Không khí sinh hoạt về đêm ở trại nô cũng khá náo nhiệt, tất bật. Thường ngày, khi bình minh vừa ló dạng đằng Đông trên đỉnh Thôm Dạng, nô lệ đã bị lùa ra khỏi lán, bủa đi khắp nơi làm việc. Trời chạng vạng mới lũ lượt kéo nhau trở về. Nên khó tránh khỏi không khí về đêm lại đông đủ và có phần vui vẻ hơn ban ngày.
Nô lệ ở lán lân cận nhau sẽ tụ tập trên khoảng sân rộng trung tâm giữa các lán, đốt đống lửa to cùng nhau nấu nướng, xiên thịt. Trời càng về đêm không khí càng ẩm thấp và lạnh thấu xương. Tất nhiên, so với cái lạnh ở Dạ Lang Thiên thì cũng thua kém đôi phần. Cũng may có những nhóm lửa trại rải khắp trước các lán mà cái lạnh lẽo của màn đêm cũng dần trở nên ấm hơn.
Bát Dật tìm ở đâu được cây xiên cá, liền luồn phần nhọn cây vào thân cá, thọt ra ngoài đằng đuôi đầu kia một khúc. Cách xiên này nàng cũng thường thấy nô gia trong biệt viện làm mỗi khi có tiệc tùng. Có điều tự tay mình làm thì chưa bao giờ nên lần này được tận mắt thấy cách xiên cá không khỏi làm thích thú vô cùng. Mùi thịt nướng quyện với cơm lam trắng tinh, tỏa nồng thơm phức quanh những đống lửa, len lỏi vào không khí còn phải kể đến vị cay cay, ngọt ngọt đậm hơi men của một loại rượu quen thuộc đang toả hương lân cận. Để làm giảm đi cái rét của đêm dài, chút men rượu khiến da thịt như được sưởi ấm bên trong lẫn bên ngoài.
Nô lệ ngồi theo từng tốp nhỏ quanh lửa trại, nói chuyện rôm rả. Có nhóm xẻ chung con heo rừng vừa nướng xong, rán mỡ chảy quanh vàng óng, mùi vị đánh thức tất cả khứu giác của bất kỳ ai.
"Nào, cái này cho ngươi". Ông lão lớn tuổi cầm miếng thịt to đưa cho đứa trẻ tầm bốn năm tuổi đang thèm chảy dãi bên cạnh. Có lẽ nó đã túc trực ở đấy khá lâu từ khi con heo được bắt đầu xiên nướng đến giờ. Chả trách mép áo trước ngực ướt một mảng khá to.
"Sao lão thiên vị hài tử nhà a Lục vậy? Ta cũng có phần bắt heo rừng. Nhưng lão làm vậy lần sau ta sẽ mang về mỗi thỏ rừng thôi, xem lão còn chia được bao nhiêu đây?"
Nam nhân trẻ tuổi có hình xăm hoa văn một mảng lớn bên tấm vai trần, cơ bắp cuồn cuộn gợn sóng to nhỏ. Hắn chỉ vận một lớp vải vắt chéo bên thân, bên dưới mặc quần đũng dài, chít dây đai bằng cói cỡ dầy hờ hững ở thắt lưng. Nghe hắn nói xong cả đám nô lệ đều nhìn nhau phì cười. Phụ thân đứa trẻ cũng góp chuyện làm vui:
"Bát công tử, nếu ngươi cũng rõ dãi ướt áo như hài nhi của ta, ta sẵn sàng nhường phần của mình cho ngươi, không đợi lão đầu làm chủ lần này nữa. Ha ha."
"Được lắm, được lắm! Phụ thân tranh, hài tử cướp. Một nhà các ngươi lần sau đừng hòng xin xỏ ta thứ gì nữa."
"Thúc thúc, đừng giận. Ta còn nhỏ nên ăn không hết đâu. Một chút nữa sẽ để phần cho thúc."
Hài tử bất ngờ lên tiếng với giọng nói trong veo. Lần này đám đông được một phen cười vỡ bụng. Bát công tử đành lắc đầu cười trừ với hắn, không thể phân tranh thêm lời nào với tiểu oa nhi lém lỉnh này:
"Nhóc con biết cách ăn nói lắm. Vậy thúc để dành cho ngươi hết đó. Được chưa nào?"
