Là bãi tha ma.
"Quái, ngươi đang ở đâu vậy? Khụ khụ."
Sương đêm làm hơi thở nàng thêm khó nhọc, tiếng ho khan hơn và cổ họng thì đau nhức. Lần theo trí nhớ của mình, nàng mò tìm đường đến bãi tha ma. Cũng may không phải đêm trăng tròn, nên mọi nhất cử nhất động của nàng rất khó bị phát hiện. Chỉ cần nàng không phát ra tiếng động và sai nô không thình lình kiểm tra đột xuất các lán thì nàng có thể thành công giải cứu hắn.
Phù ù ... Bãi tha ma lớn hơn nàng nghĩ, đã qua nửa canh giờ nhưng nàng vẫn không thể tìm được nơi "cất giữ" những thi thể còn mới. Chốc chốc, tiếng sói tru và những con mắt ma treo lơ lửng giữa không trung làm tim nàng nhảy loạn, hai chân run rẩy, dan díu vào nhau.
Xác người chất đống, chồng lớp lên nhau khiến nàng lạnh sống mũi. Xương đầu người nằm thê lương bên đường bị nàng vấp trúng lăn lông lốc, va vào nhau như trò ném bi của những hài tử. Khải Ca nhắm hướng từ lán đến đây, hướng đi gần nhất sẽ là nơi sai nô thả xác nô lệ ở đó. Đã là người chết thì bọn chúng cũng lười đi ném ở chỗ xa. Nghĩ thế, Khải Ca quay lại chỗ mình vừa đến một lần nữa.
Đang mải miết tìm kiếm, chân nàng vấp nhầm vật bên dưới khiến cả người té lăn. Phần ngực bị chấn thương do a Ngưu đá, lại va vào khối đá bên đường làm nàng đau nhói. Cũng may phần lực tiếp xúc không mạnh nên một lúc sau nàng có thể gắng gượng đứng lên.
Khải Ca quan sát khối cản dưới chân thì thần hồn nhảy nhót.
Hoá ra đó là xác người nằm sấp ngược xuống đất. Nàng vừa sợ vừa mừng rỡ. Sợ vì vừa giẫm vào cái xác, còn mừng vì nghĩ đó có thể là tiểu tử nàng đang tìm. Nàng run rẩy lật bả vai người đang nằm sang bên đối diện nhanh như chớp, lần này cảnh tượng trước mặt nàng còn khủng khiếp hơn thấy những thi thể bị mắc kẹt trong mái chèo trên sông Đồn khi trước nữa.
Toàn bộ mặt người nằm dưới đã bị huỷ. Thoạt nhìn cứ ngỡ vết thương bị lở loét nên thối rửa nhưng nhìn kỹ hoá ra do thú dữ gặm đến thành hình kinh hãi như thế.
"Không phải chứ!"
Hài tử ắt còn sống, chỉ là nàng chưa tìm thấy nó thôi.
Trên nền trời tối đen như mực, một ngôi sao chợt vút qua khỏi không trung, phát tín hiệu sáng le lói như hơi thở hấp hối của người sắp chết. Ánh sáng quét qua vùng tha ma trước mắt nàng và có một khối tròn đang động đậy.
Nàng như được mở cờ trong bụng, chạy ngay một mạch đến đó. Kẻ sắp chết đi cứu người hấp hối. Nó mỉa mai cho tình trạng khốn đốn của nàng lúc bấy giờ.
Nàng không hiểu lý do, tận cùng mình làm việc này vì mục đích gì? Tình người hay sự thương hại?
Thời gian trôi qua trong đêm tối đối với nàng vô cùng khó khăn và chật vật. Hơn nữa, nàng cần phải trở về trước khi bọn họ phát hiện ra sự biến mất của mình.
Nàng vô cùng sợ hãi, nhưng đôi chân vẫn không ngừng đi về phía trước.
"Khát, khát!"
Thanh âm yếu ớt phát ra từ chỗ đó, khàn đục, đứt quãng như tiếng gọi từ địa ngục của những thây ma. Khải Ca không nén được sự sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm đến xem nên tìm một khúc cây có nhánh dài và đưa đẩy về khối tròn.
