Chương 7: Sương trắng Đồn giang

Ánh trăng đêm màu bạc nằm treo giữa vùng trời đen đặc quánh. Vài chiếc thuyền cỡ lớn nhẹ nhàng trôi giữa sông trong khí trời lãng đãng sương như chốn thiên thai. Nước chảy xuôi theo mái chèo từng nhịp vang đều đặn, bình yên đến khó tả! Bên trong thân thuyền, tiếng nhạc cầm của thiếu phụ ngân vang như một giai điệu chính trên nền nước chảy nhưng ngữ sắc chất đầy thê lương.

Nữ hài tử ngồi bó gối thu người trong tấm áo choàng Hồ Lam nền nhã, bên cạnh là một nữ hài khác ăn vận đơn bạc đang ngã người tựa lên mạn thuyền, những ngón tay cuộn lại thành vòm tròn hướng lên bầu trời, bỡn cợt ánh trăng.

Chíu uu! Chíu uu!

Luồng sáng vàng xẹt ngang bầu trời bay thẳng vào trung khu thuyền, cắm chốt bằng những tiếng "Phựt." nghe rõ mồn một. Sau đó là loạt âm thanh la toáng hốt hoảng của người phía cuối khoang thuyền.

"Cháy rồi." "Có cháy, chạy mau."

Hai hài tử nhìn nhau như ngầm hiểu ý bèn đứng phắt dậy chạy nhanh vào trong.

"Phu nhân, không hay rồi. Phiến ... phiến quân ... đông đông vô cùng."

"Ngươi nói sao? Khải ca? Khải Ca hài tử của ta? Mục đầu đâu? Bảo ông ấy đến đây mau!" - Thiếu phụ cả kinh, đôi mày chau thất sắc.

"Mục tổng ở thuyền phía sau. Để ta cho người truyền tin hoả tốc."

"A Nương, ngươi ra điều đám người đó chữa cháy trước rồi hẵng tính tiếp. Không ai được ra ngoài nữa. Tên bay lạc đạn, chúng không có mắt."

"Còn ngươi, đi tìm tiểu thư về mau." Thiếu phụ khuẩn trương nhìn một nữ nô đứng bên cạnh đang run rẩy không biết làm gì chỉ đành vo nhàu vạt áo trước thân.

Thiếu phụ đã qua sự hốt hoảng liền điềm tĩnh trở lại phân phó nô gia xung quanh chạy Đông chạy Tây. Nô gia thấy gia chủ như vậy cũng không dám cả khinh nên xắn áo váy lên từng người chạy đến dập lửa. Cũng may trong khoang có bồn nước ngọt lớn dự trữ nên chẳng mấy chốc lửa cũng dập được đôi phần. Thiếu phụ nhanh trí xé toạt những mảnh rèm treo gần cửa sổ rồi nhúng ngập vào thùng nước, đoạn lấy ra hất vào đám người bị kẹt trong đám cháy ở khoang cuối.

Trác Tử chạy phía sau hốt hoảng hét lớn: "Tiểu thư!"

Xẹt!

Một lọn tóc nhỏ ở phía đuôi của nàng rơi xuống vừa kịp lúc thân nàng di chuyển qua.

Nàng quay người lại với ánh mắt trấn an: "Không sao."

"Tiểu thư, tỷ cầm lấy." Trác Tử nhanh trí nhấc bổng cây cột gỗ treo đèn xuống chấn ngang đầu gối mình dùng lực bẻ gãy nó thành hai khúc, một khúc liền thảy về phía trước cho nàng.

Á! Mũi tên hung hãn lao đến như nam châm chạm đến cổ họng một nô gia tức thì bị vật thể khác xẻ lực đánh bật văng nó xuống biển.

"Tiểu thư, đa tạ." Nô gia mặt không một cắc máu, xanh như tàu lá cám ơn rối rít.

Tiếng la hét thất thanh từ khoan sau của thuyền ngày thêm lớn dần, lan rộng đến hai cánh tả hữu.

Xaạchh! Có người bị trúng tên ngã ập xuống biển.

