Bên trong sảnh lớn là ba dãy bàn dài được xếp nối tiếp nhau theo hình chữ u lớn. Chính giữa là bàn sổ sách của thiếu phụ, hai dãy tả hữu, được kê dài hơn là của các chủ quầy vùng lân cận. Sổ sách ngổn ngang trên bàn. Một số giấy vụn bị nhàu nát rơi vãi trên nền gạch. Nô gia thì luôn lui tới, túc trực hầu mài mực đen đặc quánh ở trước mặt mỗi chủ quầy. Thiếu phụ đang chăm chú vào mấy quyển sổ trước mặt đang bị lật tung, bày ra như trận đồ. Thỉnh thoảng nàng trút những cái thở dài trên khuôn miệng có vành sắc thanh tú vào khoảng không khiến không khí thêm phần chật vật.
"Tháng này ở Đại Lâm không khớp với cùng kỳ những năm trước. Thậm chí rất thấp là đằng khác. Ông chẳng phải đang đùa với ta?" Thiếu phụ có phần phản ứng mạnh sau một hồi dò xét sổ sách thật kỹ lưỡng, nàng còn cẩn thận khoanh tròn những con số sai số ngay trên quyển sổ báo cáo từ các chi nhánh. Điều này khiến các chủ quầy liền phát khiếp, tay chân lúng túng tìm cách xoay sở câu trả lời hợp lý với nàng.
"Việt Tuỷ, Vấn Sơn cũng vậy. Các ông nói đi?"
"Chúng tôi làm sao dám đùa với phu nhân. Người thông cảm tình hình kinh doanh thời gian này quả nhiên không được thuận lợi. Thêm vào, vì có phiến quân nên quốc chủ liền một lúc tăng sưu thuế lên để bồi đắp quân đội nên dân chúng ít lui đến cửa hàng. Doanh số giảm cũng vì đó mà ra." Việt Tuỷ chủ quầy lên tiếng phân bua, cặp mắt hắn lúng liếng khiến người đối diện không khỏi sanh hiềm nghi lời hắn có bao nhiêu phần chân thật tinh tường.
"Ông nói quanh co vẫn muốn nói với ta rằng tất cả đều do thuế vương triều đưa xuống khiến tình hình trở thành thế này?"
"Thì sự việc vốn như vậy. Các ông nói đúng không?"
"Ta hỏi ông: một ngày ông ăn mấy cử mới gọi là đủ?"
"Tất nhiên là ba rồi. Đúng không các vị?" Lão đang định kiếm người đồng tình với mình hòng kéo phe lấn át nàng. Bọn họ vẫn nghĩ rằng nàng là tay mơ xem qua sổ sách chẳng khác nào bị tung hoả mù, dò xét một lượt vài trang đã không thể trụ nổi chứ đâu ngờ nàng lại có thể tra ra từng con số nhỏ và khoanh vùng chúng lại một cách tỉ mỉ như thế.
"Thiếu một bữa được không?"
"À ... ừ, tuy sẽ khó khăn nhưng vẫn có thể được."
"Nếu có bệnh ông sẽ làm gì?"
"Điều này cần phải hỏi nữa sao? Có bệnh ắt uống thuốc."
"Không uống có được chăng?"
"Hầy, đừng đùa chứ? Không uống chẳng lẽ nằm chờ chết sao?"
"Đúng đúng! Bệnh thì phải uống thuốc." Mấy vị chủ quầy khác cũng rộng rãi tiếp lời hắn.
"Thuốc ở đâu?" Nàng vẫn thản nhiên hỏi hắn, không mảy may thay đổi sắc mặt.
"Tiệm thuốc." "Hả? hả? Phu nhân, người ... người làm vậy khó ta quá. Ta không chấp nhận."
Biết mình bị sập hố trước cái bẫy của nàng giăng nên hắn giẩy nãy chống chế, thậm chí còn ra khỏi chỗ mình đến đứng trước bàn của nàng lý giải đủ trò mèo trên đời. Ghế ngồi của những chủ quầy còn lại như có ong chích nên họ cũng lóng nga lóng ngóng, đứng ngồi không yên.
