Gần đây thấy sức khỏe mình khá hơn nhiều so với lúc trong tay bọn buôn nô lệ, tứ chi cũng hoạt bát hơn, gân cốt thoải mái nữa nên Khải Ca bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo: bỏ trốn!
Không biết đi đâu để tìm Trác Tử, nhưng chí ít nàng phải được tự do, không ràng buộc, luồn cúi hầu hạ ai.
Hạ nhân xung quanh hắn tuy chỉ là những nữ hài tử nhưng nhìn cách sống xa hoa xem trời bằng vung của hắn, như lời Thu Nguyệt nói, thì sớm muộn cũng đã rơi vào tay thổ phỉ khi còn ở ngoại thành từ lâu. Nhưng hắn vẫn ung dung, nhàn hạ mỗi ngày trước mặt nàng. Hẳn có một thế lực chuyên biệt ngầm theo sau bảo vệ hắn cùng đoàn tùy tùng. Khải Ca không thể hình dung đám thuộc hạ của hắn qui mô thế nào, nếu nắm rõ đường đi của bọn chúng thì nàng dễ hành động hơn. Đằng này hoàn toàn mù tịt nên chỉ còn đi bước nào tính bước đó vậy.
"Công tử, mời dùng chè sen." Khải Ca đặt bát xuống bên cạnh tách trà. Hắn vẫn không ngước lên nhìn nàng, hai mắt vẫn chăm chú vào quyển sách trước mặt:
"Chè sen? Chẳng phải ta đã dùng vài hôm trước rồi sao?"
"Hôm nay là lễ trừ tịch nên mỗi người đều dùng một bát chè sen để thanh lọc, Thu Nương bảo nô tỳ như vậy. Cho nên ... công tử, mời dùng."
Buông quyển sách trên tay, hắn đăm chiêu giây lát rồi cầm bát chè lên.
"Nóng quá!" Hắn nhăn nhó nhìn nàng. Nàng thấy vậy lấy cây quạt lông vũ treo trên giá bên tường đến quạt giải nhiệt chỗ bát chè. Chẳng những hắn không lấy làm vui vẻ mà còn tỏ ra khó chịu hơn. Nàng luýnh quýnh không biết làm sao? Từ nhỏ đến lớn, nhất cử nhất động của nàng đều có nô gia chăm chút, chứ học làm nha hoàn, nô tỳ cho người ta, nàng chưa từng học bao giờ!
Thiên lôi có đánh sét xuống ngay đầu, nàng cũng giải thích như vậy là cùng!
"Nàng đứng ngây ra đó làm gì? Đến đây!" Hắn cau có nhìn nàng.
"Công tử, ta phải làm sao? Xin chỉ dạy!"
"Thổi đi!"
Nàng nhìn hắn cười khổ, rõ người ta muốn thổi vật gì thường cầm vật đó đặt trước mặt mình, đằng này hắn cứ để muỗng chè chỗ mặt hắn. Khải Ca siết chặt mấy ngón tay thành quyền, định bụng nếu hắn quá đáng hơn nữa sẽ một đòn đánh vào mặt cho không thấy trời đất ở đâu. Mặt nàng chỉ cách hắn gang tay, mắt nàng chạm mắt hắn. Hắn nhướn đôi mày, xếch cặp mắt như đường kẻ nhìn nàng khiêu khích.
Phùuu!
Hắn ăn một cách ngon lành và hả hê. Cứ như thế, nàng hầu làm mát chè cho hắn đến khi chiếc bát sạch trơn.
"Nàng chuẩn bị đi."
"Dùng nhiều đồ mát sẽ có hại cho cơ thể. Xin công tử cân nhắc."
"Tối nay tất cả cùng ra ngoài dạo thành. Ý ta bảo nàng cùng mọi người chuẩn bị."
"Vậy ... vậy sao? Vâng, nô gia đã hiểu, xin cáo lui trước."
