Con rắn đang yên lành trong bụi, nghe tiếng động từ nàng, có lẽ nghĩ sắp bị tấn công nên mới ra sức giương oai và tấn công đối thủ. Khải Ca cẩn thận lùi người về phía sau để nó không nhận ra chuyển động của nàng.
Khè khè khè!
Nàng run bần bật theo từng âm thanh nó phát ra, mặt trở nên xám ngắt!
Bất ngờ, tay nàng chạm phải nhánh cây khô, bụng như mở cờ. Khải Ca ra sức vung mạnh vào vị trí con vật đang đứng. Nhưng phản xạ của nàng sao nhanh bằng con vật?! Rắn bị nhánh cây hất văng nửa thân dưới sang một bên thì cái đầu lắc lư của nó như chớp phóng tới tấn công kịch liệt.
May thay Khải Ca tinh mắt nên né được đòn tấn công đầu tiên của nó. Nhưng nàng càng chống trả, con vật càng tức tối và hung hãn hơn. Cái lưỡi bổ đôi xẹt nhanh ngang cánh tay nàng, để lại một cảm giác mát lạnh đến rợn người.
Á!
Chỗ vết cắn không đau đớn như nàng nghĩ, nhưng vài phút sau thân thể hóa mềm nhũng, mọi thứ trước mắt mờ dần, hai mắt gần như khép chặt không thể kháng cự.
Phựt!
Trước khi mảng đen tối đó khép xuống hoàn toàn thì nàng đã thấy con vật kia bị đứt lìa hai thân, rớt xuống trước mặt mình.
Khải Ca không biết mình mê man suốt mấy canh giờ qua thế nào, chỉ biết khi thức giấc đã thấy mình nằm trong lán, bên cạnh là Bát Dật lom khom sắc chén thuốc cho nàng.
"Ngươi tỉnh rồi à? Làm ta lo chết mất."
Bát Dật càm ràm nàng, không giấu vẻ lo lắng bất an, tiện tay bưng chén thuốc vừa sắc xuống đến bên cạnh. Khải Ca vươn người định bật dậy nhưng toàn thân ê ẩm, không chút sức lực. Thấy vậy, Bát Dật vội vàng đến đỡ.
"Ta không đến kịp thời thú rừng đã tha mất mạng nhỏ của ngươi rồi. Chà! Nhờ ngươi mà chúng ta sắp có thịt rắn ăn tối nay."
Vừa chăm nàng uống bát thuốc, Bát Dật huyên thuyên kể lại sự việc vừa qua. Nghe đến đoạn con rắn thì nàng hết sức ngạc nhiên:
"Nó ... chết thật rồi?"
"Chứ còn gì nữa." Hắn điềm nhiên đáp.
"Uhm. Mà ... ai đã giết nó?"
"Không phải ngươi thì ai vào đây? Khi ta đến chỉ thấy mỗi ngươi nằm bên cạnh nó. Ta loay hoay không biết làm cách nào đưa ngươi về đây thì tiểu Ngô đến kịp lúc phụ ta một tay. Ngươi quả thật phiền toái!"
"Hừ!" Nàng lườm hắn.
"Ta nhớ chuyện không phải như vậy?" Khải Ca thều thào định giải thích hoàn cảnh lúc đó nhưng ký ức thật mơ hồ và không rõ ràng, nên nàng cũng không biết kể gì với Bát Dật, đành ngoan ngoãn uống hết bát thuốc hắn đưa.
"Tạm thời ngươi cứ ở lại lán nghỉ ngơi, đừng để bọn họ phát hiện ngươi nằm đây. Nếu không chẳng những ngươi mà ta đều chết chắc."
"Uhm, đa tạ ngươi đã xả thân cứu ta."
"Bớt phí lời, uống hết chỗ này rồi quay lại làm việc của ngươi đi."
Bát Dật đỡ nàng uống hết thuốc thì kéo rơm phủ lên người nàng để thêm ấm. Hắn đưa nàng về lán được chẳng bao lâu thì nàng lại trở sốt cao khiến hắn lo lắng vô cùng. Thấy vết thương cũng được xử lý xong xuôi nên Bát Dật nghĩ đã qua cơn nguy kịch, sẽ không hề hấn gì nữa. Ngờ đâu, nàng lên cơn sốt mê man. Hắn bạo gan lén xin tên sai nô canh giữ vùng đó cho mình ở lại bên cạnh để sắc thuốc cho nàng, chí ít cũng qua lúc nguy hiểm thì sẽ quay lại cánh đồng thảo làm việc. Đổi lại, hắn phải đưa tên đó ba ốc tiền mà hắn khổ cực tích cóp được thời gian qua.