Thiếu phụ vẫn thản nhiên sắc mặt như cũ, lại thêm phần băng lãnh hơn trước là đằng khác, nàng hạ giọng đanh thép:
"Ông cút đi. Sau Ngọ ba khắc liền mang đến ngân khố chúng ta bù vào chỗ thất thoát. Không được thiếu, dù là một ốc tiền."
"Phu nhân, phu nhân ..."
"A Nương, ngươi mang sổ sách này trả lại bọn họ. Còn các ông, cũng giống như ông ấy. Mang số tiền thất thoát theo chỗ ta khoanh tròn trong đó mà bù vào cho đủ. Nếu không ắt sẽ có người khác đến tiếp quản cửa tiệm của các người."
"Chúng tôi lấy đâu ra số tiền như vậy chứ? Phu nhân, chẳng phải như vậy quá tuyệt tình sao?"
"Ta tuyệt tình hay các ông là đồ bất lương, bất nghĩa. Các ông nghĩ rằng chúng ta, mẹ goá con côi thì manh nha làm chuyện xằng bậy sau lưng? Ta muốn cho các ông biết rằng, một nữ nhân như ta sẽ làm được chuyện đến đâu nên hãy luôn thận trọng trong suy nghĩ của mình."
Mục quản gia đã vào sảnh lớn từ hồi lâu nhưng thấy mọi người đang chăm chú tra cứu sổ sách nên chỉ đứng bên hóng chuyện. Hắn cũng không tiện góp vào chảo lửa đang nóng lúc này, mặc cho mấy viên chủ quầy chạy đến chỗ hắn nhờ cậy nói giúp một tiếng với thiếu phụ để bọn họ thư thả vài hôm tìm số thiếu hụt kia. Họ mỗi người một lời khiến hắn cũng không nỡ, nhưng hôm nay hắn đã chứng kiến sự tinh thông, am tường của thiếu phụ nên ba phần thán phục, bảy phần khiếp sợ. Rốt cuộc, hắn vẫn nghĩ đứng trung lập mọi chuyện là tốt nhất.
"Các ông bảo ta làm sao giúp đây? Đó là tham ô, chiếm dụng công quỹ. Một là âm thầm nộp tiền vào ngân khố, hai là mất việc hoặc lên quan phủ. Các ông không nghĩ thông được sao? Haiz."
"Haiz ...Thôi bỏ đi. Chúng ta về thôi. Cáo từ."
"Không tiễn."
...
Thiếu phụ khoan thai đặt cốc trà xuống bàn, cẩn mật trầm ấm nhưng vài phần lo lắng:
"Bọn họ đã đem bù đủ kim khố?"
"Dạ, cũng xem như đủ số."
"Còn chuyện hôm trước ta thưa phu nhân tính thế nào?"
"Không thể đợi thêm một thời gian nữa sao?"
Mục tổng chặc lưỡi không tỏ vẻ hào hứng mấy: "Nếu lâu hơn thì phải vào mùa Đông mới có chuyến tàu khác đến phương Nam. Mỗi năm tàu tổng đà Thương Gia hội chỉ đến Dạ Lang Thiên hai, ba lần. Mỗi lần neo tầm nửa tháng để giao thương thì khởi hành về lại. Nô gia đã mất khá nhiều ngân lượng mới được gặp vị thiếu chủ tổng đà. Hắn tuy vẫn còn là một thiếu niên nhưng lại rất kiệm lời với người khác nên thường khó tới lui. Lần này hắn chịu ra tay giúp đỡ đưa người biệt viện cùng về Nam thổ cũng xem như điều may mắn, không phải ai cũng dễ dàng như vậy. Người xem, trên dưới gia quyến và hạ nhân cũng độ năm, sáu mươi người. Nếu không phải là tàu của tổng đà Thương Gia hội thì tuyệt nhiên không có tàu nào chứa hết ngần ấy chúng ta."
