Thục Phán trở về lều mà lòng chưa hết nghi hoặc. Giống như A Ngưu và các tướng lĩnh đã nghĩ, về thực lực thì tiểu tử như hắn so bì sao được với đám người dầy dạn kinh nghiệm đó. Còn về tài chỉ huy thì hắn càng không thể. Mã Đề đề bạt hắn do hắn có ơn cứu mạng hay đánh giá quá cao thực lực hắn? Giết vài tên hắc tử may ra còn được, đằng này xông pha chiến trận, một chút hiểu hắn biết cũng chưa từng!
Tấm mành che lều vừa vén lên thì bóng người bên trong nhẩy sầm vào khiến hắn suýt tý nữa mất thăng bằng té ngã.
"Tiểu tử thối, à không Đội trưởng của chúng ta đã về! Thăng chức nhớ chiếu cố bằng hữu."
Bát Dật không nén được vui mừng mà bá cổ, đu người Thục Phán y hệt loài dây leo. Hai người A Lục và Bát công tử vừa đi lãnh lương khô về thì nghe nô lệ kháo nhau chuyện Mã đại thủ gia phá lệ đề bạt một nô lệ Nam Cương thành đội trưởng đội Nhất, tên quản nô và các tướng lĩnh khác bất bình liền tiến hành cuộc tỷ võ, ai ngờ bị thua thảm hại dưới bạch kiếm của người nô lệ. Họ nghe xong thì mừng rỡ vô cùng mặc dù không biết mặt mũi nô lệ đó là ai, dù sao nô lệ ở Nam Cương trước giờ chỉ là những kẻ thấp hèn dưới đáy Tây hoang, làm gì mơ tưởng đến ngày được thăng cấp bậc, huống hồ trong quân đội, giữa rừng tướng lĩnh của các bộ thì đã là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!
"Người được phá lệ phong chức là ngươi? Thục đội trưởng xin chiếu cố cho chúng tôi nhé?" Bát công tử lôi xệch Bát Dật đang đu trên người Thục Phán xuống, vỗ vai hắn vài cái mà nghe ê ẩm cả người. Thục Phán tuy là người biết chút võ nghệ nhưng dù sao thể lực vẫn chỉ là một bán thiếu niên còn Bát công tử kia là thể tráng kiện, mỗi cái hích tay của hắn cũng đủ khiến người đau đớn.
Ngược với thái độ của mọi người, Khải Ca lại cong môi trêu người:
"Hầy, người xưa nói ở nhà nhờ phụ mẫu, ra đường nhờ bằng hữu. Ta thấy nên đổi thành ra đường nhờ quen biết thì con đường thăng quan tiến chức sẽ dễ dàng."
Thục Phán không ứng đối với lời châm chọc của nàng mà mặt sượng trân nhìn mọi người tung hô mình. Có lẽ đây là niềm vui nhỏ nhỏ của nô lệ trong Tiên phong quân trước tử lộ (1) phía trước. Một Thục Phán có tài trí bao nhiêu để dẫn dắt tiểu đội Nhất đi nữa, họ cũng không buồn nghĩ đến, chỉ cần trong hàng ngũ chỉ huy quân đội hôm nay có người thủ lĩnh xuất thân từ bọn họ mà ra thì đó đã là bước ngoặt to lớn trong mắt nô lệ Nam Cương.
(1) Tử lộ: con đường chết.
"Ca ca, không phải ca ganh tỵ đó chứ?"
Hài tử tên Tiểu Ngô gió chiều nào đứng về chiều đó, hôm nay dám bán đứng nàng trước bao nhiêu con người.
"Lần sau đệ cần gì cứ mạnh dạn nhờ Thục đội trưởng, chớ tìm ta."
"Ai da, đúng là vậy rồi. Ha ha." Tiểu Ngô hứng chí nhẩy lên nhẩy xuống trêu nàng đến sượng người. Thật tình, nàng chỉ có ý trêu hắn vài câu vì thấy hắn từ lúc bước vào lều đến giờ vẫn chưa hết sự ngượng ngùng khi bất ngờ được đề bạt, trêu để hắn thoải mái cởi bỏ vẻ ngoài ấy để đôi co với nàng. Nào ngờ tên Thục Phán kia quá yếu bóng vía, lại thêm nhóc con này phá bĩnh, đâm ra nàng bị phản quang ngược lại, mặt ửng đỏ không kịp trối.