"Vận đẹp một chút." Hắn đưa nàng ba ốc tiền nhỏ xong quay lưng về lại thư phòng. Nàng không tỏ thái độ gì, lẳng lặng nói đa tạ hắn rồi về phòng mình.
"Cho muội." Khải Ca đưa qua chỗ Hoan Hoan ba ốc nhỏ, Hoan Hoan lâu rồi mới thấy tiền trong khoảng cách gần mình đến như vậy nên hứng khởi ra mặt. Một thoáng e dè, Hoan Hoan gặng hỏi nàng:
"Sao tỷ lại cho muội? Không giữ lấy mà dùng?"
"Ta không cần."
"Vậy muội không khách sáo nhé. Đa tạ tỷ. Tỷ đúng là một cô nương tốt bụng. Hì hì."
"Hoạn nạn có nhau, thì cùng chia sẻ là lẽ đương nhiên."
...
Hôm nay là lễ trừ tịch của người phương Bắc, khác với giang Nam, lễ trừ tịch chỉ rơi vào tháng Chạp cuối năm. Ở Bắc phận, mỗi năm thường tổ chức hai lần lễ trừ tịch để xua đuổi tà ma, một lần thay thế cho tết Đoan Ngọ của người giang Nam, nhưng tổ chức sau ngày xá tội một khoảng thời gian. Lần nữa thì giống như các nơi khác trên đại điạ.
Vào ngày lễ trừ tịch, từ sáng sớm nhà nhà đã bắt đầu cúng kiếng, kéo dài đến giờ ngọ thì dừng hẳn. Buổi sớm của ngày mới, họ bắt đầu bằng việc cả nhà quây quần cùng nhau ăn bánh tro, trái cây các loại. Tối đến bày mâm rượu San Lùng với vài món mặn đa dạng kiểu cách. Người đi buôn xa hối hả về đoàn tụ phụ mẫu, thê nhi ngay trong ngày, dù thời gian có cấp bách đến đâu cũng sẽ ghé nhà một chút để cùng ăn bánh tro. Trước sân mỗi nhà đều treo một bó cây xương rồng và ít xả nhằm ngụ ý xua đuổi tà ma, bệnh tật và sâu bọ.
Tối nay, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ trước cổng. Hương nến lan tỏa khắp phố phường quyện vào mùi thanh khiết của xả khiến không gian lễ hội thêm phần ấm cúng. Dạ Lang Thiên là quốc thổ có nền văn hóa mở nên rất nhiều lễ hội được đa dạng hóa, pha trộn và du nhập vào nhiều nhất so với các quốc thổ giang Nam. Toàn cảnh bức tranh Bắc phận huyền bí và đầy sắc màu lễ hội bày ra trước mắt nàng.
Hắn dẫn đầu đám nha hoàn bọn nàng ung dung đi trước. Nhìn bộ dạng phong lưu phóng khoáng của hắn cùng nhiều hạ nhân theo sau, dân chúng bán buôn hai bên đường đều ra sức chào mời.
Công tử, mua sợi tơ hồng đi, bảo đảm linh nghiệm!
Túi thơm Tây Lầu đây, một ốc tiền nhỏ, nam nhân quên lối về. Mua đi mua đi!
Phấn thơm Hồng Đào, mịn da làm nương tử thích mê! Công tử mua đi! Năm ốc tiền thôi!
Nàng nghe tiếng cười rúc rích của Thu Nương, Thu Nguyệt phía sau. Đêm nay, bọn họ đều diện xiêm y hoa lệ, đầu điểm thêm vài nhánh trâm hoa bách hợp sớm đã ra dáng thiếu nữ đương xuân. Hắn đặc cách cho nàng với Thu Nương, Thu Nguyệt, Hoan Hoan được ăn diện xiêm y tùy ý, chỉ có nô gia khác mới dùng y phục nha hoàn. Nàng chẳng để tâm đến chuyện lòe loẹt ấy, bởi lẽ đêm nay nàng sẽ tìm cách trốn thoát. Phố chợ đông đúc người qua lại là nơi ẩn thân tốt nhất cho nàng đào tẩu.
