Chương 8: Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( hàng trộm)

Lệ Băng bắt đầu ngồi xuống khoanh chân làm động tác thiền hai tay đặt hai bên đùi. Ngọc Thiên thấy thế cũng làm theo. Lệ Băng nói:

– Bây giờ hãy nhắm mắt lại và niệm khẩu quyết này cho ta. “Ngự tại tâm thức, vô tâm vô niệm, vô đến thời không, tìm ra tinh mệnh.”

Ngọc Thiên làm theo lời của Lệ Băng thì chợt thấy có kì lạ. Hắn biết mình đang ngồi dưới đất dù nhắm mắt nhưng lại nhìn rõ các vì sao đến thế lại còn có thể tự do di chuyển tầm nhìn như đang bay vậy. Đang sung sướng thì một tiếng nói phát ra trong đầu Ngọc Thiên:

– Có lẽ bây giờ ngươi đang nhìn thấy vũ trụ đúng không ? Hãy đi về một hướng dựa vào linh cảm mà tiến. Khi thấy ngôi sao nào phát sáng thì đó là tinh mệnh của ngươi.

Ngọc Thiên theo lời Lệ Băng liền bay về hướng Tây. Tại nơi thần thức của Ngọc Thiên xuất hiện bỗng có dị biến phát sinh. Năm ngôi sao tương ứng với năm màu ngũ hành đang đồng loạt phát sáng chiếu thẳng vào người hắn làm hắn đau như muốn nổ tung vội thu hồi tâm thức trở về thể xác. Cả người toát mồ hôi hột sau việc vừa rồi. Lệ Băng thấy biểu hiện kì lạ của hắn mới tiến đến hỏi:

– Ngươi chưa thanh công có đúng không, tạm nghỉ đi, ta là người có tư chất phải mất đến sáu tháng mới có thể dẫn tinh nhập mệnh được nên….

– Không, ta thành công rồi. – Ngọc Thiên ngắt lời của Lệ Băng mà nói.

– Ngươi đừng có xạo, không có chuyện ngươi làm được việc đó chỉ trong một lần thực hiện. Trừ khi ngươi đã tập trước đó.

– Ta không có.

– Vậy tinh mệnh của ngươi màu gì ?

– Hình như là năm ngôi sao với năm màu khác nhau.

– Ta đoán đúng mà, ngươi vốn chỉ là kẻ nói xạo

– Không tin cô có thể kiểm tra.

Lệ Băng bước đến đưa tay lên người hắn cảm nhận tinh quang thì đột ngột hoảng hốt thu tay về vừa mừng vừa lo. “Sao lại có kẻ có đến năm mệnh tinh tương ứng với năm mệnh ngũ hành. Người thường với tư chất tốt nhất thì cũng chỉ là một sao chiếu mệnh chứa một hoặc hai màu ngũ hành mà thôi. Sao hắn lại có đến năm ngôi sao năm màu khác nhau. Điều này là không tưởng “. Lệ Băng đặt tay lên cằm nghĩ ngợi.

– Bây giờ cô tin ta chưa. – Ngọc Thiên thấy vẻ bối rối đến đáng yêu của Lệ Băng thì cất tiếng hỏi.

– Ừ chắc ngươi cũng xem ra tạm được. – Miệng ngoài nói thế nhưng Lệ Băng chắc mẩm mình đã tìm ra nhân tài triệu người có một.

– Bây giờ ta phải làm gì tiếp theo đây? – Ngọc Thiên hỏi.

– Hôm nay ngươi làm được thế này cũng có thể xem là thành công trước dự tính, bây giờ là đi ngủ, dưới đất ta rải cỏ rồi ngươi cứ nằm dưới đó mà ngủ.

Ngọc Thiên biết thế nào cũng như thế đành đồng ý cho qua chứ không thể làm gì khác. Sáng hôm sau, Ngọc Thiên đang dậy sớm tìm nơi tắm rửa, cuối cùng hắn tìm thấy một căn phòng nhỏ ở dưới căn nhà tranh bèn cởi y phục ra đó trần truồng bước tới nào ngờ trước mắt hắn là Lệ Băng đang tắm rửa. Nàng hoàn toàn lõa thể trước mắt hắn, hai bầu vú trắng nõn phập phồng trơn trượt dưới nàng nước mát càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, cặp mông to tròn săn chắc trắng ngần với hai mép âm hộ đỏ với một nhúm lông lưa thưa. Lệ Băng phát hoảng khi nhìn thấy hắn, hai người trần truồng giáp mặt nhau, cô hét lên một tiếng thật to rồi lao đến đè hắn ra lấy tay bóp cổ hắn.

