Mùa xuân năm 268 TCN, Tây hoang lần nữa nổi lên trận bão táp trời nghiêng đất lở. Đại thủ lĩnh Nam Cương mang theo mười lăm vạn đại quân chia làm ba lộ tiến công về hướng Đông Nam. Lộ Bắc do phụ tử Đinh Toán, Đinh Quý cùng Nhất Kiến và Hoằng Công dẫn ba vạn binh tấn công Thín Ngái, vốn là phía Bắc thượng nguồn Phổ Mai, nhằm tuyệt đường lương thực tiếp tế từ Hoa Cà, Thượng Phùng của địch quân. Lộ Đông thì Tày Hương mang theo Cầu Ban, Cầu An Bảo, Vũ Thác Bạt và đội Tiên phong quân của Mã Đề, tổng cộng bảy vạn binh lính, tấn công trực diện vào Pái Lúng. Các thủ lĩnh còn lại mang theo đại quân di chuyển theo hướng Nam vòng qua Đồng Văn thành, ý đồ vượt qua Nà Dầu, Khâu Vai để đánh úp Pá Vi Thượng từ hướng Mèo Vạc bất ngờ khiến Giang Chí Hùng trở tay không kịp. Ba lộ quân hùng hậu vượt đèo núi như thế chẻ tre chẳng sớm thì muộn cũng đặt chân đến Pá Vi Thượng và Cốc Pàng, thủ phủ của Mèo vương và Nùng vương.
Giang Chí Hùng nãy giờ im lặng không động tĩnh trong khi báo quân đang huyên thuyên báo cáo. Mắt hắn dán chặt vào tấm sa bàn trước mặt. Hắn tiếp nhận vị trí quốc chủ khi còn là thiếu niên mười bảy tuổi, đến nay đã mười năm tròn không hơn kém. Ngần ấy thời gian cũng đủ cho đại bàng con biết học cách bay và trụ vững giữa không trung rộng lớn. Hắn biết ngày này sẽ đến, sớm muộn dòng Phổ Mai màu ngọc bích cũng nhuộm màu đỏ của chiến hữu, tộc dân hắn và thậm chí của kẻ thù. Thành Pá Vi Thượng có phía Bắc dựa vào Mã Pì Lèng sơn vách dựng thẳng đứng, chông chênh muôn vàn. Phía Đông có Phổ Mai làm thế bao bọc nên Pá Vi Thượng có thể nói trong thế an toàn, vừa là thành trì che chắn, vừa là đường tiếp tế xuống đại quân giang Nam, thậm chí có thể nhận lương thảo viện trợ từ bên kia Nùng quốc. Cho nên hắn chỉ cần kiên trì giữ thành, đội quân Nam Cương kia dù hùng mạnh đến đâu thì chỉ cần kéo dài cuộc công thành này đến mùa Đông đầu tiên thôi thì quân Nam Cương ắt sẽ điêu đứng do cái lạnh khắc nghiệt quanh Mã Pì Lèng sơn.
"Các ngươi xem bao lâu nữa bọn họ đến?" Giang Chí Hùng trầm ngâm nâng tách trà lên, vừa hỏi vừa thổi qua lại trên miệng tách, hương trà thanh khiết tản mạn xung quanh ngũ quan đĩnh đạc.
"Bẩm Quốc chủ, theo thám quân báo cáo thì đại quân Nam Cương tuy đông nhưng đường đi hiểm trở, đội quân càng lớn thì di chuyển càng khó khăn. Nhẩm chừng qua ngày Vọng (1) mới đến Nam San cốc. Sau đó thì đến bình nguyên Liêng Hoa. Tổng thời gian hành quân ước chừng hết Chính Nguyệt (2) mới chạm chân thành Pái Lúng." Vị tướng quân trong khôi hắc giáp đứng quanh sa bàn lên tiếng.
(1) ngày Vọng: ngày giữa tháng trăng tròn.
(2) Chính Nguyệt: tháng Giêng, tháng Một.
"Bẩm Hoàng huynh, đệ có kế sách như vầy: chúng ta nhân cơ hội cho người mai phục ở Nam San cốc đánh một trận phủ đầu làm giảm nhuệ khí tướng sỹ khiến chúng tháo chạy lên Liêng Hoa, tiếp đến phục kích chúng liên tục trên đường đến Pái Lúng, bảo đảm nếu đại quân có đến chân thành đi nữa thì cũng chỉ là tàn quân yếu ớt."
"Đệ nói thì dễ, đệ tưởng người Bản Phủ và các thủ lĩnh Nam Cương đều là bọn nhóc còn hôi sữa, lần đầu xuất chinh? Điều đệ nghĩ, bọn họ lại không lường trước?"