"Công tử, chẳng hay chúng ta có thể qua bên kia xem phấn thơm được chăng?" Thu Nguyệt luôn là tiểu cô nương khéo miệng, rào trước đón sau lấy lòng người dễ như trở bàn tay.
Hắn không nói, chỉ khẽ gật đầu. Thu Nguyệt nắm tay nàng cùng Hoan Hoan tấp vào quầy bán đồ dành cho nữ nhân. Thu Nương cũng lắn xắn theo sau. Trong phút chốc, cái quầy nhỏ xíu của thiếu phụ hàng buôn bị vây trọn lấy bởi bốn nàng.
"Bà chủ gói cho ta hộp này, hộp này và cả chỗ kia nữa." Thu Nguyệt là người biết ăn diện nhất trong số các nàng, khuôn miệng nhỏ xíu cứ líu lo mua đầy hết quầy thiếu phụ, làm suýt nữa quầy cũng phải dọn nốt vì đã gần hết đồ bán tối nay.
"Sao muội mua nhiều vậy?" Thu Nương cười nói, nàng biết chắc câu trả lời nhưng cố ý trêu chọc tính ham mới lạ của Thu Nguyệt. Hoan Hoan đứng bên cạnh cũng phụ họa theo:
"Chắc tỷ không định làm tân nương tử sớm vậy chứ?"
Nghe nhắc chuyện hỷ sự, tiểu cô nương mặt đỏ hơn gấc, lấy tay che kín nửa khuôn mặt thanh tao rạng ngời:
"Suỵt! Nói nhỏ chứ? Công tử nghe được sẽ sớm tống ta ra khỏi phủ, tân lang chưa đến mà tân nương đã sớm bị nhà mẹ đuổi đi mất rồi!" Nói đến đây cả đám đều phá lên cười. Gió mùa thu thổi dìu dịu qua mái tóc đen nhánh lưng chừng, buông hờ hững trên những tấm lưng thon thả tôn thêm nét xuân yêu kiều của các thiếu nữ. Khải Ca vừa trải qua một khoảng thời gian mất mát, lòng chất đầy tâm sự bi ai nên nhất cử nhất động chỉ nghĩ đến việc thoát ly nơi này nhanh chóng. Bất giác cảnh tượng trước mắt, sự hồn nhiên, nét thanh xuân trong sáng đó đi vào lòng nàng mang dư vị ngọt ngào thanh khiết, khiến nàng nhớ đến những tháng ngày đã qua bên tiểu nha đầu, dưới tàn cây ngô đồng một ngày nọ.
Hình ảnh đó thanh thuần, tươi mát đến nhiều năm sau nữa, khi bồi hồi nhớ lại, dư vị ấy như làn gió xuân, như nắng sớm ngày hè, chói chang và rực rỡ!
Khi còn đang say sưa nhìn ngắm sự hồn nhiên của các nàng thì một bàn tay nhơ nhuốc nào đó luồn nhẹ qua eo nàng, nhanh như cắt, nàng xoay người đứng ra phía sau, quặc tay hắn ngược lại khiến hắn la inh ỏi như lợn bị chọc tiết.
"Nha đầu thối! Nha đầu thối!"
"Rồi sao?" Nàng đáp lại.
"Bổn thiếu gia đây để mắt đến ngươi là phước ba đời tổ tông, há thấy vậy mà lên mặt với ta. Thả ta ra ngay!"
Khải Ca tỏ vẻ không khoan nhượng trước lời nói ba hoa của hắn, chẳng những không buông ra mà còn siết chặt cổ tay hắn mạnh hơn. Mấy tên tùy tùng của hắn nhào lên vây quanh lấy các nàng. Hoan Hoan run sợ đến tay chân lập cập, vội đứng nép sau lưng nàng.
"Ngươi sàm sỡ ta trước. Lần này tha cho mạng chó nhà ngươi! Đừng để ta thấy mặt nữa. Cút."