– Ta phải giết ngươi. – Lệ Băng nói ở trong đầu.

Lúc này hai người trần truồng đè lên nhau, gái trên trai dưới, phần âm hộ của Lệ Băng đè lên dương vật của Ngọc Thiên khiến hắn vừa muốn nghẹt thở vừa sướng khoái. Dương vật của Ngọc Thiên được dịp cương cứng lên áp sát vào âm hộ Lệ Băng khiến cô đỏ mặt xấu hổ buông tay khỏi cổ hắn, chạy thẳng vào trong phòng đóng cửa trùm trăn kín mít. Ngọc Thiên biết mình đã mạo phạm thân thể nữ nhân cũng không biết phải làm gì khác. Giờ có quay ngược thời gian thì hắn vẫn sẽ muốn như vậy. Đã một ngày Lệ Băng không ra khỏi phòng rồi. Ngọc Thiên vô cùng lo lắng lên đành đứng trước cửa an ủi xin lỗi với giọng điệu của người hầu:

– Chủ nhân, việc này là ta có lỗi với người, người muốn làm gì ta cũng được chỉ xin người bước ra ngoài ăn một chút gì thôi được không ?

– Kệ ta, đồ dâm tặc ta có chết cũng không nhìn mặt ngươi. – Giọng nói Lệ Băng kèm theo tiếng khóc làm Ngọc Thiên đau đầu, hắn không biết phải giải quyết sao với tiểu cô nương này nữa.

Hai ngày sau Lệ Băng cũng không chịu ra khỏi phòng, tiếng khóc của cô xem chừng cũng yếu ớt hơn, Ngọc Thiên biết hết cách đành phá cửa xông vào. Trước mắt hắn là Lệ Băng đang nằm úm mặt vô gối khóc thút thít. Hắn lao đến ôm Lệ Băng vào lòng an ủi:

– Cô thật sự vì ta mà phải chết sao? Để ta tự sát rồi cô sẽ vui vẻ mà sống nhé.

Nói rồi Ngọc Thiên lao đến góc nhà cầm con dao nhỏ lên đưa lên cổ thì ”Pặc “. Chiếc dây thừng của Lệ Băng quấn chặt cổ tay hắn. Lệ Băng lao đến tát một cái mạnh vào mặt hắn rồi dùng hai tay đấm mạnh vào ngực hắn mắng:

– Ta hận ngươi nhưng sao mỗi khi nghĩ đến ngươi nước mắt ta lại chảy ra chứ nhưng đó lại không phải là thù hận mà là tình yêu, sao ta có thể dễ dàng yêu một người như ngươi chứ huhu. – Lời này nàng nói làm hắn như chết đứng.

Ngọc Thiên vòng tay ôm nỹ nữ vào lòng rồi nói:

– Nếu ta cũng yêu nàng thì nàng có chấp nhận ta chăng ?

– Ta thà chết chứ không thèm….

Lệ Băng chưa nói hết câu thì lại bị Ngọc Thiên áp môi vào môi nàng hôn đắm đuối. “Sảng khoái quá, sao ta lại thấy thú vị đến vậy”. Hai tay hắn bắt đầu len lỏi nhằm hai bầu vú của nàng mà bóp khiến mỹ nữ vừa xấu hổ vừa kích thích. Ngọc Thiên mạnh bạo cởi hai áo của nàng ra, hai bầu vú tròn trắng phập phồng theo từng hơi thở của nàng. Lệ Băng xấu hổ vội kéo áo lên che đi một nửa bầu vú nhưng điều này càng làm hắn kích thích thêm mà thôi. Ngọc Thiên áp môi vào tai nàng cắn nhẹ nói:

– Ta sẽ mãi yêu nàng suốt đời.

– Thật chứ! – Lệ Băng đỏ mặt khẽ hỏi hắn.

– Nhưng cũng có thể có người khác.

– Ta biết ngay mà, chàng là tên bại hoại đáng ghét.