"Ngươi là ai?" Khải Ca cố trấn tĩnh bằng cách lớn giọng với đối phương.
"Khát nước ... làm ơn ..."
"Muốn uống nước?"
"Nước."
"Ngươi là người?"
"Nước ... nước ..."
Khải Ca tò mò tiến lại gần hơn, hoá ra khối tròn đong đưa đó là một người bị vùi toàn thân dưới đất, chỉ mỗi cái đầu nằm phía trên nên từ xa trông như đầu lâu người chết, khiến nàng một phen thót tim.
"Làm chết ta mất. Tối mịt như vậy tìm nước đâu cho ngươi?"
"Làm ơn ... nước ..."
"Biết rồi, im lặng chút đi, để ta suy nghĩ xem nào ..."
Khải Ca ngó xung quanh thì chợt nhớ đoạn mình đi qua, cạnh thi thể bị thú gặm có vài cây trở chiều (1) mọc sum suê. Nghĩ đoạn liền quày quả men theo lối cũ đến chỗ trở chiều lấy nước. Nàng rút chuỷ thủ nhỏ dưới chân cắt một đoạn cây rồi nhanh chóng quay lại chỗ người đó.
(1) Cây trở chiều: là loại cây mọc ký sinh, quấn quanh thân cây to để sinh sôi và phát triển. Thân trở chiều trữ nước ngọt và mát như nước suối. Người đi rừng có thể uống tạm qua cơn khát.
"Phù ù ... Đầu ngươi đừng ngọ nguậy nữa, nước rơi ra ngoài hết."
Khải Ca cẩn thận trút đứng phần thân trở chiều rồi đưa hẳn một đầu dưới vào miệng người đó. Lúc bấy giờ nàng mới định thần, quan sát người đối diện.
"Ngươi! Ngươi!"
Tuy khuôn mặt lắm lem cát bụi và nhem nhuốc nước nhưng ngũ quan tuấn tú ấy nàng không sao quên được. Hắn chính là tiểu tử nàng đang tìm.
"Trời ơi, ngươi vẫn còn sống. May quá!"
"..."
Nàng mừng rỡ không được bao lâu thì đã thấy khổ sở bội phần khi nhìn lớp đất cát đang chôn hắn, nó dầy hơn nàng nghĩ. Mà tình hình sức khỏe hiện tại của nàng chẳng tốt là bao nên việc phải đào lớp đất kia đối với nàng quả nhiên là trở ngại vô cùng lớn.
Phù ù ...
Hắn không buồn nhìn nàng một lần khiến Khải Ca từ cảm giác hân hoan chuyển thành màu đen u ám.
"Không phải chứ? Ta là người lúc chiều giúp ngươi. Mới đây đã quên rồi? Nhờ ngươi ta suýt mất cái mạng này. Hừ."
Vẫn im lặng. Khải Ca chợt nhớ khi đó hắn đã bất tỉnh, không biết những chuyện xảy ra nên cảm giác tức tối trong lòng đỡ hơn phần nào. Hắn đã không biết thì trách cứ thêm cũng chẳng ý nghĩa gì.
"Chuyện đó bỏ đi. Ta đến đây để cứu ngươi."
"Không cần! Hắn lạnh lùng đáp.
"..."
"À, đa tạ vì đã mang nước giúp."
Khải Ca chợt phá lên cười, thái độ của đứa trẻ này là thế nào? Nàng mạo hiểm tính mạng đến để cứu một đứa dở hơi như vậy sao?
"Ngươi muốn chết? Là trang nam nhi có chết cũng chết cao ngạo chứ không thấp bé không thước tấc như ngươi? Ngươi không thấy sự ngạo mạn của mình vô cùng ngu xuẩn sao?"
Khải Ca vừa nói vừa chỉ vào đầu hắn, xong quay về hướng mình. Như hiểu ra ý nàng nên hắn có vẻ bối rối một lúc.
"Ngươi về đi. Tự ta sẽ cứu mình."