Thiếu phụ có phần bị cuốn hút về câu chuyện của tổng đà Thương Gia hội nên trầm tĩnh lắng nghe không sót một lời. A Nương đứng hầu bên cạnh bèn bồi thêm cốc trà mới cho chủ tử. Tiện thể nàng cơi lại hương thảo trong lò cho thêm phần ấm áp.
Thiếu phụ nâng cốc trà mới uống một ngụm liền thấy khoan khoái tinh thần thì nhớ lại cảnh ngộ của mình, nàng nôn nóng xen ngang lời Mục tổng quản:
"Hắn lấy của chúng ta hết thảy bao nhiêu?"
"Haiz ... mất hai rương lạc thù, không hơn không kém. Còn để gặp hắn thôi thì cũng mất năm xâu chuỗi ngọc chứ ít ỏi gì cam."
"Trời! Hắn cũng biết làm ăn đấy!" Thiếu phụ giật mình đặt mạnh cốc trà xuống bàn khiến nước văng tung toé. A Nương thấy vậy liền bảo nô gia mang miếng vải khô đến lau dọn.
"Ta cũng tiếc số ngân lượng ấy chẳng kém gì phu nhân. Ngặt nổi, phiến quân thì làm loạn trong thành, vùng biên giới thì Khuyển Nhung bức bách. Chỉ có đi bằng đường biển về Kattigara. Thành Bạch Hạc là một hải cảng sầm uất nên chúng ta sẽ dễ dàng gầy dựng cơ nghiệp lần nữa ở đó. Tính đi tính lại, nô gia vẫn thấy chuyến đi này tốn kém vô số kể nhưng bù lại chúng ta cũng được xem là có tương lai hơn ở lại Lang Châu."
"Ông nói chí phải. Mọi chuyện cứ như ông sắp xếp. Ba ngày sau chúng ta khởi hành vậy."
Mục tổng mừng rỡ liền xốc áo đứng dậy đảnh lễ:
"Nô gia đã rõ. Vậy ta đi thông báo với gia quyến và hạ nhân chuẩn bị sớm thôi."
"Ừ."
...
Nữ hài mặt buồn rười rượi nũng niu với thiếu phụ đang chậm rãi tiến về cỗ xe ngựa đỗ trước cổng biệt viện:
"Mẫu thân, chúng ta nhất định phải đi?"
Đáp lại lời nàng là câu trả lời lạnh lùng đầy dứt khoát của thiếu phụ:
"Ừ."
A Nương và Trác Tử cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau bọn họ, bên vai mỗi người đều quải túi nhỏ đựng đồ tuỳ thân của gia chủ.
Chẳng một ai vui vẻ!
Từ hai bên tả hữu biệt viện, gia quyến già trẻ, bé lớn vội vã đi ra và lần lượt bước lên các cỗ xe ngựa phía sau cỗ xe lớn của thiếu phụ. Mục tổng ra hiệu cho nô gia khiêng mấy rương hành lý đặt lên những xe thồ mộc mui trần kế tiếp đó. Sau cùng là những rương tài sản khác.
Sắp xếp ổn thoả đâu vào đó thì Mục tổng gọi một nô gia thân cận đến phân phó:
"Ngươi dẫn đầu đoàn người hôm nay đi về hướng sông Đồn, ba chiếc thuyền đã neo sẵn đợi người. Thuyền di chuyển xuống bến Kiền Vi để hội ngộ cùng tàu của thiếu chủ tổng đà Thương Gia hội từ Tang Ca xuôi xuống. Thuyền của họ sẽ đưa chúng ta về phương Nam. Ngươi nhớ kỹ từng lời ta nói hôm nay, chớ có sai nửa lời!"
Viên nô gia kinh ngạc, thất thần trong giây lát, nghe như lời của người sắp ra đi là Mục tổng chứ không phải là gia quyến của gia chủ vậy:
"Mục tổng, ông vẫn luôn theo chúng ta chứ có ở đây đâu mà ông bàn giao nhiều việc trọng đại như vậy?! Ông làm ta cảm thấy vô cùng bất an!"