Từ phía sau, một chiếc thuyền không lớn cũng không nhỏ đang tiến đến gần thuyền bọn nàng. Thoạt đầu, Khải Ca nghĩ rằng đó là thuyền của Mục tổng đang đến tiếp ứng, không thì cũng là thuyền gia quyến gần thuyền mẫu tử nàng nhất. Sương trắng lãng đãng càng giới hạn tầm nhìn của bọn nàng. Chợt Trác Tử thất kinh:

"Tiểu thư, đó là cờ hiệu của phiến quân. Vậy thì thuyền gia quyến và kim khố của chúng ta thì sao? Chẳng nhẽ?"

Tuy nàng cảm thấy vô cùng bất an và dự cảm chẳng lành đã xảy ra với hai chiếc thuyền kia nhưng để trấn an hài tử bên cạnh bèn lên tiếng quát: "Nói bậy! Tìm phu nhân rồi tính tiếp."

Từ đầu khoan thuyền vào đến trung khu không xa nhưng người chết ngổn ngang nằm vắt chéo lên nhau chắn hết cả lối vào nên chật vật lắm bọn nàng mới vào đến trung khu chỗ của mẫu thân. Đàn cầm nằm chổng vó tủi hờn bên vách cửa sổ, người chẳng thấy tăm hơi.

"Phu nhân đâu? Nói mau!"

Trác Tử kéo tay nô gia gần đó hỏi dồn dập như lửa đến chân suýt chết.

"Khụ khụ. Phu nhân đang ở khoang cuối chữa lửa cùng bọn họ. Khụ khụ. Đang yên đang lành, sao lại có chuyện như vậy chứ?"

Không lảng phí thời gian thêm nữa, nàng liền chạy ngay đến cửa phụ, nơi có thể thông với các khoang nằm bên trong thuyền nhanh nhất. Khải Ca dùng hết sức bình sinh để đập cánh cửa mở ra nhưng vẫn không thể được. Trác Tử thấy vậy cũng chạy đến dùng sức phá cửa tiếp ứng.

"Nào, một, hai, ba!"

Hai thân thể hài tử nhỏ nhắn không hẹn mà cùng nhau lao uỵch về cánh cửa đóng im chắc nịch.

Uỵch! Uỵch! Uỵch!

Trác Tử lắc đầu nhìn nàng bất lực. Nàng không nói gì liền quay người đi về hướng lúc nãy bước vào. Bọn họ đành đi đường vòng từ bên ngoài vậy.

Xẹt! Người đang chạy từ hướng đối diện nàng bỗng ngã xuống, ánh mắt hoảng loạn chưa từng thấy trước đây:

"Tiểu thư, chạy mau. Phía ... phía dưới nguy ... hiểm."

Hắn chết không nhắm mắt mà nhìn nàng trân trân. Trác Tử bèn kéo xác hắn qua một bên cho ngay ngắn. Khải Ca không cầm lòng đặng bèn ngồi xuống vuốt mắt tiễn người lần cuối.

Thuyền phu đứng chèo một bên thân thuyền đã chết quá nửa nên thuyền càng trôi chậm dần, nàng đoán tầm nửa canh giờ nữa thì phiến quân sẽ theo kịp đến đây.

"Chúng ta có một chiếc thuyền nhỏ có thể đưa phu nhân và tiểu thư ra khỏi đây. Tiểu thư, người hãy quyết định mau nếu không e là không kịp nữa."

Thuyền phu lo lắng cho huyết mạch gia chủ không may đứt đoạn bèn bày cho mẫu tử nàng con đường sống duy nhất trong lúc này. Tuy đó cũng chỉ là đường thập tử nhất sinh nhưng ít nhất cũng có cơ hội sống sót còn hơn rơi vào tay phiến quân thì còn thảm hơn.

"Ta ..."

"Hắn nói chí phải. Hài tử đi đi. Cầm theo cái này."

Thiếu phụ đã xuất hiện từ phía sau nàng từ lúc nào, đưa đến cho nàng một bì thư. Thiếu phụ không còn vẻ ôn tồn, dịu dàng như mọi lần mà sắc mặt đã trở nên quyết liệt và sắc lạnh hơn với hài tử.

"Thư này là vật tín chấp giao ước với thiếu chủ tổng đà Thương Gia hội, đưa vật đó cho người ấy, họ sẽ đưa các người về nơi an toàn."

