lần này lại là lần làm hắn cảm thấy xao xuyến nhất, có lẽ chính cái hơi ấm áp nhỏ bé thoát ra từ đồ ăn và thức uống giữa cái trời đông lạnh giá là thứ níu tâm trạng hắn lại một cách an nhiên. Nhìn dòng người tấp nập qua đường, tiếng reo hò bán buôn, tiếng cười đùa hồn nhiên từ các em nhỏ bên vệ đường, “đây mới là hương vị của hồng trần sao?”. Vô Ngân tự hỏi với chính mình, sáu năm lịch duyệt hồng trần, hết chém rồi giết, hết âm mưu đến quỷ kế, hết tiền tài đến danh vọng, hết say rồi đến xỉn, chính khoảnh khắc này mới khiến tâm cảnh hắn thăng hoa nhất.
Cảnh sắc cứ bình lặng như mây trôi lướt trong mắt Vô Ngân, cho đến khi hắn về tới căn nhà nhỏ của mình thì tâm trí hắn mới bắt đầu thanh tỉnh, hắn lắc đầu rồi cười nhẹ trong lòng.
“Ta cho ngươi bảy năm xuống núi, đúng bảy năm hãy trở về đây và nói cho ta nghe thế nào là Hồng trần”.
Một câu nói trầm thấp mà ấm áp vang vọng lại trong tiềm thức Vô Ngân, hắn lại lầm bầm trong miệng.
“Bây giờ mới có sáu năm mà thôi, hồng trần là gì thì trái tim ta cũng mường tượng ra đôi chút rồi, về sớm một năm chắc không bị đánh đâu nhĩ?”.
Chợt Vô Ngân thấy thời gian trôi qua thật nhanh, từ một thiếu niên mười lăm tuổi, một mình bươn chải lịch lãm chốn giang hồ, giờ này hắn đã hai mươi mốt, mặc dù chỉ có ba năm là đương đầu với nguy hiểm, nhưng đối với nhiều người đó là một thử thách không phải ai cũng làm được, còn ba năm còn lại thì sao, hắn sa vào chốn tửu lâu, sáng say tối xỉn thì chắc chắn không ai có thể làm được rồi, bởi một ngày hai mươi tư giờ mà hắn sống ở quán rượu tới mười tám giờ, thử hỏi trong ba năm liên tiếp như vậy mà là gan của ngươi không bị hỏng mới là chuyện lạ. Hắn nghĩ nếu trở về với cái thân thể mập mạp như thế này, không biết người ta có niệm tình hắn bị phế mà không đánh hắn không.
Vô Ngân về lại phòng ngủ của mình, hắn dùng hết sức bình sinh chui vào lại căn mật thất dưới gầm giường, một lát sau hắn leo lên lại với một số thứ lỉnh kỉnh trên tay. Đặt chúng trên bàn, hắn không ngừng hoài niệm về chúng.
“Xeng … Reng”.
Âm thanh một cây đoản đao màu bạc được rút ra khỏi vỏ, thân đao dài bốn tấc bảy, bóng đao sáng loáng, lưỡi đao mỏng như cánh ve, phía chuôi đao thì được đúc bởi thủy tinh nên có thể nhìn xuyên thấu, lưỡi đao lúc này ngân lên như phát ra lời trách móc tới Vô Ngân vậy. Đó là Vô Hình Đao, vũ khí Vô Ngân thường sử dụng nhất, chém sắt như chém bùn, đã ba năm rồi nó mới được chủ nhân mình tuốt ra khỏi vỏ, hai năm hắn ở trong quân đội, Vô Hình Đao đã lấy đi biết bao nhiêu sinh mệnh chỉ trong tích tắc, nó tựa như là sát tinh, mỗi lần hắn rút đao ắt hẳn sẽ có người phải đổ máu.
Mộc hồn tuy đã bị phế, nhưng khoảnh khắc Vô Ngân rút thanh đao ra ngoài, một luồng sát khí nồng nặc trong người hắn vì thế mà trỗi dậy như một bản năng, hít một hơi, hắn tự chửi chính mình.
“Tệ quá rồi, ba năm không đụng đao, đến sát khi còn không thu liễm được”.
Đưa Vô Hình Đao trở lại vỏ, Vô Ngân tùy tiện quẳng nó qua một bên bàn, nếu người ngoài nhìn thấy chắc sẽ thầm uất hận không thôi, bảo đao quý giá như vậy mà ngươi đối xử với nó như là vỏ ốc, ăn xong là vứt, nếu mà thanh bảo đao của hắn mà rơi vào tay kẻ khác, có thể nó sẽ được nằm trên cả bàn thờ tổ tiên của nhà họ để được cung phụng, cúng bái hàng ngày. Vô Ngân thì ngược lại, vũ khí đối với hắn thì chỉ là để tự vệ hoặc giết người, dù gì cũng có cái vỏ bọc bên ngoài rồi, chứ nếu đoản đao của hắn không có vỏ thì hắn đã đặt xuống nhẹ nhàng hơn, bởi một lý do rất đơn giản, đao này quá sắc bén, hắn sợ cái bàn vô tình bị cắt đứt làm đôi mà thôi.