Không muốn làm lớn chuyện nên nàng chỉ định dạy dỗ hắn một chút, nói xong liền buông tay. Ai ngờ tên đó bất ngờ quay lại định cho nàng một tát trời giáng thì nhận lấy đòn phản công chớp nhoáng thần sầu của nàng, không kịp trở tay.
"Cái này để ngươi phải nhớ đời!" Vòng cước bo tròn ngang thẳng vào mặt hắn, cú đánh bất ngờ thêm vào sự tức giận nên nội lực phóng ra đủ khiến hắn mất đi vài răng cửa, máu bắn xối xả. Hắn tức điên nhưng vì quá đau nên không kịp nói tiếng nào đã ôm mặt, máu dính bê bết khắp người như vừa bị trọng thương trầm kha.
Thu Nguyệt, Thu Nương cùng Hoan Hoan mừng rỡ vỗ tay tấp nập. Đám đông thấy màn đánh trả kịch tính khiến cho tên cường hào nếm bài học nhớ đời lấy làm hả dạ, cũng vỗ tay theo hết sức tán thưởng nàng. Hắn cũng trong số đó, nhưng không vỗ tay như họ, hắn chỉ nhìn nàng và cười nhẹ một lúc. Nàng nhắm mắt lại một giây rồi mở choàng ra để nhìn một lần nữa, bóng dáng ấy đã biến mất từ lúc nào. Hóa ra nàng đã nhìn nhầm người hoặc là hoang tưởng do dùng lực quá nhiều chăng?
Tối đó, lúc các nàng cùng hắn trở về khách điếm thì cả người đều ướt như chuột lột. Chẳng phải tắm suối tắm sông gì vào đêm hôm khuya khoắt, chính xác là hắn dẫn bọn nàng đi qua một khu có hội "tát nước khử tà", hễ ai đi ngang trên phố cũng đều bị hai bên đường tạt nước tới tấp vào người. Chỗ dùng gáo nhỏ thì không hề hấn bao nhiêu, nhưng có chỗ bốc luôn cả xô nước thì đành chịu. Ở đây dù vương tôn quý tộc ngồi kiệu đi vào đều bị tạt nước tung tóe, không kiêng dè thân phận bởi họ có phân chia khu vực rất rõ ràng, nếu Dạ Lang Vương biết chuyện cũng không thể trách tội bất kỳ ai. Chỉ trách hắn phong lưu nhìn ngắm nữ nhân trên đường nên không tường tận bảng chỉ dẫn kia rồi vô tình bước vào khu vực hội nước. Các nàng và tùy tùng theo sau nào dám đi khác đường chủ tử cho nên thành ra thê thảm như vậy.
"Công tử, nếu biết thành ra thế này Thu Nguyệt sẽ không dặm phấn thêm son rực rỡ làm chi cho nhọc công." Thu Nguyệt hờn mát trách cứ hắn.
"Được rồi, ta sai! Trăm sai ngàn trái đều do ta. Ngày mai ta sẽ thưởng cho mỗi người ba ốc tiền, có được không?"
"Hoan hô công tử, dù có ướt thêm ta cũng cam lòng." Thu Nương phụ họa vào.
"Đa tạ công tử, để chúng ta pha nước ấm cho công tử đi mộc dục (*) sớm." Nàng và Hoan Hoan cũng kiếm cớ cáo lui. Nàng đi đến khu vực nhà tắm chuẩn bị khăn và nước còn nghe tiếng cười đùa, cợt nhả của hai tiểu cô nương ở phòng trên. Nàng thở dài, đành từ bỏ cơ hội hôm nay. Suốt đường đi, ba cô nương ấy cứ theo nàng suốt, nhất là Thu Nguyệt, như hình như bóng với nàng nên cơ hội thoát thân khó như lên trời. Ngày tháng còn dài nhưng cơ hội có đến với nàng thêm lần nào nữa không?
(*) ngụ ý việc tắm rửa.
