Chương 10: Tuyệt đường sống

Dịch: Miso

Lão yêu bà nhìn tôi bằng ánh mắt âm u: “A Dương, đừng sợ, nếu đối phương là người có chức quan thì sẽ không ra tay với người sống đâu, hắn có bản lĩnh bằng trời cũng không ra tay với chúng ta được. Chỉ cần giám sát con bé đó cho kĩ, thì âm sai kia sẽ chẳng làm gì được chúng ta! Cho mẹ chút thời gian, mẹ sẽ nghĩ cách đối phó với hắn!”

Từ Dương đắc ý cười lớn: “Cần gì nhiều động tác như vậy? Chỉ cần ép con quỷ đó hiện nguyên hình, thì nó chỉ có thể ăn đánh thôi. Con sẽ ép hắn ra ngay bây giờ!”

Nói xong, anh ta dùng sức đẩy ngã tôi xuống đất, cưỡi ngay lên người tôi, sau đó còn đưa tay xé quần áo tôi xuống!

Tôi sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không ngờ Từ Dương lại dám dùng cách này để ép con quỷ kia ra!

Từ Dương vừa xé quần áo tôi vừa hét lớn: “Mày ra đây! Đây chẳng phải là con đàn bà của mày sao? Mày có thể chống mắt lên nhìn thằng khác nhảy lên người nó không? Mày chẳng phải âm sai sao? Mày có thể làm gì tao chứ? Bây giờ tao sẽ đè con đàn bà của mày ngay trước mặt mày... ”

Lời còn chưa dứt, Từ Dương liền bị chặt ngang.

Khoảnh khắc đó, dài như nửa thế kỉ.

Nửa người trên của anh ta bay qua, tôi còn thấy được nét mặt của anh ta có chút thay đổi – Tuy anh ta bị chém thành hai phần, nhưng anh ta còn sống!

Anh ta nhìn thấy phần thân dưới của chính mình!

Vậy nên anh ta sợ hãi!

Còn tôi!

Khi dòng máu đỏ nóng hôi hổi hắt vào mặt, trái tim tôi cuối cũng cũng không chịu nổi sự kích thích, hôn mê bất tỉnh…

“Ò ó o o---!“

Là tiếng gà gáy, tôi tỉnh lại.

Tôi nhìn thấy có đến bốn, năm con gà trống lông đỏ đang đi lại xung quanh tôi, đương nhiên không phải là tôi tỉnh dậy trong chuồng gà, mà vẫn đang ở trong từ đường của Từ gia – là người Từ gia thả gà trống vào.

Nghe nói âm tà đều sợ gà trống, cũng có thể người Từ gia cố tình thả gà trống vào đây, để dọa người kia.

Tôi đứng lên, nhìn thấy mẹ Từ Dương đang khâu lại cơ thể của anh ta lại.

Anh ta, anh ta vẫn còn sống!

Tôi thấy lồng ngực anh ta vẫn còn đang phập phồng!

Anh ta không chỉ còn thở, mà còn đang dùng ánh mắt vô cùng hung ác lườm tôi! Như thể việc anh ta bị chém đôi người là do tôi gây ra vậy.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy người còn đáng sợ hơn quỷ, tôi thà nhìn thấy cảnh mẹ Từ Dương khóc lóc thảm thiết chôn xác còn hơn là nhìn thấy bà ta khâu một người sống, hơn nữa người đó còn đang thở phì phì nhìn trợn mắt nhìn tôi.

Mẹ Từ Dương cúi thấp đầu, cắn đứt sợi chỉ.

“A Dương, đừng sợ, đứt lìa cơ thể chứ không phải chết, mẹ khâu lại cho con rồi, cũng đã chuẩn bị bồn thuốc ngâm, con ngâm mình trong bồn thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ hồi phục như cũ thôi.”

Nói xong, mẹ Từ Dương gọi hai nữ thi cao tương đương nhau, đưa Từ Dương đi.

Sau đó, bà ta đi đến trước mặt tôi.

Bà ta trông có vẻ già đi mười mấy tuổi, tóc bạc nhiều hơn hôm qua, tròng mắt hằn tia máu, trông rất bất lực đáng thương, nếu không phải tôi đưa tay véo đùi mình, nhắc nhở bản thân những cô gái đáng thương bị chết oan và chiếc tay phải của Ôn Như Ca, thì tôi đã mềm lòng, cho rằng bà ta là một bà lão khổ sở không nơi nương tựa rồi!

“Tôi đã mời một người bạn đến để đưa cô về nhà, chúng tôi đã đắc tội với cô, xin cô nhanh chóng rời khỏi nhà chúng tôi đi!” Mẹ của Từ Dương thảm thương cầu xin tôi!

