Dịch: Miso
Mẹ của Từ Dương nghĩ ngợi gì đó rồi nhìn qua tôi: “Nó chỉ là một con nhóc bình thường, dọa cái đã sợ vậy rồi, không có dũng khí tự cởi quần áo người chết ra mặc đâu.”
Từ Dương hỏi: “Chẳng lẽ là Tình Nhi thay cho cô ta?”
“Đương nhiên cũng không phải vậy!” Mẹ Từ Dương lấy từ trong người ra một lá bùa, đưa cho Từ Dương: “Mang đi dán trước cửa! Mẹ muốn xem rốt cuộc là loại quỷ gì mà dám lượn lờ trong nhà chúng ta, lại còn dám cướp dâu nhà ta!”
“Vâng.” Từ Dương cầm lá bùa, đi nhanh lên trên, sau khi đóng cửa tầng ngầm, liền dán tấm bùa lên.
Trong lòng tôi vô cùng lo sợ, nhìn Ôn Như Ca đang nghịch nước. Trông cô ta ngu ngơ thế này, chắc chắn không phải là người thay quần áo cho tôi rồi, chẳng lẽ là “người” đó đã đưa tôi từ bậc cầu thang xuống, sau đó thay quần áo cho tôi?
Ôi… Là quần áo của người chết!
Nhưng trước mắt, đó không phải là việc quan trọng!
Là “hắn”, đang dựng quan tài lên!
Nhưng tại sao lại cứ phải là chiếc quan tài thứ bảy?
Chẳng lẽ, hắn trốn bên trong?
“Minh hỏa dẫn đường, thất tinh tỏa hồn, đoạn hoàng tuyền, đóng cửa lại!” Mẹ Từ Dương xếp tay thành một hình thù kì quái, miệng lẩm bẩm, vừa dứt lời, ánh nến trên vách tường đều biến thành màu xanh lục, ánh sáng trong tầng ngầm bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Giờ thì tôi cũng hiểu ra, mẹ Từ Dương chính là một lão yêu bà biết yêu thuật.
Lão yêu bà thản nhiên nói: “Đừng có trốn chui trốn lủi nữa, ra đây! Đừng để ta làm phép đánh ngươi ra!"
Yên lặng.
Chẳng có chút động tĩnh nào.
Nhưng ai cũng hiểu, “hắn”, đang ở trong tầng ngầm này!
“Rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Đợi mãi không thấy gì, lão yêu bà liền hừ lạnh, đánh mắt ra hiệu với chồng mình. Ông già bỏ tay tôi ra, nhảy về phía quan tài.
Nhảy?
Người thường phải đi chứ sao lại nhảy?
Chẳng lẽ…?
Tôi nhớ lại sắc mặt vàng vọt cứng đờ của bố Từ Dương, ánh mắt luôn nhìn thẳng, các ngón tay lạnh như băng… Chẳng lẽ ông ta không phải người??
Nhưng ông ta vẫn luôn đi theo vợ, xuất hiện trước mặt người khác!!
Nghĩ đến lúc bái đường, khách khứa đông như vậy mà người bố đã chết của Từ Dương vẫn ngồi đó nhận lễ của tôi với anh ta, hơn nữa người xung quanh vẫn nói chuyện thầm thì to nhỏ với nhau mà không một ai phát hiện ra sự bất thường từ bố Từ Dương, da gà da vịt của tôi lai nổi hết cả lên!
Bố Từ Dương nhảy đến trước quan tài, hai bàn tay giơ thẳng về phía trước, đang định mở nắp quan tài ra thì nắp quan tài bật mạnh ra phía trước, đè lên người ông ta!
Một cái xác đẹp đẽ xuất hiện trước mắt.
Cô ta khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt hài hòa đáng yêu, nếu sống thêm mấy năm thì nhất định sẽ trở thành một nữ sinh xinh đẹp người gặp người thích, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, Từ Dương tìm vợ, đến đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi cũng không tha! Đáng khinh!
Mà điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là…
Cô ta lại đang mặc áo tân nương của tôi.
Đúng là đã đổi quần áo cho nhau!
Lão yêu bà giật mình lùi một bước, nhanh chóng trấn tĩnh lại, bà ta làm một động tác kì lạ khác, chỉ vào nắp quan tài. Ông già đẩy nắp quan tài ra, đứng thẳng dậy.
Sau khi đứng dậy, lão yêu bà kia lệnh cho lão tấn công Phương Tình Nhi.
Lúc này, Phương Tình Nhi đột nhiên mở to mắt, hét lên một tiếng, đánh vào đầu lão già!
Lão ta bay ra.
Cảnh tượng đó khiến hai mẹ con Từ Dương đều giật mình, tôi cũng không biết họ đang giật mình vì cái gì, tóm lại là đang sợ hãi.