Giang Phong định hiến kế hay nào ngờ bị người nói làm lung lay ý chí nên mặt thiểu não, lấy tay khuẩy nhúm cát quanh tấm sa bàn tới lui.
"Bách Lý tướng quân, tướng quân nghĩ sao về cách đánh này?" Sách Tu La hướng mắt về vị thiếu niên đang mặc bán trường bào đứng đối diện mình. Bách Lý Hoàng Tôn nãy giờ không lên tiếng, ánh mắt triền miên suy nghĩ quanh cồn núi Nam San.
"Bẩm, mạt tướng nghĩ ý của Bình An vương không hẳn là đối sách không thể dùng được. Dụng binh luôn có biến trá bất thường. Nếu bọn họ đều nghĩ vậy thì chúng ta cứ tương kế tựu kế, bảo đảm trở tay không kịp."
Giang Phong nheo mắt tỏ ý tán thưởng với Bách Lý Hoàng Tôn, khác với sự hoạt ngôn của hắn thì Bách Lý Hoàng Tôn có phần khiêm nhường, chỉ cúi đầu đáp lại.
"Ta cũng đồng tình với Bách Lý tướng quân." Sách Tu La lên tiếng.
Giang Chí Hùng thấy Sách Tu La tán đồng kế sách của Giang Phong thì khối nặng trong lòng bỗng chốc nhẹ rơi. Hắn là đại tướng quân vĩ đại của Mèo quốc và cũng là vị anh hùng bách chiến bách thắng, dụng binh như thần mà địch nhân khiếp sợ trên chiến trường ba mươi năm trước.
"Được, Sách Tu La cùng chúng tướng nghe lệnh!" Giang Chí Hùng trịnh trọng lên tiếng.
"Chúng thần đợi lệnh Quốc chủ sai khiến."
"Cuộc chiến lần này, chúng ta không những phải bảo vệ quốc thổ mà còn chiến đấu vì sự ấm no của Mèo tộc. Chúng ta lùi một bước, bọn chúng sẽ tiến mười bước. Vì thế, dù có tử chiến trên sa trường cũng nhất định không khoan nhượng, không chùn bước. Dùng máu trong huyết quản để bảo vệ từng tấc thổ tộc. Tất cả nghe rõ?"
"Nghe rõ! Nhất định không phụ sự phó thác của Quốc chủ."
"Sách Tu La, phong ngươi là Đại tướng quân, binh lực mười vạn cùng các tướng Bách Lý Hoàng Tôn, Vệ Quốc Anh đi nghênh tiếp đại quân Nam Cương. A Cảnh Tề?"
"Có mạt tướng."
Ánh mắt sắc lạnh của Giang Chí Hùng rơi lên người vị tướng quân trước mặt khiến hắn cảm thấy trách nhiệm trên đôi vai mình nặng biết nhường nào.
"Ngươi ở lại trấn thủ Pá Vi Thượng, cũng là thủ phủ của hoàng tộc."
"Mạt tướng ... mạt tướng tuân lệnh."
Sách Tu La không kiềm lòng đặng, bước lên:
"Quốc chủ, sao có thể? Một mình A Cảnh tướng quân sao chống cự nổi đại quân Nam Cương ...?"
Giang Chí Hùng nghiêm sắc mặt:
"Nếu Pái Lúng, Pá Vi, Mèo Vạc, đều rơi vào tay giặc thì một mình Pá Vi Thượng chống được đến đâu? Rốt cuộc, vẫn là nhờ các ngươi hết thảy."
Chúng tướng sỹ thất kinh, đồng loạt quỳ xuống hô to:
"Nguyện dốc lòng vì Quốc chủ, chết không từ bỏ."
...
"Đến nhận lương khô mau."
Người nam nhân có vẻ ngoài thô kệch đứng trước lều nhu yếu phẩm hô to. Tức thì, người từ bốn phương tám hướng như được mở cờ trong bụng, ào ra đứng xếp thành năm hàng dọc ngay ngắn. Đây là bên khu nô lệ Nam Cương ở và sinh hoạt. Còn quân lính từ các bộ tộc thì chiếm dụng ở cánh tả từ khu quân doanh.
Từ ngày Sóc (3) Tày Hương đã ra lệnh nhổ trại rời khỏi Khau Lừa, đưa ba cánh quân chủ lực tản theo ba hướng khác nhau, chỉ giữ một ít quân trông coi kho lương ở lại. Tính đến nay, bọn nàng đã hành quân được bảy ngày đường, mấy ngón chân bên dưới đã bắt đầu ướt màu đỏ sẫm.
(3) ngày Sóc: ngày đầu mỗi tháng.