"Hầy dà, ta nói sao thì nghe vậy! Ta ở phía sau bảo vệ gia sản của gia chủ. Đoàn gia quyến dài như vậy thì từ phía dưới làm sao ta trông nom được hết trên này? Ngươi không làm chẳng lẽ bắt ta phải chạy lên chạy xuống điều phó người?"
Viên nô gia nhất thời cứng họng không biết nói gì nên cứ do dự tại chỗ. Mục tổng xua tay đuổi hắn đi về hướng đoàn người phía trước, còn mình thì tiến về cỗ xe lớn của thiếu phụ.
A Nương mở túi hành lý bên vai xuống, lấy ra mẫu bánh mè đưa sang thiếu phụ:
"Phu nhân, người ăn miếng bánh lót dạ này thêm ha? Từ tối qua đến giờ, phu nhân đã chẳng ăn được là bao. Những ngày sắp tới, tuy không thể nói là thiếu thốn nhưng cuộc sống của chúng ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, một khi rời xa đất liền thì mọi thứ không thể dễ dàng tìm thấy, không như nơi này. Phu nhân, người biết người quan trọng thế nào đối với gia tộc chúng ta không?"
Thiếu phụ thở dài chán nản: "Lại nữa rồi..."
A Nương quyết không nhượng bước nên chồm tới cầm bàn tay mềm mại của thiếu phụ, nhẹ nhàng đặt mẩu bánh vào tay nàng, một lực không nặng cũng không nhẹ, đủ để nàng không thể khước từ thêm được.
Khải Ca nhìn mẫu thân mà chạnh lòng buồn bã. Đêm qua, trong lúc loay hoay tìm đồ đạc để thu xếp hành lý cùng Trác Tử, nàng có rảo sang phòng mẫu thân. Bóng đèn hiu hắt, nhân ảnh mong manh như sương mai ngồi lặng lẽ bất động rất lâu. Nàng qua lối đó không những một lần mà khá nhiều lần sau đó nhưng nhân ảnh ấy vẫn chưa từng thay đổi vị trí. Không biết người bên trong đang làm gì mà có thể ngồi một lúc lâu như vậy?! Nàng lấy làm lạ bèn bước đến gõ cửa phòng thì đèn bên trong chợt vụt tắt. Màn đêm đáp trả nàng bằng một loạt những tiếng xào xạt của lá cây trong vườn cợt nhã trong bão tuyết. Một cơn gió lạnh rét run vai vừa sấn tới khiến răng nàng đánh trống kêu ken két. Khải Ca xuýt xoa đôi bàn tay vào nhau cho đến khi ấm lên được đôi chút thì liền vội áp vào hai bên má mình.
"Hài tử về nghỉ đi, mai còn khởi hành sớm."
"Mẫu thân cũng nên nghỉ ngơi sớm. Ca nhi xin lui xuống trước."
Từ phía cuối hành lanh, bóng dáng mảnh khảnh cùng ánh đèn tù mù di chuyển nhanh dần về hướng nàng. Người chưa kịp đến đã nghe tiếng gọi luồn trong gió chạm đến đầu mũi:
"Tiểu thư về nghỉ thôi! Ngoài này gió lạnh, không khéo ốm mất."
Trác Tử khéo léo đi hướng bên ngoài để chắn gió cho nàng. Tiện thể nàng ấy đặt vào tay nàng cơi lửa nhỏ.
"Còn muội thì thế nào? Sao hôm nay lạnh vậy chứ?!"
Trác Tử cười xì xoà lắc đầu:
"Tỷ biết muội là đứa háu ăn mà, vì ăn nhiều nên khoẻ lắm."
"Không được! Hai chúng ta đều không thể ngã bệnh! Đưa tay muội cho ta."
