Chương 13: Ta cũng là Song Mộc hồn

CHƯƠNG 13: TA CŨNG LÀ SONG MỘC HỒN

Ngón tay của Vô Ngân chầm chậm lướt qua từng dòng chữ, tuy khả năng đọc của hắn rất nhanh nhưng giờ phút này hắn không muốn mình bỏ sót bất cứ thứ gì, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

“Khẩu Tặc Linh Thụ - xếp hạng 9934 trên Linh Thụ Bảng, tương truyền loài linh thụ này chỉ có thể mọc ở Hắc Ám Chi Địa nằm phía cực Nam của Mộc Châu đại lục, là loài cây thân cỏ, có màu xanh như ngó sen, cây không có lá, chỉ độc nhất một bông hoa, búp hoa có hình dẹt màu đỏ như một cái miệng đang cười, màu vàng của nhụy hoa thì như một cái phễu nhoài ra khỏi búp hoa, nhìn từ xa không khác gì một các miệng đang thè lưỡi liếm con mồi, trông rất dị hợm. Khẩu Tặc Linh Thụ không sống trên mặt đất mà là sống ký sinh trên các linh thụ khác, ví dụ như Ngọc Mễ Linh Thụ, Đinh Lăng Linh Thụ, Ngũ Diện Linh Thụ, …”.

“Ngũ Diện Linh Thụ? Tạo hóa thật kỳ thú mà! Chẳng trách hắn có Song Mộc hồn”.

Lúc này Vô Ngân mới phát hiện ra tại sao Lý Chiến có tới hai Mộc hồn, thì ra những người có Mộc hồn linh thụ bị một loại Linh thụ khác ký sinh thì sẽ có tỉ lệ sở hữu Song Mộc hồn. Đây chỉ là điều hắn phỏng đoán, vì trước nay hắn cũng chưa đọc được điển tịch nào nói về vấn đề này. Thế rồi hắn tự ngẫm đến bản thân mình.

“Vậy ta thì sao? Ta cũng Song Mộc hồn nhưng rõ ràng ta đã nghiên cứu rất kỹ, bởi Vô Tướng Thần Thụ không có bất kì loại Linh thụ nào có thể ký sinh trên đó”.

Nếu lời này nói ra trước thiên hạ thì sẽ là một hồi huyên náo tại Mộc Long đế quốc, vì Song Mộc hồn chỉ tồn tại ở những thiên tài hiếm có, những thiên tài này chẳng khác nào bảo vật quốc gia, một khi những kẻ này trưởng thành thì đừng nói đến địa vị của hắn, địa vị gia tộc của hắn cũng sẽ được nâng lên thành một phương thế lực, vậy nên những kẻ này thường được bảo bọc rất kỹ, hiếm có người nào tự công khai trước thiên hạ, bởi lẽ sự tồn tại của ngươi chính là sự uy hiếp đến sự tồn tại của những thế lực thù địch, bọn chúng sẽ không tiếc mọi thủ đoạn để tiêu diệt ngươi ngay từ khi trong trứng.

Tuy nhiên, Vô Ngân nhà ta thì chẳng có vận số như vậy, thứ nhất là hắn xuất phát từ một tán tu, không có gia tộc chống lưng, điều thứ hai lại chính là điều mà hắn đau đáu nhất vì Mộc hồn thứ hai của hắn là một “phế hồn”. Đây là bí mật hắn chẳng bao giờ nói ra và cũng chẳng lấy làm tự hào, người ta có Song Mộc hồn thì ra trận sức mạnh như được nhân đôi, còn hắn thì sao, hắn còn chưa biết Mộc hồn của mình là loại Mộc hồn nào trong Linh Thụ Bảng nữa, vì từ lúc hắn biết tu luyện đến giờ, hắn chưa bao giờ kết nối được với cái Mộc hồn thứ hai kia, nó cứ trơ trơ xuất hiện trong nội thể của hắn, nhưng không khác gì bình hoa trong tủ kính, chỉ để nhìn ngắm cho vui mà thôi. Nhiều lần tu luyện, Vô Ngân đã thử đẩy mộc lực của mình vào để kết nối, nhưng tiếc là như muối bỏ bể, mộc lực của hắn chỉ có đi mà không có về, sau nhiều lần như vậy hắn đành phải ngậm ngùi mà bỏ cuộc. Từ ấy, chuyện Song Mộc hồn hắn liền bỏ qua một bên, hắn chỉ xem Vô Tướng Thần Thụ là Mộc hồn bản mệnh duy nhất của mình.

