Mã Đề hạ trạ bên ngoài Nam San cốc chưa bao lâu thì một thám quân mình mẩy máu me, chỉ còn hơn nửa cái mạng chạy vào.
"Đỡ hắn mau!" Mã Đề chỉ hướng người cận vệ.
"Đa ... đa tạaa, Đại thủ giaaa. Chi ... viện ... Thành chủ ... tập kích hhh ..."
"Này, này ..." Cận vệ lay người thám quân thì chỉ thấy một khối bất động, mạch tượng đã không còn.
"Đại thủ gia, hắn chết rồi."
Mã Đề lúc này đã giận run, đập tay xuống bàn nghiến răng nghiến lợi:
"Chúng ta mắc bẫy của Sách Tu La rồi!"
Giáo quân Đinh Mộ Bạch đứng bên cạnh liền thất sắc. Ở Nam Cương từ lâu đã nghe tiếng tăm của vị đại tướng Sách Tu La, Hắc Diệm tướng quân, nhưng chung quy vẫn là những chiến tích từ hơn ba mươi năm trước, theo dòng thời gian đó đã là chuyện của quá khứ xa xăm, không mảy may va chạm đến lớp thế hệ thiếu niên mới của Nam Cương nói riêng và Lạc Hồng đại địa nói chung. Danh truyền dù có lừng lẫy thế nào thì lớp bụi thời gian sẽ dần phủ sạch và khiến nó trở nên mờ nhạt với hiện thực hôm nay.
"Đúng là lão già biến trá vô sĩ!" Mã Đề mẳng vị đại tướng quân Mèo quốc không thương tiếc.
"Giờ này thám quân cũng đã đến chỗ Vũ Thác Bạt, hắn sẽ mang theo đội quân chi viện đến từ hướng Bắc. Đinh Mộ Bạch, ngươi mang theo năm đội Tiên phong quân đến trợ giúp Thành chủ từ hướng Nam. Nhớ kỹ, cố gắng bảo hộ Thành chủ và toàn quân rút lui khỏi Lang Dốc nội trong ngày, càng không lưu trú qua đêm trong rừng. Bằng không, nếu tránh được thảm sát của Sách Tu La mà làm mồi cho lang thú thì tất cả cũng công cốc!"
"Mộ Bạch nhớ rõ, tức tốc lên đường ngay!"
"Đi, đi mau."
...
Khải Ca và đám người Bát công tử cùng tiểu Ngô vừa chôn cất Nhu thẩm xong trở về lều thì tiếng còi tập hợp vang lên trước cửa.
"Chuyện gì nữa đây?" Bát Dật lầu bầu đứng dậy, đũng quần đầy mồ hôi dính bết cả vào người.
Bên ngoài, Thục Phán đã đứng đợi sẵn, vầng trán cao rộng có phần căng thẳng và khuẩn trương hơn thường ngày. Trên tay hắn là bó dây thừng lớn dài chừng mấy mươi trượng. Thân dây chia thành từng khúc nhỏ liền nhau, bên trên mắc theo những đoạn tre ngắn được chuốc nhọn hoắc.
"Thục đội trưởng, đây là ...?"
A Lục lên tiếng trước trong khi nô lệ đi phía sau còn chưa hết đỗi ngạc nhiên, mấy chục con mắt đang nhìn nhau với cùng một thắc mắc.
Thục Phán không vội trả lời, chỉ lấy ra từ đống dây thừng trên tay những đoạn ngắn rồi thảy về hướng nô lệ đang đứng.
"Mã đại thủ gia có lệnh điều chúng ta đến chi viện cho Thành chủ ở Lang Dốc. Quân số đội Nhất cũng không ít nhưng sức người có hạn nên ta nghĩ ra cách này để tấn công địch nhân dễ dàng hơn. Các người chia thành các tốp nhỏ dàn trận nối đuôi nhau, hai người giữ hai bên đầu dây làm thế tấn công, những người còn lại ở giữa phản công và thủ dây. Như vậy sẽ giảm thiểu số thương vong."
