Chương 6: Đêm động phòng hoa chúc, tân lang không phải người

Dịch: Miso

Mấy người này đến để giúp tôi trang điểm làm tân nương, vậy nên cởi trói cho tôi.

Sau khi được tự do, tôi định đẩy họ xông ra ngoài, nhưng vì bị trói quá lâu, khí huyết trong người không thông nên cả người mềm nhũn.

Vậy nên tôi đành phải bỏ ý định chạy trốn. Vì kế hoạch đêm nay, tôi cố giấu kĩ thanh gỗ nhỏ mà Ôn Như Ca đưa cho, đợi người đó đến, tôi sẽ cầu cứu hắn.

Họ chuẩn bị cho tôi tới trưa mới xong, là kiểu trang điểm cổ đại, cuối cùng còn trùm khăn lên đầu tôi rồi mới đi.

Đợi “giờ lành” đến, Từ Dương tới.

Anh ta dắt tôi ra ngoài bái đường, đầu tôi trùm khăn nên không thấy gì cả, chỉ có thể làm theo anh ta. Khi bái đường, tôi nghe thấy khách khứa xung quanh nói nhỏ với nhau: “Đây đã là người thứ mười ba rồi, con dâu Từ gia đều không sống được quá ba tháng, không biết lần này có sống được không?”

Tôi nghe xong liền nghĩ đến mấy bài vị trên ban thờ, tự dưng cảm thấy sợ hãi.

Bái đường xong, Từ Dương dắt tôi vào một căn phòng – không phải là căn phòng bày đầy bài vị kia nữa, mà là một căn phòng khác, bởi vì căn phòng này có giường!

Từ Dương đưa tôi vào giường, sau khi xích chân tôi lại bằng xích sắt liền ra ngoài, chắc là đi tiếp khách khứa ngoài kia.

Tôi giống như tân nương thời xưa, ngoan ngoãn ngồi đó, không biết vì sao cứ cảm thấy người đó sắp đến, bởi vì trời cũng đã tối rồi.

Không biết đợi bao lâu.

Một bàn tay lạnh lẽo sờ vào lưng tôi, luồn qua eo, chậm rãi lần đến rốn.

Cảm giác này… Là hắn!

Người tối qua, lại tới!

Tôi lập tức đưa thanh gỗ đang giấu trong tay cho hắn, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm mà đẩy tôi lên giường, cởi đồ của tôi, nhanh chóng đi vào.

Khác với đêm qua, hôm nay hắn sờ vào người tôi, sức nặng cơ thể đè cả lên người tôi, bàn tay lạnh lẽo lướt trên da thịt.

Tôi cố gắng phản kháng, nhưng được một lúc lại theo nhịp của hắn, không tự chủ được đưa eo nhịp nhàng.

Đợi lúc hắn thỏa mãn, tôi cũng miễn cưỡng tìm lại chút lý trí, cố gắng tìm bàn tay hắn, đưa cho hắn thanh gỗ nhỏ. Lúc đầu hắn không muốn nhận lấy, nhưng tôi cố gắng nắm chặt nắm tay hắn, kêu: “Cứu, cứu tôi!”

Lúc này hắn mới chịu nhận.

Tôi lập tức nằm bẹp trên giường như con cá khô, thở dốc.

Một lúc sau, tôi mới nghe thấy giọng trầm trầm: “Đây là lời cầu xin của cô?”

Tôi nói lớn: “Đúng vậy! Cứu tôi!”

Cho dù là ai, cho dù có phải bán cả thể xác, chỉ cần có thể cứu tôi ra khỏi cái nơi quỷ quái này là được!

Từ gia coi mạng người như cỏ rác, lão yêu bà kia chỉ vì chút việc nhỏ liền chặt tay người ta, còn bắt người ta ăn!

Thật đáng sợ!

Tôi phải rời khỏi đây, cho dù phải trả bất kì giá nào!

Tôi coi người đàn ông đang ngồi trên người mình như cọng cỏ cứu mạng duy nhất, thứ hắn muốn là phụ nữ? Tôi cho hắn! Mong ước sinh tồn trong tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tôi nâng người dậy, đẩy người đó ngã ra, nhân lúc hắn chưa phản ứng kịp liền cưỡi lên người hắn!

Tấm khăn trên đầu tôi rơi xuống.

Lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt hắn.

Thật không ngờ lại là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, trông có vẻ lạnh lùng nhưng toát lên vẻ nghiêm nghị, xem ra là người chính trực.