Bát công tử? Đây là tên gọi của gã nam tử hán kia sao? Khải Ca chợt phì cười. Đang mãi chăm chú nghe ngóng cuộc trò chuyện của đại gia đình đối diện thì thình lình mùi cá nướng thơm phức bay thẳng vào mặt nàng khiến bụng bên dưới réo rắt inh ỏi.
"Của ngươi."
Bát Dật đẩy khúc đuôi cá nướng vào tay nàng. Không biết cố ý hay vô tình, hắn chia phần của nàng rõ nhiều hơn của mình nên nàng lấy làm e ngại. Dù gì hắn cũng đang tuổi nam thiếu niên, ăn uống nhiều hơn chút vẫn tốt hơn nàng. Thấy vậy, Khải Ca kiếm cớ thoái thác:
"Này, con cá phần đầu là bổ nhất, ngươi cố tình tranh với ta phải không?"
Không đợi hắn vội trả lời, Khải Ca đã giựt lấy xiên có đầu cá về tay mình và trả lại hắn phần đuôi lúc nãy. Bát Dật không hiểu ý nàng muốn nhường cho mình nên trợn mắt chua ngoa mắng nàng:
"Cái đồ không biết thiệt hơn, ta cố tình cho ngươi phần ngon nhất, lại nhiều nhất nữa. Vậy mà không biết điều. Từ đây về sau ngươi tự mình tìm kế sinh nhai đi, ta không thèm để tâm nữa."
"Bát Dật, ta bảo ngươi lo cho ta?"
"Không!"
"Vậy ta bảo ngươi tìm kế sinh nhai cùng ta à?"
"Thì ... cũng không."
"Vậy tại sao ngươi bảo ta tự tìm kế sinh nhai?" Khải Ca chớp đôi mắt to tròn đen láy thản nhiên nhìn hắn. Bát Dật lần này đuối lý há hốc miệng đến khổ sở, loay hoay một hồi cũng không tìm được lý do đáp nàng.
"Được, ngươi, ngươi khá lắm! Hừ."
Bát Dật vùng vằng cầm cây xiên đuôi cá bỏ đi một nước, hắn đến chỗ có tảng đá to sau lán ngồi ăn một mình. Khải Ca thấy dáng vẻ giận lẫy trẻ con của hắn thì phì cười, đoạn cũng cầm miếng cá lên ăn ngon lành. Cá vừa bắt lên nên tươi rói, thịt mềm mại, thơm và ngọt vô cùng.
...
Cheng! Cheng! Cheng!!!
Loạt tiếng chiêng vang inh ỏi, vỡ oà sự bình yên của núi rừng. Trên cánh cổng dẫn vào trại, mấy con quạ đen đúa đang ra sức gặm nhắm thịt cũng vì thế hốt hoảng đập cánh bay lên không trung.
"Đừng kéo ta.."
"Dậy đi, bọn họ đã ra khán đài tập trung rồi, ngươi không mau sẽ muộn mất." Bát Dật thều thảo bên tai nàng, giọng hắn còn say ngủ nên đục hẳn ra.
"Muốn đi, ngươi đi đi." Nói đoạn Khải Ca kéo mấy cọng rơm qua người cố tình che lấp mặt, hòng né người bên cạnh.
"Sai nô sắp đến gần, ngươi không ngại ăn đòn, nhưng ta thì sợ lắm." Bát Dật vẫn kiên nhẫn.
"Mang cái đó qua đây!"
Trong mơ hồ, Khải Ca nghe tiếng khô khốc khác bên cạnh mình, ngày một rõ dần.
Àooo!
Một luồng nước lạnh băng dội thẳng vào người khiến nàng nổi cáu, định bật dậy phát vào người ấy vài cước, khuôn mặt ngái ngủ không quên tru tréo vài câu tức giận.
"Ai ai?! ... Là, là ngươi sao?" Khải Ca biến sắc khi thấy trước mặt mình có đến mấy tên sai nô hung tợn, nhất là trên tay chúng đang siết chặt roi da nặng trịch.