Khải Ca nhấc bổng bàn tay phải của Trác Tử lên, cánh tay phải của nàng bắt chéo đan vào tay trái của Trác Tử để cả hai đều có thể cầm cơi lửa.
"Tiểu thư tốt với muội quá vậy?!"
Được dịp nàng cong cớn ra vẻ ta đây rõ mặt:
"Còn phải hỏi?!"
"Hì hì. Mà khuya rồi, tỷ còn đến phòng phu nhân có việc gì không? Chúng ta sắp phải rời khỏi Lang Châu thành nên ai cũng không nỡ. Dù sao cũng có bao nhiêu kỷ niệm như vậy. Đặc biệt nơi này còn có hồi ức về gia chủ nữa. Bảo sao ..."
"Nhiều lời quá. Tới nơi rồi."
...
Nghe tiếng gõ nhẹ bên hông xe, A Nương liền vén rèm sang một bên nhìn ra ngoài thì gặp Mục tổng đang đứng bên cạnh:
"Ta muốn gặp phu nhân một chút."
A Nương nhìn thiếu phụ dò ý. Thiếu phụ thấy vậy bèn gật đầu đồng ý. Tức thì nàng ta kéo hẳn rèm sang một bên lớn hơn khi nãy để thiếu phụ có thể nhìn rõ Mục tổng từ phía trong xe ngựa.
Mục tổng lấy ra trong ngực áo bì thư được niêm phong kín cẩn. Ông ta đưa cho a Nương trao đến tay thiếu phụ:
"Đây là giấy cam kết của thiếu chủ tổng đà về việc đưa gia quyến chúng ta về giang Nam. Ta tạm thời cất giữ dùm phu nhân mấy ngày qua. Thiết nghĩ bây giờ cũng là lúc ta phải đưa lại cho người."
Thiếu phụ chau mày khó hiểu, vụ việc trong nội viện thường do một tay Mục đầu quán xuyến nên các loại giấy tờ như vầy nàng thường không để tâm đến. Thái độ của Mục đầu hôm nay khiến nàng thấy kỳ hoặc.
"Mục đầu, ông nói vậy là ý gì? Đừng nói là ..."
Mục tổng lắc đầu nguầy nguậy, cười phân bua:
"Tất nhiên người đi đâu chúng ta đi đến đó. Phu nhân đừng nghĩ ngợi nhiều! Chỉ là mấy giấy tờ quan trọng, ta nghĩ nếu là gia chủ lúc sinh thời, người cũng sẽ không để ta giữ chúng. Tính khí của người, phu nhân là người rõ hơn hết, có phải không?"
"Ừ, ngươi nói cũng đúng. Nhưng ngươi theo chúng ta đã bao lâu rồi? Chúng ta không tin ngươi thì đã không cùng nhau chung sống đến hôm nay! Ngươi muốn ta giữ nó thì làm vậy đi. Ta vốn không câu nệ mấy việc như vầy."
Mục tổng mừng rỡ, phấn chấn hơn hẳn. Trước khi quay người đi, ông còn dặn dò thiếu phụ một lần nữa:
"Khi thuyền chúng ta cập bến Kiền Vi để hội ngộ thuyền của Thương Gia hội thì phu nhân hẵng mở chúng ra. Nó là giấy thông hành cho đoàn người chúng ta vượt biển an toàn lần này."
"Biết rồi, nói mãi. Ông ăn phải gì hôm nay nói nhiều vậy?" Thiếu phụ trách cứ.
Mục tổng không trả lời chỉ cười hì hà đáp lại. Ông đã cống hiến hơn nửa đời người cho gia tộc của họ, nhất mực trung thành và kính cẩn. Chuyến tàu lần này ông sắp xếp cho bọn họ cũng xem như chuyến tàu đầu tiên và cũng là cuối cùng đưa gia quyến của cố nhân về nơi an toàn, thực hiện tâm nguyện cuối cùng này xong, đời này ông không còn gì hối tiếc nữa.
"Gia chủ, mong người hãy phù hộ cho bọn họ."