Hắn bao trọn khu vực phía Tây mấy gian phòng riêng biệt để yên tĩnh hơn. Nơi này có phòng mộc dục ấm cúng và khu vực nhà bếp thoáng đãng. Ở khu đất chính, giữa các gian phòng có một hoa viên nhỏ, cỏ xanh mát quanh năm. Lúc này, tuyết rơi dầy đến nỗi phủ trắng trên các phiến lá. Đêm trừ tịch trôi qua vô cùng nặng nề đối với nàng, nỗi nhớ nhà khủng khiếp và da diết, khiến nàng không tài nào chợp mắt.
Trận mưa đêm đến bất ngờ như rót vào lòng người những tâm sự vốn không vui càng thêm nặng trĩu. Nàng khoát chiếc áo dài treo cạnh đầu giường vào rồi bước ra hàng hiên, mưa bị gió thổi rào rào rượt đuổi nhau cùng rơi xuống mặt đất rồi vỡ thành những giọt bong bóng nhỏ, không lâu sau cũng vỡ tan dưới những hạt mưa khác.
Một, hai, ba, bốn ... nàng đếm từng đốt nhỏ trên bàn tay để tính số ngày mình bị trôi nổi từ dạo đó. Nếu đây là giấc mộng trêu đùa nàng, thì khi đếm đến lần thứ một trăm thôi thì hãy đưa mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có trước đây. Nàng sẽ thức giấc trên nhánh cây ngô đồng giữa sân sau của biệt viện.
Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, ...
Ừ, thì ra ông trời cũng muốn trêu ngươi! Trận gió lớn vừa kéo ngang khiến nước văng vào ướt một mảng bên áo choàng làm nàng giật bắn mình. Lão thiên gia, nếu ông đã cố tình trêu đùa số mệnh của ta, ta sẽ chống đối đến cùng, quyết không khuất phục!
Nhìn vào không trung mờ mịt trong làn nước, ánh mắt trong trẻo như sương mai của thiếu nữ lóe lên tia sáng chói quật cường khó tả. Ánh mắt ấy khiến hắn tò mò, thú vị và lưu luyến mãi không quên, cho đến khi được gặp lại nàng một lần nữa, của rất nhiều năm sau. Thời khắc đó hắn không biết cảm xúc của mình rõ ràng như thế nào nhưng sau này hắn mới ngộ ra: trong đêm mưa lạnh lẽo ấy cùng với ánh mắt quật cường nhưng cô độc, nàng cần một hơi ấm dịu dàng và đáng tin cậy để ngã vào. Bởi đứng trước những ngã rẽ khác nhau của đời người, không ai biết được đâu là con đường dành riêng cho mình, thậm chí là ít chông gai nhất. Nếu sai lầm, có thể bị dày vò đau khổ triền miên. Nàng cần một bờ vai đủ tin cậy, làm mạnh lên ngọn lửa yếu ớt trong lòng, dù đúng hay sai đường, nàng vẫn có thể cùng hắn, vì hắn mà vượt qua.
Tiếc rằng thiên địa xoay vần, càn khôn biến hóa, để tạo nên những thời khắc bi hùng, thấm đầy máu và nước mắt của những con người lỗi lạc, thời không xuất hiện để dẫn dắt họ một mặt đi theo quỹ đạo lịch sử, mặt khác để tạo nên kỳ tích cá nhân, và người tạo nên thời khắc định mệnh của bản thân chỉ có thể là chính họ.
Hắn đứng nhìn thân ảnh áo choàng trắng trong đêm giông đến khi nhân ảnh ấy nhạt nhòa rồi mất hẳn, hắn mới trở về phòng mình.
Tiếng mưa lớn rơi róc rách trên mái nhà lấn át tiếng thở dài mệt mỏi của người trong đêm. Chẳng biết nhân thế có ngon giấc hay không nhưng mưa vẫn cứ rơi đều ung dung, gió phóng túng mình thổi xào xạc xuyên đêm đến tận tinh sương hôm sau mới ngừng hẳn.