Chương 11: Khẩu Tặc Linh Thụ

CHƯƠNG 11: KHẨU TẶC LINH THỤ

“Hắt xì!”.

Vô Ngân không biết mình hắt hơi đến lần thứ mấy nữa rồi. Hoặc là hắn đã bị cảm lạnh, hoặc là có người không ngừng vụng trộm nhắc đến hắn.

Vô Ngân ngồi tra cứu điển tịch Mộc Long Thư Các đã được hai tiếng rồi, để tránh tai mắt, hắn chỉ dám đọc những điển tịch mang tính tổng hợp, chỉ khi nào có một chút manh mối hắn mới dám tìm hiểu sâu hơn.

Lật hơn nữa cuốn Bách khoa Mộc hồn toàn thư, Vô Ngân như đang chạy đua với thời gian, tinh thần hắn tập trung cao độ, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ chi chít, hắn không dám lơ là dù chỉ là một chi tiết nhỏ, hắn tự dặn lòng “thà đọc nhầm còn hơn bỏ sót”.

Trong Bách khoa mộc hồn toàn thư, phần đầu mô tả về các loại mộc hồn chủ yếu ở Mộc Châu đại lục, tuy kiến thức Vô Ngân khá rộng, nhưng khi đọc lướt qua rồi, hắn mới biết mình “ngu” như thế nào, tắm mình trong một biển tri thức, hắn bắt đầu tự ti với vốn hiểu biết hạn hẹp của mình, rồi hắn dần cảm thấy xấu hổ vì khi xưa được người người xưng tụng là thiếu niên thiên tài học cao biết rộng. Nếu như không phải thời gian không cho phép, có khi hắn tình nguyện nhốt mình ở đây một năm để thu nạp lượng kiến thức quý giá này.

Không phải Vô Ngân có sẵn bản tính ham học hỏi, thực ra đó lại là thói quen của hắn, lúc còn nhỏ, việc đọc điển tịch như là một nhiệm vụ bắt buộc của hắn rồi, tuy nhàm chán nhưng lâu dần nó lại biến thành một thói quen khó bỏ, cuối cùng việc học bằng cách đọc được tôi luyện thành bản năng của hắn. Lượng điển tịch hắn đọc so với người thường chắc cũng phải gấp mười lần chứ chẳng chơi, tuy hắn thấy vốn hiểu biết của mình như hạt cát giữa biển, thì thực ra, kẻ khác còn không được một phần mười hạt cát như hắn nữa. Trước đây vì được nghe quá nhiều lời xu nịnh mới khiến hắn có phần kiêu ngạo, nhưng lúc này, khi được nhìn thấy kiến thức mới, bản tính khiêm tốn ham học hỏi của hắn mới dần trở lại.

“Hắt xì”.

Vô Ngân lại hắt hơi, phản xạ lấy tay quẹt quẹt cái mũi làm ngắt đi mạch cảm xúc, hắn chợt giật mình.

“Tham đọc quá khiến mình suýt quên mục đích chính luôn”.

Vô Ngân không dám đọc theo trình tự trước sau nữa, hắn biết mình phải thay đổi cách tìm kiếm, chứ cứ dò từng trang kiểu này chắc Lý Chiến đã chặt hắn ra tám khúc từ đời nào. Suy tư một hồi, Vô Ngân mới quyết định.

“Mộc hồn linh thụ mà ta đã nghiên cứu thì chỉ khoảng hơn hai ngàn loại, thay vì ta đọc chi tiết, không bằng ta tìm kiếm trong bảng xếp hạng trước đã, nếu không có lúc ấy mới đi tìm một số loài đặc thù không được xếp hạng, như vậy mới thu nhỏ được phạm vi tìm kiếm”.

Nghĩ là làm, Vô Ngân bắt đầu tìm danh sách xếp hạng Linh Thụ Bảng trong Bách khoa Mộc hồn toàn thư. Lật đi lật lại tới lui, hắn mới phát hiện danh sách này nằm ở cuối điển tịch. Hắn không ngừng thầm chửi Thất công chúa.

“Ngươi cai quản nơi này mà không biết làm cái danh mục cho mấy cuốn điển tịch này sao, muốn đọc thứ gì toàn phải căng mắt ra tìm, thật phiền muốn chết”.

Vô Ngân bắt đầu rà từ trên xuống dưới danh sách xếp hạng các linh thụ, trên này chỉ ghi tên và xếp hạng, chứ không hề ghi chi tiết đặc tính của mỗi loại, nhưng Vô Ngân biết, hắn phải nhẫn nại, biết đâu manh mối nằm trong đó thì sao. Tay hắn lướt qua mỗi linh thụ, đến hàng thứ 66, dòng chữ Vô Tướng Thần Thụ khiến hắn có chút bồi hồi, thứ mình từng nắm giữ giờ đã mất đi, uy danh mà nó tạo ra lúc này cũng chỉ còn là hoài niệm, cười khổ một hồi, ngón tay lại lướt xuống, hắn phải tiếp tục với công việc tìm kiếm của mình.