Hài tử đón lấy mà không cầm lòng đặng, khoé mắt đỏ hoe, nước rơi như mưa sa. Nô gia xung quanh cũng bắt đầu trở nên bi thương, ánh mắt lưng tròng. Giữa thời khắc sống chết thì gia tộc, người thân, mẫu tử, chủ tớ, thì một câu: ta sống, ngươi chết, nghe đau đớn từng đoạn tâm phổi.

"Không được, chúng ta không thể bỏ lại các người. Cùng sống thì cùng chết!"

Hài tử ngoan cường quyết liệt bước đến ôm chầm thiếu phụ.

Xẹt! Aaa ...

"A Nương, a Nương, sao ngươi khờ vậy?" Thiếu phụ đẩy hài tử sang một bên quay sang ôm lấy thân người nô gia vừa đỡ tên thay cho hài tử. Máu từ vết thương xuyên tâm trên người a Nương bắt đầu chảy xuống xối xả, lem cả trên tay thiếu phụ càng khiến tim nàng đau như có ai vừa cắt lấy một đoạn da thịt trên thân thể mình xuống.

"A Nương chết không hối tiếc, chỉ mong giữ lại huyết mạch cho gia chủ. Phu nhân, tiểu thư, hai người đừng phụ tấm lòng của ta."

"A Nương!" Tiểu nô này đã theo nàng trước khi nàng xuất giá gả cho phụ thân hài tử nên khó trách một đoạn tình cảm thâm sâu giữa hai người họ. Thiếu phụ khóc vật vã đến thời gian cũng muốn ngừng trôi để nàng triền miên trong sự đau khổ.

"Hài tử, ngươi xuống thuyền mau." Thiếu phụ đã thôi khóc, trầm giọng hẳn.

"Mẫu thân!"

"Xuống mau! Ngươi nữa, Trác Tử. Ngươi theo tiểu thư, bảo vệ cô nương."

"Phu nhân, ta muốn ở lại."

"Ngươi ở lại để chết sao? Ai sẽ bảo vệ cô nương?" Thiếu phụ gằn giọng khiến hài tử thấy nàng vô cùng xa lạ. Biết không thể thoái thác nên Trác Tử liền đỡ nàng xuống thuyền nan là loại thuyền nhỏ luôn được neo bên hông mạn thuyền. Kế đến, nàng ta cũng bước xuống nối chân nàng, đoạn khi hai chân đã cập thuyền thì Trác Tử quay người lên giương hai tay đón thiếu phụ. Thiếu phụ không buồn ngó lấy, sắc lạnh nói: "Thả dây."

Tức thời thuyền gia cả kinh đứng hình nhìn thiếu phụ một hồi lâu, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Hài tử dưới thuyền đột nhiên hét lớn thảm thiết: "Mẫu thân! Người lừa hài nhi. Mẫu thân! Người không đi, ta cũng không đi đâu hết." Nói đoạn, hài tử rướn người lên định nhảy phóc lên thuyền nhưng do đứng phía sau Trác Tử và thuyền nan quá thấp so với thuyền lớn nên bị hụt chân, cả người rớt xuống đầu mạn thuyền nan, nửa thân người trên định bổ nhào xuống mặt sông. Trác Tử tinh mắt liền đưa tay đến kéo kịp nàng đứng lại thăng bằng.

Thiếu phụ bên trên giận quá liền quát thuyền gia như sắp phun khói. Hắn thấy nàng quyết liệt thì không dám làm sái lời bèn tháo hết dây nối thuyền nan ra rồi thảy xuống sông.

"Đẩy!"

"Hài tử, xin lỗi! Gia chủ mất đi, ta cũng không thiết sống. Vì gia tộc, lại thương ngươi còn thơ dại, ta phải gắng gượng sống tiếp. Nhưng ý trời đã định! Đến đây cũng chẳng thể cùng nhau đi tiếp. Hài tử, bảo trọng."

"Vĩnh biệt!"

