Chương 7: Hầm mộ dưới lòng đất

Dịch: Miso

Hắn, rốt cuộc là người hay quỷ?!

---------------

Cuối cùng, Từ Dương lật mọi ngóc ngách vẫn không tìm thấy gì.

Hắn nổi giận đùng đùng về giường, chỉ vào mặt tôi hỏi: “La Hân, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cô đã giấu hắn ở đâu?!

“Em không biết!”

“Đã đến lúc này rồi, cô còn dám bao che cho thằng đàn ông đó! La Hân, xem ra là cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”. Nói xong, hắn kéo tôi từ trên giường xuống.

Tôi muốn phản kháng, nhưng vừa làm "chuyện đó" xong nên người tôi mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả.

Từ Dương kéo mạnh tôi ra cửa, chân tôi đau nhói, vì bị cái xích trên chân kéo lại.

Từ Dương hừ một tiếng xì một tiếng khinh miệt, thả tôi ra, ngồi xổm xuống.

Lúc này, tôi thật sự sợ hắn sẽ vô tình chặt chân tôi như đã chặt tay Ôn Như Ca. May là hắn vẫn chưa nghĩ đến việc này, chỉ lấy chìa khóa ra mở khóa chân cho tôi, sau đó túm lấy tóc tôi, kéo ra ngoài.

Tôi kêu la thảm thiết, bị kéo vào từ đường.

Từ Dương nhấc một viên gạch lên, hóa ra dưới đó là một tầng ngầm.

Hắn kéo tôi xuống đó.

Tường của tầng ngầm có giá cắm nến, nhờ ánh nến, tôi có thể nhìn rõ – đây đâu phải tầng ngầm? Đây rõ ràng là một hầm mộ!

Dưới này bày ngay ngắn 12 cái quan tài, chẳng lẽ đây chính là những cô gái xấu số trên ban thờ kia?

Không có chiếc quan tài thứ 13…

Xem ra ngay từ đầuTừ Dương đã không muốn giết tôi!

Từ Dương ấn tôi lên một cái quan tài, đỏ mặt tía tai quát: “Tiện nhân! Chúng mày đều là tiện nhân! Tao đối xử với chúng mày không tốt sao? Tại sao đứa nào cũng làm chuyện có lỗi với tao? Mày thật đáng chết! Chúng mày đều đáng chết!”

Vừa hét, hắn vừa bóp cổ tôi!

Lúc bóp tôi sắp tắc thở, Từ Dương đột nhiên buông tay.

Tôi tuột người xuống, sau khi lấy lại được chút sức lực thì nghe rầm một tiếng, Từ Dương đã rời khỏi tầng ngầm, đóng cửa lại.

Tôi cố gắng hết sức nâng người lên, trèo đến bên cửa, dùng tay đẩy. Cửa đóng từ bên ngoài, không thể mở ra từ bên trong được.

Tôi sợ hãi bật khóc, không ngừng gõ cửa hét lên cầu cứu. Nghe không thấy tiếng người, tôi liền gọi Ôn Như Ca!

Nhưng hét khàn cả cổ, cũng chẳng có ai đến cứu tôi!

Dần dần, cả thể xác và tinh thần tôi mệt mỏi, không thể gượng được bao lâu liền nằm dài trên bậc thang, thiếp đi…

Cũng không biết hôn mê mất bao lâu, đột nhiên tôi bị dội nước lạnh vào mặt. Tôi tỉnh lại ngay lập tức!

Vừa mở mắt ra, trước mắt là bốn người!

Bốn người nhà Từ Dương đều đứng trước mặt tôi!

Họ đứng xung quanh tôi, người nào mặt mũi cũng hằm hằm, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy!

Rào!

Lại một gáo nước lạnh tạt lên người tôi. Ba người của Từ gia, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, chỉ có cô ngốc Ôn Như Ca lấy việc dội nước như chơi trò chơi, dội hết gáo này đến gáo khác.

“Nó tỉnh rồi, không cần dội nữa.” Mẹ Từ Dương nói.

Thế là Ôn Như Ca dừng tay, ngồi xổm xuống, tự nghịch nước.

Cả người tôi ướt nhẹp, vừa lạnh vừa sợ, tôi ôm chặt lấy cơ thể… Quần áo??

Sao trên người tôi lại có quần áo?

Khi động phòng, quần áo tôi đã bị cởi một nửa, lúc bị Từ Dương lôi đi, cũng chỉ còn cái áo và chiếc chăn quấn.

Nhưng bây giờ, tôi lại mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh!

Không chỉ mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh, nơi tôi nằm còn không phải cầu thang, mà là dưới đất.

Chiếc chăn chia thành hai phần, một phần lót dưới, một phần đắp phía trên. Tôi cũng đã ngủ thiếp đi, đương nhiên không thể tự mặc quần áo, chỉ có thể là người khác làm việc này.