Bát Dật mừng rỡ khi Khải Ca có thể đáp lời hắn, thậm chí nàng còn có sức để lườm nguýt chanh chua như mọi lần. Sắp xếp mọi thứ quanh nàng ổn thoả thì hắn cũng vội vã rời khỏi lán. Trước khi đi Bát Dật nói một câu khiến nàng vô cùng khó hiểu:
"Ngươi cũng khá đó, biết hút máu độc ra rồi lấy lá mài đắp chỗ rắn cắn. Nếu không, ta đến nơi đã gặp một lúc hai cái xác rồi."
"Ta?"
Chuyện gì đã xảy ra thế này? Nhẽ nào nàng gặp ma, không, đang lúc ban ngày như vậy thì chỉ có thần tiên xuất hiện. Khải Ca phì cười bằng hơi thở yếu ớt!
Nghĩ ngợi một hồi thì Khải Ca thiếp lúc nào không hay biết cho đến khi Bát Dật cùng mọi người quay trở về thì trời đã nhá nhem tối. Tiểu Ngô hớt hải chạy đến chỗ nàng với vẻ mặt thành khuẩn, vô cùng sám hối như vừa làm nên chuyện tày đình. Nói chẳng ngoa, nàng vừa lội ngược dòng về từ quỷ môn quan, thì chẳng phải là một chuyện nhỏ gì cho cam.
"Ca ca không sao, đệ nhăn như khỉ, khó coi quá!" Khải Ca phì cười, véo bên má đứa trẻ. So với hình hài này thì nàng nhỉnh hơn tiểu Ngô tầm ba, bốn tuổi là cùng. Bên đám nội tôn gia quyến của nàng cũng có một tiểu tử tầm hắn, hiếu động, hoạt bát, lanh lợi nên rất được nàng yêu thương.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa. Đệ hứa."
Đứa trẻ nắm bàn tay nàng đung đưa cho đến khi nhận được cái gật đầu của nàng, nó mới chịu thôi. Chốc sau, Nhu thẩm cũng qua thăm hỏi nàng, nhân tiện mang đến vài trái cây rừng để nàng ăn lấy lại sức. Sau bát thuốc của Bát Dật và được nằm nghỉ ngơi một cách sảng khoái, Khải Ca thấy người khỏe hơn hẳn mấy ngày qua. Nằm mãi một chỗ cũng buồn chán nên nàng bật người dậy, ra ngoài cho khuây khỏa. Lúc ra khỏi lán thì nàng gặp Bát công tử. Vì chưa quen biết nhiều nên nàng chỉ gật đầu chào rồi đi tiếp. Bát công tử không câu nệ, lại bắt chuyện hỏi thăm nàng:
"Ngươi khỏe hẳn chưa, nếu chưa hồi phục đừng cử động nhiều, e độc tính còn lại sẽ phát tán nhanh trong người. Như vậy tình hình trở nên khó lường."
"Đa tạ huynh, ta thấy khỏe hẳn nên ra ngoài vận động cho máu huyết lưu thông."
"Vậy tốt quá! Lúc nãy ta gặp Bát Dật, hình như hắn đang nấu cháo, chắc là cho ngươi." Bát công tử vừa nói vừa ôm hai vai nàng vỗ mạnh tỏ vẻ vui mừng trong khi mặt nàng thì cười gượng gạo vô cùng khó nhìn, khiến hắn lúng túng:
"Ngươi bị đau chỗ nào sao?"
"Huynh ... huynh siết vai ta mạnh, nên hơi đau một chút." Khải Ca khổ sở đáp.