“Mẹ nó! Thật là đáng ghen tỵ mà, Mộc hồn của người ta thì đánh đông đánh tây, Mộc hồn của mình thì chỉ như bóng trăng dưới nước”.

Một tia đố kỵ của Vô Ngân đối với Mộc hồn của Lý Chiến. Nhưng rồi hắn cũng chỉ biết cười trừ, tạo hóa mà, quá hoàn hảo thì hắn ta đâu rơi vào tình cảnh này. Thế rồi, Vô Ngân tiếp tục công việc của mình, hắn biết mình không thể tốn thời gian và tâm trí vào cảm xúc nhất thời của mình được.

Thời gian chầm chậm trôi, Vô Ngân cuối cùng cũng đọc toàn bộ tư liệu có ghi trong điển tịch. Để chắc chắn, hắn đọc lướt một lần nữa để kiếm chứng lại những gì mình đã đọc. Tuy điển tịch Đặc Dị Mộc Hồn rất dày, nhưng chỉ có hai trang giấy nói về nó, vì vậy thông tin Vô Ngân thu được cũng quá ít ỏi, tuy nhiên đối với hắn cũng xem là tạm đủ, ít nhất là có căn cứ để hắn có thể suy luận.

Vậy thứ Vô Ngân thu được là gì? Đó là Khẩu Tặc Linh Thụ là loài có thuộc tính tấn công, nói chính xác thì nó có khả năng cướp đoạt Mộc hồn của người khác. Điểm này là đáp án mà hắn từng đoán ra, vậy nên Lý Chiến cướp Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ từ hắn là chính xác. Tuy nhiên, Mộc hồn Khẩu Tặc Linh Thụ chỉ có thể cướp tối đa ba lần trong đời nó, mỗi lần cướp xong thì phải mất đến hai năm để tiêu hóa, Mộc hồn sau khi cướp sẽ bị phân giải, chuyển đổi thành một nguồn mộc lực tinh thuần, giúp chủ nhân của nó có thể tăng trưởng tu vi một khoảng lớn. Là một Linh thụ quá ba đạo, nhưng vì thời gian tiêu hóa quá lâu và chỉ dùng được ba lần nên nói về hiệu quả thực chiến thì thực sự rất “gân gà”, vậy nên đó là lý do Khẩu Tặc Linh Thụ bị xếp hạng rất thấp trong Linh Thụ Bảng.

Chi tiết này lại làm Vô Ngân hoang mang, hai năm đã tiêu hóa xong mộc hồn thì Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ của hắn liệu còn hay mất. Còn nữa, nếu hai năm đã xử lý xong Mộc hồn của hắn thì việc gì Lý Chiến phải đợi đến ba năm để giải quyết hắn. Từ đó cho thấy âm mưu Lý Chiến giết hắn là để thực hiện một âm mưu khác nữa và việc cướp Vô Tướng Thần Thụ chỉ là một trong một chuỗi liên hoàn kế của Lý Chiến mà thôi.

“Làm ra một kế hoạch kéo dài ba năm, nhà ngươi không lên được chức Đoàn chủ thì cũng phí”.

Vô Ngân nghiến răng mà thầm hận. Nhưng hắn nào đâu biết, từ lần đầu tiên thấy Vô Ngân trổ tài trong Sát Mộc sư đoàn thì hắn đã rơi vào cái “nồi âm mưu” của Lý Chiến rồi, vậy nên mới có cái lộ trình thăng quan tiến chức đến chóng mặt của Vô Ngân, từ một chàng lính quèn thành một Phó đoàn chủ, thử hỏi với độ tuổi nhiệt huyết tràn trề như Vô Ngân, lại bị che mắt bởi bao ánh sáng hào quang thì sao mà hắn phòng bị được cơ chứ. Phải nói cái bẫy danh vọng này quá độc.