Bát Dật đứng sau lưng bọn chúng ra hiệu cho nàng mau đứng dậy và ra ngoài với mọi người. Khải Ca liếc xung quanh thì quả nhiên nàng là người ngủ muộn nhất lán, hầu như tất cả đều sẵn sàng cho ngày làm mới. Người móc dây gùi đựng vài vật cá nhân sau lưng, người giắt áo mẩu bánh đêm qua còn ăn dở, người thì choàng thêm tấm da mỏng quanh người.
"Nhưng ta còn chưa chải răng nữa?" Trên đường ra khu tập trung, Khải Ca nói thầm bên tai Bát Dật.
"À, ngươi dậy muộn quá mà còn bày vẽ nữa? Chút đi qua nơi nào có nước, ngươi khoát rửa một hồi thì sạch thôi. Ta cho ngươi cái này, xè tay ra đi."
Khải Ca đưa tay ra, Bát Dật đặt vào lòng tay nàng một ít cọng xanh nhỏ, hình thù gần như lá bạc hà nhưng không hoàn toàn như vậy.
"Đây là gì?"
"Ngươi nhai nó một lúc trong miệng, sau đó nhả đi, lúc rửa mặt thì làm vậy. Ở quê hương của ngươi, người ta không làm như vậy sao?"
Khải Ca miễn cưỡng gật đầu, nàng lười giải thích mọi thứ, bởi vì cố hương là một đoạn ký ức đau buồn, chết chóc mà nàng muốn quên đi.
"Hài tử cẩn thận!" Tiếng hô toán của người gần đó hướng về phía nàng.
Khải Ca đang phân vân, định xoay người lại thì một đạo lực vừa đủ mạnh phóng tới bổ nhào vào người khiến nàng bị vật sang bên, sóng xoài trên nền đất.
Ầm! Hai tấm phảng ập rớt xuống nằm bắt chéo bấp bênh ngay dưới chân nàng. Cũng may ai đó lanh trí hất nàng ra khỏi chỗ nguy kịch.
Một vệt máu dài chảy ra từ chỗ tấm phảng nọ.
"Ngươi có sao không?"
Bát Dật đỡ nàng đứng dậy, lo lắng ngó nghiêng khắp người nàng.
"Ờ, ờ .. ta không sao." Quái, nàng không hề hấn gì thì vết máu đó của ai chứ? Khải Ca thầm nghĩ.
"Vậy thì đi mau."
Bát Dật kéo nàng đi nhanh lướt trong đám đông, dòng người từ phía sau dồn đến đông như mắc cửi vì sự cố vừa rồi khiến họ bị tắt nghẽn lại phía sau.
Khải Ca vốn định đến chỗ người vừa giúp nàng khi nãy nhưng dòng người cứ đẩy nàng về phía trước, đầu người nhấp nhô trong sương sớm bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Phút chốc bọn họ đã tề tựu nơi khán đài.
"Ngươi không sao chứ?" Một nam nhân trong số đông ấy thì thầm vừa đủ nghe cho hài tử bên cạnh.
Im lặng.
Nam nhân nhìn hắn một lúc thì thở dài.
...
Sương mù buổi sớm phủ kín các đỉnh núi cao nhấp nhô xa tắp như những bức tranh thuỷ mặc. Nô lệ được chia thành nhiều đoàn người đi về nhiều hướng khác nhau.
Ngày mới lại bắt đầu.
"Trác Tử, muội đã lưu lạc đến nơi nào? Thời gian trôi nhanh quá, tiểu nha đầu vẫn chưa có chút tin tức gì." Nàng ngó lên bầu trời suy nghĩ bâng quơ.
"Đứa trẻ cùng với ngươi hôm qua đi đâu?" Thẩm Nhu bất chợt lên tiếng.
"Dạ, hắn vào rừng rồi."
"Ừ, đứa trẻ trông cũng khoẻ mạnh nên sẽ quen dần công việc trong đó."
Nàng khẽ gật đầu.
"Thẩm! Thẩm ... bao giờ chúng ta đến nơi?" Khải Ca vừa hỏi, tay vừa chống một bên hông thở dốc.
