Chương 17: Thiên la địa võng

CHƯƠNG 17: THIÊN LA ĐỊA VÕNG

“Phịch”

Lý Chiến quăng cánh tay còn sót lại của Liễu Tam vào đống tro tàn đổ nát, tiếp đó là âm thanh xèo xèo của tiếng thịt nướng không ngừng phát ra từ đám than hồng.

Lý Chiến lúc này nào còn dáng vẻ trầm ổn của một vị Đoàn chủ như thường ngày được nữa, cơn thịnh nộ của hắn đã xông lên tới trời, đôi mắt hắn đỏ xòe như bốc lửa, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, tạo thành những nếp nhăn gấp sâu trên trán, hàm răng hắn nghiến chặt, sát khí từ người hắn tỏa ra xung quanh khiến không khí trở nên nặng nề đến cực điểm.

Món quà mà Vô Ngân để lại quả thực khiến Lý Chiến chật vật không thôi, hắn bố trí cái bẫy này vô cùng đơn giản, chỉ cần dấu Bộc Phá Đạn khắp căn nhà và dưới mật thất, rồi thiết lập chốt nổ gắn liền với lá thư mà hắn để lại trên bàn, chỉ cần lá thư bị lấy lên, cơ quan của cái bẫy sẽ bị kích hoạt. Vô Ngân thường dùng cách đó để săn dị thú trong rừng, nhưng lần này thì khác, lần đầu tiên hắn dùng Bộc Phá Đạn để đi “săn người”.

Thực ra với sức công phá của Bộc Phá Đạn phổ thông sẽ chẳng làm Lý Chiến thiệt thòi đến như vậy, sát thương của nó còn yếu hơn cả Mộc hồn Thù Lù Linh Thụ mà Lý Chiến từng sử dụng, khổ nỗi Vô Ngân hắn ngoài việc bố trí toàn bộ số Bộc Phá Đạn mà hắn có trên người, thì cái mưu kế tạo dựng hiện trường giả để dẫn dụ Lý Chiến phát hiện ra căn mật thất dưới lòng đất mới là điểm trí mạng. Nếu Bộc Phá Đạn mà nổ ngoài trời, Lý Chiến có bảy bảy bốn chín cách để ứng phó, nhưng ở trong hầm kín thì lại khác, sức mạnh của nó như được nhân lên gấp mười lần, chẳng những không gian né tránh bị bóp hẹp, mà quy mô vụ nổ lại bao trọn mọi góc độ của Lý Chiến, khiến hắn ta dù là cường giả nhưng vẫn trở tay không kịp.

Cái chết của Liễu Tam với tu vi Kết Tinh sơ kỳ nói lên uy lực khủng khiếp của vụ nổ, nhưng đó chỉ là một phần thôi, ngươi tưởng Lý Chiến hắn kéo tay ngươi là để cứu ngươi hay sao, đúng là ý định lúc đầu hẳn là như vậy, nhưng khi cảm nhận được xung lực to lớn của Bộc Phá Đạn ở bốn phương tám hướng xông thẳng vào hắn thì lúc này Liễu Tam lại biến thành một cái “khiên thịt sống”, góc độ nào nguy hiểm nhất thì chính Liễu Tam là kẻ phải lãnh trọn thay cho hắn. Rất may là Liễu Tam chết rất nhanh, ít ra hắn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn nào về thể xác, nhưng chắc chắn, thứ đau nhất lại chính là trái tim bị phản bội của mình, bởi trước khi chết hắn đã nhận ra ai mới là thủ phạm giết chính mình.

“Tiểu đoàn số 1,2,3 hủy bỏ nhiệm vụ, cử ra toàn bộ tình báo tinh anh nhất thu thập mọi thông tin về hành tung của Vô Ngân, hắn rời đi từ cổng thành nào, đi lúc mấy giờ, tất cả đều phải được điều tra. Quân binh còn lại tập trung về doanh trại Sát Mộc sư đoàn, chuẩn bị ngựa và dị thú phi hành, có lệnh của ta sẽ xuất phát. Kẻ nào chậm trễ, chết!”.

Lý Chiến gằn từng chữ vào tấm Phong Ba Mật Lệnh trong tay, sau đó hắn bóp nát, một chùm ánh sáng màu tím trong lệnh bài phóng thẳng lên trời bay về phía Tây kinh đô Lai Châu. Dứt lời, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài đến vết thương trên người mình, phi người lên ngựa mà phóng như bay về Phủ đoàn chủ. Trên đường hắn không ngừng chửi rủa.

