Chương 5: Thiên hạ mỹ vị

Xẹttt! Cốcc!

"Là ai? Kẻ nào nói mau?" Nam nhân tức giận, mắt đảo trân tráo dò xét trước sau. Trên mặt đất, một hạt óc chó còn nguyên vỏ nằm rơi vãi.

Im lặng.

"Hừ." Hắn quay lại chuyện khi nãy của mình, chăm chú vào thiếu niên đang đứng trước mặt trong bộ lục y sẫm màu. Thiếu niên bình thản hoà vào dòng người chuẩn bị đến lượt mình bước lên nhận bánh. Dưới ráng chiều cợt nhả, lục y thiếu niên có làn da bánh mật ngọt ngào mà rắn chắc, phong thái ung dung tự tại như người ở mạn Nam đại địa. Kiểu tóc cũng không tết thành bím như người Dạ Lang Thiên. Bằng kỹ xảo tinh thông, người đứng phía sau đã kịp thời chạm bàn tay mình vào bên hông lục y thiếu niên, nơi có một túi gấm với hoạ tiết xoắn ốc tinh xảo.

Xẹttt! Cốcc!

"Chết tiệt! Là ai bước ra?! Đừng để ông tức giận."

Một thân ảnh thanh trắng mong manh bay ngang từ hướng tiểu đạo trà đối diện đáp đến trước mặt hắn. Tiểu cô nương với ngũ quan thanh tú như đoá tuyết lê rạng rỡ sưởi ấm những ngày đông dài ảm đạm. Nữ hài nheo mắt giễu cợt nhìn hắn, tay vân vê vài hạt óc chó sót lại trên lòng bàn tay kia.

"Là ngươi?"

"Ừ, rồi sao?"

"Muốn kiếm chuyện với lão tử? Ăn gan hùm sao?"

Nàng cười khẩy nhìn hắn:

"Quân tử đi ngang nói thẳng chứ không làm việc bất minh. Ngươi làm gì tự ắt rõ hơn ai hết. Cần gì hỏi ta?"

Vừa nghe, hắn chợt giật nẩy mình, xấu hổ nhưng vẫn cố thanh minh:

"Nhãi con, miệng còn hôi sữa, biết thá gì đạo lý ở đây? Mau dập đầu quỳ gối xin ông tha cho cái mạng, bằng không lão tử không khách khí."

"Ơ, tiểu thư, chuyện ... chuyện này là sao? ... Không phải chứ?" Trác Tử nghe tiếng huyên náo phía sau lưng đã vội quay lại đến bên cạnh nàng, nàng ta cố hết sức thấp giọng rót vào tai nàng:

"Tiểu thư định gây chuyện gì vậy? Tỷ làm ầm ĩ không khéo đến tai phu nhân chúng ta toi lần nữa đó. Không chừng lần này cấm cửa một mùa trăng bạc thếch thì xong đời!"

"Kệ đi, ta không tính xa đến vậy đâu. Lần này ta sẽ dạy cho tên này một bài học. Muội biết bình thường ta rất ghét những loại cặn bã như hắn mà."

"Sao? Hết đường chối ha? Dập đầu dưới chân lão tử mau?"

"Ây da, người đường đường là nam tử hán sao lại đi ức hiếp một tiểu cô nương? Không thấy xấu hổ ư?"

Đám đông giờ đã vây quanh thành vòng tròn lớn, đông nghịch đủ loại người. Hầu hết đều bàn tán trỏ vào nam nhân mặt hắc ám đang đứng trước mặt nàng.

"Ban nãy ngươi vừa định làm gì? Chẳng phải ngươi muốn lấy trộm sợi dây đeo bên người hắn đúng không?"

Hắn tức khí vung tay lên định đánh vào nàng nhưng Khải Ca lanh trí né sang một bên làm cho hắn bị hụt chân té nhào về phía trước, ngã cồng kềnh lên nền đất.

"Đứng im cho ta. Dám vu khống lão đây chỉ có nước chết. Ngươi qua đây."

"Người vậy mà đánh nữ hài tử, báo quan phủ đi." Đám đông chỉ về hướng hắn tỏ vẻ bất bình thay cho nàng.

"Ai dám, lão tử sợ? Ha ha ha ha. Nha đầu qua đây, sám hối lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng. Bằng không ...?"

"Ngươi thừa nhận mình đã lấy sợi dây ngọc của hắn ta, ta sẽ gọi ngươi là lão tông chủ."

"Nhãi con, lão không lấy sao phải thừa nhận?"

"Vậy ta không qua. Tuỳ lão."