Haha! Thẩm Nhu nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng, phóng mắt nhìn về hướng Đông ra hiệu sắp đến nơi. Thấy vậy Khải Ca cũng thấy nhẹ người lên chút ít.
Phùuu.
Hoá ra nơi nàng sắp đến ngay chân đồi Thôm Dạng, nơi có cánh đồng hương thảo đã gặp vào mấy ngày trước.
Nơi này thường tập trung những nô lệ đứng tuổi hoặc hài tử nhỏ nhiều hơn những nơi khác. Công việc có phần nhẹ nhàng hơn như: gặt cỏ dại mọc xung quanh, vun hạt giống mới, đến mùa thu hoạch thì bó thành từng vòng to nhỏ khác nhau làm vật trang trí trong phòng những người giàu có quanh vùng. Số còn lại dùng làm huân hương hoặc thuốc chữa bệnh.
"Ngươi làm thế này mới đúng."
Thẩm Nhu thấy nàng loay hoay ôm bó thảo trong tay, luýnh quýnh tay chân mãi không thắt được dây lạc thì chạy đến hướng dẫn. Nhìn đôi tay thoăn thoắt của thiếu phụ khiến nàng vui vẻ hơn, ít ra nơi đây ngoài Bát Dật, nàng vẫn còn một người bạn khác.
Nàng không cô đơn.
Thảo mộc non hôm nào giờ đã cao lớn hơn, chúng sắp vượt đến eo nàng.
Mới đó đã ba mùa trăng trên đỉnh Thôm Dạng. Trời đã vào độ đầu hạ non.
Nhanh! Nhanh!
"Ca ca, bọn họ bảo chúng ta mang chỗ này ra cho họ mang đi." Tiểu Ngô hớt hải hai chân bé tý đến bên nàng, chiếc xích chân cũng phát ra tiếng leng keng ồn ào.
"Lại đến nữa à? Sao chúng cần nhiều thảo dược như vậy chứ?"
Khải Ca thu gom mấy bó thảo lớn xung quanh rồi chất lên xe thồ. Nàng hì hục kéo đằng trước, tiểu Ngô lụ khụ đẩy phía sau. Chiếc xe to quá khổ đến như nuốt mất thân thể nhỏ bé của những hài tử.
"Lần này không phải bọn người lúc trước. Đệ nghe nói họ là người Lạc của Lạc Việt bộ."
"Lạc Việt bộ?"
"Nhanh lên, còn thừ ra đó làm gì?"
Sai nô từ đằng xa đã quát đến chỗ nàng, bên cạnh hắn là nhóm người ăn vận phong phanh với những miếng da thú vắt ngang người, để hở vùng ngực rám nắng đen lực lưỡng đến tận thắt lưng, trên người thì dặm thêm trang sức đồi mồi quý hiếm. Bọn họ hầu như tóc ngắn, xăm nhiều hình thù khác lạ trên người, không như những người ở đây.
Từ lúc nàng đến đây, cứ độ dăm ngày thì xuất hiện đoàn người ngựa đến thồ thảo đi, đa số bọn họ đến từ bên kia Thôm Dạng, nơi có các bộ lạc người Âu tập trung sinh sống nhiều nhất. Bản Phủ là lãnh địa của tộc trưởng, thành cao vát ngói không kém gì những nơi tráng lệ, xa hoa ở vùng lân cận khác. Trại nô lệ Nam Cương thì khác hẳn. Nơi đây có đủ hạng người, tộc dân khác nhau bị mua bán thành nô lệ và suốt đời lam lũ làm việc để chu cấp mọi thứ sinh hoạt, từ xiêm y đến dược liệu, thậm chí binh khí để phân phối khắp Lạc Hồng đại lục.
Vì lý do đó, trại nô lệ Nam Cương có thể tự do thương buôn với bất kỳ tộc dân nào mà không thông qua thể chế của thuế khố. Các tộc dân có thể xung đột lẫn nhau nhưng đối với trại nô lệ Nam Cương thì bất khả xâm phạm, một nơi chưa từng có binh quyền trong tay nhưng sự kiên cố thì bền vững không gì sánh bằng.