"Thì ra là vậy. Tiểu tử, ngươi nên ăn nhiều hơn để có thân thể cường tráng thì không còn đau nữa. Nô lệ chúng ta không có gì ngoài hai chữ: sức khoẻ. Ha ha"
Tên gọi và thân hình cường tráng, khoẻ mạnh của nam nhân này chẳng hề ăn nhập với nhau nên nàng lấy làm khó hiểu khi họ gọi hắn bằng cái tên Bát công tử. Hôm nay qua lời nhắn nhủ của hắn, nàng mường tượng rằng khi xưa hắn cũng xuất thân là công tử thiếu gia, da trắng trẻo, thân hình mảnh khảnh. Sự tàn nhẫn của chế độ nô lệ Nam Cương đã khiến hắn trở thành con người như hôm nay, còn tên thiếu gia trắng trẻo kia đã chết từ thuở nào.
Bát công tử, là cái tên hoài niệm của riêng hắn.
Nàng nhìn xuống thân thể mình, nghĩ ngợi lời hắn nói bỗng nhiên thấy nóng rang người.
"Ta cần thân thể cường tráng sao? Ặc ... "
"Mặt ngươi sao đỏ lên vậy? Ta buông tay ra thật đây."
Bát công tử sợ nàng bệnh cũ chưa hết, bệnh mới lấn tới nên tay chân luống cuống, lo ngại trong lòng. Không kiềm chế đặng, nàng liền phá lên cười mới khiến hắn thả lỏng lo âu:
"Bệnh ta chưa khỏi nên vậy. Từ từ sẽ khá hơn thôi."
"Uhm, vậy mà ta cứ tưởng?!" Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bát công tử hỏi thăm nàng vài câu nữa thì cũng vội vã về lán. Hầu như thời gian này mọi người đều tất bật sinh hoạt chuyện cá nhân, còn nữ nhân thì bận rộn với việc cơi lò, chuẩn bị bữa tối.
"Hắn bị sao vậy? Này ngươi! Ngươi có nghe ta nói gì không?"
Trước mặt nàng là đám người đông đúc, bọn họ đứng vây thành vòng tròn đặc quánh, chiếm hết lối đi phía trước. Nghe họ xì xầm không dừng nên nàng tò mò, bèn tìm cách len qua rừng người nọ. Cũng may thân thể nhỏ bé nên nàng lách một hơi thì vào được bên trong. Ở giữa, quả nhiên có một hài tử. Hắn nằm co người trên nền cỏ, môi biến sắc tím.
"Hắn còn sống không?"
"Không biết. Môi tím tái chắc không qua khỏi."
Khải Ca ngồi xuống bên cạnh hài tử. Hắn tầm trạc tuổi nàng. Khuôn mặt sắc cạnh nhưng ngũ quan tinh tú hơn người. Khải Ca đưa tay lên mũi xem chừng hắn còn khả năng sống nữa hay không. Hơi thở yếu ớt từ cánh mũi làm động đậy những dây thần kinh nhạy cảm ở đầu ngón tay nàng. May quá!
"Chết rồi? Hừ! Toàn lũ ăn hại."
Theo giọng nói lạnh ngắt trên đầu mình, bất giác Khải Ca ngước lên xem đó là ai thì thấy a Ngưu, tùy tùng thân cận bên cạnh Pa Dí.
"Hắn còn thở, vẫn chưa chết." Khải Ca cố gắng thanh minh cho đứa trẻ.
"Lôi đi."
"Này, hắn vẫn còn sống. Ngươi không nghe sao? Các người muốn mang hắn đi đâu?"
Nàng vẫn kiên định, quật cường nhìn a Ngưu. Mặc cho nàng nhìn hắn bằng thái độ thế nào, a Ngưu không mẩy may để tâm đến thậm chí còn cười khẩy, trừng mắt vào mấy tên sai nô bên cạnh quát:
"Còn ngây đó làm gì? Đưa đi."
Sai nô hốt hoảng lôi đứa trẻ ra khỏi đám đông. Nô lệ nghe tiếng a Ngưu quát liền đồng loạt im lặng, sau đó tự tách ra một lối nhỏ cho quân nô đi qua. Khải Ca nhất mực không buông tay đứa trẻ. Nàng giằng co với bọn chúng, khóe mắt ửng đỏ cố kiềm nén uất giận.
"Các ngươi thật quá đáng!"