"Đã bảo không lấy. Ngươi là đầu bò hay sao không hiểu tiếng ta?" Hắn tức tối, sa sầm nét mặt như sắp thiêu đốt nàng.

"Vậy ngươi lấy cái gì? Nói đúng bổn tiểu thư sẽ dập đầu trăm cái."

"Sạc!" Hắn phóng nhả ngụm bọt khí trong người sang một bên, sấn tới giơ nấm đấm định ra tay với nàng. Một gã nam hán vạm vỡ đứng cạnh liền giơ tay đỡ lấy, hắn trừng mắt xẹt lửa nhìn gã nam hán, quyết không chịu thiệt.

"Không phải đai ngọc mà là túi kia. Ngươi cố làm ta nổi giận mới chịu dừng ha? Vô phương cứu chữa." Lần này hắn không định nhịn hơn được nữa liền bay đến đá một quyền vào chính diện của nàng. Bất ngờ đám đông đã nhào lên đấm hắn túi bụi khiến hắn chưa kịp chạm vào nàng đã bị biển người đạp thô bạo lên người.

Nàng bị đám đông làm cho tách ra một bên so với hắn, trong lòng thấy hã hê vô cùng, mấy ngón tay nhàn rỗi lại tách hạt ra ăn tiếp.

"Tiểu thư vừa giúp ngươi không bị mất hầu bao, một tiếng đa tạ cũng khó lắm sao?" Trác Tử hướng về lục y thiếu niên trách cứ. Thiếu niên với dáng vẻ băng lãnh, vô sắc như những cảm xúc trên thế gian cũng chưa từng chạm đến huyết quản đang chảy trên người hắn.

Hắn không đáp trả chỉ đảo mắt nhìn nàng một lượt bằng ánh mắt khô khốc khiến nàng cũng chẳng mấy vui vẻ lên đấu khẩu với hắn, liền khoát tay ra hiệu Trác Tử bỏ đi.

"Bánh tam giác mạch hết rồi, biết làm sao đây?" Trác Tử tiếc rẻ nhìn quầy hàng trống trải.

"Mai lại ra vậy. Về thôi."

"A, Mục ... Mục tổng quản?" Kể ra thì cũng khá lâu kể từ khi nàng và Trác Tử trốn khỏi biệt viện đến đây xếp hàng chờ mua bánh nên bọn họ đã dẫn cả đám người ra đi tìm nàng.

Khải Ca cười đau khổ nhìn Mục tổng quản:

"Làm ... làm phiền thúc đưa bọn ta về biệt viện vậy. Ây da, ta mỏi chân quá. Trác Tử, muội bảo đi một lúc là tới nơi mà lâu vậy? Chết cái chân ta rồi. Ây dà."

"Muội làm sao biết cái tiệm bánh này có chân chứ? Chạy gì mà xa dữ vậy chứ. Ầy dà."

Mục tổng quản tức khí quay nói với đám người đi theo:

"Có nghe mấy câu này quen không?"

"Quen như việc đi tắm vậy."

Hai nữ hài nghe xong liền trợn mắt làm mặt dữ hành hung khiến hắn đổi giọng tức thì:

"Mà ... ta vài tháng mới tắm một lần. Vậy có ... thường quá không?"

"Đồ chết dẫm nhà ngươi. Gió chiều nào xuôi chiều ấy. Rồi ta sẽ cho ngươi một năm tắm hai lần xem có thường không?"

Khải Ca làm mặt quỷ sau lưng Mục tổng quản trêu hắn, làm hắn thêm ủ rũ kêu khóc: "Tiểu thư, Trác Tử, các người hại ta rồi." Khụ khụ.

Một thiếu niên có làn da rám nắng khác đi đến bên cạnh lục y thiếu niên, trên tay cầm một khay bánh còn nóng thơm lừng, hạ người cung kính hắn:

"Vừa hay cũng mua được bánh. Không bõ công từ Thiên Hải thành đến đây, chờ đợi cả một lúc lâu mới có."

Lục y thiếu niên vẫn nhìn theo bóng nữ hài rạng rỡ như đoá tuyết lê, ánh mắt thâm trầm nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói vào hư không:

"Đúng là kẻ bao đồng!"

"Hã? Thiếu chủ đang nói ta? Hôm nay người đông quá nên đợi lâu. Vừa hay bánh mới ra lò, còn nóng hổi, ta thấy vậy gom hết về cho người. Vậy mà thiếu chủ còn mắng ta! Khụ khụ ... Ngoài này lạnh quá."

"Thiếu chủ, người có thấy lạnh không?"