"Ngươi đi đâu đó?" Bát Dật thấy nàng đột ngột bỏ chạy thì gọi với theo.
"Lấy lương khô."
"Chẳng phải ta với ngươi đã lấy khi nãy?"
Bát Dật là tên mọt sách thông minh nhưng đôi lúc sự thông minh ấy như thuỷ triều lên xuống, không ổn định!
...
Đến gần Nam San cốc thì Tày Hương cho người của Quân tiên phong tiến vào cốc trước trong khi hắn cùng một cánh quân chủ lực khác di chuyển theo đường mòn nhỏ bọc lấy Nam San cốc từ bên ngoài, cánh quân còn lại thì đi sau chi viện, đề phòng quân Mèo biến trá. Đường mòn này dẫn đến Lang Dốc, tuy xa và khó đi hơn lối vào Nam San cốc nhưng an toàn vì tránh được phục kích của địch quân. Nam San cốc được ví như chiếc phễu lớn, từ hướng ngoài đi vào lớn bao nhiêu thì càng đến cuối cốc nhỏ hẹp bấy nhiêu. Quân của Sách Tu La có thể mai phục lối ra của cốc, sau đó tiêu sái diệt lần lượt các cánh quân Nam Cương.
"Ca, có phải địch quân đang chờ chúng ta ngoài đó?"
Tiểu Ngô đi cùng hàng với nàng hỏi qua khiến nàng bối rối. Trả lời tiểu ngoa nhi này thế nào mới không khiến hắn phát hoảng? Con đường nào cũng là chết thì chết nơi chiến trường hay bên ngoài cốc có khác nhau? Có chăng là chậm hay nhanh hơn một chút. Những cái chết được báo sớm chỉ khiến lòng người nơm nớp lo sợ và càng ham muốn được sống mãnh liệt, lại có người cũng vì đó mà chai lỳ với nghìn mất mát, vạn tang thương, đặt cược sinh mạng mình trên đầu ngọn sóng, cứ vậy mà lao đến.
"Đệ có sợ chết không?" Nàng hỏi khẽ tiểu Ngô.
"Đệ sợ, sợ lắm. Ca, ca có bảo vệ cho đệ không? Mẫu thân nữa, đệ cũng không muốn người chết. Ca, huynh có thể bảo vệ chúng ta không? Hụ hụ."
Tiểu Ngô ơi là tiểu Ngô, trên đầu ta là nhà tù Nam Cương tàn khốc, dưới chân là khối Thiết Xích giam cầm, phía trước là địch nhân đợi sẵn, phía sau là cường quyền quân đội. Ta nào khác chi đệ, có mưu kế tài lực gì chống đối hết thảy? Mỗi mạng này mang ra thế chấp cùng sinh tử, bảo vệ những người ta yêu thương mà thôi.
"Nếu ta còn sống, nhất định không để đệ cùng Nhu thẩm có mệnh hệ gì. Ta hứa."
Đầu tiên là Bát Dật, kế đến tiểu Ngô rồi Nhu thẩm, nàng có bao nhiêu mạng thế chấp đây?
Cẩn thận!
Thục Phán hô to về phía nàng và đám nô lệ đi phía sau. Loạt tiễn bay đến như rạ trong không trung khiến nhóm người đi trước nàng đã nằm xuống. Viễn cảnh này khiến nàng nhớ đến đêm tang thương trên bến Đồn, người chết ngã nghiêng, tên cắm xiêu vẹo khắp nơi. Bất giác hai chân như mềm nhũng, chút sức lực cũng không có. Bát Dật chạy đến lay mạnh vai nàng nhưng khối thân thể cứ dán chặt tại chỗ, Bát Dật tức mình nói to lên để nàng trấn tĩnh lại, vốn hắn tưởng nàng hoảng sợ quá độ mà ra:
"Tiều tử thối, chạy mau, bị tập kích mà đứng như trờ trồng vậy?"