“Vô Ngân, món quà của ngươi, Lý Chiến ta tạm thời nuốt vào trong bụng, ngươi cứ chạy đi, thoải mái mà chạy, ta thề chỉ có cửa hoàng tuyền mới là lối thoát cuối cùng của ngươi thôi”.

…………………

Tại một cánh rừng rậm rạp phía đông kinh đô Lai Châu.

“Gà mà không gáy là con gà con, gà mà biết gáy là con gà cha…”

Trong một cỗ xe ngựa nọ, Vô Ngân nhắm mắt mà nghêu ngao hát thầm trong miệng, hắn cũng chẳng biết bài này là bài gì, chỉ thấy thuận mồm là hát thôi, thỉnh thoảng bốc một cái bánh da lợn trên khay mà cắn. Đãi ngộ của hắn tại Du Mục thương hội không phải nói suông, hắn chỉ lên tiếng đi nhờ thôi, vậy mà được ngồi riêng một chiếc xe ngựa lớn nhất, có cả trà bánh để phục vụ, nói ra thì người khác lại tưởng là hắn đang đi du lịch chứ không phải chạy trốn. Hắn đâu biết, lúc hắn đang nhàn nhã nhấm nháp đồ ăn ngon thì có kẻ phải ăn trọn trái đắng của mình. Thực ra, Vô Ngân chỉ tiện tay bày ra cái bẫy đó thôi, với cách làm việc của Lý Chiến, hắn đoán tên kia sẽ phái người lục tung căn nhà của mình để quyết tìm ra manh mối nào đó, dụng tâm của Vô Ngân là giết vài tên lính quèn để dằn mặt tên Lý Chiến kia mà thôi, nào ngờ Lý Chiến vì quá sốt ruột, không đủ kiên nhẫn ở yên một chỗ để chỉ huy và chờ đợi tin tức, lại thân chinh tìm kiếm rồi sa vào cái bẫy của hắn, Vô Ngân hắn mà thấy được cái cảnh lông tóc bù xù, da dẻ cháy sém của Lý Chiến chắc hẳn sẽ cười không ngậm được mồm.

Lúc này đã là quá trưa, đoàn người ngựa của Du Mục thương hội đã đi khá xa khỏi kinh thành Lai Châu. Chỉ trong hơn nửa ngày, họ đã đi qua ba Trạm Kiểm Soát nằm dọc đường, theo tuyến lộ trình thẳng về hướng đông, sau hơn nửa ngày đường nữa họ sẽ tới tỉnh vực Chi Lăng, cứ đi tiếp thêm bảy ngày nữa là sẽ tới Gia Long đế quốc. Vô Ngân chắc chắn sẽ không đi chung với đám người Du Mục thương hội đến cuối lộ trình, hắn sẽ tách đoàn khi đi tới tỉnh vực Chi Lăng.

Thực ra Vô Ngân hoàn toàn có thế tách đoàn ngay từ khi ra khỏi kinh đô Lai Châu, một người một ngựa ắt sẽ chạy nhanh hơn nhiều lắm nhưng hắn biết làm như vậy mới là ngu ngốc. Dù gì cũng là Phó đoàn chủ, lực lượng của Sát Mộc sư đoàn mạnh yếu như thế nào thì hắn hoàn toàn nắm rõ, tại kinh đô Lai Châu, ngoài Sát Mộc sư đoàn ra tuy còn ba sư đoàn nữa để bảo vệ kinh đô, nhưng quyền hành kiểm soát của Sát Mộc sư đoàn lại là lớn nhất, trong đó bao gồm quyền trấn giữ một số Trạm Kiểm Soát tại các tuyến đường ra khỏi vùng đất của kinh đô. Thử hỏi hắn cứ phơi cái mặt phúng phính mỡ của mình ra mà xông qua đó, mọi tin tức về hắn vì thế sẽ bị lộ, mà nếu hắn càng dùng quyền hành với danh nghĩa Phó đoàn chủ của mình thì hành tung của hắn sẽ bị lưu lại, bởi mỗi quan chức đi qua trạm đều sẽ bị ghi lại và báo cáo về kinh đô, đây là cách mà Mộc Long đế quốc quản lý quân đội của mình, quyền lực sẽ tập trung hết về Hoàng thất, vậy mới nói đãi ngộ trong quân đội tuy cao nhưng bù lại sự gò bó về nghĩa vụ cũng sẽ rất lớn, ngay cả đoàn chủ Lý Chiến cũng không thoát khỏi thiết luật này.