"Không."

"Sao lại không? Thiên Hải thành không giống Lang Châu. Người mặc đồ phong phanh như vầy không được. Người cầm gói bánh nóng này đi, cho ấm tay."

Hắn nói xong liền nhét hộp bánh vào tay lục y thiếu niên. Lục y thiếu niên đẩy tay ra vài lần không đặng thì miễn cưỡng cầm nó.

"Rõ phiền!"

"Hì hì."

"Tàu phớ nóng a. Khách quan dùng một bát nhé."

"Cho ta nhiều gừng vào."

"Có ngay, có ngay."

"Ơ, ỷ của ta đâu? Ông chủ, sao ông hà tiện vậy?" Đôi nam nữ ngoài đôi mươi ăn vận hào sảng đang ngồi trên cặp ghế đẩu bạc màu gỗ đen mun, bên cạnh là một bàn dài để một ấm trà nóng và vài cốc sành sẫm màu rêu. Hơi nóng không ngừng bay lên cùng mùi nước đường sóng sánh ánh vàng mật. Thiếu nữ múc vài viên ỷ trong vắt có trong bát mình đưa sang nam tử. Hắn ta thích chí liền cười toen toét.

"Ỷ đây khách quan, xin mời."

"Khà khà, phải vậy chứ?! Ăn phớ phải có ỷ mới là phẩm vị của phương Bắc chúng ta."

Ông chủ vắt cái khăn dài lên một bên vai, niềm nở cười tiếp lời:

"Nói không phải chứ, đi khắp Lạc Hồng đại địa, tàu phớ dưới chân vương triều Trúc thị không đâu sánh bằng. Khách từ phương khác đến đây đều muốn tìm món này dùng qua một lần mới thoã. Có người còn hỏi ta cách làm để mang về giang Nam mở rộng thực phần, nhưng dù cố gắng đến thế nào cũng không đạt được cái phẩm vị như phương Bắc. Các người nói xem? Nguồn cơn do đâu?"

Nam tử vỗ đùi khanh khách, thích thú hưởng ứng lời chủ quán:

"Còn phải hỏi sao? Phẩm vị phương Bắc phải do người phương Bắc làm mới là thiên hạ mỹ vị."

"Đúng, đúng! Ha ha ha ha."

Lục y thiếu niên và Mân Phúc đặt hai bát phớ sạch sẽ xuống bàn. Như mọi khi, bọn họ sẽ để lại gấp đôi số tiền bán hai bát phớ nên ông chủ đặc biệt nhớ tới hai vị khách quen rộng rãi hầu bao này. Nhưng hôm nay có vẻ không như mọi lần liền khiến hắn ngạc nhiên:

"Quái, có khi nào để nhầm chăng?"

"Ngươi keo kiệt vậy? Chúng ta đâu thiếu tiền?" Lục y thiếu niên có vẻ trách cứ người đi bên cạnh.

"Đồ phương Bắc cái gì cũng ngon, cũng nhất phẩm? Người bán đồ nhất phẩm không cần có tiền thưởng của khách. Là nhất, cao hơn hết thảy thì còn cần gì thêm nữa? Hừ."

"Đồ nhỏ mọn." Lục y thiếu niên chau hàng mày kiếm cợt nhả đáp.

"Ta đang giữ tiền cho thiếu chủ."

"Không cần. Ta cái gì cũng thiếu, ngoài ngân lượng."

...

"Nhanh nhanh, phu nhân đang ở đâu?" Quản gia vừa bước qua cổng chính đã vội vã hỏi nô gia đang quét dọn giữa sân: "Bẩm, người vừa trở về từ chi nhánh Kiền Vi. Hiện giờ phu nhân đang gặp các trưởng quầy ở Đại Lâm, Việt Tuỷ, Vũ Đô, Thẩm Lê, Vấn Sơn trong đại sảnh."

"Mục tổng, đợi ta một chút."

Tiếng xe ngựa lộc cộc lớn dần rồi im dần trước cổng biệt viện, nam nhân trung tuần cũng nhảy vội xuống xe ngựa trông đà gấp gáp không kém Mục tổng quản khiến cái mũ trùm đầu của gã trầy trật méo xệch, suýt rớt mấy lần.

"Đây là sổ sách ở Lang Côn, Lang Châu. Ông mang vào một thể giao cho phu nhân. Ta nói này, ông chạy bằng đằng nào mà nhanh dữ vậy? Nữa cái mạng này của ta suýt bị ông làm cho mệt chết đó."