Gây hấn với Nam Cương chẳng khác nào tạo mối ân oán với các thế lực cầm quyền trên khắp đại địa, đặc biệt là đối với người đứng đầu thành Bản Phủ.
Tương truyền rằng uy khí trại Nam Cương là một điển tích đến từ nhiều ngàn năm trước, khi các tộc dân còn chiến tranh liên miên, trong lần viễn chinh lên mạn Bắc, Xích Quỷ đã để lại thanh kiếm của người cắm sâu vào lòng đất Nam Cương nhằm tạo uy chấn một vùng, hi vọng bình ổn đại cục, vĩnh viễn mang lại bình yên đời đời cho con cháu về sau.
Ngàn năm trôi qua, lá xanh trùng điệp phủ màu rong rêu trên những đỉnh núi cao vượt mây, tuyết trắng đến rồi đi, uy chấn kia dường như chưa bao giờ thay đổi. Tiếng gọi Xích Quỷ Vương vọng từ bờ kia miền duyên hải đại lục, vượt trên Bạch Hạc, thấu đến Nam Cương rồi vút lên nền trời xanh thẳm, sâu hắm.
Tiếng gọi từ ngàn xưa ấy, sử sách ghi chép đó như những giai thoại đầu tiên bắt đầu một kỷ nguyên mới của Hồng Bàng thị.
Lạc Hồng thiên nguyên, quốc thổ vạn dặm, điển tích không sao kể xiết. Tất cả đều là những gì nàng biết được mỗi khi đến đạo đài hóng chuyện bên lão Hổ đầu.
...
"Tiểu Ngô, đệ chạy đi lần này nữa không khéo sai nô gặp được thì thảm hơn trước đó."
"Suỵtt! Ca nói nhỏ thôi. Đêm qua mưa lớn nên dây rừng lớn nhanh hơn, đệ đi hái chúng về chơi, ca ở đây, đệ về nhanh thôi."
Khải Ca nhìn đứa trẻ, chợt nhớ đến trận đòn dở sống dở chết lần trước của nó mà không khỏi xót xa nên sa sầm nét mặt ra chiều răn đe:
"Không được! Lần này đệ đừng hòng."
"Vậy ca đến đứng chỗ bụi đó trông chừng bọn họ giúp đệ, khi nào họ sắp đến thì ra ám hiệu để đệ quay về. Như vậy được không?"
Tiểu Ngô ra chiều nũng nịu dằng co mãi khiến nàng chạnh lòng. Hắn là hài tử của Thẩm Nhu, một trong những người tốt bụng nhất với nàng ở Nam Cương, tất nhiên trong số đó cũng có Bát Dật. Vì lẽ đó, nàng cũng yêu thương tiểu Ngô không khác người trong gia đình nên khiến đứa trẻ luôn vòi vĩnh nàng mỗi khi có dịp.
"Ừ, đệ phải hứa đi nhanh về nhanh đó."
Tiểu Ngô nháy mắt tinh nghịch ra chiều thông ý rồi phóng người khuất sau cánh đồng thảo bên cạnh chỗ bọn họ đứng. Thảo mộc đang mùa nên cao quá khổ người đứa trẻ, nàng cũng vờ đánh lạc hướng sai nô bằng cách đem bó thảo dưới chân đi về hướng tiểu Ngô chạy đi khi nãy, đi được một đoạn thì đặt chúng xuống làm việc như thường lệ. Được một lúc như thế thì Khải Ca mon men đến chỗ bụi rậm, nàng ngồi thụm người xuống chừng đủ tầm nhìn về phía sai nô đang đứng, tay không quên mang theo mấy vòng thảo đang quấn dở dang, hòng nếu bị bắt gặp cũng có cớ giải trình với bọn chúng.
Bờ bụi rậm phía sau lay động khẽ.
Á!
"Rắn ... đừng qua đây, đừng ... "
Một con rắn từ đâu bò ra, đầu nó vùng lên đung đưa trước mặt Khải Ca như trêu chọc, khiêu khích, không quên lúng liếng cái lưỡi bổ đôi như sắp được thưởng thức con mồi ngon.