Vừa nghe Thục Phán nói xong thì tất cả con mắt ở đó từ mệt mỏi chuyển thành mừng rỡ, nhuệ khí tăng lên không ít.
"Oa, không hổ là Đội trưởng, mưu lược nào kém ai?" A Lục mừng rỡ vỗ tay lớn. Nô lệ xung quanh cũng vui không kém đồng loạt vỗ theo tràng dài, gây huyên náo đến những lều lân cận. Mọi người đều đổ ra xem hồi lâu vẫn không hiểu câu chuyện thế nào, chỉ thấy binh lính đội Nhất đứng vây người Đội trưởng của họ bằng những ánh mắt rất ngưỡng mộ và tán thưởng.
"Tất cả thu xếp nhanh, tất tốc hành quân."
"Tuân lệnh Đội trưởng."
Bát Dật vỗ vai nàng phấn khích nói:
"Ngươi với ta cùng nhóm đi. Mỗi người một đầu, quét sạch lũ Mèo tặc. Anh hùng phong vân, lướt mây về sóng, cùng nhau lập nên công trạng. Có hứng thú không?"
Nàng chưa kịp trả lời thì một đoạn dây thừng khác bị ai đó nhét vào tay nàng. Khải Ca chưa kịp nhìn rõ mặt người thì bóng dáng ấy đã lướt qua, chỉ còn nghe một giọng nói quen thuộc trong gió:
"Cầm nó theo ta."
Nàng nhìn Bát Dật cười châm chọc nhưng ngữ khí ra phần khổ sở:
"Bát Dật, xin lỗi. Dù gì hắn cũng là Đội trưởng, ta không thể đắc tội. Ngươi tìm người khác ha?"
"Hừ, có người khi trước còn chê bai hắn nhờ quen biết mà được tiến cử. Bây giờ ngoan ngoãn như vậy ta nhìn không thấu bộ dạng này tý nào?"
Nàng lơ đễnh nhìn bầu trời xa xăm không gợn chút mây, rầu rĩ đáp:
"Ờ thì có chuyện như vậy, nhưng thân bất vô kỷ."
"Tiểu tử thối, thối, gió chiều nào xuôi chiều đó, loại người không có chính kiến!"
Thục Phán đằng xa đã phát khẩu hiệu hành quân, nô lệ nhanh chóng nối đuôi theo thành hai hàng dài. Cứ mỗi hai người đi đầu thì cầm dây thừng, những người đi sau kế tiếp sẽ là những người cùng nhóm. Tuần tự phân chia như vậy cho đến hết người trong đội Nhất. Khải Ca tưởng nàng và hắn sẽ là người giữ dây thừng, là hai người đi đầu của đội Nhất. Nào ngờ bọn họ chỉ là người phòng thủ bên trong của nhóm đầu tiên. Nàng mơ hồ hình dung thủ pháp tiến công và thủ thế của Thục Phán có phần mạo hiểm không ít, tuy nhiên ở sự kiên cố thì chắc chắn đến bảy tám phần. Một khi sợi dây bị đứt thì nhóm tan rã, tâm ắt loạn mà tháo chạy. Vì thế những người giữ dây không hẳn phải là đại hán, biết chút võ nghệ mà thật chất quân lính bên trong phản công và thủ thế mới là người cầm quân giữ trịch, quyết định thắng bại khi tác chiến.
Đoàn quân di chuyển nhanh nên không ai còn hơi sức để tán gẫu cùng nhau. Âm thanh trên đường lúc bấy giờ chỉ còn là tiếng sột soạt bước chân liên hồi cùng hơi thở dồn dập nhẩy múa với mồ hôi tuôn như suối chảy.
Nô lệ già yếu như ngựa hết thời bị kiệt sức rồi ngã gục bên đường. Quạ réo đầu cành đánh hơi tìm thức ăn. Gió mang theo tang tóc chia buồn cùng vạn vật tiếc thương.