Gạt thanh đao qua một bên, trên tay Vô Ngân lúc này là một túi gấm màu đen, trên túi có thêu duy nhất một chữ “Tử”. Trong đầu Vô Ngân lại vang lên một tràng âm thanh cực kỳ trầm ấm.
“Lúc cận kề sinh tử, hay mở túi gấm ra mà đọc, nó là cọng rơm cứu mạng của ngươi, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất. Nhớ đấy! chỉ được một lần duy nhất”.
Vô Ngân hoài tưởng đến âm thanh kia, khóe miệng hắn cũng cười trong vô thức. Lúc này mới biết được tại sao hắn lúc nào cũng bình tĩnh đến lạ thường trong khi chỉ vài ngày nữa thôi là có kẻ đến lấy mạng hắn, đây không khác gì là một lá bài tẩy của hắn, vì trong lòng hắn có một sự tín nhiệm đến lạ thường, không gì có thể lay chuyển niềm tin ấy. Hắn thầm đoán, chắc hẳn trong túi gấm là một Mộc linh phù, chỉ cần sử dụng thì năng lượng trong đó có thể chống lại bất cứ cường giả nào, đó là hắn đoán vậy thôi, chứ người kia tính tình cũng chẳng giống người thường cho lắm, ai mà biết hắn bỏ thứ kì quái gì ở trong đó. Nhưng ít nhất hắn tự tin rằng nó có thể cứu hắn một mạng trong mọi hiểm cảnh.
Lại bỏ túi gấm qua một bên, Vô Ngân cầm lên một chiếc nhẫn màu tím làm bằng cỏ, nếu người thường nhìn vào chắc sẽ cười khinh bỉ hắn, ngươi bao nhiêu lớn rồi, đến một món trang sức thôi mà cũng đeo như mấy đứa con nít tự lấy cỏ đan làm nhẫn. Nhưng nếu người nhìn vào nó lại một cường giả cấp cao thì sao, chắc chắn sẽ điên cuồng mà giành giật, bởi lẽ chiếc nhẫn cỏ kia không phải thứ mà ai cũng có được, đến cường giả còn thèm nhỏ dãi, đó là nhẫn không gian, kẻ sở hữu nó không khác gì mang một cái kho hàng di động bên người, nó là nơi cất dấu tài nguyên, tiền bạc, vũ khí, bí tịch, kể cả người đang sống ngươi nhét vào đó cũng được, tuy nhiên, chiều không gian trong chiếc nhẫn là nơi không hề tồn tại dưỡng khí, người sống vào đó thỉ chỉ có chết mà thôi. Nhẫn không gian thì có nhiều cấp bậc, cấp bậc càng cao thì không gian trong chiếc nhẫn càng lớn, mà cái của Vô Ngân tuy chỉ là loại mang cấp bậc thấp, thể tích trong nó chỉ có hai mét khối, nhưng từng đó thôi cũng đủ để cất giấu được rất nhiều tài vật rồi.
Vô Ngân tập trung tinh thần lực, hắn đưa tất cả tài vật trong nhẫn không gian ra ngoài. Trước mắt Vô Ngân bây giờ là một đống Mộc Ngọc, ước tính cũng phải hơn hai nghìn viên. Trước đây hắn có ném cho ông chủ tiệm thuốc một viên thôi, ấy vậy mà như mua được cả tính mạng của người ta vậy, giờ mà lão ta thấy một đống Mộc Ngọc trước mặt có khi bị sốc quá mà chết. Trong thời gian hắn bôn ba tại Kinh thành, một tháng lương của hắn cũng chỉ là một viên Mộc Ngọc, hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao xuống thì được hai viên, mỗi tháng hắn chỉ kiếm được nhiều lắm cũng chỉ khoảng năm viên. Nhưng mà nhu cầu về tài nguyên tu luyện của hắn lại cao lắm, Mộc Ngọc là nguồn Mộc lực tự nhiên hắn có thể hấp thụ để tu luyện, khổ nỗi tốc độ hấp thụ của hắn chẳng phải ai cũng sánh được, mới tu vi Kết tinh thôi mà lượng Mộc Ngọc sử dụng cho tu luyện đã nhiều hơn cường giả Hóa Hình phổ thông rồi, vì thế mỗi lần tu luyện dường như là mỗi lần hắn khóc than thấu trời.