Tôi đã hiểu ra, họ cũng biết sự lợi hại của “Âm lão gia”, cũng biết “Âm lão gia” đó đang ám trên người tôi, chỉ có đưa tôi rời khỏi đây, người Từ gia mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Tôi cũng rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình, bây giờ tôi chỉ là một con cờ bị kẹp trong cuộc đấu của hai nhân vật vô cùng lợi hại, tính mạng lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc, thật sự không phù hợp để đứng ra giúp người ta giải oan hay làm gì khác, vậy nên tính rời khỏi nơi nguy hiểm này xong sẽ gọi điện báo cảnh sát, để cách sát đến xử lý Từ gia với 11 án mạng này!

Thế là tôi gật đầu đồng ý.

Bà già đó lập tức cảm động rớt nước mắt, nắm lấy tay tôi nói cảm ơn, đối xử nhiệt tình như lúc tôi mới bước chân vào Từ gia vậy. Bề ngoài vẫn là một bà lão nông thôn thật thà, nhưng tôi cứ nhắm mắt lại là nhớ đến bàn tay phải của Ôn Như Ca, và 11 nữ thi dưới tầng ngầm!

Không thể bị vẻ ngoài của những người này lừa gạt được!

Bà ta thấy tôi đã đồng ý rời đi, thì bảo Ôn Như Ca ngốc nghếch chăm sóc tôi, còn mình thì đi khâu lại đầu và tay cho lão cương thi.

Có người nói cương thi đao thương bất nhập, muốn khâu lại cũng không dễ gì.

Lão bà mang một chiếc kim thép dài 10cm ra, đặt vào lòng bàn tay rồi lẩm bẩm, sau đó nhổ một ngụm máu lên chiếc kim, thế là chiếc kim đó có thể xuyên qua da cương thi, chỉ chốc lát sau đã khâu xong cho lão.

Lúc này, bên ngoài có người gọi: “Thím Từ, tôi đến đón người đây.”

Là người mà bà ta nói sẽ đến để đưa tôi rời đi.

Bà ta nghe thấy tiếng gọi thì còn vui sướng hơn cả tôi, nhanh chóng đi ra ngoài, tôi cũng theo ra. Nhưng vừa ra ngoài đã thấy một người đàn ông sắc mặt tái xanh, hai mắt trợn ngược, như thể gặp việc gì đó đáng sợ lắm.

Tiếp đó, hắn ta ngã ra đất.

“Nhị Cẩu Tử!” Mẹ Từ Dương chạy ra ngoài, đỡ người đàn ông kia dậy, nhưng hắn ta đã chết.

Từ lúc chúng tôi nghe thấy tiếng gọi rồi chạy ra ngoài, cũng chỉ mới hai, ba phút thôi, thế mà người đàn ông đó lại chết!

Là hắn làm sao?

Ngoài hắn ra, thì làm gì có ai giết người được trong thời gian ngắn như thế?

Bà Từ điên lên, xông lên tóm lấy cổ áo tôi, quát: “Chẳng phải tôi đã nói sẽ đưa cô về sao? Sao lại giết Nhị Cẩu Tử? Rốt cuộc hắn muốn gì? Tại sao hắn không muốn cô rời đi? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đuổi cùng giết tận Từ gia chúng tôi? Tại sao lại phải như vậy? Chúng tôi không thù không oán với các người! Tại sao phải làm vậy với Từ gia?"

Tôi bị quát sững người: “Việc này thì liên quan gì đến tôi, là hắn muốn giết người!”

“Là hắn! Chắc chắn là hắn! Ngoài hắn ra, thì ai giết người được? Rốt cuộc cô là ai, tại sao phải làm vậy?” Bà Từ vừa khóc vừa hỏi.

Tôi cũng không hiểu ra sao, điều kiện mà tôi đã dùng cả thể xác để đổi lại với con quỷ kia chính là rời khỏi Từ gia, nhưng “hắn” lại giết người sẽ đưa tôi đi, đây chẳng phải là làm trái với những gì chúng tôi đã giao ước hay sao?

Vậy tại sao hắn lại làm vậy?

Làm vậy là có ý gì?

Bà Từ căng thẳng kéo tôi lại hỏi: “La Hân, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc quan hệ của cô và con quỷ đó là gì? Sao cô lại chọc vào hắn? Hay là vì muốn thoát khỏi nhà chúng tôi nên mới dẫn con quỷ kia tới?

Tôi mơ hồ hỏi: “Có quan trọng không?”

“Đương nhiên là quan trọng!” Bà Từ hét lên: “Đắc tội và đưa hắn đến là hai chuyện khác hẳn nhau! Đắc tội là cô vô ý phạm phải cấm kị gì đó nên hắn mới bám lấy, chỉ cần cô bù đắp cấm kị mà mình đã phạm phải là có thể tiễn hắn đi! Nhưng nếu là “đưa đến”, thì là cô đã dùng phép đưa hắn đến, cũng có nghĩa là cô và hắn có giao ước, chỉ khi giao ước hoàn thành thì hắn mới có thể đi! "Hắn" đi rồi, tất cả chúng ta mới có thể sống sót! Cô hiểu không? Tất cả mọi người!”

“Tất cả… Mọi người? Kể cả tôi?”