Gần đến địa phận Lang Dốc thì con đường phía trước mỗi bước cao dần, bộ binh Tiên phong quân thêm nhiều chật vật.
Tiếng leng keng, huyên náo vang hai bên rừng, không rõ là bên địch nhân hay binh lính Nam Cương. Đinh Mộ Bạch chú tâm quan sát khắp nơi thì gặp một toán người ngựa vận cẩm quân phục chạy từ hướng đối diện đi tới, trên người không ít thương tích.
Đám người đó cũng lấy làm ngạc nhiên khi thấy đoàn bộ binh từ xa hướng về Lang Dốc nên định bụng quày ngựa bỏ chạy thì thân binh đi cùng nói nhỏ vào tai viên tướng trẻ, họ không bỏ chạy nữa mà nhắm hướng bộ binh Tiên phong quân Nam Cương chạy đến.
Đinh Mộ Bạch cũng phi ngựa đến đón, vẻ mặt mừng rỡ vô cùng:
"Mạt tướng xin chào Thái chủ (1), cứu viện chậm trễ, xin trách phạt!"
(1) Thái chủ: tước hiệu khi gọi con trai trưởng của Đại thủ lĩnh, tức Thành chủ Bản Phủ. Người sẽ được kế nhiệm vị trí Thành chủ trong tương lai.
Hoá ra vị tướng trẻ dẫn đầu đám tàn binh chính là Tày Bính, Thái chủ thành Bản Phủ, trưởng tử của Đại thủ lĩnh Tày Hương.
"Mộ Bạch, gặp ngươi ở đây thật may! Bớt phí lời dư thừa. Phụ thân vẫn còn bị vây khốn trong cánh tả khu rừng. Sách Thái Hà, ả thật gian trá, vừa tập kích bao vây lại vừa phân mảnh lực lượng quân Nam Cương ra nhiều nơi khiến quân đội hoảng loạn, như rắn mất đầu, mất kiểm soát. Cũng may ta đánh một hồi thì nhận ra quỷ kế của ả liền sống chết phá vòng vây chạy ra khỏi."
"Người đâu, mang nước đến cho Thái chủ. Thái chủ, người hãy bình tĩnh, nhấp chút nước hẵng kể tiếp."
Tày Bính nốc một hơi cạn túi nước xong, liền nói tiếp:
"Hiện giờ phụ tử Cầu đại thủ thúc cũng không biết bị vây khốn nơi nào. Ta thiết nghĩ viện quân nên vào tiếp ứng bọn họ mau trước khi trời tối, nếu không e rằng quân Nam Cương phải làm mồi cho sói Nam San mất."
"Mạt tướng đã rõ. Người đâu, cử ra vài người hộ tống Thái chủ về quân doanh trước. Số còn lại chia thành hai nhánh viện binh. Nhất định không dây dưa đánh trả, chỉ cố thủ và rút lui nhanh nhất có thể. Tất cả rõ chưa?"
"Đã rõ, đã rõ!"
Tày Bính thấy Đinh Mộ Bạch sắp xếp cho mình rút lui an toàn thì cảm giác bản thân có chút trống rỗng, như người vô dụng. Nên hắn nhất thời không cam lòng trở thành người bù nhìn, đành liều lĩnh ở lại với bọn họ.
"Thái chủ, hãy để Tiên phong quân bảo hộ người rút về quân doanh, Mã đại thủ gia đang chờ sẵn đợi người.."
Đinh Mộ Bạch phi ngựa đến trước cản ngựa Tày Bính đang có ý định chạy vào rừng. Ai ngờ vị Thái chủ này kiên quyết không làm rùa rút đầu, nhất định ở lại cùng với mọi người.
"Phụ thân còn trong đó, phận là nhi tử há quay ngựa bỏ đi? Ta muốn cùng các ngươi tiến công chi viện cho họ. Nào đi, nhanh lên, chậm nữa muộn mất!"