Vô Ngân đã có kế hoạch của riêng mình, cứ ẩn náu vào đoàn thương nhân, chỉ cần qua được Trạm Kiểm Soát cuối cùng của Kinh đô thì sẽ tới tỉnh lộ Chi Lăng, lúc ấy đã là khu vực nằm ngoài sự kiểm soát của Sát Mộc sư đoàn rồi, hắn không tin Lý Chiến bạo gan đến mức sử dụng hết lực lượng quân đội để truy bắt hắn qua tận tỉnh lộ khác, bởi lẽ mỗi quân đoàn đều có giới hạn phạm vi hoạt động của mình, mà tỉnh vực Chi Lăng thì trực thuộc quản lý một sư đoàn mạnh mẽ khác, nước sông không phạm nước giếng, đó là quy luật bất thành văn giữa các sư đoàn rồi, trừ khi có lệnh tập trung từ Hoàng thất, nếu không sẽ bị quy về tội rối loạn quân binh, nhẹ thì bị tước đi mọi chức vụ, nặng thì lăng trì xử tử.

Ngoài ra, việc truy giết Vô Ngân của Lý Chiến đều là xuất phát từ tư lợi cá nhân, hắn càng làm to chuyện thì cái hình tượng “Trọng tình trọng nghĩa” bao lâu nay vất vã xây dựng rất dễ bị phá vỡ, việc thiếu đi những tri kỷ đáng tin cậy xung quanh thì Mộc hồn của hắn xem như bỏ, do đó Lý Chiến cần phải thận trọng trong cuộc truy bắt này, và đây cũng là lợi thế duy nhất để Vô Ngân chạy trốn.

Theo Vô Ngân tính toán, hắn đã trót lọt qua được ba Trạm Kiểm Soát một cách thuận lợi rồi, không hổ là Du Mục thương hội, quan binh kiểm tra đều rất qua loa. Với tốc độ hiện tại, đi thêm khoảng nửa ngày đường nữa thôi sẽ tới Trạm Kiểm Soát cuối cùng nằm sát ranh giới giữa kinh đô Lai Châu và tỉnh vực Chi Lăng, lúc ấy mới chính là thời điểm hắn có thể lặng lẽ tách đoàn mà rời đi.

…………………

Mặt trời ngã dần về hướng Tây, thật kỳ lạ là hôm nay tuyết đã ngừng rơi, bầu trời kinh thành Lai Châu vốn dĩ âm u cũng bị xé mở một chút bởi vài tia nắng chiều hiếm hoi. Nắng vàng yếu ớt hắt xuống nền tuyết trắng xóa như muốn phần nào hòa tan đi cái không khí lạnh lẽo của mùa Đông.

Tiết trời tuy lạnh, nhưng lúc này vẫn còn một kẻ trong lòng nóng như lửa đốt, hắn không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng, không ai khác đó là đoàn trưởng Lý Chiến đang đợi tin tức điều tra của thuộc hạ về Vô Ngân.

Đã mấy tiếng đồng hồ rồi, mọi thông tin mà Lý Chiến nhận về toàn bộ đều là rác rưởi, thời gian càng trôi đi, sự trấn định của hắn mỗi lúc một thấp.

“Đại nhân! Đại nhân! Có manh mối của Vô Ngân”.

Một âm thanh hét lớn từ ngoài cửa vọng vào, một tên cận vệ thân tín của Lý Chiến vừa thở hồng hộc vừa la lên thất thanh.

Lý Chiến như xé bỏ được áp lực trong lòng, hắn vội nói.

“Lương Bá, nhanh, nói cho ta biết hắn đang ở đâu”.

Lương Bá dù đang rất mệt nhưng không dám chậm trễ trả lời.

“Thưa đại nhân, tổ 3 đội tình báo đưa về tin tức, sáng sớm nay có một võ sĩ trong Du Mục thương hội thấy một người đi vào Dịch Trạm của họ ở thành Đông, hắn đến để đi nhờ thương hội ra ngoại thành, theo mô tả thì tên kia rất mập, tuy mặt mũi đều bị che kín, nhưng hắn nói địa vị của tên kia rất cao, Chấp sự của hắn cũng phải cung kính mà tiếp đãi”.