Trước đây, vốn hiểu biết về Mộc hồn linh thụ của Vô Ngân chỉ gói gọn khoảng hai ngàn loại, đa phần là các Mộc hồn linh thụ nằm ở đầu danh sách, đồng thời bọn chúng đều là Mộc hồn mang thuộc tính tấn công. Cũng phải thôi, bởi Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ của Vô Ngân cũng là một loại mang thuộc tính tấn công, nên mặc định tương lai hắn sẽ trở thành một chiến sĩ chém giết trên sa trường, buộc hắn phải nghiên cứu nhiều về các Mộc hồn mang thuộc tính tấn công khác, mà muốn tấn công địch nhân thì trước nhất hắn không được chết bởi kẻ địch trước đã, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Linh Thụ Bảng thì có hơn mười ngàn loại, nhìn có vẻ không nhiều, nhưng để nhớ hết tên và đặc tính của mỗi loại Mộc hồn thì rất ít người trên Mộc Châu đại lục nắm rõ. Mà thực tế thật trớ trêu, kẻ nắm rõ thì chẳng phải cường giả, bởi cái thời gian để nghiên cứu nó chiếm trọn cuộc đời của họ rồi, ngươi cứ chăm chú vào học thuật thì tu vi của ngươi chỉ có thể giậm chân tại chỗ, bởi vậy, những kẻ này được xưng tụng là bậc hiền giả của Mộc Châu đại lục, kiến thức rất rộng, bù lại tu vi chẳng đâu vào đâu. Nhưng chớ khinh thường họ, địa vị của họ tại Mộc Châu đại lục lại rất cao, vì bọn họ giống như cái kho tri thức di động vậy, mọi khúc mắc trong tu luyện của ngươi đều có thể được giải đáp trong phút chốc, nhiều cường giả cũng phải cúi đầu trước năng lực của họ.

Vô Ngân lúc này chỉ biết dựa dẫm vào cảm giác của mình để phán đoán, loại trừ các Mộc hồn hắn đã biết, hắn vừa đọc vừa cảm nhận thông qua cái tên của mỗi Mộc hồn linh thụ, hắn hy vọng tìm thấy sự kết nối nào đó thông qua những cái tên ấy. Giống như Vô Tướng Thần Thụ của hắn vậy, “vô tướng” là vô hình vô dạng, hoàn toàn có thể đoán mò ra được đặc tính và công dụng thông qua gợi ý đó.

Đã kiểm tra liên tục hơn chín ngàn cái tên, ngón tay Vô Ngân vẫn duy trì lướt chầm chậm, não bộ Vô Ngân thì không ngừng liên tưởng, lúc này tinh thần hắn buộc phải hoạt động hết công suất. Thế rồi, cảm giác mách bảo hắn dừng lại ở một cái tên, sự nghi ngờ của hắn khi đọc qua cái tên này được đẩy lên cao độ.

“Khẩu Tặc Linh Thụ - xếp hạng 9934”.

Vô Ngân thì thầm trong miệng. Chữ “khẩu” khiến hắn có liên tưởng đến tiêu ký Mộc hồn trên trán Lý Chiến mà lúc hắn sắp hôn mê nhìn thấy. Tiêu ký ấy có hình dạng là một cái miệng với một cái lưỡi dài thè ra, xét về đặc điểm nhận dạng thì có lẽ người ta sẽ chú ý đến chiếc lưỡi dị hợm kia nhiều hơn, nhưng Vô Ngân thì không nghĩ vậy, hắn có niềm tin rất lớn với dự cảm của mình. Ngoài ra, còn một thứ nữa minh chứng cho phán đoán của hắn, đó là chữ “tặc”.

Lúc ở thư phòng hai hôm trước, Vô Ngân đã viết ra suy luận của mình trên giấy. Lúc ấy, hắn phỏng đoán Lý Chiến muốn lấy cái gì đó trên thân thể hắn nên Lý Chiến mới muốn tự tay kết liễu.

“Muốn lấy đi mà ta không đồng ý thì không phải là cướp hay sao?”.