Khải Ca tiến đến hất tay bọn sai nô ra khỏi đứa trẻ. Nàng biết nếu mình không chống cự quyết liệt thì đứa trẻ sẽ chết. Hắn sẽ bị ném vào bãi tha ma cạnh bìa rừng. Không chết vì bệnh tật cũng chết vì thú dữ cấu xé.
Sự tàn khốc của trại Nam Cương là vậy. Trại nô không nuôi giữ người ốm yếu, bệnh tật. Nên chỉ có thể làm mồi cho thú hoang.
"Buông ra. Lời của đương gia, ngươi cũng dám cãi?" Sai nô hung hăng quay qua chỗ nàng, tiện thể đưa chân áp sát đôi tay nàng dưới nền đất, giẫm thô bạo. Nàng lườm mắt đỏ ngầu nhìn hắn vì đau đớn pha lẫn sự khinh bỉ chưa từng thấy.
Nô lệ đứng quanh im bặt, một phần thất kinh vì sự ngoan cường của hài tử, phần khác không ai ở đây muốn gây thù chuốc oán với a Ngưu. Hắn là tên máu lạnh điên cuồng, chà đạp nô lệ không khoan nhượng mỗi khi gặp người chống cự, làm trái ý hắn.
Khải Ca đang tìm cách thoát đôi tay mình ra khỏi bàn chân thối tha của tên sai nô thì một cú đá như trời giáng, thẳng vào ngực nàng tưởng chừng thót tim và gục tức khắc. Máu từ khuôn miệng tuôn ra một ngụm dài. Khải Ca đau đớn cong người, hai tay ôm lấy ngực mình. Nàng không đủ sức chống đỡ cho đứa trẻ. Lực bất tòng tâm.
"Mạng mình chưa chắc giữ nổi mà đi lo chuyện người khác. Hừ!"
Trước khi bỏ đi, hắn cũng tiện mồm cho một tấn nước bọt bẩn lên người nàng.
Mấy tên tay chân hớt hải chạy theo xua nịnh:
"Đương gia bớt giận. Chỗ ta vừa bắt được con heo rừng béo tốt, chút nữa mang qua chỗ người thưởng thức nha."
"Được đó. Ha ha. Ha Ha."
Bát Dật hay tin nàng bị đánh tơi tả liền ném việc nấu cháo sang bên, chạy ngay đến chỗ nàng.
"Sao ngươi cố chấp như vậy? Ta vừa cứu ngươi lúc sáng giờ ngươi lại đưa đầu vào chỗ bọn a Ngưu. Ngươi có tổng cộng mấy cái mạng?"
"Cứu ... cứu hắn."
"Hắn chết có liên can gì đến ngươi? Nói xem?"
"Hắn chưa chết ... cứu hắn đi." Khải ca như trút hết sức lực nói lần cuối với Bát Dật rồi nàng cũng ngất đi ngay sau đó.
"Hừ, cái mạng quèn của ngươi cũng do ta nhặt về, ngươi lấy gì đòi đi cứu người khác. Lần này, xem ta có quan tâm ngươi nữa không?"
Bát Dật nhắm sự việc cứ như lặp lại chuyện ban sáng. Liền chạy đi tìm tiểu Ngô đến giúp mình một tay khiêng tiểu tử ương ngạnh này về lán trở lại.
"Là rắn nữa à?" Tiểu Ngô cũng lẩm cẩm khi nhìn thấy sự việc y hệt như sáng nay đang xảy ra.
"Oái, sao huynh đánh đệ?" Tiểu Ngô nhăn nhó ôm đầu, mân mê chỗ Bát Dật vừa đánh khẩy vào.
"Ngươi nói xem? Rắn ở đâu nhiều vậy? Bắt được con nào ta cho vào nồi cháo con nấy thì làm gì có chuyện chạy lung tung cắn người? Là tiểu tử này tự tìm đường chết cho mình đó. Hiểu chưa?"
Tiểu Ngô ngốc nghếch vò đầu bức tóc suy nghĩ vẫn không hiểu Bát Dật nói chuyện gì. Hài tử nhìn xuống chỗ nàng thấy máu tươi quanh miệng thì xót dạ nên vội vàng cùng với Bát Dật khiêng nàng về chỗ ban sáng mà bọn họ từng làm.