"Bằng cách nào? Đừng nói với ta, ngươi sẽ phóng từ dưới đất bay lên không trung dễ như phóng nỏ bay ngàn dặm?" Nàng chanh chua, quyết không chịu thiệt. Dù sao nàng cũng vượt qua nỗi sợ sai nô bắt lại, rồi một mình đến bãi tha ma tìm hắn, thì còn việc gì trên đời khiến nàng chùn bước nữa chứ.
"Có cái đó?" Hắn đang nghĩ về chiếc nỏ ấy như vật siêu nhiên, vô cùng lợi hại, nào ngờ đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của nàng trong tình hướng này.
"Ừ, thì có. Bỏ đi, ngươi trả lời ta xem, làm thế nào ngươi thoát ra khỏi chỗ đó?"
"Chưa nghĩ ra."
"Quả nhiên, ta đoán không sai. Tiểu tử ngươi thật có phúc khí, trong lúc nguy khốn thì được gặp ta."
"Ta sống hay chết cũng không liên quan ngươi."
"Lúc chiều, ta thấy ngươi bị bất tỉnh, ngươi bị sao vậy?"
"Nhiễm độc."
"Thì ra vậy. Bây giờ ngươi thấy trong người thế nào?"
"Khá hơn."
"Lạ vậy? Nhẽ ra bệnh ngươi phải nặng hơn chứ? Chẳng lẽ bọn chúng chôn ngươi ở đây vô tình giúp ngươi giải độc?" Khải Ca hoang mang nhìn hắn. Trong thiên nhiên có muôn vàn bí ẩn khó giải thích, huống hồ đây là vùng Tây hoang nên những chuyện nàng không ngờ thì nhiều vô số.
"Ừ."
Loay hoay một lúc, Khải Ca cũng tìm được cách cào đất cát kia. Nàng dùng hai khối đá nhỏ bên đường xới tung lớp đất dầy. Cũng may sương chưa xuống nhiều nên đất không bị ẩm ướt và kết dính thành những khối chặt nên nàng dễ dàng xúc đất hơn. Đôi tay vừa liến thoắng làm, nàng vừa nói chuyện nên dần dà lớp đất cũng vơi đến thắt lưng người đang đứng dưới. Đến đây, hắn cũng giải phóng được đôi tay mình nên ra sức cùng nàng cào đất xung quanh lên.
Cuối cùng lớp đất cũng bị cào đến đầu gối của hắn. Một cú hích người thì hắn đã nhảy ra khỏi hố đất đó. Nhưng vì lúc nãy vận động quá sức nên hắn thở dốc không ngừng. Hoàn cảnh nàng cũng không khá hơn. Hai con chim non bị thương nương tựa vào nhau như hai đường thẳng song song cùng nhau lao về phía trước, bất chấp hoàn cảnh khắc nghiệt và nhiều thú dữ xung quanh.
"Này, ngươi? Đến nơi rồi mà lăn đùng ra vậy bảo ta làm sao chứ? Tiểu tử thối!"
Hoá ra, hắn vốn kiệt sức lúc thoát ra bãi tha ma nhưng vẫn cầm cự cùng nàng về đến lán thì hai chân sụp đổ hoàn toàn. Khải Ca bí bách đành mang hắn vào trong lán, đến chỗ mình và Bát Dật ở tạm một đêm.
Nàng lay Bát Dật trong đêm khiến hắn bất ngờ phát hoảng suýt vỡ toang bóng đêm tĩnh mịch.
"Suỵt. Khẽ thôi. Cháo ngươi nấu cho ta lúc nãy còn không? Ta muốn một ít cho hắn."
Nàng chỉ tay về hướng người đang nằm dưới sàn, ngoài cùng cạnh cửa sổ.
"Ngươi?! Hay lắm, đi đâu suốt cả đêm làm ta tìm muốn chết. Giờ về đây muốn ta thế này thế kia. Khải Ca, kiếp trước ông nợ ngươi hã?"
Nàng phì cười, ra sức lấy lòng hắn. Kể ra cũng tội nghiệp cho người bạn này, vì nàng mà cả ngày nay hắn chạy đi chạy lại không biết bao lần. Đã vậy, nàng còn mang về gánh nợ khác cho hắn nữa. Nếu nàng là hắn, ắt sẽ nổi giận hơn gấp mười lần.