Lần này hài tử dù có muốn khinh công lên lần nữa cũng không đặng vì khoảng cách giữa hai thuyền đã quá xa. Số phận trêu ngươi với gia tộc nàng, họ là phụ mẫu, gia quyến, người thân của nàng. Sao nàng có thể ham sống sợ chết mà ly khai một mình?! Hài tử quyết không bỏ cuộc bèn nhảy xuống sông hòng bơi ngược về phía thuyền lớn. Nàng tuy không phải là người thạo sông nước nhưng với tốc độ rùa bò thiết nghĩ sớm muộn cũng trở lại được. Tiếc thay, hài tử đi bên cạnh nào ai xa lạ với nàng. Hai hài tử cùng nhau lớn lên nên nàng ta rất rõ suy nghĩ của vị tiểu thư này: việc đã quyết ắt sẽ kịch liệt theo đuổi đến cùng.

Xaạchh! Xaạchh!

Hai bóng nhỏ trên thuyền lần lượt nhảy vào lòng sông, nước dưới sông lạnh đến muốn cắt da thịt những vị tráng sỹ cường lực thì há chi hai vị tiểu cô nương. Huống hồ, mặt sông phủ một lớp sương băng nên việc di chuyển trên nước vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến việc bơi đến thuyền lớn bên kia thì đã chết lạnh từ lâu. Đầu họ trồi lên ngụp xuống vùng vẫy mạnh trong nước hồi lâu thì sóng nước cũng tản dần ra, chỉ còn nghe tiếng vật thể nặng đang lướt nước trôi về thuyền nan. Người bị bất tỉnh được đẩy lên thuyền trước, sau đó là hài tử còn lại. Trác Tử không còn cách nào khác để ngăn vị tiểu cô nương ương ngạnh bằng việc đánh ngất nàng ấy thì mới thôi kích động ngu ngốc như vậy.

Hự! Hự! Hự!

Sức lực của nữ hài nhỏ lại kéo lê một thân thể bất tỉnh nặng ì ạch trong nước là quá sức chịu đựng của nàng. Cho nên khi thân thể nàng bò lên vừa vặn nằm trong lòng thuyền thì hơi tàn lực kiệt, tay chân rã rời, lục phủ ngủ tạng bị đông cứng như người sắp chết. Nàng không thể cử động thêm được nữa, bầu trời như cánh cửa khổng lồ đổ rạp trước mặt.

Lúc Khải Ca choàng tỉnh dậy thì Trác Tử vẫn còn nằm sải tay vật vả. Vùng cổ bị Trác Tử đánh ngất lúc nãy phồng lên một khúc nhưng nàng chẳng hề cảm giác đau. Có lẽ nhiệt độ lạnh đến nỗi thân thể nàng không thể cảm giác được một chút đau đớn gì nữa ngoài nỗi đau như máu tim sắp trào phun trong lồng ngực mình. Dùng hết sức bình sinh, Khải Ca gắng gượng ngồi dậy, nàng đập hai bàn tay mình vào mạn thuyền thật mạnh cho đến khi có cảm giác đau đớn trở lại, thì cũng là lúc các mu bàn tay bắt đầu rướm máu đỏ tươi. Hàn khí trong người bắt đầu vận chuyển khắp tứ chi, máu được đả thông khắp lục phủ ngũ tạng nên nàng bắt đầu thấy cái lạnh xuyên thấu thịt da và cái đau phía sau ót lưng. Nàng đưa tay ra chỗ đau xoa xoa vài cái thì chợt nhận ra tình cảnh lúc này của mình. Trời về khuya sương rơi càng nặng hạt, phía trước trắng xoá một mảng lớn. Sương trắng dày đặc đến tù túng và làm áp đảo tức khí người bên trong. Nhìn người bên cạnh mặt mũi đang tím tái dần, Khải Ca bèn làm vài động tác khởi động tay chân cho nàng ta, nhưng chung qui vẫn không muốn đánh thức xú nha đầu dậy, nếu không lại ngăn cản nàng quay lại thuyền lớn thì lỡ mất thời gian.

Hai mu bàn tay nàng đặt chồng lên nhau, sau đó ấn thẳng mạnh vào lồng ngực nha đầu đẩy lên đẩy xuống cho máu trong tim bắt đầu dãn ra, khí huyết luân chuyển, lồng ngực được đả thông. Khải Ca nắm chặt lòng bàn tay của Trác Tử xoay trái phải qua lại, sau đó dùng dùng lực điều khiển nguyên cánh tay gập lên xuống vài bận. Tương tự như vậy, nàng làm tiếp hết cả tứ chi. Quả nhiên một lúc sau thì sắc mặt nha đầu đã tươi tỉnh dần. Khải Ca tháo áo choàng trên người xuống đắp lên che chắn người nha đầu.