Vô Ngân tự hỏi chính mình, lại liên tưởng đến những gì Lý Chiến đã thể hiện ra trước đây, từ việc mồi chài Vô Ngân hắn tự đưa ra chiến thuật, rồi tự đưa chính mình vào trong kế hoạch đó, rồi kết cục tự mình rơi vào hiểm cảnh, tất cả chỉ để tạo ra một hiện trường thật bi tráng, để ngươi và ta ôm nhau mà khóc trên chiến trường. Tất cả là một chuỗi liên hoàn kế hoàn hảo đến lạ thường, không một ai có thể nghi ngờ được Lý Chiến, ngay đến cả Vô Ngân còn không biết mình bị đưa vào bẫy. Một âm mưu dài dòng như vậy thì dụng ý của nó phải rất đặc biệt, bởi muốn giết hắn mà cần một lý do chính đáng thì có nhiều cách lắm.

“Muốn giết thì đã sớm giết rồi, vậy nếu không giết thì chỉ có cướp mà thôi”.

Vô Ngân một lần nữa khẳng định suy luận của mình. Rồi hắn nhìn lại mình.

“Thứ quý giá nhất của ta là Vô Tướng Thần Thụ, thứ ta mất cũng chính là nó, ta bị phế, nhưng Kết tinh trong nội thể chỉ nứt chứ không vỡ, điều này khẳng định ta hoàn toàn không bị phế như những trường hợp khác, có thể Mộc hồn của ta là bị cưỡng ép lấy đi chứ không thực sự biến mất như ta lầm tưởng”.

Để cho chắc ăn, Vô Ngân tiếp tục rà soát những cái tên còn lại trong Linh Thụ Bảng, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì thêm, các linh thụ có hình dạng lưỡi thì có vài loại, nhưng các loại ấy may thay lại đều là những loại hắn biết, bởi chúng là loài hình tấn công và hơn nữa, tiêu ký của chúng Vô Ngân đều nhớ rõ, hoàn toàn không có loại nào có hình dạng tương tự như của Lý Chiến cả.

Thở dài một hơi, Vô Ngân như trút được một gánh nặng nhỏ, tinh thần hắn phấn chấn hơn đôi chút, việc còn lại hắn cần làm, là tìm đọc các điển tịch có liên quan đến Khẩu Tặc Linh Thụ kia. Nhưng nếu nhờ Dương Chi cô nương, hắn cũng hơi ngần ngại, vì hắn sợ tai vách mạch rừng, mà nếu từ chối người ta, tự mình đi tìm thì càng ngại hơn, bởi ít gì người ta cũng là người của Thất công chúa.

Vô Ngân đành cắn răng quyết định.

“Thôi thì cứ tin tưởng Dương Chi cô nương, ta sẽ viết sẵn vào giấy để nàng ta đọc rồi giúp đỡ tìm kiếm, tránh người của Lý Chiến nghe lén”.

Một lúc sau, Vô Ngân nhét tờ giấy ghi sẵn nội dung cần tìm vào ngực, hắn bắt đầu mở cửa đi ra khỏi thư phòng, việc tập trung quá độ để đọc thư tịch khiến sắc mặt hắn đờ đẫn đi không ít. Nhưng rồi tình cảnh tiếp theo khiến hắn dở khóc dở cười, bởi hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm Dương Chi mà không thấy bóng dáng nàng đâu. Đại sảnh giờ chẳng còn chấp sự nào cai quản, có lẽ giờ này là ca trực của nàng mà lại chạy đi đâu mất, hắn không khỏi sốt ruột, nhưng rồi hắn cười thầm.

“Chắc nàng ta đi vệ sinh rồi, vậy không phải càng tốt hay sao, không có người trực thì ta tự tìm, vừa không mất lòng ai, vừa tránh được nguy cơ lộ thông tin”.

Đắc ý bởi tình huống hoàn mỹ do ông trời sắp đặt, Vô Ngân ngó trái ngó phải rồi ục ịch chạy vào cánh cửa có hàng chữ Mộc Hồn Thư Viện nằm ở cuối cùng phía bên trái đại sảnh, sau đó hắn vội đóng sầm cánh cửa lại như thể hắn sợ Dương Chi nhìn thấy cảnh lén lút này.

Lúc này, ở một căn phòng nào đó, từng tràng âm thanh rên rỉ đến mê người không ngừng phát ra, Lý Chiến đang còn bận hì hục thõa mãn dục vọng của mình với hai thiếu nữ xinh đẹp. Nếu như hắn không quyết định giữ Dương Chi ở lại đây để tư dâm hầu hạ cho hắn thì chuyện Vô Ngân mò mẫm vào Mộc Hồn Thư Viện để tìm điển tịch sẽ bị lộ tẩy. Bởi vậy mới nói, làm đại sự mà dính dáng đến sắc dục thì tám phần là hỏng chuyện.

----------- HẾT CHƯƠNG 11 -----------