CHƯƠNG 12: CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG LÀM CON MA HỒ ĐỒ
Mộc hồn thư viện.
Trước mặt Vô Ngân lúc này là hàng ngàn giá sách được bày biện ngay ngắn, Mộc Long Thư Các có chín tầng, vì thế Mộc hồn thư viện cũng có tới chín tầng, càng lên cao thì lượng điển tịch càng giảm dần theo diện tích của mỗi tầng. Choáng ngợp trước hàng triệu điển tịch, đầu hắn không khỏi ong ong lên.
“Nếu từng này điển tịch mà đem đi đốt thì không biết mười ngày nửa tháng đã đốt xong chưa, chứ đừng nói là đọc”.
Vô Ngân cảm thấy hơi bối rối, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu, lượng điển tịch chỉ ở tầng một thôi cũng đủ cho hắn đọc suốt một trăm năm rồi, huống chi còn đến tám tầng phía trên nữa. Hơn nữa, để móc ra được điển tịch có nói về Khẩu Tặc Linh Thụ từ trong đống điển tịch này không khác gì đi mò kim đáy bể. Giờ hắn mới bắt đầu khâm phục Dương Chi cô nương, hắn thầm nghĩ.
“Dương Chi lúc đi lấy điển tịch cho mình chỉ chưa đầy hai mươi phút đã trở về, chưa kể, người ta phải lấy ở tận chín thư viện khác nhau nữa, từ đó cho thấy nàng ta thông thuộc nơi đây đến mức độ nào cơ chứ”.
“Không! Không đúng”.
Một ý nghĩ bác bỏ vội xoẹt qua đầu Vô Ngân.
“Nếu một người như nàng ta, am hiểu thư viện đến mức độ như vậy, thì không thể nào chỉ là một Quản sự nho nhỏ như vậy được, chắc hẳn phải có cách tìm kiếm nhanh hơn”.
Nghĩ rồi, Vô Ngân đưa ánh mắt quét một vòng thư viện. Thế là mắt hắn trở nên sáng rực khi thấy ở một góc tường sau lưng hắn có một bệ đá màu đen, trên bệ đá có hàng chữ được chạm nổi “Tra xét điển tịch”.
Đi tới gần bệ đá đen, nó chỉ cao tới bụng của Vô Ngân, trên mặt đá chỉ có đúng hai thứ, một quả cầu thủy tinh trong suốt và một cái lỗ được đục âm xuống mặt đá, mới nhìn hình dáng cái lỗ hắn đã đoán ra cái đó dùng để làm gì rồi.
Vô Ngân thầm chửi chính mình.
“Đúng là nhà quê lên tỉnh mà, chỉ biết chém chém giết giết”.
Sau đó, Vô Ngân móc từ trong ngực ra tấm lệnh bài của Thất công chúa đã cho hắn trước đây. Vừa bỏ tấm lệnh bài xuống cái lỗ, bệ đá lập tức phát sáng, từ màu đen giờ nó đã chuyển sang màu xanh lục. Quả cầu trong suốt cũng bắt đầu có dị tượng, trên quả cầu hiện lên dòng chữ “Lệnh bài quyền hạn cao nhất, vui lòng đặt tay vào quả cầu rồi liên tưởng đến điển tịch cần tìm”.
“Hóa ra là có pháp trận, còn làm tới bậc này cơ à? Hảo công chúa! Hảo công chúa!”
Vô Ngân vui mừng, miệng không ngớt khen Thất công chúa, hắn quên rằng trước đó không lâu hắn còn thầm chửi Thất công chúa làm ăn quan liêu khi không chịu làm danh mục cho mỗi điển tịch. Hắn nào biết, điển tịch ở đây nhiều lắm, mà Thất công chúa mới cai quản Mộc Long Thư Các mới được bao lâu chứ? Chưa được bốn năm, việc nàng cải tạo chia làm chín loại Thư viện đã làm nàng bỏ không biết bao nhiêu công sức và trí tuệ rồi, hàng tỷ điển tịch được nàng cho người sắp xếp gọn gàng và dễ tìm đến như vậy đã là công đức vô lượng rồi. Nếu là ở bốn năm trước, Vô Ngân bước vào nơi này để tìm điển tịch thì xin lỗi, hắn chỉ biết vừa đi ra, vừa khóc và vừa chửi thề mà thôi.
Đặt bàn tay lên quả cầu thủy tinh, một lượng mộc lực nhu hòa từ bàn tay Vô Ngân truyền vào thân thể, nếu trước đây hắn còn Mộc hồn, hắn hoàn toàn có thể dùng mộc lực của mình để ngăn cản loại mộc lực ngoại lai này, nhưng giờ hắn chỉ có thể để nó chạy tự do trong cơ thể hắn, khi lực lượng này chạy tới đại não hắn, thì hắn biết đã sử dụng được rồi. Hắn tập trung tinh thần, trong suy nghĩ không ngừng liên tưởng đến “Khẩu Tặc Linh Thụ”.