"Giúp ta đi!"
"Ta giúp ngươi đã đành vì ngươi là bạn ta. Còn hắn là ai, sao ta phải giúp hắn?"
Bát Dật, hắn vẫn còn là trẻ con, một đứa trẻ chấp nhất và thích dỗ dành hơn nàng nghĩ.
"Nếu chúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ dẫn ngươi đến Kattigara."
"Kattigara? Ở đâu?"
"Giang Nam, Bạch Hạc thành. Nơi đó có vô số của ngon, vật lạ mà ngươi chưa bao giờ thấy ở Tây hoang, có những cột buồm cao lớn rực rỡ trên cảng thành. Mỗi chuyến ra khơi mang về vô số trân châu, ngọc quý, tôm cá nhiều không kể xiết, thậm chí rất nhiều sách cho ngươi đọc." Hai mắt thiếu nữ vẽ lên những đường sáng lạn thành một bức tranh phố hội phồn hoa cho tên mọt sách mê mẩn thành ra hắn xuống giọng ngay tức khắc.
"Ngươi không lừa ta?"
"Thật! Ai nói dóc sẽ không được đi."
"Vậy thì được. Khà khà."
"Lời ngươi nói, ta thấy sai sai vậy? Ngươi! Ngươi lại lừa ta nữa?"
Khải Ca không nhịn được cười nhưng biết hắn thế nào cũng đoán ra được ý nàng nên vội vàng đẩy hắn ra cửa. Hai người giằng co một lúc khiến người xung quanh tưởng có động tĩnh nên lục đục ngồi dậy. Thấy tình thế không ổn, tránh làm kinh động nhiều người nữa nên nàng đẩy hắn mạnh hơn, lần này hắn bị bay ra khỏi lán thật sự.
Bát Dật giận điếng người nhưng vẫn phải khẽ với nàng để tránh tiếng động trong đêm:
"Ngươi được lắm, tiểu tử thối. Để xem lần sau ta có giúp ngươi nữa không?"
Nàng khoát tay bảo hắn đi nhanh hơn. Sau đó, Khải Ca quay lại chỗ tên "đầu tròn" đang nằm. Nàng vẫn chưa biết tên hắn là gì thì hắn đã ngủ li bì như kẻ sắp chết. Ngẫm lại mọi chuyện thật kỳ lạ! Nàng là người sắp chết thì có người khác đến cứu, sau đó nàng lại đi cứu một người sắp chết khác.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong một ngày. Tình thế hoang đường nhưng vô cùng thật.
Bát Dật trở lại mang theo hai bát cháo còn nóng, mùi thơm làm bao tử rỗng hoác của nàng chạy loạn xạ. Nàng biết hắn ngoài rắn trong mềm nên cũng không thấy làm lạ khi thấy hắn bưng vào đến tận hai bát. Nàng vội vàng đứng dậy đỡ một bát cháo bên tay hắn.
"Đa tạ." Nàng nhìn hắn đầy sự cảm kích.
"Ngươi tự lo thân mình đi. Còn hắn, để ta."
Bát Dật khẽ lay tên "đầu tròn" dậy. Tuy hắn nằm bất động đầy mệt mỏi, phần vì bệnh tật, phần vì kiệt sức nhưng phần ý thức không hoàn toàn ngủ say. Vì nhẽ đó, khi Bát Dật đưa muỗng cháo vào miệng, tức khắc hắn mở miệng ra và nuốt thức ăn vào như ý thức sinh tồn bất diệt.
Thấy hắn như thế nàng cũng nhẹ cả người, trong lòng khoan khoái hơn hẳn.
Bát cháo trong tay hai người dần vơi. Bóng người trong đêm tối dần khuất hẳn và biến mất. Màn đêm tĩnh lặng như thường lệ và vạn vật tiếp tục những giấc mơ còn dang dở.
...
Sương trắng phủ khắp dãy núi trùng điệp nối đuôi nhau ẩn mình dưới bầu trời trong vắt.
