Chương 11: Quỷ môn quan

Dịch: Miso

Bà Từ cười khổ, hiền lành sờ lên mặt tôi: “Nha đầu ngốc, không phải cô cho rằng 'hắn' là thần hộ mệnh của mình chứ?”

Bà Từ nói, nếu chọc vào thì là nghiệt duyên, nếu không xử lý cho thích đáng thì chỉ có con đường chết; còn nếu dùng pháp thuật dẫn đến, thì tôi chính là “vật tế”, với tu vi của con lệ quỷ đó, thì tuyệt đối sẽ không kết âm hôn với một nữ tử bình thường, vậy để kết thúc đoạn "nhân duyên" này, hắn sẽ giết tôi.

Tôi giật mình hỏi: “Không phải bà bảo hắn là âm sai, không giết người ư? Sao giờ lại nói hắn là lệ quỷ?”

“Nhưng hắn đã làm con trai tôi bị thương!” Bà Từ sợ hãi nói: “Hắn còn giết Nhị Cẩu Tử! Âm sai sẽ không làm vậy, hắn cùng lắm chỉ là một con lệ quỷ hung ác thôi!!!”

Tôi nghe xong thì có chút sợ hãi, bởi nếu theo lời của bà Từ nói... Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Tôi và con quỷ đó quen biết không phải do tôi chủ động, mà là do Ôn Như Ca thao túng phía sau, từ chuyện nhận tiền âm phủ, ăn thịt người chết, đến chuyện con quỷ đó có thể vào nhà, tất cả đều do Ôn Như Ca dẫn lối!

Nói cách khác: Trong màn hiến tế này, "tôi" chỉ là vật tế.

Vật tế thì làm gì có tư cách đưa ra lời thỉnh cầu?

Chỉ có kẻ đã đứng ra làm “nghi thức hiến tế” mới có tư cách thỉnh cầu!

Sợ rằng “thanh gỗ nhỏ” mà Ôn Như Ca đã nhét vào tay tôi mới chính là mục đích thật sự của lần hiến tế này!

Nhưng cô ta cũng nói, chỉ cần đưa thanh gỗ nhỏ đó cho con quỷ kia, tôi sẽ được cứu.

Chẳng phải bây giờ tôi đã được cứu hay sao?

Ít ra thì người của Từ gia cũng không dám động đến tôi nữa?

Rốt cuộc thanh gỗ nhỏ của Ôn Như Ca đưa ra lời thỉnh cầu gì?

Tôi đột nhiên muốn làm rõ tất cả, nhưng nhìn sang Ôn Như Ca đang ngây ngốc bên cạnh, tôi biết tạm thời mình không thể biết được đáp án.

Bà Từ đang đợi tôi trả lời, tôi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, lúc tình hình còn chưa rõ, tôi không thể làm chuyện ngốc nghếch, khai ra người đã giúp tôi được. Thế là tôi nói với bà ta là "chọc giận quỷ", dù sao trông tôi cũng ngu ngơ, sao có thể biết pháp thuật gọi quỷ được?

Bà ta cố gắng ép tôi nói ra tại sao lại chọc vào hắn.

Dù sao tôi cũng thuận miệng nói bậy, nên không biết nói tiếp thế nào, ấp úng cả buổi mới nói là có thể do trước hôm đến Từ gia, tôi đã đến nhà tắm công cộng, không cẩn thận ném nội y lên bài vị nào đó của nhà ông chủ phòng tắm.

Tôi không ngờ bà Từ lại tin lời nói dối tôi tự biên ra, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta nói với tôi, đây là phiền phức mà tôi tự mang đến, nói tôi về rồi thì đến nhà tắm tìm ông chủ kia, dập đầu xin lỗi trước ban thờ thì chuyện đó sẽ xong xuôi.

Hơn nữa còn nói, đáng ra người Từ gia không phải chịu tội như vậy, bảo tôi về tự xử lý.

Nói xong, bà ta kéo tay tôi, nói rằng tài xế chết rồi, không có xe đưa tôi về nữa, nhưng bà ta có thể mang tôi xuống núi, cho tôi ít tiền, để tôi tự bắt xe về nhà.

Tôi gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, tôi nhìn Ôn Như Ca một cái.

Cô ta vẫn cứ ngây ngốc, thấy chúng tôi sắp đi còn muốn theo cùng.