“Đặc dị mộc hồn – Tầng 3 – Kệ số 5 – Hàng 7”
Tức thì, trên hình cầu hiện lên dòng chữ dài. Liếc thấy dòng kết quả mà lòng Vô Ngân thầm mừng.
“Bụp”
Bỗng nhiên quả cầu chợt nổ, mảnh thủy tinh văng ra tứ tung. Tuy phản xạ rụt về theo bản năng của Vô Ngân khá nhanh, nhưng bàn tay hắn lúc này cũng phải nhận vài vết xước nhỏ, cũng may hắn da dày thịt béo chứ không thì đã chảy máu rồi.
Viên cầu thủy tinh nổ, bệ đá cũng vì thế mà trở lại màu đen nguyên thủy. Vô Ngân không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng may trí nhớ hắn tốt, chỉ nhìn một lần là nhớ dòng chữ trên quả cầu kia, nếu không thì hắn ắt hẳn phải thổ huyết vì tức giận.
“Thất công chúa làm ăn kiểu gì, để nhân viên bòn rút ngân khố, dùng toàn hàng giả, dùng vài lần là hư, nhà ngươi có biết quản lý không con người không vậy?”.
Vô Ngân thầm chửi Thất công chúa. Hắn một lần nữa lại quên rằng trước đó vài phút còn nức nở khen nàng. Nếu Thất công chúa mà biết thì chỉ có nước nhận đầu hắn xuống hồ cá vài lần nữa, bởi hắn nào đâu biết rằng, cái pháp trận kia bị phá hư không phải là do hàng kém chất lượng, mà là mộc lực từ trận pháp sau khi đi vào trong thân thể hắn, theo lý thì sẽ phải quay trở về bệ đá để kết thúc một vòng tuần hoàn, mà nguồn mộc lực dự trữ trong bệ đá có thể dùng mười năm mới cạn, ai mà ngờ toàn bộ mộc lực ấy chỉ có đi vào chứ không có đi ra, khiến cả trận pháp xảy ra sự cố. Và hắn càng không biết có một thứ gì đó trong cơ thể hắn đã nuốt trọn nguồn mộc lực ấy.
Rút lệnh bài của Thất công chúa ra, Vô Ngân đi đến phía cầu thang nối giữa các tầng để lấy sách.
Ở đầu mỗi cầu thang đều có một tầng lực lượng màu xám bạc che phủ, để đi được lên tầng trên cần phải có lệnh bài đủ quyền hạn tương ứng, chỉ khi nắm lệnh bài trong tay thì mới có thể đi xuyên qua bức tức màu xám bạc ấy, loại trận pháp này thì Vô Ngân quen thuộc hơn cái ở bệ đá lúc trước, vì trong doanh trại quân đội sử dụng loại này rất nhiều để phong ấn lại các khu vực quan trọng, chỉ kẻ có đủ quyền hạn mới được phép đi vào. Mà cái lệnh bài trong tay Vô Ngân thì khác gì là bậc chí tôn trong cái Mộc Long Thư Các này chứ, nó đủ cho Vô Ngân đi tới đỉnh tòa tháp.
Lên tới tầng ba, Vô Ngân không ngạc nhiên khi lượng điển tích ở đây đã ít hơn rất nhiều so với tầng một. Có tới hai mươi hàng kệ sách dài ở tầng này, theo trí nhớ, hắn bước tới hàng kệ có đánh dấu số 7, sau đó là kệ số 5.
Lướt nhìn một lượt, kệ số 5 ướm chừng cũng có hơn hai trăm cuốn điển tịch, nhưng Vô Ngân không mất bao lâu đã nhìn thấy thứ mình cần tìm – Đặc Dị Mộc Hồn. Nó không mỏng như hắn nghĩ, so với cuốn Bách khoa Mộc hồn toàn thư thì nó lại dày hơn không ít, nhưng không vì thế mà Vô Ngân trở nên ngần ngại, trái lại hắn lại cảm thấy hứng khởi bởi điển tịch càng dày thì nội dung trong đó sẽ càng chi tiết và rõ ràng hơn. Không chần chừ, Vô Ngân rút cuốn điển tịch ra khỏi ngăn kệ rồi ngồi xuống ngay tại chỗ, bỏ cuốn điển tịch lên đùi rồi bắt đầu tìm kiếm. Hắn không dám đem xuống Thư phòng để đọc, một là sợ đường về gặp phải ai đó thì phiền, hai là quả thực hắn đã rất nóng lòng với cái thứ đang cầm trên tay mình rồi, không thể đợi lâu hơn được nữa.