Trong Đặc Dị Mộc Hồn không nhắc đến cách hóa giải, cũng chẳng đề cập đến việc làm thế nào để cướp Mộc hồn trở về, sự thật này khiến Vô Ngân vô cùng thất vọng. Mới đầu hắn cũng hy vọng nhiều lắm, nhưng giờ hắn chỉ biết cười khổ với hoàn cảnh của chính mình. Nhưng với kinh nghiệm của hắn, vẫn còn một cách để thử, đó chính là giết Lý Chiến, nhưng với thực lực hiện tại để mưu sát Lý Chiến là điều bất khả thi, chưa nói tên kia như con rắn độc lúc nào cũng nhìn chằm chằm về ngươi, liệu có bất cẩn đưa lưng cho ngươi chém không? Với những gì Vô Ngân biết về Lý Chiến thì điều đó là điều không thể.

“Khó! Còn khó hơn lên trời”.

Vô Ngân hữu thanh vô lực mà nói. Lúc này hắn chỉ còn biết tiếp tục suy đoán để tìm ra manh mối đích thực.

“Lý Chiến muốn giết ta là kết quả cuối cùng trong chuỗi âm mưu mà hắn đặt ra, vậy thứ gì trên thân thể ta hắn còn muốn cướp? liên quan đến Vô Tướng Thần Thụ thì chỉ có thể là Kết tinh bị nứt trong thể nội của ta. Kết tinh bị thương của một Mộc hồn chỉ có thể được chữa trị bởi chính Mộc hồn đó, vì ta mất đi Mộc hồn nên không thể tự chữa trị cho mình. Ta đoán, hắn chắc chắn vẫn đang còn giữ mộc lực Vô Tướng Thần Thụ mà trước đây đã truyền vào cho hắn. Có khi nào? Có khi nào?”.

Càng rơi vào nghịch cảnh, Vô Ngân càng trở nên tỉnh táo, hắn mạnh dạn suy đoán những điều được coi là phi lý nhất có thể xảy ra.

“Có thể lắm! Hắn không cho Khẩu Tặc Linh Thụ tiêu hóa Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ thành mộc lực để thăng cấp tu vi, mà là sau khi cướp được Kết tinh Vô Tướng Thần Thụ lại đem đi chữa trị, kết quả là hắn có thể hoàn chỉnh sở hữu Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ”.

Vô Ngân cũng thầm tặc lưỡi với khả năng này, nhưng ngoài kết quả này ra, Vô Ngân chưa nghĩ ra được cái kết quả nào tốt hơn cho Lý Chiến, bởi thời gian đầu tư cho cái âm mưu này của Lý Chiến thực sự quá dài.

Vô Ngân như nhớ được điều gì đó, Ngũ Diện Linh Thụ chẳng phải cũng là dị loại hay sao, biết đâu trong điển tịch Đặc Dị Mộc Hồn có ghi chép về nó. Thế rồi hắn bắt đầu lục lọi phần còn lại của điển tịch. Nhưng rồi hy vọng nhiều thì thất vọng cũng nhiều, Ngũ Diện Linh Thụ quả thực được ghi chép trong điển tịch, nhưng những thông tin trong đó chẳng khác gì mấy với những gì mà Vô Ngân biết về Lý Chiến cả.

Nhưng Vô Ngân là ai cơ chứ, khả năng suy đoán của hắn như được trời cho. Bởi trừ những thông tin miêu tả về đặc tính, nơi sinh trưởng ra thì chẳng còn thông tin gì hữu ích cả, duy chỉ có một dòng ghi chép khiến hắn ấn tượng. Đó là “Ngũ Diện Linh Thụ có năm mặt kính tựa như năm ngôi nhà cho các loại mộc lực tạm cư trú”. Thế rồi Vô Ngân trộm nghĩ nếu thay chữ “mộc lực” bằng “Mộc hồn” thì sao.