Câu nói chàng chứng tỏ nàng cũng đã yêu hắn, nguyện trao hết trinh tiết của mình cho hắn. Hai người lại hôn nhau, môi nàng mềm đến nỗi hắn muốn mút cắn để thỏa mãn. Tay hắn lại bóp vú và se hai đầu ti của nàng. Một tay hắn len vào trong tiểu khố bắt đầu thò xuống âm hộ xoa nắn. Thì ra âm hộ Lệ Băng đã ứa nước và ướt từ lúc nào. Toàn thân Lệ Băng y phục đã bị hắn cởi ra hết. Tay hắn cứ chọc ngoáy day day khiến âm hộ Lệ Băng ngày ngày càng ra nhiều nước. Lệ Băng không kìm chế được rên lên thành tiếng:

– A… tên bại hoại… chỗ đó… thoải mái… ah.. ah

– Nàng ra chưa, coi bộ nàng thích ta làm thế này lắm nhỉ? – Ngọc Thiên vừa nói tay không ngừng móc tay vào lỗ âm hộ chảy nước của Lệ Băng.

– Ngươi…. ah… ngươi.. là tên dâm…. ah… tặc hạng nhất, dê xồm, sắc lang nhất ah…. nhất nhất. Ah… ah

– Thế thôi ta sẽ không làm nữa.

Nói rồi Ngọc Thiên rút tay ra khỏi âm hộ làm Lệ Băng cảm thấy nuối tiếc khuôn mặt bí xị nhưng chưa được bao lâu nàng lại trở nên sướng khoái tột đỉnh. Hắn đang dùng mồm liếm sạch nước dâm trào ra ở hai mép âm hộ nàng. Lệ Băng bây giờ đầu óc trống rỗng mặc hắn làm gì thì làm. Ngọc Thiên vừa mút liếm âm hộ Lệ Băng vừa nói:

– Không ngờ chỗ đó của nàng lại ngọt và ngon đến thế, coi bộ nhiều nước trào ra ghê, nàng cũng dâm đãng thật đấy.

– Tên dâm tặc ah.. ah, đừng có nói ah.. ah những lời đó… ah chứ không phải tại ngươi ah.. ah

Giờ Ngọc Thiên cũng đã chịu hết nổi rồi, hắn cởi bỏ y phục toàn thân khoe dương vật to đùng cứng ngắt trước mặt Lệ Băng khiến nàng kinh ngạc:

– Ngươi cái đó… cái đó to như vậy… làm sao ta chịu nổi.

Ngọc Thiên đưa tay vuốt tóc nàng vén sang hai bên tai sau đó đưa mồm ngậm nhẹ vào tai Lệ Băng lên tiếng:

– Ta sẽ cho nàng sướng muốn chết luôn.

– Ta… ta không muốn chết.

– Ai bảo nàng muốn chết đâu. Ta chỉ cho nàng biết vui vẻ là như thế nào thôi. Lần đầu có vẻ đau nàng ráng chịu nhé.

Nói rồi hắn đặt dương vật trước cửa âm hộ Lệ Băng rồi chà chà làm nàng trở lên sướng khoái chỗ đó nước lại chảy ra. Ngọc Thiên dùng toàn lực thúc thật mạnh đẩy dương vật đâm một phát lút cán vào trong âm hộ Lệ Băng khiến nàng nọ đau quá hét lên một tiếng. Ngọc Thiên chờ một lúc rồi bắt đầu di chuyển dương vật ra vào trong âm hộ Lệ Băng càng lúc càng nhanh. Lệ Băng hai tay quành vào cổ hắn để dương vật hắn tiến sâu hơn vào âm hộ mình. Hắn cứ nhấp liên tục làm Lệ Băng sướng như lên tiên rên la liên hồi. Hai người tỏa nhiệt người đầm đìa mồ hôi.

– Thê tử ơi, nhìn nàng có vẻ đau hay ta dừng lại nhé.

– Ah.. ah. dâm tặc. Ngươi mà… ah.. ah dừng lại đừng mong… ah ta dạy ngươi… về linh… linh lực… ah.. ah

Ngọc Thiên nghe tiếng rên mỹ nhân cảm thấy vô cùng kích thích lại nhịp mạnh hơn. Hai người tiếp tục quần nhau thêm ba hiệp. Ngọc Thiên và Lệ Băng đều thỏa mãn hai người trần truồng ôm nhau ngủ đến sáng.