"Được! Nếu người đã quyết, chúng ta không miễn cưỡng nữa. Cùng vào một phen cho thoã đi!"
Đội Nhất của Thục Phán chạy qua khỏi bìa rừng một đoạn thì thấy binh lính Nam Cương đang hỗn chiến với quân Sách Thái Hà. Quân Nam Cương có phần yếu thế vì bị trấn áp nên đánh đấm lung tung, giương Đông kích Tây nhưng không thấm vào đâu so với địch nhân.
"Binh sỹ Nam Cương nghe rõ đây! Chúng ta là đội Nhất Tiên phong quân đến chi viện. Hãy phấn chấn tinh thần lên. Giết, giết không sót một tên Mèo tặc!"
Quân Nam Cương đương thời nhụt chí thì nghe tiếng hô hét từ bên ngoài, đi đầu là vị thiếu niên vóc người không cao lớn nhưng mày kiếm cao ráo, giọng nói trầm ấm mà uy lực mạnh mẽ, trên tay hắn là cờ Tiên phong quân tung bay trong gió. Khoảnh khắc ấy tiểu binh đội Nhất như vị cứu thế hùng dũng từ thiên binh phái xuống, mang theo sức mạnh tinh thần vực dậy bản năng sinh tồn cho tàn quân Nam Cương một cách thần kỳ!
Hồng Bàng thị ký có đoạn miêu tả rằng An Dương Vương trời sinh trong hoàng quyền tôn quý nhưng gặp vận quốc gia suy yếu mà lưu lạc nhân gian. Người từng bước đi lên từ địa ngục tăm tối và thấp hèn, dẫn dắt tiểu binh đầu tiên của mình lần lượt xông pha khắp mọi trận địa Lạc Hồng để xây dựng nên đế chế Âu Lạc hợp nhất và hùng mạnh trong lịch sử cổ đại Lạc Hồng. Mà tiền đề là tiểu binh đội Nhất, sau đó là Tiên phong quân Nam Cương. Tất cả đều là những binh lực chính trị đầu tiên, sơ khởi giúp người hoàn thành bá nghiệp thống nhất đại địa Lạc Hồng.
Phía đối diện, Sách Thái Hà hô to:
"Giết chúng! Quét sạch lũ Nam Cương tàn bạo."
Ào ào...
Nàng và nô lệ theo sự phân phó của Thục Phán mà chia thành nhiều nhóm vừa tấn công vừa cố thủ. Quả nhiên, kế hoạch tác chiến này vô cùng hữu dụng, quân Sách Thái Hà lúc đầu còn lơ là cảnh giác vì cho rằng Tiên phong quân chỉ toàn là nô lệ bị đưa lên chiến trường chết thay chủ nhân nên hiểu thế nào là hành quân đánh trận? Nào ngờ khi bọn họ giáp lá cà với tiểu binh đội Nhất thì không khống chế được lực lượng, trái lại còn bị tấn công liên tiếp. Đứng trên tảng đá lớn quan sát trận, Sách Thái Hà không khỏi châu mày khó hiểu.
"Rút!"
Giữa lúc hỗn chiến thì quân Sách Thái Hà rút vào rừng. Tàn quân Nam Cương được thế chạy theo đuổi giết thì bị Thục Phán ngăn lại.
"Mèo tặc gian trá, chớ đuổi theo! Mau đi tìm Thành chủ cùng Cầu đại thủ gia."
"Thục đội trưởng thận trọng chí phải. Chúng ta đi thôi."