Lão yêu bà lấy ra một cái chuông, dùng hết sức lắc qua qua lại. Các nắp quan tài khác đồng loạt mở ra, mấy nữ thi đều nhảy ra, tấn công Phương Tình Nhi. Tổng cộng có mười nữ thi, trên đầu dán một tờ bùa vàng, nhìn tuổi tác, nhỏ nhất là 10 tuổi, lớn nhất thì khoảng 20!
Từ Dương đúng là vô liêm sỉ, đến cả đứa trẻ mười tuổi cũng không tha!
Mấy nữ thi và ông già cùng vây lấy Phương Tình Nhi, xem ra là muốn ỷ đông hiếp yếu.
Tôi lo lắng cho Phương Tình Nhi nhỏ tuổi, sẽ không đấu lại được, nhưng thực tế lại khiến tôi bớt lo lắng. Cô bé đó rất mạnh, cứ một nữ thi xông lên là cô ta tóm lấy vứt ra xa, trông như một lực sĩ, chẳng có chút nào lép vế, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Lúc tôi nghĩ rằng Phương Tình Nhi sắp thắng thì lão yêu bà đột nhiên cắn rách đầu ngón tay, vẽ bùa lên cái chuông, tiếp tục lắc. Đám cương thi càng thêm dũng mãnh, vừa nãy Phương Tình Nhi có thể ném chúng đi, nhưng giờ thì không thể ném được nữa!
Bọn nữ thi tóm chặt lấy Phương Tình Nhi!
Lão già hét lên một tiếng, xông lên, tóm lấy đầu Phương Tình Nhi, dùng sức vặn một cái, khiến đầu Phương Tình Nhi đứt lìa!
Các nữ thi khác cũng hiệp lực, xé nát cơ thể của Phương Tình Nhi!
“Ọe…” Nhìn thấy một người bị xé nát thành nhiều phần trước mặt, tôi không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Lão yêu bà ngã phịch xuống đất, hóa ra là đã dùng hết sức lực rồi.
“Mau, mau rời khỏi đây!” Lão yêu bà nói.
Từ Dương đáp một tiếng, mau chóng đỡ bà ta dậy, chạy ra cửa thoát thân.
Họ chạy ra đến cửa, lại không mở được cửa!
Đây là nhà họ, cả nhà họ đều ở bên trong thì làm gì có ai khóa ngoài được? Vậy nên ai đã chốt cửa lại, không cho họ chạy ra ngoài, chắc không cần tôi nói nữa đúng không?
Nhìn thấy họ lo sợ bất lực, cuối cùng tôi cũng có chút hả dạ!
Nhưng chẳng hả hê được bao lâu, Từ Dương lo lắng hỏi: “Mẹ, giờ phải làm sao?”
Ánh mắt của lão yêu bà lướt lên người tôi, gằn giọng nói: “Kéo con nhóc kia lên đây!”
Mặt tôi biến sắc, biết là lần này mình xong đời rồi!
Đúng lúc Từ Dương xoay người bước xuống, thì “cạch” một tiếng, cửa tự mở ra.
Tôi cũng không biết nói gì.
Con quỷ đó trông rất trâu bò mà, tôi cứ tưởng "hắn" sẽ dọa đến cùng cơ, không ngờ chưa kiên trì được bao lâu đã mở cửa cho người của Từ gia ra ngoài rồi.
Mẹ con Từ Dương lập tức chạy ra ngoài.
Tôi nghĩ việc này tạm thời cứ thế mà kết thúc, nhưng một giây sau đã bị bố của Từ Dương tóm lấy.
Tôi cố gắng phản kháng, nhưng cũng phát hiện ra toàn thân ông ta cứng nhắc vô cùng, lực mạnh vô biên, tóm lấy tôi như tóm lấy một con gà con! Không ngờ lão già chết tiệt này lại vừa bị Phương Tình Nhi đánh cho lên bờ xuống ruộng như thế!
Lão già chết tiệt tóm lấy tôi lôi lên, mấy con nữ thi cũng đi theo, giống như cả nhà cùng chạy nạn, trốn ra khỏi tầng ngầm.
Khi lên đến trên, tôi nhìn thấy hai mẹ con Từ Dương, bộ dạng có chút tức cười.
Họ trang bị từ đầu đến chân, trên mình đeo đầy những vật kì quái, hình như là mấy thứ hộ thân trừ tà. Lão yêu bà cầm một xâu tiền đồng dài như thanh kiếm nhỏ, còn Từ Dương thì cầm một cây kiếm bằng gỗ đào.
Tất cả, đều chỉ vào tôi.
Nhưng tôi không phải quỷ, chỉ mấy cái đó vào tôi thì có ích gì.
Họ đang phòng thủ trước "hắn".
“Gọi hắn ra đây! Không thì tao sẽ giết mày!” Lão yêu bà căng thẳng nói.
Tôi chớp chớp mắt, khi biết mình có núi dựa cực to thì bình tĩnh hơn rất nhiều: “Tôi không biết các người đang nói gì, bà muốn tôi gọi ai ra?”