Vậy nên đó cũng là nguyên nhân cái chỗ ở của Vô Ngân phải nói là đơn sơ đến cực điểm, bởi căn Biệt phủ dành cho Phó đoàn chủ được Sát Mộc sư đoàn cấp cho hắn theo chế độ đãi ngộ thì đã bị đem đi đổi lấy Mộc Ngọc, nhà đang ở hiện thì hắn chọn đại ở một khu vực rẻ nhất có thể, ấy vậy mà người khác nhìn vào lại thán phục hắn không thôi, thiên tài thiếu niên là đây chứ đâu, đã là sĩ quan quân đội rồi mà vẫn giữ lối sống giản dị, hòa mình với thiên nhiên, không tranh đua khoe mẽ tài vật với đời. Cũng may là hắn trước giờ sống đơn giản như một tán tu đã quen, nên hoàn cảnh sống như vậy hoàn toàn chấp nhận được. Nhưng bấy nhiêu đó làm sao mà đủ, mỗi ngày hắn phải tiêu tốn đến năm viên Mộc Ngọc để tu luyện rồi, tức một tháng đi làm của hắn chỉ đủ để hắn tu luyện trong một ngày, cuối cùng hắn phải chế ra Mộc Shisha để mà bù đắp thêm tài nguyên tu luyện, lúc ấy hắn mới ngừng khóc. Ấy vậy mà tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn cũng chỉ nhỉnh hơn thiên tài khác một tí, tuy đốt rất nhiều Mộc Ngọc, nhưng hắn cũng không hiểu sao mộc lực vào cơ thể cứ như muối bỏ biển, nếu là kẻ khác, trừ việc phải đốn ngộ cảnh giới ra thì với lượng tiêu tốn Mộc Ngọc như vậy đã giúp họ lên tới Hóa Hình hậu kỳ từ lâu rồi.
Vô Ngân âm thầm tặc lưỡi, Mộc hồn giờ đã phế, có muốn tu luyện cũng không được, hắn đành ngậm ngùi cất Mộc Ngọc lại vào trong nhẫn không gian, còn lại vài thứ nữa còn nằm la liệt trên bàn như cung nỏ, dây thừng, đan dược chữa thương, thuốc giải độc, trang phục đi rừng, bộc phá đạn… Mắt hắn đảo một vòng thấy hầu như là đầy đủ để sinh tồn trong rừng rậm, bởi những thứ này đều là hành trang trước đây của hắn khi đi từ trong U Minh sâm lâm mà ra, duy chỉ có quần áo giờ hắn mặc vào chắc chắn sẽ không vừa ra thì toàn bộ đều sử dụng được. Nhìn vào đống trang bị trước mắt, Vô Ngân lại minh ngộ một nghịch lý khó nói thành lời.
“Tuy cũng là Nhân loại nhưng sinh tồn trong rừng với Dị thú có khi lại sống thọ hơn là khi ở chung một chỗ với loài người”.
Vô Ngân cười mỉa mai cái thói đời thật lạ thường. Sau đó hắn thu toàn bộ hành trang trên bàn vào trong nhẫn, hắn thầm tính toán sẽ mua một vài thứ nữa để đảm bảo an toàn. Thở dài một hơi, hắn quyết định sáng sớm ngày mai là thời điểm để hắn chuồn đi, có lẽ đêm hôm sau cũng là hạn chót để tên Lý Chiến kia thu hoạch thành quả sau ba năm chờ đợi rồi.
Vô Ngân cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, động tác giết người của hắn còn nhanh hơn cả Lý Chiến ấy chứ, hắn cười gằn.
“Ta không giết được ngươi thì ít nhất cũng sẽ để lại vài dấu răng trên mặt ngươi chứ nhĩ”.
Thế là Vô Ngân đi một vòng căn nhà, đào đào nhét nhét một số thứ, hắn muốn để lại một chút “món quà mọn” cho Lý Chiến.
Xong xuôi, như một thói quen khó bỏ, Vô Ngân đóng sầm cánh cửa lại, hắn khoác thêm cái áo choàng bằng lông thỏ lên người, cái mông hắn không ngừng lắc lư như vũ điệu hoang dã giữa trời đông đầy tuyết. Theo kế hoạch, hắn vẫn phải đi nhậu lần cuối cùng với hai tên cận vệ của Lý Chiến trước đã, chuốc say hai tên kia thì mới bớt đi nổi lo bị theo dõi và kèm cặp, đồng thời cũng báo cho Lý Chiến biết Vô Ngân hắn vẫn là tên say xỉn như ngày nào, chỉ cần đến giờ báo tử, Lý Chiến ngươi chỉ cần có mặt và lấy đi tính mệnh của ta, ngươi đừng quá đa nghi mà thiết lập cả một thiên la địa võng mà vây giết.
Bóng hình cô độc của Vô Ngân tan dần trong những bông tuyết trắng muốt lặng lẽ rơi. Hắn nào đâu biết trong thư phòng của mình, tờ giấy mà hắn từng phân tích về Lý Chiến đã không cánh mà bay tự lúc nào. Hắn đã bị lộ rồi.
------------ HẾT CHƯƠNG 14 ------------