Viên giáo đầu tập huấn nô lệ khi còn ở trại tập kết liền hét lớn về những nô lệ đang hoảng sợ như bầy ong vỡ tổ:
"Tiến lên phía trước, không được quay lại. Các ngươi đang ở chiến trường, chỉ có tiến về phía trước, giết không chừa tên giặc nào. Tiến lênnn!"
Người đó chính là Giáo quân Đinh Mộ Bạch, cũng chính là A lạc khiết, thứ tử (2) của Đinh Toán, Đại thủ gia Hà Quảng.
(2) Thứ tử: con thứ.
Người của đội Nhất nhất thời hoang mang, chân tê dại nào ngờ vừa nghe tiếng thét của Đinh Mộ Bạch liền bừng tỉnh, bọn họ đang ở chiến trường, không phải khi còn ở trại Nam Cương. Ở đây ngoài làm việc theo lệnh và phục tùng người khác, bọn họ còn phải chiến đấu và giết người. Đinh Mộ Bạch từng nói:
"Nhân nhượng với kẻ thù là huỷ hoại bản thân."
Lời nói đó có sức mạnh ngàn cân, lay động trái tim mềm yếu của vô số con người.
Tiểu Ngô kéo mạnh tay nàng nhưng vẫn không lay chuyển được đôi chân ấy. Tiễn cứ bay đến mà phía sau Đinh Mộ Bạch quất roi liên tục nên Nhu thẩm không chần chờ lâu hơn nữa liền lôi tiểu Ngô chạy mạch về phía trước, trên tay họ là những đoạn tầm vót nhọn dài cứng cáp.
"Mẫu thân đợi đã, ca còn ở phía sau. Ca, theo chúng ta mau lên!"
Môi thiếu phụ mím chặt, cắn răng đẩy hài tử về phía trước. Nàng ấy quý mến tiểu tử kia nhưng nàng cũng có mỗi mạng này, chỉ dùng một lần để bảo vệ hài tử của mình, cho nên dù trái với đạo nghĩa cùng người, nàng đành chọn cách nhẫn tâm nhất.
Xẹttt! Bát Dật thấy tên bay về hướng Khải Ca thì nhanh tay đẩy nàng ngã sang bên, nào ngờ một nô lệ ở đâu chạy đến đâm sầm vào hai người họ, vô tình đẩy Khải Ca về trước mũi tên đang lao. Bát Dật chỉ kịp kêu lên hai tiếng gọi tên nàng mà lực bất tòng tâm.
Keng!
Đầu mũi tên sắp định vị trên bả vai nàng thì tiếng keng vang lên đánh nó bay sang bên. Thục Phán cũng tức giận hét với nàng:
"Khải Ca, muốn chết sao? Còn không đi?"
Tiếng keng đột ngột bên tai khiến nàng sực tỉnh cõi lòng u ám những chuyện xưa cũ, đôi mắt đen láy khẽ lay động, trong đó là những mũi tên ào ạt bay đến như mưa sa.
"Sao chết được? Phải sống để giết hết bọn chúng!"
Thục Phán mừng rỡ thấy giặc đến mà tiểu tử này tâm không bấn loạn, vẫn giữ kiên định mạnh mẽ đó thì yên tâm vô cùng. Hắn nắm chặt tay Khải Ca, kéo nàng tiến về phía trước đám người đội Nhất. Phía sau, đội Nhị của A Ngưu cũng vừa ào ra khỏi cốc, tiếng la ó rầm trời. Đinh Mộ Bạch lúc này đã ở xa bọn họ, lẫn trong đám người Bát công tử và Nhu thẩm, tiểu Ngô.
"Tiến! Giết chết bọn chúng!"
Thục Phán và đám nam nhân có vóc người cao lớn nhanh nhẹn không hẹn mà chạy trước dẫn đầu đội Nhất, phía sau là nữ nhân, nô lệ lớn tuổi và những hài tử chậm chạp khác. Ngoài sức tưởng tượng của nàng thì Bát Dật cũng nằm trong số người chạy lùi ở phía sau.
Hẳn trong số đó phải tính thêm loại người mới là những kẻ nhát gan, mọt sách tay chân lóng ngóng nữa cho tròn số lượng!