Tôi cũng không tin là người nhà họ Từ lại tốt bụng mặc quần áo cho tôi, còn giúp tôi quấn chăn.

Chẳng lẽ là Ôn Như Ca?

Ngoài cô ta ra, tôi chẳng nghĩ ra ai cả.

Mẹ Từ Dương mặt mũi đen sì hỏi: “Cái thằng tằng tịu với mày là ai?”

Tôi run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết!”

“Mày giấu nó ở đâu?”

“Tôi không biết!”

“Mày không giấu nó đi, thì chẳng lẽ một người sống sờ sờ như thế lại đột biến mất được?”

“Hắn đúng là đột nhiên biến mất! Cho dù các người có tin hay không, nhưng hắn đột nhiên biến mất thật!”. Tôi không nhịn được bật khóc, một giây trước người đó còn quấn lấy tôi, một giây sau lại đột nhiên bốc hơi mất. Giờ toi nghĩ lại còn sợ ấy chứ, bà hỏi tôi, thì tôi biết hỏi ai?

“Vậy là quỷ? Thường thì quỷ sẽ không bước được vào nhà tao, mày làm gì mà kéo con quỷ đó vào đây?

Giọng điệu của mẹ Từ Dương rất bình tĩnh, đột nhiên nói ra chữ "quỷ", hơn nữa bà ta còn không hề sợ hãi!

“Tôi không biết!” Tôi sợ hãi lắc đầu, 20 năm qua, tôi hoàn toàn không tin trên đời có ma quỷ!

Nhưng người đó lại đột ngột bốc hơi trước mặt tôi!

Mẹ Từ Dương hỏi: “Đêm qua có phải hắn chính là người phá thân mày không?”

“Tôi không biết”. Tôi dùng một giây thời gian để mau chóng đưa ra phán đoán, bây giờ tình hình chưa rõ, là địch hay là bạn cũng chưa rõ. Tôi không thể ngu ngốc để lộ thân phận 'người' có thể sẽ cứu tôi được, cho nên, tôi giấu đươc phần nào… Thì sẽ cố giấu cho kĩ!

Tôi nói: “Đêm qua có người từ đằng sau vồ lấy tôi. Tôi không thể quay đầu lại xem đó là ai, lúc đó tôi còn tưởng là Từ Dương, dù gì ở đây, ngoài Từ Dương, còn ai có thể làm chuyện đó với tôi được?”

Từ Dương lạnh giọng: “Sao khi ban ngày, cô dám nói là do chị tôi làm?”

“Tại em, em sợ quá, mới nói linh tinh.”

“Nói linh tinh…” Mẹ Từ Dương tức đến bật cười, “Chỉ vì mày nói linh tinh, nên hại Như Ca đáng thương của tao phải nhận tội danh đó! Hại nó mất tay phải! Từ trước đến nay tao ân oán rất rõ ràng, mày hại nó mất tay phải, thì giờ cũng nên đền nó một cái tay đi?”

Lão yêu bà này!

Mụ ta nói chặt tay nhất định sẽ chặt tay!

Tôi hoảng sợ ôm chặt tay phải của mình!

Bố của Từ Dương nhảy vài bước, nhảy đến trước mặt, tóm lấy tay tôi.

Thật khó để tưởng tượng, một ông lão bảy tám mươi tuổi, gầy như khúc củi lại có sức mạnh lớn như vậy! Tôi thậm chí còn cảm thấy ông ta hoàn toàn không cần dùng dao cũng có thể chặt đứt tay tôi!

Rầm!

Đột nhiên, một tiếng động cực lớn phát ra!

Đừng nói là tôi, ngay lão yêu bà và Từ Dương đều giật mình!

Sau việc “người sống” bốc hơi, tôi lại nhìn thấy một việc lạ lùng không tưởng – sau lưng người nhà Từ gia, một cỗ quan tài dựng thẳng lên!

Là nó tự dựng thẳng lên!!

Tiếng “Rầm” kia, chính là do cỗ quan tài chạm đất mà thành!

“Là quan tài của Tình Nhi!” Mặt Từ Dương trắng bệch, lại như nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn tôi một cái, nói, “La Hân đang mặc quần áo của Tình Nhi.”

What!!!

Tôi đang mặc quần áo của người chết??

Cái tên “Tình Nhi” nghe rất quen, hình như Từ Dương có gọi cái tên đó trước mặt tôi. Tôi lúc đó cũng đã thấy, tên trên cái bài vị thứ 7 là “Phương Tình Nhi”! Mà cỗ quan tài kia với chiếc bài vị đều ở hàng thứ bảy!

Trên đời, chẳng lẽ thật sự có quỷ…?