Ngọc Thiên đi đã ba ngày đường, trên đường đi hắn đã gặp không biết bao nhiêu là hoa thơm cỏ lạ. Có những bông hoa nở ra bảy sắc nhìn lấp lánh lạ thường. Thú dữ gặp cũng không ít. Giống như hắn vô nhầm một cái sở thú mở rộng vậy. Ngọc Thiên lắm lúc bị hổ đuổi phải bỏ chạy không kịp thở. May sao trên đường luôn có những sơn thôn và nhà trọ mọc ra cộng với ngân lượng mà Tiểu Hoa đã chuẩn bị nên hắn không khó khăn trong việc tìm chổ ở qua đêm.
Sau sáu ngày đường Ngọc Thiên vẫn tiếp tục bước đi, xem chừng đường đến Thiên Hoa môn chẳng còn bao xa. Đến trưa Ngọc Thiên lại ngồi trên tảng đá trong một khu rừng để nghỉ chân ăn một chút bánh bao vừa mua ở một sơn thôn hôm qua. Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ:
“Theo lời Tiểu Hoa thì chắc chỉ còn năm ngày nữa là đến đó rồi. Nhưng mà phải sáu tháng nữa Thiên Hoa môn mới tuyển sinh mình chẳng lẽ phải chờ sao? Biết kiếm ăn ở đâu đây? Thôi kệ đi đến đó rồi tính. ”
Ngọc Thiên như đứa trẻ con thèm kẹo vậy. Cũng chỉ vì tò mò thích thú với việc học linh lực và phép thuật nên hắn mới không quản đường xa lặn lội đến Thiên Hoa môn trước sáu tháng. Cuối cùng cũng ăn no, hắn bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình của mình không thèm nghỉ ngơi mà cứ đi tiếp. Dường như niềm đam mê với linh lực và phép thuật của hắn đã vượt quá giới hạn cho phép. Cũng chính vì điều này mà sáu ngày nay liên tục đi trên đường mà không hề thấy mệt mỏi.
Đang đi vui vẻ thì bỗng nhiên “pặc”, một chiếc bẫy dây thừng được ngụy trang vô cùng khôn khéo bị che lấp dưới những chiếc lá. Ngọc Thiên vô tình dẫm phải thế là hắn bị sợi dây quấn chặt vào chân rồi treo ngược hắn lên cây. Ngọc Thiên cố gắng vùng vẫy, la hét nhưng không thể thoát ra, dường như sợi dây không phải là dây thường, chỉ là hắn không biết sợi dây đã được kẻ nào đó nào truyền linh lực vào đủ sức mạnh bắt giữ một con hổ chứ đừng nói đến hắn. Khoảng nửa giờ sau thì một thân ảnh xuất hiên trước mặt hắn. Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp mặc y phục màu hồng, ngực tuy không quá to nhưng cũng không hề nhỏ, cách nói chuyện thì như bà cụ non. Cô gái nheo mắt cất tiếng hỏi hắn:
– Ngươi là ai? Từ đâu tới? Sao dám vào địa bàn của ta?
– Tại hạ trên đường đến Thiên Hoa môn, tiện đường đi qua nơi ở của cô nương, cô nương có thể tha cho tại hạ được không? – Ngọc Thiên bối rối đáp.
– Nhìn ngươi có vẻ không giống kẻ xấu mà cũng có vẻ đẹp trai. Được, ta có thể thả ngươi nhưng với một điều kiện?
– Là điều kiện gì?
– Làm người hầu suốt đời cho ta.
– Ặc, nhưng không sao, thôi được, ta đồng ý.
Ngọc Thiên cứ tạm thời đồng ý với tiểu mỹ nhân để nhân lúc nàng không chú ý mà chạy thoát. Quả đúng như vậy, khi hắn vừa được thả xuống đã chạy đi thật nhanh mong muốn thoát khỏi tiểu cô nương kia. Thế nhưng hắn đã hoảng hốt khi tiểu cô nương kia đột nhiên lại xuất hiện trước mặt hắn. Cô gái nở nụ cười e thẹn nhìn Ngọc Thiên nhưng hắn biết đằng sau vẻ mặt ấy là sự tức giận của một con hổ. Cô gái nhanh chóng phóng ra một sợi dây màu vàng nhỏ nhưng cực kì chắc chắn quấn chặt khắp người Ngọc Thiên. Hắn cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Cô gái nở nụ cười bí hiểm nói với hắn:
– Đừng có cố nữa, ngươi càng cử động thì nó càng siết chặt mà thôi. Ngoan ngoan về ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt vì ngươi sẽ là kẻ hầu của ta mà .
Cô gái vừa nói vừa lấy tay xoa xoa khuôn mặt đẹp trai của hắn nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Sau đó cô gái lôi hắn lê lết trên đường như lôi một con chó.
“Cái gì mà đối xử tốt chứ! Coi ta không bằng một con chó mà kêu đối xử tốt à. ” – Ngọc Thiên thầm nghĩ.