Hừng đông mới lên như quả cầu lửa muốn thiêu đốt cả một vùng hoang vu. Tuy vậy, gió vẫn rít qua từng khe núi, len lỏi vào da thịt đến rét trên từng sợi lông tơ.
Lại một ngày mới bắt đầu. Tiếng cheng đầu trại vang lên như thường lệ.
"Khải Ca, nhiều lúc ta nghĩ ngươi không giống như ta."
Bát Dật trò chuyện cùng nàng khi bọn họ đang trên đường ra khu tập trung.
"Giống chuyện gì?"
"Ừ, thì không giống ... một số chuyện. Mà thôi, bỏ đi."
"Hừ. Ta thấy ngươi rảnh rỗi nên sinh chuyện thì có." Nàng phì cười vì thấy mặt hắn có vẻ nghiêm túc khi bắt chuyện, không giống mọi ngày.
Sáng nay ở buổi tập trung, Pa Dí thông báo nhóm nô lệ mới cùng đợt với nàng sẽ được di chuyển qua lán khác. Và dĩ nhiên, lán bọn nàng đang ở sẽ được tiếp nhận bằng một lượt nô lệ mới đến, hơn phân nửa số người này là từ Dạ Lang Thiên quốc.
Năm 270 TCN, Trúc Đa Đồng, quốc chủ của Dạ Lang Thiên đột ngột băng hà. Tân vương kế vị vốn có thể chất suy yếu, bệnh tật suốt nhiều năm nên Tề Hiền thái hậu danh chính ngôn thuận buông rèm nhiếp chính, nắm trọn hoàng quyền. Điều này gây nên làn sóng phản đối và phẫn nộ gay gắt giữa các triều thần, bọn họ chia thành hai bên đối lập nhau. Bên phản đối thì âm thầm ủng hộ nhị vương tử, một mực thỉnh cầu nhị vương tử đứng lên lập lại thế cục mới cho Dạ Lang Thiên. Nhưng rất tiếc, thế lực của Tề Hiền thái hậu quá lớn nên các cuộc đấu tranh lần lượt đều bị dập tắt triệt để. Nội chiến khiến dân chúng càng thêm khổ sở, nghèo đói. Tàn dư phiến quân và thổ phỉ được phen lộng hành khắp nơi, dân oán thán không sao kể xiết.
Hóa ra bọn nàng đến Nam Cương đã qua sáu con trăng ròng rã. Quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để nàng nếm mật nằm gai sâu sắc ở nơi bần cùng nhất của đại lục Lạc Hồng.
"Chẳng qua là đổi chỗ ở. Nô lệ vẫn là nô lệ." Bát Dật làu bàu với nàng.
"Không làm nô lệ thì làm gì nữa?" Tiểu Ngô đứng bên cạnh ngây ngô nói vọng qua, đứa trẻ hiếu kỳ, không từng trải như bọn nàng.
"Người chết!"
Bát Dật quả nhiên làm đứa trẻ thảng thốt, mặt biến sắc. Khái niệm nô lệ và phục tùng ăn sâu vào cốt tủy những người nơi đây nên sẽ không có chuyện một ngày kia bọn họ được mang một danh phận khác, ngoại trừ là người chết. Một danh phận tàn khốc đầy thê lương.
Lần chuyển qua lán mới này không do bọn nàng tự quyết định chỗ ở với nhau mà do sai nô quyết định. Lán được chuyển đến là những lán dành cho nô lệ ở lâu năm hơn bọn nàng. Vì số nô lệ chết vì bệnh tật lẫn bị xử tử rải rác khắp những lán này nên mỗi lán lại trống đi vài người. Cứ thế, sai nô đưa người mới vào bù cho chỗ thiếu hụt.
"Ta muốn theo hắn." Bát Dật chỉ tay về hướng nàng, hắn một mực dán chân tại chỗ không di chuyển. Sai nô tức mình đưa chùm roi da về phía hắn, định xả một trận thừa sống thiếu chết thì nhanh như chớp đã không còn thấy bóng dáng hắn ta.
"Đồ nhát gan." Khải Ca mắng thầm trong bụng.