Đường trong rừng vốn không bằng phẳng và rộng rãi như bên ngoài nên quân của đội Nhất không thể đi hai hàng như lúc đầu. Tuy nhiên giữa các nhóm với nhau vẫn có khoảng cách gần nhất định để dễ dàng phối hợp dàn trận như đã định. Đi được một đoạn thì Thục Phán chợt nhận ra người đi cạnh mình bỗng chốc mất tăm liền quay đầu lại xem. Hoá ra Khải Ca vẫn còn ở phía sau, một chân bị thương nên di chuyển không còn hoạt bát theo tốc độ của hắn. Bên cạnh nàng là Bát Dật, hắn dùng một bên vai mình nâng tay nàng lên để giảm trọng lực ở chân bị thương.
Vì Thục Phán dừng lại nên những người đi đầu cũng dừng theo. Hắn thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục di chuyển, còn mình quay lại chỗ Khải Ca.
Hắn lấy tay sờ vào chân nàng, như phản xạ tự nhiên, nàng bèn rút người lại. Thục Phán vẫn không thôi, khuôn mặt không tỏ thái độ rõ ràng, nàng chỉ nghe được một câu:
"Cố chịu chút, sau đó sẽ bớt đau."
Nàng không trả lời chỉ lẳng lặng đồng ý.
Á! Mũi tên đầy máu bị rút ra nhanh chóng để lại lỗ tròn đỏ hoắm. Cũng may đầu tên không cắm sâu nên sau khi Thục Phán băng bó lại thì máu đã bớt chảy nhiều.
Bát Dật nhìn từng động tác Thục Phán làm thuần thục chỉ biết tròn xoe mắt, không thốt nên lời.
"Đi một mình được không?" Bát Dật khép nép hỏi nàng.
"Cũng ổn. Không vấn đề."
Nàng cười hì hì nắm tay hai người lấy thế bật dậy.
"Đi thôi, không thì trễ mất."
Miệng thì cứng vậy nhưng đi được vài bước thì chân đã bắt đầu đau nhức trở lại. Nàng gắng gượng đi bình thường cũng chỉ được vài bước đã phải cong chân lên.
"A a, huynh định làm gì?"
Thục Phán lúc bấy giờ đã khom người đứng trước nàng, mặc cho nàng bối rối không biết tuỳ biến ra sao.
"Ngươi như vầy là muốn Mèo tặc trở lại giết chết?"
Không đợi nàng trả lời thì cả người mình đã bị nhấc bổng lên, thân trước áp sát vào tấm lưng rắn chắc của Thục Phán. Hai bàn tay thô ráp bám chặt vào đùi mình khiến máu toàn thân như bị chảy ngược, cảm giác ong chích ê ẩm, thân người đỏ bừng như được đặt cạnh lò sưởi lớn.
Thục Phán cùng tàn quân Nam Cương men theo tiếng khua kiếm chạy đến thì gặp ngay phụ tử Cầu Ban và Cầu An Bảo đang bị vây khốn. Họ vừa nhìn thấy viện quân thì mừng rỡ, sỹ khí tăng lên đáng kể. Tàn quân từ phía ngoài đánh vào khiến cánh quân đang bao vây Cầu Ban bị đứt gãy dần rồi chia thành hai bên rời rạc, được nước phụ tử Cầu Ban liền phá vòng vây chạy ra ngoài đoàn tụ cùng tàn quân và Tiên phong quân của Thục Phán.
"Đại thủ gia, chúng ta đi lối này."
Thục Phán hô to về hướng Cầu Ban, phụ tử họ quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên mặt mày anh tuấn, phong thái đĩnh đạc đang mang trên người một nô lệ bị thương. Tuy di chuyển hơi khó khăn nhưng động tác nhanh lẹ, thân thủ không tầm thường thì có phần hứng thú. Cầu An Bảo đi cạnh liền nói:
"Hắn chính là tên nô lệ trên đài tỷ võ do Mã đại thủ gia tiến cử. Phụ thân còn nhớ?"
Cầu Ban nghe nhắc đến thì sực nhớ ra, gật đầu ra chiều chào hỏi khách sáo, xong liền quay sang tàn binh của mình phân phó:
"Chúng ta hội quân cùng Tiên phong quân tìm Thành chủ ngay thôi!"