Mắt Lý Chiến lóe lên, tuy chỉ là tin tức về một kẻ tình nghi, nhưng rất có thể đó là Vô Ngân. Hắn đa nghi hỏi lại.

“Các ngươi lấy tin tức từ tên võ sĩ kia như thế nào? Không chỉ có từng ấy tin tức chứ?”.

Lương Bá vội hít một hơi dài để bình ổn hơi thở có phần hỗn loạn của mình. Hắn đáp.

“Đại nhân anh minh, là tình cờ nghe được trong một tửu lâu ở thành Đông ạ, lúc đó tên võ sĩ kia đang uống rượu với bằng hữu của hắn, hắn khoe tên kia rất giàu có, đưa cho vị Chấp sự nhà hắn những hai viên Mộc Ngọc, Chấp sự của hắn còn ra lệnh rằng phải thận trọng mà tiếp đãi vị kia, vì hắn là một Mộc Luyện Sư cao quý của Du Mục thương hội”.

Nghe tới ba chữ “Luyện Mộc Sư”, khí thế trong người Lý Chiến bùng cháy. Hắn gằn lên từng chữ.

“Tám phần là hắn rồi”.

Nếu hôm nay hắn không phát hiện ra Vô Ngân là một Luyện Mộc Sư thì có thể hắn đã bỏ qua kẻ tình nghi này rồi, làm sao một chiến sĩ thiên tài suốt ngày chém giết trên sa trường còn là một Luyện Mộc Sư cơ chứ, phải biết chức nghiệp Luyện Mộc Sư ở Mộc Long đế quốc cũng như ở Mộc Châu đại lục khan hiếm vô cùng, tới đâu cũng được chào đón. Khi nhớ đến cái bí mật kia của Vô Ngân, mấy vết bỏng cháy sạm trên cái đầu trọc của hắn lại đau rát thêm một lần nữa, hắn cay nghiệt ra lệnh.

“Với tốc độ của thương hội thì giờ này chắn chắn vẫn chưa ra khỏi ranh giới kinh đô Lai Châu. Lập tức dùng Phong Ba Mật Lệnh báo cho tiểu đoàn 3,4,5,6 tức tốc rời kinh thành, phong tỏa mọi nẻo đường có thể đi ở hướng Đông, báo cho tất cả Trạm Kiểm Soát chặn các đoàn đội thương nhân lại, đặc biệt là Du Mục thương hội, kiểm tra danh tín từng người, hàng hóa cồng kềnh đều phải lục soát hết cho ta, một con muỗi cũng không được thoát. Báo cho các tiểu đoàn 1,2,3 lập tức rời doanh trại, tập kết ở ngoại vi thành Đông, theo ta truy lùng Vô Ngân”.

“Vâng đại nhân”.

Lương Bá hét lên nhận lệnh. Định xoay người chạy đi, nhưng thân hình hắn khựng lại, còn một việc nữa hắn vẫn phải báo cáo.

“Bẩm đại nhân, còn một việc nữa, tên Qua Long nhận cùng nhiệm vụ với Liễu Tam hiện tại cũng không có tin tức”.

“Kệ hắn đi, nhiệm vụ thất bại, có lẽ vì sợ truy cứu trách nhiệm mà đã đào ngũ”.

Lý Chiến biết mình cần phải ưu tiên điều gì trước, chỉ cần bắt được Vô Ngân, những kẻ nào cần diệt khẩu ắt phải diệt.

Lý Chiến quay mình vào trong nhà, năm phút sau hắn đã trở ra với chiến bào trên người, lần này tuy chỉ săn một con thỏ mập mạp đang chạy trốn mà thôi, nhưng vì mượn danh quân đội để làm việc riêng, Lý Chiến vẫn phải giữ hình tượng của một Đoàn chủ để điều binh và hợp thức hóa quân lệnh của mình.

“Vô Ngân, ta không tin ngươi thoát được cái thiên la địa võng này”.

Dứt lời, Lý Chiến rời Phủ đoàn chủ, hắn tức tốc phi ngựa đi đến điểm tập kết quân đội của Sát Mộc sư đoàn ở thành Đông. Ngoại thành, hàng ngàn tiếng vó ngựa nối đuôi nhau phi nước kiệu, trên trời là những Dị thú phi hành chiếm lĩnh cả một vùng không gian, báo hiệu một cuộc truy bắt quy mô lớn trước nay chưa từng có.

------------- HẾT CHƯƠNG 17 -------------