Nhưng bà Từ lớn tiếng mắng cô ta, dặn dò cô ta ở nhà nấu nước, trông coi bồn thuốc của Từ Dương không được tắt lửa, hơn nữa cách hai tiếng phải thay nước một lần.

Bà ta vội vàng dặn dò xong liền kéo tôi xuống núi.

Bà ta đi rất gấp gáp, nói với tôi, đi đường núi ít nhất phải mất hai giờ, bà ta lo lắng nha đầu Ôn Như Ca ngốc nghếch sẽ quên đổi thuốc mới cho con trai mình, cho nên muốn về trước giờ đổi thuốc, tự thay nước cho Từ Dương.

Lúc đó tôi mới hiểu.

Đường núi đúng là rất khó đi, nhưng đi được một lúc tôi lại thấy có chút không đúng: “Hình như đây là đường lên núi mà?”

Bà Từ nói: “Trên đỉnh núi có cáp treo, cô lên đến đỉnh thì ngồi cáp treo đi xuống, nhanh hơn đi bộ xuống núi nhiều.”

Thế là tôi không hỏi nữa.

Đợi đến đỉnh núi, tôi nhìn thấy cáp treo, nhưng, nó ở trên một đỉnh núi khác!

Tôi lập tức cảm thấy mình bị lừa, nhưng không còn kịp nữa rôi, bà già ghê tởm đó đã đẩy tôi xuống dưới!

Lúc này tôi đã hiểu rõ!

-- Đưa tôi xuống núi phải mất 2 giờ, bà Từ sẽ không kịp về nhà thay thuốc cho con trai, vậy nên bà ta chọn cách nhanh hơn để giải quyết tôi!

Đó chính là,

Đưa tôi lên núi, rồi đẩy xuống!

Bà già này thật độc ác!

Trước khi rơi xuống đất, tôi đã hôn mê bất tỉnh…

Cũng không biết hôn mê được bao lâu, đến khi tôi tỉnh lại, trời đã đầy sao.

Trời tối.

Hắn tới.

Bà Từ đã nói, con quỷ đó ám lên người tôi, hắn nhất định sẽ đến tìm tôi…

Tôi nhất định phải trốn…

Tôi cố gắng chống đỡ cơ thể của mình lên, lảo đảo đi về phía trước.

Đi được một đoạn, khi ý thức của tôi dần hồi phục, tôi phát hiện mình đang đi trên một con đường nhỏ âm u, hai bên đường lập lòe lửa ma trơi xanh lè, gió lạnh không ngừng xuyên qua cơ thể.

Tôi cảm thấy rất lạnh.

Co người lại rồi vẫn thấy rất lạnh.

Cũng không biết đi được bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái cổng – đến rồi!

Trong tôi có một tiếng nói nhắc nhở, tôi đến rồi!

Tôi đi đến, tiếng gió trên cánh cổng càng lớn, trong tiếng gió còn nghe thấy cả tiếng leng keng của xích sắt.

Xích sắt ở đâu vậy?

Tôi ngẩng đầu, nhìn xung quanh, không thấy trên cổng có xích sắt hay gì đó liên quan đến "sắt" cả.

Một lát sau, đột nhiên có một hàng người mặc áo trắng xuất hiện trước mắt tôi.

Đúng.

Là đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ ở ngay trước mặt tôi, chỉ cách tôi không quá một cánh tay, nhưng trước đó tôi không hề nhìn thấy họ. Đợi đến khi nhìn thấy thì họ đã đi qua tôi được một lúc rồi.

Tiếng leng keng vang dội, là một dây xích sắt dài dài, xích tất cả cổ mọi người lại với nhau.

Còi báo động trong đầu tôi vang lên, sao người bình thường lại bị xích cổ?

Lúc này hai bóng người một đen, một trắng bay đến trước mặt tôi, đeo mặt nạ chỉ có một màu không hoa văn, nhưng không hiểu sao trong hoàn cảnh kì lạ này, lại có vẻ âm u vô cùng.

Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không nhịn được lùi về sau một bước.

Nhưng vừa lùi một bước, người đeo mặt nạ đen phất nhẹ tay, tôi cảm thấy cổ mát lạnh, cũng bị người đó xích cổ lại!

Lúc này tôi cũng đã đoán được thân phận của mấy người này rồi.

Chẳng nhẽ đây là quỷ môn quan, một đen một trắng này là hắc bạch vô thường, hàng người kia là những linh hồn mà họ bắt được?

Bây giờ tôi cũng đang bị xích cổ, chẳng lẽ… Tôi đã chết?!