Mặt trời lên cao ngày một lớn dần, quét xuống mặt đất là những vệt nắng vàng hoe oi bức, mặc dù chốc chốc vẫn có vài còn gió đùa giỡn lướt qua nhưng cái nóng khô hanh của mùa xuân quá khác biệt với mùa đông của nhiều ngày trước. Y phục trên người binh lính của chín bộ lạc được phục trang bằng nhiều lớp nay cũng trút bỏ dần. Còn nô lệ thì ngoài một manh áo mỏng trên người ra, muốn trút đi nữa cũng chẳng có. Hoạ chăng là lớp áo choàng đan bằng rơm tự trang bị bên ngoài cho mình thì có.
Bát Dật giơ túi nước rút ra từ bên hông đưa lên quá đầu rồi trút dọc trút nghiêng xuống vòm miệng mình.
"Đến ngươi cũng muốn rời bỏ ta?" Bát Dật đau khổ nhìn túi nước, môi hắn đã trở nên nức nẻ từ nhiều ngày trước nên giờ càng thô ráp hơn.
"Nhấp miếng thôi!" Nàng chìa túi nước của mình đưa hắn. Hắn cầm lấy định bụng uống cho đã cơn khát nhưng bị nàng đoán được tâm ý, vội vàng giựt túi nước lại trước khi hắn nốc sạch không còn giọt nào.
"Biết ngay mọt sách ngươi sẽ làm vậy! Hừ"
Khải Ca tiếc nuối nhìn túi nước vơi gần phân nửa.
"Nghĩ đến mới thấy, không thấy hắn đến lĩnh lương khô?" Nàng liếc mắt ngó xung quanh.
"Khi nãy người của Mã đại thủ gia đến gọi hắn đi rồi."
"Mã đại thủ gia?"
...
"Đại thủ gia, chuyện này thật vô lý? Người nên cân nhắc."
"Ý ta đã quyết, miễn bàn cãi." Mã Đề kiên định nói.
"Bẩm, dù là chức vụ đội trưởng đội Nhất của Quân tiên phong đi nữa thì cũng không thể do nô lệ đứng đầu. Đại thủ gia làm vậy ta còn mặt mũi nào quản giáo bọn chúng?"
Lời người vừa nói là của A Ngưu, người có nhiều phản ứng chống đối nhất. Ngoài hắn ra thì các tướng lĩnh dưới trướng Mã Đề đến từ Thương Lạng bộ cũng bất ngờ không kém trước quyết định đột ngột này.
"Chúng tôi không phục!"
"Đội Nhất Quân tiên phong chẳng phải là đội đi đầu tấn công liều chết với địch nhân? Trong số các người có ai lấy can đảm sẵn sàng tử chiến như bọn họ hay là tháo chạy khi gặp hiểm cảnh? Ai?"
Mã Đề hét lớn chỉ tay về hướng đám tướng lĩnh bên dưới, quả nhiên không một ai lên tiếng.
"Dù vậy ta vẫn không phục!" Tên quản nô lệ A Ngưu xưa nay luôn quen ăn trên nằm trên đám người kia sao nuốt trôi cục tức này? Người của Thương Lang bộ có thể cả sợ Mã Đề chứ hắn thì không bao giờ.
"Nếu vậy, ta để hắn cùng ngươi lập trận tỷ võ, nếu ngươi thắng thì Thục Phán sẽ trở lại vị trí cũ. Ngươi có tâm phục khẩu phục?"
"Tâm phục khẩu phục!"
"Dù kết quả ra sao?" Mã Đề cố tình đẩy hắn phải lập ra minh ước bằng không Thục Phán không thể trụ vững trong đám người này.
"Bằng lòng theo sự sắp xếp của Mã đại thủ gia, không oán trách!"
"Được, minh ước đã định, một lời đã phân. Tất cả tập trung ngoài quân doanh tiến hành tỷ võ."
Từ lúc bị người của Mã Đề gọi vào Tiên phong doanh đến giờ hắn vẫn chưa hiểu ất giáp câu chuyện thế nào, chỉ loáng thoáng mường tượng rằng hắn được giao phó chức vụ đội trưởng đội Nhất, thủ lĩnh của năm mươi nô lệ già trẻ bé lớn. Bọn người kia không phục với sự sắp xếp này vì điều này nhằm xác nhận việc hắn vừa được thăng cấp từ nô lệ thường lên thành đội trưởng, ngang hàng với các đội trưởng đến từ Thương Lang bộ, thậm chí là A Ngưu. Một điều chưa bao giờ xảy ra từ trước đến nay.