Lần này Khải Ca trở bệnh nặng hơn lúc sáng. Bát Dật phải liên tục chườm vải lạnh lên người nàng để hạ sốt. Khổ nổi, hắn chỉ có mỗi bộ y phục rách trên người nên loay hoay mãi vẫn chưa tìm được cách giữ nước vừa đủ để ướm lên người nàng. Suy nghĩ một hồi, hắn cũng có cách xử ký tình huống này, tuy nhiên việc đó sẽ khiến hắn bị thiệt thòi một chút.
"Tiểu tử thối, ngươi hay lắm!"
Khi hắn quay lại lán thì thấy Khải Ca ú ớ la hét liên thanh, hai cánh tay múa máy như chống cự đối phương. Thấy vậy hắn đến bên cạnh đỡ tay nàng xuống để trấn tĩnh lại. Sau đó hắn cởi áo trên người mình ra, cho vào nước lạnh, nhúng ướt hoàn toàn thì lấy ra đặt lên trán nàng. Áo hắn hơi to so với vầng trán nhỏ của Khải Ca nên hắn phải quấn phần dư hai bên trán vòng quanh khuôn mặt nàng. Với sự hiểu biết của hắn xem trong sách vở khi trước, tiếp xúc với nước lạnh ở nhiều chỗ thì khả năng hạ sốt sẽ nhanh hơn.
Nam Cương đang vào lập đông nên khi đêm xuống thì rét đậm hơn những tháng trước. Lán nô lệ ở không gì khác hơn ngoài tấm bạt lớn phủ bên ngoài với nhiều chỗ rách chắp vá theo thời gian. Mấy cây trụ lán và cả sàn gỗ đều cũ kỹ đến một cơn gió đông vừa tầm thổi qua cũng khiến nó xiêu vẹo và kêu cót két.
Gió thốc qua từng ngọn núi, phiến đá hẹp tạo nên thanh âm cô độc, lạnh lùng.
Hắn cứ mãi chăm sóc nàng đến nỗi cái rét bên ngoài đã xâm nhập vào mình đến da thịt dần chuyển sắc, môi hắn trở nên tái nhợt, hai hàm răng thỉnh thoảng va vào nhau một cách máy móc.
Bên cạnh Khải Ca một chốc thì hắn sực nhớ đến nồi cháo rắn của mình nên vội vàng ra xem nó thế nào. Trên đường đi, mọi người đều trầm trồ bàn tán huyên náo, có kẻ còn lăn đùng ra cười ngất ngây. Còn hắn thì rụt rè, dùng hai tay để che chắn phần thân trên trần trụi của mình.
"Ê, hắn làm sao vậy?"
"Ôi, thời tiết này mà ăn vận vậy không chết vì đói cũng chết vì rét."
"Bát Dật, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Ha ha, xem hắn kìa. Ha ha."
Bỗng một hài tử nhỏ, từ phía sau nói vọng đến:
"Phụ thân bảo đệ đưa cái này cho huynh."
Thì ra đó là hài tử của a Lục. Trên tay đứa trẻ là áo choàng đan bằng rơm khô lợp lại mà thành. Bát Dật vừa mắc cỡ vừa lúng túng nên chần chừ không dám đưa tay đón nhận. Nhưng đứa trẻ cứ cầm áo đẩy vào hay tay của hắn khiến hắn không thể kiềm lòng đặng bèn ấp úng nói:
"Đa tạ."
Nồi cháo được ninh một lúc thì sôi sùng sục, nước trong nồi cũng sánh lại thơm lựng. Mấy khúc thịt rắn hắn cho vào ban nãy giờ sắp chín rục xương. Bát Dật thả vào đó ít lá rừng thơm càng khiến không gian quanh đó thêm ấm cúng lạ thường. Tất nhiên, ngoài vị cháo thơm làm dậy mùi các khứu giác thì nơi đó có vô vàn mùi hương thức ăn quyến rũ khác cũng không kém, làm rung động những bao tử rỗng toác sau một ngày vất vả làm việc.
Bát Dật cẩn thận hai tay bưng bát cháo nóng hổi ngấy ngây vào lán. Vừa đến cửa lán hắn đã sửng sốt, sau đó thì vô cùng khó hiểu.
"Hắn có thể đi đâu được chứ? Tiểu tử này thật là!"
Bát Dật làu bàu khó chịu thật sự.
Khải Ca không có trong lán.