"Ây da, lão đầu tử, sao ông không tự tay mang đến mà phải nhờ cậy ta. Chuyện của ta là lửa sắp đến chân. Chậm một chút là bỏng, bỏng cả thảy đó. Ông biết không?"

Gã kia cũng không kém cạnh, cơ mặt núc ních những mảng màu mỡ di chuyển qua lại đến độ chỉ còn thấy hai viên bi đen tròn nằm dưới mép hàng mày tủn mủn. Lão đẫy đà đến đỗi nước dãi cũng ban phát một cách tuỳ tiện khi giao tiếp với người khác:

"Quả thật ta không có lòng nào vào gặp phu nhân. Hiện giờ tình hình phức tạp, phiến quân không biết khi nào sẽ tràn vào thành nên dân chúng đã bắt đầu di tản. Tiệm của ta vì thế mà phức tạp vô cùng. Ta vắng mặt một lúc thôi không chừng cả gia quyến của mình đều bị phiến quân đến quét sạch và bị ném ra đường. Thời buổi này, lo được thân mình đã là tốt. Còn những việc khác, tính sau vậy."

"Cái khỉ nhà ông! Ông nói vậy mà nghe được sao?"

"Ừ thì đó, ông biết thế là được."

"Hừ, đồ chết tiệt. Gia chủ sớm biết có ngày này thì năm xưa đã chẳng giúp đỡ một xâu ba ốc cho ông lập nghiệp đến hôm nay. Ông không thấy hổ thẹn với người đã khuất hay sao?"

"Có chứ. Làm người sao quên được chuyện đã qua, nhất là những người đã từng nâng đỡ mình. Ông nói đúng. Nhưng chuyện báo đáp hãy còn dài, ta phải giữ được cái mạng này trước thì mới tính đến ngày báo đáp gia chủ nhà ông. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ông há chẳng biết đạo lý đó sao? Hừ!"

"Cái ... Cái ...". Mục tổng quản tức khí mà không làm gì được gã nên giậm chân thình thịch trên nền đất, mặt lão đỏ quau.

"Vậy nhé. Ta đi đây."

"Này còn nhìn gì nữa, quày ngựa về cửa tiệm đi."

Gã quày quả nắm chặt hai thành xe ngựa để bước lên nhưng vô cùng chật vật với tấm thân đồ sộ của mình, khiến nô gia xung quanh được phen mãn nhãn. Gã hiểu được tình huống của mình, vừa xấu hổ , vừa bức bách không biết xoay sở ra sao liền trút cơn giận của mình lên người đứa tuỳ tùng đi cùng.

"Ngồi xuống cho ta. Hừ."

"Hả? ... À, à ..."

Bàn chân khổng lồ của gã bước đến đâu thì tiếng xương răng rắc ở lưng người bên dưới nghe như sắp vỡ vụn. Tuỳ tùng không dám hé răng kêu rên chỉ siết mạnh bàn tay và cố gắng trụ vững đôi chân mình để gã bên trên không bị rơi xuống. Đám nô gia đã thôi giễu cợt gã, giờ lại cảm thấy quan ngại cho những tay sai quanh gã thì đúng hơn.

Thục tổng quản mang vẻ mặt tức khí hưng nộ trở vào biệt viện khiến nô gia hai bên đường đều hoảng sợ, im thin thít, thậm chí không một ai thốt lên lời chào lão như mọi khi.

Trên bờ ghế dài được đặt dọc theo hành lang lớn dẫn ra cổng chính, Khải Ca đang ngồi nhàn rỗi với đám hài tử gia quyến, vô tình thấy hai vị chủ quầy Thẩm Lê, Vũ Đô đi ra bèn đứng dậy làm lễ như mọi lần.

"Chà chà, Ca nhi đây sao? Hài tử lớn nhanh quá. Mỹ mạo quả nhiên tú lệ hơn người."

Được các lão khen, nàng thẹn thùng đỏ ửng khuôn má, bẽn lẽn không dám ngước đầu lên chính diện với bọn họ.

"Các thúc bá lại trêu tiểu nữ."

"Khà khà, bọn ta nói thật đó chứ. Hài tử được hưởng phúc khí của gia chủ và phu nhân nên vạn phúc hơn người. Nhắc đến gia chủ, thật đau lòng. Chúng ta rất tiếc lần đó không thể viếng tang sự. Gia chủ đương thời chẳng phải đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều đó sao. Cũng vì chuyện này mà áy náy bội phần. Haiz. ..."