“Ngũ Diện Linh Thụ có năm mặt kính tựa như năm ngôi nhà cho các loại Mộc hồn tạm cư trú”.

Không biết Vô Ngân hắn có cảm thấy mình may mắn hay không nhưng một tia minh ngộ này đã làm hắn sáng tỏ ra được nhiều thứ. Dù không biết đúng hay sai, nhưng lần này hắn thầm chắc chắn một điều, Lý Chiến muốn cướp Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ là để làm chủ sở hữu Vô Tướng Thần Thụ trong tay, không cần nhờ vã hắn truyền mộc lực lúc dùng cạn, càng không sợ kẻ khác lúc truyền mộc lực mà ra tay ám toán, xóa đi khuyết điểm trí mạng của Ngũ Diện Linh Thụ. Hắn đoán, cái tên xấu số mà Lý Chiến giết trước đây trong lời kể của Liễu Tam cũng bị rơi vào kết cục như vậy. Tay Vô Ngân dần siết chặt, miệng thầm chửi.

“Mẹ nó, Lý Chiến ngươi tính ăn sạch ta sao, Vô Ngân ta có chết cũng không cho ngươi được toại nguyện. Lý Chiến! lần này là ta nhục nhã bỏ chạy, nhưng kỳ hạn lịch luyện bảy năm của ta cũng sắp hết, ta không giết được ngươi thì sẽ nhờ người khác giết ngươi, ta bị phế Mộc hồn thì ta sẽ nhờ người khác phế ngươi”.

Lời này nếu như Lý Chiến mà nghe được chắc hẳn sẽ giật mình, vì thông tin hắn điều tra về Vô Ngân rất kỹ càng mới dám ra tay, song thân đều mất sớm, là tán tu một thân tu luyện từ sâu trong rừng núi hoang dã, không có thế lực nào chống lưng, và Mộc Long đế quốc là nơi đầu tiên Vô Ngân đến sau khi xuất sơn, vì vậy Vô Ngân là một con mồi quá lý tưởng để cướp đoạt.

…………………..

Lúc này, tại một căn phòng nào đó trong kinh đô Lai Châu.

Ngồi trên giường, Lý Chiến lưng bỗng sởn gai ốc, hắn giật mình thoát ra khỏi trạng thái tu luyện. Phía dưới đùi hắn là cảnh tượng đầy mỹ vị nhân gian, hai thiếu nữ thân không một mảnh vải đang say ngủ, đầu hai nàng gác lên hai bên đùi của hắn, trên miệng cười hé ra nụ cười mãn nguyện. Cũng phải thôi, “đại chiến” với Lý Chiến suốt ba giờ đồng hồ khiến hai nàng ta trở nên mệt mỏi trong sung sướng, tuy phải dùng một đánh hai nhưng Lý Chiến đã là tu vi Hóa Hình, lợi thế về thể trạng tốt hơn hai cô ả kia chỉ với tu vi Kết Linh nhiều lắm.

Sau một thoáng giật mình, Lý Chiến liếc nhìn hai mỹ nữ bởi được mình “hành hạ” đến kiệt lực ngủ say thì mỉm cười đắc ý. Rồi hắn tiếp tục tập trung tinh thần, đưa mình vào trạng thái tu luyện.

Trong thể nội của Lý Chiến, một trong năm mặt kính của Ngũ Diện Linh Thụ đang không ngừng được hắn dùng mộc lực của Vô Tướng Thần Thụ gia cố, giờ này, cấu tạo của nó chắc chắn hơn các mặt kính còn lại nhiều lắm. Hắn hài lòng mà thầm nghĩ.

“Đúng như kỳ hạn, hai ngày nữa thôi thì ta sẽ đón thêm một Mộc hồn mới về nhà”.

------------ HẾT CHƯƠNG 13 ------------