Quân đội Nam Cương được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, bắt đầu là Đội, đến Đoàn rồi Bộ, cao nhất là Binh. Riêng ở Tiên phong quân thì chỉ tập trung cấp Đội, các cấp cao khác thì do người đến từ các bộ lạc tập hợp mà thành. Tiên phong quân gồm cả thảy mười tiểu đội, mỗi đội gồm năm mươi nô lệ. Mỗi người đều được trang bị nhiều quân trang khác nhau, nô lệ nhỏ người hoặc nữ nhân thì dùng tầm vong vót nhọn cho nhẹ với dễ di chuyển, người cao lớn thì dùng đao, lưỡi qua thậm chí là những thanh kiếm dài sắt bén. Xích Thiết vẫn nguyên định, có điều được nới dài thêm để dễ bề chạy nhanh, đánh nhanh.
"Ngươi đến chọn vũ khí cho mình đi." Một tiểu binh đến dẫn Thục Phán đi về phía kệ gỗ, nơi lắp rất nhiều chủng binh khí khác nhau. Hàng trên cùng là các đoản đao, đoản kiếm, lưỡi qua nhỏ tầm chừng hai gang tay hắn nhưng sắc bén vô cùng. Những hàng dưới thì binh khí dài hơn như kiếm, trường đao, trường thương với phần thân và lưỡi được rèn công phu đến độ một sợi tóc rơi ngang cũng khiến nó không toàn vẹn rớt xuống đất.
Những loại này hắn đã kinh qua khi ở Hắc Nhai.
Ngày ấy trong hang Hắc Nhai tranh tối tranh sáng với mùi nóng kim loại xen lẫn mùa lửa khét ngáy, đối với nô lệ, đó chỉ là những vật bọn họ phải làm cho xong để giao phó với đám quản quân khí, chứ nào để ý đến độ sắc lạnh toát kinh người của những vật này.
Chiến trường là gì? Sống trên đầu mũi kiếm phong ba đến dường nào? Đoạt mạng kẻ thù trong chớp nháy hay là nỗi sợ hãi khi bàn tay mình dính đầy máu tươi?
Bây giờ vẫn là đối diện với chúng, nhưng tâm trạng Thục Phán có chút bấn loạn, hồi hộp. Trong hiểm cảnh những mũi kiếm phong vân của kẻ thù bay vọt đến cướp đoạt sự sống của mình thì đánh trả là điều tất yếu nhưng để ngang nhiên xem người trước mặt như kẻ thù sống mái với chúng lại là câu chuyện khác. Mặc dù A Ngưu là tên đồ tể ác bá trong mắt nô lệ Nam Cương, trong cơn tức giận, Thục Phán đã trăm lần muốn giết chết hắn!
Nhưng đó cũng chỉ trong suy nghĩ của một bán thiếu niên như hắn. Suy cho cùng, giết người không phải là hành động nên làm cho dù đó là việc tốt, cứu rỗi rất nhiều người đi nữa. A Ngưu này nằm xuống sẽ có một A Ngưu thứ hai, thứ ba, ... xuất hiện.
Bàn tay hắn phải dính máu bao nhiêu lần nữa?
Mắt Thục Phán đảo trên dưới một lượt các hàng quân khí chợt dừng lại trên trường thương thân trụ tròn dài kiên cố. Thân thể bán thiếu niên của hắn không đủ tầm để mang loại binh khí cồng kềnh như vậy nên miễn cưỡng cầm thanh bạch kiếm nằm trên trường đao mà dùng.
A Ngưu nhìn thanh kiếm trên tay Thục Phán cười giễu. Cái giễu cợt của hắn không cầm cự được lâu sau đó đã chuyển thành màu đen xám khi Thục Phán không hề đánh trả mà chỉ lách đòn của hắn.
"Súc sinh, dám khinh nhờn ông?"
Đường kiếm nhắm vào chỗ hiểm như phi lao bay đến chỉ muốn đoạt mạng Thục Phán ngay tức khắc, mặc dù đây chỉ là cuộc tỷ võ thắng thua chứ không phải một mất một còn, nhưng cục tức trong A Ngưu lúc đầu vốn đã khó nuốt trôi giờ lại thấy cái điệu bộ né đòn bỡn cợt mình thì máu giận lên tận đỉnh đầu. Lực phóng ra chỉ muốn lấy máu người ở đầu kiếm nên khi thu rút kiếm lại nặng nề và chật vật. Thành ra càng đánh lâu thì hắn càng mất phương hướng và nội lực càng suy giảm. Thấy mũi kiếm như xé cuồng phong đâm vọt phía mình, nhanh như chớp Thục Phán nhún người bay lên cuộn thành vòng tròn về phía sau A Ngưu.
Bạch kiếm đã ôm cổ A Ngưu vô cùng thân mật!
"Thắng bại đã rõ, còn ai không phục?"
"Chúng tôi tâm phục khẩu phục! Không lời oán thán."
"Không còn việc gì lui xuống hết đi!"