Bên ngoài Nam San, hai bên đường là những triền dốc cạn nên địch nhân càng dễ dàng xạ thủ liên hoàn bách phát bách trúng, lúc này mới thấy những người có đôi chân dài công dụng biết dường nào. Sau màn tiễn loạn như mưa bão thì các tảng đá lớn to gấp ba lần người thường thi nhau rơi xuống, bên trên là những trận cười khoái trá của những kẻ ném. Tiếng cười lọt vào tai, nàng nghe kinh tởm vô cùng!
Lúc này, Tiên phong quân đã ra hết khỏi miệng cốc, đội Nhất của Thục Phán ở cách đó một đoạn khá xa. Tất nhiên số người còn lại sau trận hỗn tiễn đã vơi không ít. Từ xa đã nghe tiếng Mã Đề hô to khẩu hiệu hạ trại, dừng chân và kiểm kê quân ngũ. Mọi người di chuyển nặng nề ra khỏi địa phận Nam San cốc, những người còn lành lặn thì dìu kẻ bị thương đi cùng, còn những người không may mắn thiệt mạng thì đành bỏ xác nơi hoang sơ, nàng nhìn thấy quang cảnh này mà lòng không khỏi bùi ngùi cảm thương. Sau lưng nàng là tiếng khóc của hài tử, vô cùng thảm thiết!
"Mẫu thân, người đừng bỏ hài nhi!"
"Thẩm hãy gắng gượng chút, chúng ta sắp hạ trại rồi, đến đó sẽ có quân y giúp thẩm trị thương."
Khải Ca nghẹn ngào nhìn bên hạ sườn của thiếu phụ, máu chảy cả vùng bụng, thương thế không hề nhẹ, nếu gắng gượng đến khi quân y trị thương thì cũng mất máu mà thiệt mạng không lâu sau. Nhưng nàng vẫn cố thuyết phục tâm trí của người mẹ, tình mẫu tử sẽ giúp thiếu phụ gắng gượng đến cùng. Nàng không hiểu sao mình lại có suy nghĩ già dặn như vậy khi ở lứa tuổi bán thiếu niên thế này, ở cái tuổi nàng phải được bảo bọc nâng niu trong khuê phòng thì lại lo lắng chuyện sinh tử của thế nhân?
Cuộc đời tang thương, gia môn tan nát, viễn cảnh máu thịt người thân rơi xuống vì chiến tranh loạn lạc đã khiến những hài tử như bọn nàng phải trưởng thành hơn số tuổi thật!
Trưởng thành đế đấu tranh cùng vận mệnh, chung quy vẫn vì hai chữ "sinh tồn".
Thiếu phụ nhìn nàng trìu mến, chỉ thều thào quanh miệng, Khải Ca phải cúi sát lại để tai mình gần thiếu phụ mới nghe được tiếng mất tiếng còn:
"Xin ... xin lỗi! Tiểu Ngô .... giao ngươi."
"Thẩm, người phải xin lỗi là ta, ta đã không bảo vệ tốt cho mẫu tử hai người. Là ta vô dụng! Hu hu!"
"Mẫu thân! Mẫu thân, đừng đi mà, đừng!"
Bát Dật đến bên cạnh vỗ vai nàng trấn an:
"Đừng tự trách mình nữa kẻo Nhu thẩm đi không nhắm mắt. Thẩm, chúng ta biết thẩm không yên lòng để mình tiểu Ngô trên đời. Nhưng phần đời này, thẩm đã bảo vệ tốt cho hài tử của mình. Những ngày sau của hắn, chúng ta sẽ thay nhau chăm sóc."
"Thẩm yên tâm an nghỉ, ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Ngô." Khải Ca nức nở nói những lời cuối cùng với thiếu phụ.
Bát công tử mang thi thể Nhu thẩm nằm ngang vai mình. Bọn họ muốn tìm một nơi bằng phẳng để chôn cất những thi thể này nhưng không phải ai cũng tốt số như Nhu thẩm, có người thân, bằng hữu bên cạnh để làm những chuyện hậu sự cuối cùng cho họ.
Hôm nay ta đưa tiễn người,
Mai này ai là người khóc thương ta?