Nàng nhắm chặt mi tâm để nhớ lại phương hướng lúc thuyền bọn họ tách thuyền lớn kia ra, tính từ đó đến đây độ nửa dặm về hướng Tây. Nghĩ vậy, nàng quơ lấy mái chèo nhắm hướng Tây đó mà xuyên qua sương trắng tiến về phía trước. Có những mảng sương dầy đến độ trong không gian đó nàng chỉ cảm nhận được mỗi hình dáng của mình, còn tất cả đều chìm trong màu trắng mê trận. Mặt sông cũng như mặt đất, đất cũng như sông, thậm chí đến Trác Tử nằm dưới chân nàng cũng mất hút vào đó.

Tiếng chết chóc không còn như lúc nãy nên việc nàng đi tìm phương hướng của thuyền lớn vô cùng chật vật mà sương thì vẫn mãi không tan. Đầu bên dưới của mái chèo bỗng dưng sững lại như va phải vật lớn cồng kềnh. Nàng cố gắng lách mái chèo sang hướng khác để tránh vật thể nhưng loay hoay vẫn không thể thoát ra. Ngó nghiêng một lúc, nàng đành ngồi xổm xuống đưa tay xuống chỗ vật thể vướng víu hòng dùng cách này kéo nó ra dễ hơn. Vật thể mềm mại như vải, y phục con người. Kế đến là đoạn thân mềm mại khác nhưng lạnh lẽo hơn, khối trụ nhỏ, miệng, mũi, ...

Hài tử cả kinh, giật bắn người, bật về phía sau.Đó là thi thể người. Toàn thân hài tử đổ mồ hôi lạnh toát cả xương sống, miệng há chữ o méo xệch.

Một đầu người trồi lên trong làn sương trắng mờ ảo, tóc tai bù loa.

Ma, ma!

"Tiểu thư, sao tỷ đạp lên tay muội? Đau quá!." Trác Tử tỉnh bơ hỏi nàng ngây ngốc. Hoá ra lúc nàng giật mình khi phát hiện thi thể dưới sông thì vô tình ngồi lên tay hài tử bên cạnh khiến nha đầu đau quá choàng tỉnh.

"Người chết!" Khải Ca chỉ tay về thân dưới của mái chèo. Trác Tử vừa nghe thấy hai tiếng "Người chết" thì kinh hãi, như phản xạ thông thường, cũng lùi người về phía sau. Lần này thuyền mất thăng bằng thật sự nên chao đảo dữ dội, suýt bị lật úp xuống sông.

"Trác Tử, giữ thăng bằng!"

Nha đầu nghe nàng hô to thì trấn tĩnh lại, thu gọn hai chân và thân người ngồi vào trung khu thuyền. Phù ù ù.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Gần chỗ thuyền lớn."

Trái tim nữ hài bị doạ mấy lần sắp nổ tung ra, nếu còn nghe một tin sét đánh nào nữa thì ắt hẳn truỵ tim mà chết. Không chết vì loạn phiến quân cũng chết vì tổn thương nguyên khí, xem như là cái chết nhẹ nhàng nhất mà không bị dày vò.

Trác Tử giật mái chèo từ tay nàng, nghiêm giọng nói:

"Phu nhân đã dọn cho chúng ta một con đường sống, hà cớ gì tỷ phải quay về để tìm cái chết? Tỷ không thấy có lỗi với bọn họ sao?"

"Ta nhất định phải mang mẫu thân đi cùng. Không thì cùng nhau chết. Chết có gì là đáng sợ?!"

Ngữ khí bất kham không biết sống chết và ánh mắt kiên định này khiến cho nha đầu nhớ mãi cho đến rất nhiều năm sau. Dù con đường phía trước là mờ mịt trắng xoá nhưng ý chí ấy thôi thúc niềm tin con người trở nên mãnh liệt hơn. Sợi dây giữa sống và chết mảnh hơn sợi tơ tằm, vậy thì có gì là khác biệt?

"Được! Vậy chúng ta cùng đi." Trác Tử thả lỏng ý chí cuối cùng.