Chương 12: Nghi ngờ chồng chất

Dịch: Miso

Bây giờ tôi cũng đang bị xích cổ, chẳng lẽ... Tôi đã chết?!

------------------------------

Bạch Vô Thường lấy ra một quyển sách, sau khi lật qua lật lại thì ngẩng đầu nhìn tôi: "La Hân, người thành Đan Quảng, không nằm trong khu vực chúng ta phụ trách, cũng không có trong sổ sinh tử, chẳng lẽ cô chết oan?”

Tôi nhanh chóng nói không phải.

Hắc Vô Thường đã xích tôi lại nói: "Người chết oan chỉ có thể đưa đến thành oan khuất, nếu lưu lạc bên ngoài sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."

Sau đó thở dài một hơi, nói: "Về hàng đi”

Nói xong, hắn ném sợi xích sắt vào nhóm ma quỷ kia, cổ tôi bị kéo mạnh vào đám ma quỷ đó.

Nhưng khi tôi sắp ngã vào hàng, một cánh tay bất ngờ nắm lấy đầu xích kéo giật tôi lại.

Là hắn?!

Hắn nhìn thấy tôi, vừa bực vừa buồn cười hỏi: "Tại sao cô lại chết? Chẳng phải tôi đã đe dọa Từ gia, bắt họ tha cho cô à? Tại sao cô vẫn chết? Người Từ gia không có mắt à?"

Tôi tức run người: "Anh giết Nhị Cẩu Tử khiến tôi không thể rời đi, bà Từ bị bức điên, chó cùng rứt giậu, liền đẩy tôi từ đỉnh núi xuống!"

Hắn cau mày: "Tôi không giết người."

"Vậy sao tên đó lại chết?”

Hắn quay đầu lại, liếc nhìn nhóm ma quỷ: "Đây là những người mới chết ở Đông Thành Từ gia trại sao?"

Tôi tưởng hắn hỏi tôi, không ngờ Hắc Bạch Vô Thường lại đi lên trả lời: "Vâng!"

Hắn nói với tôi: "Cô xem thử xem có tên Nhị Cẩu Tử mà cô nói không?"

Tôi bước tới, nhìn từ đầu tới cuối không thấy gương mặt quen thuộc nào, liền quay lại, lắc đầu nói không có.

Hắn lại hỏi: "Cô chắc chắn là “Nhị Cẩu Tử” mà cô nói đã chết rồi sao?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, người đó tắt thở ngay trước mặt tôi. Mặc dù tôi không chạm vào thi thể, nhưng mẹ Từ Dương đã tự tay kiểm tra, bà ta cần gì phải nói láo? Bà ta muốn tiễn tôi đi hơn người khác nhiều, tránh việc anh lại làm hại gia đình họ.”

Lúc này tôi mới nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, rốt cuộc thanh gỗ nhỏ mà tôi đưa cho anh ngày hôm đó là gì?"

Hắn hỏi: "Cô chưa xem?"

Tôi lắc đầu.

Hắn vẫy tay một cái, trong tay lập tức có thêm một thanh gỗ nhỏ, đưa cho tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng của thanh gỗ nhỏ đó, thì ra là một ống trúc, bên trong có một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy có một hàng chữ nhỏ như học sinh tiểu học viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng khá rõ ràng.

"Giúp tôi giết hết cả nhà Từ gia!"

Quả nhiên!

Nói cái gì mà chỉ cần giao thanh gỗ nhỏ đó cho hắn, hắn sẽ bảo vệ tôi rời khỏi Từ gia một cách an toàn?

Tám chữ này, làm gì có chữ nào nhắc đến tôi?

Chỉ có tôi ngu ngốc cho rằng tất cả những gì Ôn Như Ca làm là để giúp tôi thôi. Thật ra ngay từ khi bắt đầu, cô ta đã muốn bắt tôi làm vật hiến tế rồi.

Tôi hỏi: "Nếu đây là hiến tế, thì có phải anh sẽ giết cả nhà Từ gia, sau đó giết chết tôi không?"

Hắn nói: “Nếu làm theo hiến tế thì phải ăn tươi nuốt sống vật hiến tế thì mới hoàn thành giao ước. Nhưng cô không cần lo lắng đâu, tôi không phải là loại táng tận lương tâm như thế.”

“Hiến tế?” Hắc Vô Thường đứng cạnh hắn ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân, rốt cuộc là ai mà có thể gọi được ngài đến nhân gian?”

"Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, không có gì đáng nhắc đến!" Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cầm xích sắt trên cổ tôi, nói với Hắc Bạch Vô Thường: "‘Hồn sống’ này, ta mang đi."

Hắc Vô Thường giật mình nói: "Đại nhân nói gì vậy? Đây rõ ràng là hồn chết!"

Hắn hỏi: "Sổ sinh tử có tên cô ấy không?"

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau: "Không có."

"Không có, thì chính là hồn sống!" Nói xong, hắn phất tay áo, mắt tôi tối sầm lại, bị hắn cho vào tay áo. Sau đó, không biết là bao lâu, đến khi hắn đưa tôi ra khỏi tay áo thì tôi đã nằm trong sơn cốc rồi.

"Đau!" Tôi khẽ động đậy, liền cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.

Hắn nhét một viên thuốc vào miệng tôi, thấp giọng nói: "Tan xương nát thịt, đương nhiên phải vậy rồi.”

Tôi hỏi hắn cho tôi uống gì, hắn nói là thuốc giảm đau, tôi uống rồi sẽ không cảm thấy bất kì đau đớn nào trong bảy ngày. Sau đó, hắn nối lại những phần xương bị gãy cho tôi, đút thêm cho tôi một viên thuốc nữa, nói chờ đến khi thuốc giảm đau hết tác dụng, xương cốt của tôi cũng lành lại.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tôi mới hỏi hắn có phải 'âm sai' không?

Hắn nói không phải.

Tôi nói: "Nhưng tôi thấy Hắc Bạch Vô Thường đều rất cung kính với anh, lại còn gọi anh là đại nhân, rốt cuộc anh là ai?”

Hắn nói rằng hắn họ Âm, đứng thứ 12 trong cùng thế hệ, nên người ngoài gọi hắn là Âm Thập Nhị.

Tôi biết đây không phải tên thật, nhưng hỏi thêm mấy lần cũng không có gì tiến triển, nghĩ rằng đó là điều kiêng kị nên không hỏi nữa.

Tiếp đó, tôi hỏi hắn định xử lý quan hệ của chúng tôi thế nào?

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm, không biết đang nghĩ gì. Có thể là đang nghĩ nên mang tôi về cõi âm thế nào, cũng có thể là đang nghĩ nên quấn lấy tôi ra sao, hoặc là buông tha cho tôi?

Lúc tôi đang thấp thỏm bất an, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Hôm qua lúc đến Từ gia, tôi phát hiện Từ gia oán khí nặng nề, có vẻ là rất nhiều oan hồn ở cùng một chỗ. Quả nhiên, tôi phát hiện ra những cỗ quan tài dưới tầng ngầm. Tôi định tập hợp những oan hồn đó, hỏi xem họ có gì oan khuất, nhưng lúc mở quan tài ra thì..."

Tôi tò mò hỏi: "Thì sao?"

Hắn nói: "Thấy mấy cô gái đã chết đều bị cắt lưỡi và ngón tay cái!"

Tôi sợ hãi: "Sao lại như vậy?"

Âm Thập Nhị nói: "Từ gia làm vậy, là vì sợ mấy cô gái kia đến âm phủ sẽ kiện họ.”

"Vậy sao lại cắt ngón tay cái của những người đó?"

"Cắt ngón cái thì không thể cầm bút, phần lớn người thời đại này đều biết chữ, không nói được thì có thể dùng bút viết. Từ gia làm như vậy, là để những cô gái kia có oan khuất cũng không làm gì được!"

Tôi nghe xong thì tặc lưỡi: "Đúng là độc ác!”

Nói xong, hắn lại nói với tôi: “Từ Gia có oan, việc của tôi là phải điều tra rõ ràng. Nhưng ở đó quá nguy hiểm, tôi mang cô theo không tiện. Cô xem, giờ tôi tìm một chỗ an toàn ở gần đây cho cô, hay là đưa cô về nhà rồi quay lại giải quyết chuyện này?”

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao mắt tôi cứ nháy suốt. Phải biết là hôm qua hắn còn chém một cương thi như chém cải trắng, thế mà hôm nay lại nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, khiến tôi sợ hãi, cứ cảm thấy hắn đưa tôi đi rồi sẽ quay lại Từ gia đại khai sát giới…

Tôi không dám nghĩ tiếp, vô thức nắm lấy tay áo hắn: “Chuyện này có gì phải điều tra nữa? Không phải là người của Từ gia đã giết mấy cô gái đáng thương đó sao?”

“Sợ là không đơn giản như thế!”