Nhưng cái người mà tôi cứ tưởng là chính trực lương thiện kia lại hơi nhíu mày lại: “Ngồi dậy, muốn tự làm sao?”

Tôi đỏ mặt, nhưng đúng là ý đó.

“Được!” Tôi vừa căng thẳng động đậy, vừa run run cầu xin hắn: “Cứu tôi ra khỏi đây!”

Hắn nhếch mép, cười như không cười, cũng không biết là có đồng ý lời cầu xin của tôi không.

Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi chỉ còn có thể lấy lòng người đàn ông này, mới có cơ hội thoát khỏi đây!

Cho nên tôi dùng hết tất cả kĩ xảo mà mình biết.

Tôi không biết hắn có hài lòng hay không, bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi!

Chẳng được bao lâu, tôi mệt lử ngồi phịch trên người hắn. Hắn đỡ lấy eo tôi, nói khẽ: “Đần độn, kém cỏi!”

Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên vùng lên như chạy nước rút. Tôi kêu to, nhanh chóng chìm đắm trong sự sung sướng.

Cũng không biết hắn đã muốn tôi bao nhiêu lần, trải nghiệm lần này với đêm qua hoàn toàn khác nhau. Đêm qua hắn chẳng màng đến sự sống chết của tôi, hôm nay lại khác hoàn toàn, Mỗi lần tôi không chịu đựng nổi muốn ngất đi, hắn lại dừng lại, hôn vào má tôi, cắn nhẹ vào tai tôi, đợi tôi trở lại trạng thái bình thường, hắn mới bắt đầu tiếp tục.

Cho nên, đến khi Từ Dương tiếp khách xong trở về phòng, tôi đã tỉnh lại.

Thật sự… Tỉnh táo hẳn!

Cửa phòng mở ra, Từ Dương lảo đảo bước vào khiến tôi giật mình, nhưng người kia vẫn cứ ôm lấy eo tôi, không hề buông ra.

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, chuyện này là sao?

Bái đường thành thân với một người, sau đó lại nằm giường cưới của người đó lăn lộn với người đàn ông khác?

Tuy tôi không thể tiếp tục có tình cảm gì với Từ Dương nữa, nhưng đây cũng là “bắt gian tại trận”!

Người kia vẫn không chịu dừng, chẳng lẽ muốn mời Từ Dương "chơi" cùng?

Tôi dãy dụa muốn rời khỏi, tiếng động lớn hơn, bởi vì tôi cảm giác được bước chân của con ma men Từ Dương thay đổi, chắc chắn anh ta đã nhận ra động tĩnh trên giường.

Nếu như bây giờ để anh ta phát hiện, chắc chắn anh ta sẽ giết tôi mất!

Từ Dương kéo tấm rèm lên.

Người kia đột nhiên biến mất

Đúng, biến mất vào không khí.

Chỉ trong nháy mắt!

Đầu óc tôi trống rỗng.

Từ Dương cũng không còn quan trọng nữa.

Trong đầu tôi chỉ còn một chuyện, đó là người vừa ở trong cơ thể đôi, đột nhiên biến mất không còn vết tích!

Tại sao một người sống sờ sờ lại có thể biến mất?

Lúc này, tôi mới nhớ ra cơ thể hắn vô cùng lạnh lẽo, mỗi lần xuất hiện đều lặng yên không một tiếng động, luôn tới từ đằng sau... Chẳng lẽ, hắn không phải là người??

Trong lúc nhân sinh quan, thế giới quan của tôi bị đả kích nghiêm trọng, Từ Dương xông tới túm lấy tôi, hai má say rượu đỏ hồng, rượu cồn khiến anh ta càng thêm giận dữ, ngón tay như muốn cấu thủng da thịt tôi!

“Là ai? Ai làm? Thằng đó đâu?!” Từ Dương giận dữ hét lên!

“Em, em không biết!” Tôi sợ hãi khóc to!

Tôi cũng muốn biết người đàn ông vừa làm việc đó với tôi rốt cuộc là cái gì!

Từ Dương thấy không hỏi được tôi liền dùng hết sức đẩy tôi ngã ra, sau đó tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Mỗi tiếng động phát ra, đều giống như tiếng sấm sét dội vào lòng tôi. Tôi biết, nếu anh ta không tìm thấy tung tích của người thứ ba trong phòng này, người chịu trận sẽ chính là tôi!

Ôn Như Ca, người mà cô tìm đến có cứu tôi thật không?

Người sẽ cứu tôi, tại sao lại bỏ mặc tôi trong lúc này?

Hắn, rốt cuộc là người hay quỷ?!