"Chuyện không hay đó, dù sao cũng đã xảy ra. Ca nhi mong các vị thúc bá hãy vì tình nghĩa khi xưa với phụ thân mà hết lòng giúp đỡ mẫu thân. Người trước giờ chưa từng trầm luân trong thương trường, tất cả đều do một tay phụ thân quán xuyến. Nay tình thế thay đổi, khó trách không xảy ra sơ xuất. Mong mọi người hãy nâng đỡ người như đã từng làm với phụ thân của ta. Ca nhi ghi nhớ ân tình này đến suốt đời."

"Chuyện nên làm mà, không đợi hài tử nhờ cậy, bọn ta đã định như vậy khi nghe tin dữ từ lão gia. Chúng ta cũng hi vọng mọi việc sẽ không nhiều sóng gió trong những ngày sắp tới."

"Sóng gió? Sự tình thế nào khiến các thúc lo lắng như vậy?" Cảm giác bất an chợt thoáng qua suy nghĩ của nàng.

"Ông xem, ta già cả lẩm cẩm nên không kiểm soát nổi cái miệng của mình. Nói năng xằng bậy để hài tử lo lắng chuyện không đâu."

"Cái lão này. Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Chuyện này vốn là việc của các trưởng bối. Ca nhi tuổi còn nhỏ nên đừng để tâm đến nó. Thật sự cũng không có việc gì đáng ngại. Vậy ha. Chúng ta đi đây."

"Thúc! Thúc!" Khải Ca cố gắng bước nhanh theo sát chân bọn họ để hỏi rõ ràng hơn nhưng bọn họ cũng hiểu được ý nàng nên ra sức tránh né và bước nhanh hơn khiến nàng không sao bắt kịp. Hành động này của họ càng khiến linh cảm trong lòng nàng thêm chính xác.

"Trác Tử, muội nghĩ xem. Bọn họ hình như đang có chuyện giấu chúng ta?!"

Trác Tử nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Khải Ca nên nghe rõ mồn một câu chuyện của hai vị trưởng quầy nên trong lòng cũng đầy nghi hoặc không kém nàng, vầng trán nhỏ châu vào nhau ra chiều suy nghĩ kịch liệt bên trong.

"Bọn họ đang nghĩ là chúng ta chỉ là những xú nha đầu không hiểu chuyện nên không thèm bàn bạc với chúng ta dù rằng một lời."

"Ây da, xú nha đầu là muội đó. Ý ta không phải chuyện này." Khải Ca phát tiết vào cái dáng vẻ tỏ ra bí hiểm cao thâm của Trác Tử. Rõ ràng suy nghĩ của nàng ta không liên thông với chuyện nàng đang nghĩ đến. Không kiềm lòng đặng, nàng đưa chân phát một đòn thật mạnh vào mông Trác Tử khiến nàng ấy nhảy dựng lên mấy phen vì đau điếng.

"Tiểu thư, người là nam hán tử hay sao mà hỡ tý lại động thủ vậy chứ? Gia chủ cho người họ võ nghệ tinh thông không phải để ức hiếp nữ nhân chúng ta. Người manh động như thế sau này nam nhân nào dám động vào người chứ? Chẳng lẽ bắt muội phải hầu hạ bà cô già suốt đời sao? Ta không chịu đâu."

"Có muội muốn đấy. Ta chẳng thà làm bà cô già còn hơn gặp những người bình thường nhưng luôn tỏ ra nguy hiểm như muội đó. A Hỉ, rót trà cho bổn tiểu thư. Xú nha đầu khiến ta dùng sức mệt chết được."

"Dạ, dạ, trà đây thưa tiểu thư."

Trác Tử ôm cái mông ê ẩm, miệng không ngớt suýt xoa than đau. Được một chốc, nàng ta cũng nhanh chóng ngồi đối diện nàng, với tay lấy tách trà định rót uống một lượt với nàng. Cơn tức khí trong người chưa tan nên nàng kéo nhanh ấm trà về phía mình, không quên liếc mắt trêu nàng ta cho thoã lòng.

"Ha ha, người này ta không quen biết! Các người có không?"

Nàng hỏi nô gia đứng lân cận với vẻ đắc thắng. Nô gia nhất thời không dám lên tiếng chỉ bẽn lẽn nhìn e ngại cho Trác Tử. Vừa bị ê ẩm mông, vừa khát khô họng mà còn bị nàng trêu chọc trước đám nô gia liền khiến Trắc Tử xấu hổ chạy một mạch về phòng mình. Dáng vẻ của nàng ta vừa chạy vừa ôm mông làm mọi người phá lên cười nắc nẻ.

"Trác Tử biết xấu hổ kìa. Ha ha."