Đặc Dị Mộc Hồn, tên cuốn sách nói lên tất cả, nó là cuốn sách mô tả các loại mộc hồn đặc biệt, không những ít thông dụng trên Mộc Châu đại lục, mà ngay cả đặc tính cũng khác biệt những loại thông thường. Bình thường, Mộc hồn xếp làm ba loại thông dụng theo đặc tính, đó là Tấn công, Phòng ngự và Trị liệu. Mộc hồn Tấn công có loại thì cung cấp cho người sử dụng hiễn hóa ra một vũ khí nào đó, có loại dùng để cường hóa sát thương cho vũ khí cầm tay, còn có cả loại cường hóa mộc lực, khiến mộc lực mang một thuộc tính nào đó trong ngũ hành. Trái lại, Mộc hồn Phòng ngự lại giúp người sử dụng “trâu bò” hơn trước những đòn tấn công, có loại thì tạo khiên, giáp trụ, có loại thì cường hóa thân thể, giúp nó rắn chắc hơn người thường. Còn Mộc hồn đặc tính Trị liệu thì người sử dụng có thể tạo ra đan dược, tra xét thương thế, có loại thì giúp chữa lành xương cốt bị gãy, còn có cả loại chữa thương Mộc hồn của người khác, trước đây Vô Ngân tìm các y sư mang Mộc hồn Trị liệu để trị cho hắn, nhưng tiếc là không ai chuẩn đoán ra được, và hầu hết toàn kết luận là do tên Mộc Nhân Giả kia đâm trúng Kết tinh trong nội thể, khiến Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ của hắn bị tiêu biến.
Hơn mười ngàn Mộc hồn linh thụ thì đến chín phần được xếp vào ba loại đặc tính trên. Một phần còn lại sẽ rơi vào dị loại, bởi ứng dụng của nó rất khó sử dụng vào thực tế. Ví như Mộc hồn Ngũ Diện Linh Thụ của Lý Chiến cũng là dị loại, tấn công thì không đủ mạnh, phòng ngự thì không đủ trâu, bởi lẽ tất cả sức mạnh sao chép đều chỉ còn bảy phần, ấy vậy mà hắn vẫn leo đến chức Đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn đó thôi, bởi nó phụ thuộc vào quá nhiều người sử dụng, Lý Chiến phải học cách thức tấn công sao cho phù hợp với mỗi loại Mộc hồn mà hắn sao chép, chưa kể phải nghiên cứu rất nhiều bí tích khác để có thể sử dụng thành thạo, và thứ trí mạng nhất lại là phải lập được nhiều mối quan hệ tri kỷ, như thế hắn mới mượn được Mộc hồn từ kẻ khác mà không nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Nói đi thì cũng nói lại, Mộc hồn Linh Thụ chỉ là một trong những vũ khí trong tay ngươi, nó mạnh hay yếu thì sáu phần phụ thuộc vào người sử dụng, vậy nên ở Mộc Châu đại lục, tuy người ta ngưỡng mộ những kẻ sở hữu Mộc hồn Linh thụ xếp hạng cao, nhưng chẳng có ai chê ngươi sở hữu Mộc hồn Linh thụ xếp hạng thấp cả. Bởi để đạt đến danh hiệu người người xưng tụng là cường giả thì ngoài tu vi mộc hồn ra, võ công, thân pháp, sức mạnh cơ thể, sức bền đều phải tăng tiến, có những kẻ chẳng cần đến Mộc hồn mà vẫn giết người như thường đó thôi, tất cả phải không ngừng rèn luyện mà ra.
Trở lại với Vô Ngân, không như lần trước đọc Bách khoa Mộc hồn toàn thư, lần này hắn chỉ đọc lướt, trong mắt hắn chỉ cần bốn dòng chữ Khẩu Tặc Linh Thụ xuất hiện hắn sẽ dừng lại. Và lần này vận may hắn khá tốt, Khẩu Tặc Linh Thụ được ghi chép ở một phần tư đầu cuốn sách.
Hình ảnh một bông hoa có cái miệng thè lưỡi hiện ra trên trang sách khiến con tim Vô Ngân như muốn dừng lại, cảm giác thật bồn chồn khó tả.
“Y hệt, là nó, chính là nó”.
Vô Ngân trở nên ngưng trọng, lý ra hắn tìm được Mộc hồn thứ hai của Lý Chiến hẳn phải vui lắm, nhưng không, hắn lúc này trở nên điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Bởi thứ này đã hành hạ hắn bao lâu nay rồi, hắn chỉ mong sẽ tìm được chút hy vọng nào đó trong những gì hắn sắp đọc. Hít một hơi dài lấy lại chút cảm giác, hắn thầm an ủi chính mình.
“Dù gì cũng tìm được rồi, nếu trong đó không có thông tin nào có thể giúp mình đoạt lại Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ, thì chẳng may mình có chết mình cũng không phải là một con ma hồ đồ”.
------------- HẾT CHƯƠNG 12 -------------