Cô gái lôi hắn đi vài trăm mét thì đến một căn nhà tranh nhìn khá đẹp và hoàn mĩ, trước ngôi nhà là một ao cá và vài cây rau hoa đủ loại.
– Tới rồi. – Cô gái nói rồi ném hắn lăn ra đất thu hồi sợi dây.
Ngọc Thiên vừa được thả nên không hề chạy nữa vì biết mình có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay cô gái đành lẳng lặng đứng dậy phủi hết bụi trên quần áo rồi cất tiếng hỏi:
– Cô thật ra là ai? Sao lại sống ở đây?
– Ta là Trương Lệ Băng, là một đại phu sống ở đây, còn ngươi, ngươi là ai sao lại lang thang đến đây? Lại còn dẫm vào bẫy của ta nữa chứ.
– Ta là Huỳnh Ngọc Thiên, trên đường đi tham dự tuyển sinh mới đến đây , ta đang muốn đến Thiên Hoa môn.
– Thiên Hoa môn sáu tháng nữa mới tuyển sinh, ngươi đã nhập tinh tìm hệ chưa mà đòi đi.
Quả thật Ngọc Thiên chưa nghĩ đến vấn đề này, nay nghe Lệ Băng nói thế mới hoảng hốt nói:
– Hình như chưa thì phải. Cô biết sử dụng linh lực vậy cô có thể dạy ta không?
– Ta không biết nhiều về linh lực, mới chỉ biết dẫn tinh nhập mệnh thôi, ta sẽ dạy cho ngươi và ngươi sẽ phải ở đây làm người hầu cho ta cho đến lúc tuyển sinh.
– Thôi đành vậy. Được, ta đồng ý.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên bụng Lệ Băng kêu réo lên khiến cố nàng đỏ mặt, nói với Ngọc Thiên:
– Ngươi có gì ăn cho ta với, ngươi dẫm vào bẫy làm mất bữa trưa của ta rồi.
– Ta còn một chút bánh bao. – Nói rồi Ngọc Thiên lấy bánh bao ra đưa cho Lệ Băng.
Cô nàng cũng không còn khách khí nữa mà chộp lấy bỏ ngay vào miệng chén nhoàm nhoàm. Hai má phồng lên vì thức ăn nhìn đáng yêu vô cùng. Sau khi ăn no thì Lệ Băng lên chiếc giường nằm, còn Ngọc Thiên phải nằm dưới đất. Hắn rất cay cú nhưng cũng không dám phản đối.
Bây giờ khi Lệ Băng ngủ Ngọc Thiên mới nhìn rõ được dung nhan hoàn mĩ của mỹ nhân. Ngực đẹp tròn ẩn dưới lớp áo cũng không kém được sự khêu gợi, hai cái mông thì mềm mại nhìn mà muốn bóp nắn. Da dẻ thì trắng muốt, cặp đùi thon thả. Khuôn mặt thì khỏi bàn cãi phải gọi là tuyệt thế giai nhân, có phần đáng yêu hơn cả Tiểu Hoa và Tiểu Ngọc.
Tối đến Lệ Băng kêu Ngọc Thiên ra sau nhà để nói chuyện. Ngọc Thiên biết nên cũng lặng lẽ đi theo. Phía sau nhà Lệ Băng là một vườn thuốc bao la, hoa và đom đóm phát sáng cũng không ít khiến Ngọc Thiên phải trố mắt nhìn như đang lạc vào tiên cảnh. Lệ Băng kéo tay Ngọc Thiên ngồi xuống bãi cỏ. Ngọc Thiên đang ngơ ngác thì bị mỹ nhân nắm tay kéo mạnh một cái làm mông đập mạnh xuống đất kêu ” bịch ” một cái khiến hắn đau điếng không hiểu mỹ nhân này ăn gì mà khỏe thế. Hắn nhìn mặt cười tươi xinh đẹp của Lệ Băng đang hướng về phía mình thì trách móc:
– Sao không dạy ta dẫn tinh nhập mệnh từ sáng đi mà sao phải đợi đến tối mới được. Hay ngươi định tối làm gì ta?
Lệ Băng nghe hắn nói xong thì tức giận lấy tay cốc mạnh vào đầu hắn quát lớn:
– Ngươi có biết dẫn tinh nhập mệnh là gì không mà nói. Dẫn tinh nhập mệnh là dùng tâm đưa thần thức của mình lên trời tìm ra sao chiếu mệnh của mình. Ngươi nghĩ ban ngày có sao à. Đợi ngươi dùng thần thức lên trời vào ban ngày thì thần thức của ngươi sẽ bị mặt trời đốt ra tro rồi.
Lời này nói ra làm cho Ngọc Thiên bàng hoang sửng sốt vội vàng xin lỗi:
– Xin lỗi, là ta không đúng, xin hãy hướng dẫn cho ta.
– Không sao, cũng do ngươi không biết gì. Vậy hãy làm theo ta. – Lệ Băng nói.
– Được.