Giọng nói lạ kia chắc là hạ nhân của người đang hỏi mua nô lệ. Nghe ngữ điệu nàng đoán họ mua về làm việc trong nhà nên dù gì cũng có cái ăn mặc còn hơn vượt ngàn dặm trong chiếc xe thồ bức bối này. Nghĩ thầm vậy nên nàng cố trấn tĩnh lại tinh thần, vén tóc tai gọn gàng sang một bên cho tên phú hộ thấy vẻ sáng láng của nàng mà mua về.
Một, hai, ba phút trôi qua nhưng tấm bạt vẫn không hề động đậy, tức họ không động đến xe thồ này. Đồng nghĩa với việc nàng có thể không bị mua như tính toán.
Hành trình về Nam Cương, tên chủ buôn mang theo tổng cộng có tám chiếc xe thồ, mà Khải Ca lại trên chiếc gần áp chót. Mỗi xe đều phân theo tuổi tác để dễ bề chủ nô lựa chọn. Riêng hai chiếc cuối cùng đều là hài tử, một chiếc toàn nam, còn chiếc chứa nàng dĩ nhiên cũng toàn là nữ hài.
Tên buôn thấy người tỳ nữ và vị công tử kia tuổi thiếu niên nên cố tình mở mấy xe đầu chọn vài nô bộc trung niên hiểu chuyện để dễ bề hầu hạ. Giải thích qua loa một chút, thấy vị công tử nhà giàu không phiền hà gì nên hắn sai người mở ba chiếc xe thồ đầu tiên. Tất cả nô lệ đều bị lùa xuống đất, xếp thành một hàng dài đứng trước bọn họ.
"Công tử, nô lệ đã đông đủ, người có thể tùy ý lựa chọn."
"Chọn nô tài cũng phiền đến ta sao Thu Nương? Nàng chọn lấy vài tên được rồi."
"Bẩm, tính đến bây giờ công tử đã đuổi hết mười lăm hạ nhân. Nô tỳ thật không dám chọn giúp người được nữa. Lần này phải do đích thân công tử tuyển chọn." Nô tỳ tên gọi Thu Nương nghiêm nghị phân bua.
"Vậy các nàng nói ta khó tính sao? Không phải lỗi ở ta mà do bọn họ không biết cách hầu hạ chủ tử. Bây giờ các người còn trách móc ta? Có phải ta quá nuông chiều các nàng rồi chăng?"
"Bẩm, chúng nô tỳ không có ý đó. Xin công tử xem xét."
"Thu Cúc, ngươi nói có phải không?"
Thu Nương vội vàng quỳ rạp trên đất, một tay tiện thể kéo nữ tỳ bên cạnh cùng quỳ với mình. Hai người lúng túng, rối rít phân trần mà không thấy vẻ mặt hả hê cười đến không thấy mặt trời của vị công tử thiếu niên kia.
"Được rồi, ta tạm tha các nàng lần này. Theo ta đi."
Vị thiếu niên vừa quay mặt về hướng xe thồ một chốc thì phát hiện vài điều bất thường đằng xa bèn kêu chủ buôn đến hỏi chuyện:
"Này, mắt ta có phải bị quáng gà hay chiếc xe kia đang chuyển động vậy? Ông nói xem?"
"Công tử nói không sai, thân xe đang lắc lư, có lẽ nô lệ bên trong gây rối, để ta sai người trừng trị bọn chúng."
"Khoan đã, dẫn ta đến xem một chút."
"Nô lệ làm càn, e vấy bẩn mắt nhìn công tử, ta nghĩ người đừng qua bên đó thì hơn." Chủ buôn phân trần.
Thiếu niên châu hai hàng mi tâm tỏ vẻ không vui khiến người nọ đành miễn cưỡng đưa hắn đến chỗ xe thồ đang náo loạn đằng xa.
"Làm phiền công tử, mời đi lối này."
"Mở cửa xe."
Nghe tiếng bước chân người đi về phía xe mình ngày một lớn dần, sau đó tiếng xẹt lớn, tấm bạt được nâng lên, cửa mở toang. Không ngoài dự đoán của nàng, người phú hộ đã đứng trước xe, cơ hội ngàn vàng để thoát khỏi nhà tù di động này. Khải Ca ra sức cười thật tươi nhất có thể, vận dụng hết sự linh hoạt chuyển động khắp thân, ra sức mời gọi người kia "mua mình".
"Ặc, như vậy khác gì bán thân đâu chứ?" Nàng thầm chua chát.
"Các người muốn gì? Quấy rối chuyện làm ăn của ta? Muốn chết hã?" Lão buôn người ném thái độ hung tợn vào bọn nàng. Khải Ca giả lả phân bua trước tiên, vì đằng nào bọn trẻ kia cũng chỉ mặt vạch tên nàng như lúc trước thôi.
"Ngươi hiểu lầm rồi. Khi nãy ta bị đau bụng quá nên muốn đi nhà xí."
"Hừ, còn tưởng chuyện gì, người đâu dắt nó đi khuất mắt ta, nhớ canh chừng kỹ càng, mất đứa nào ta sẽ bắt các người bù vào cho đủ số."
"Khoan, khoan."
"Gì nữa?"
"Ta bây giờ hết mắc rồi. Không cần nữa."
"Đồ chết bầm. Ngươi giỡn với ta à?" Lão trừng mắt hung tợn, đoạn nhảy bổ lên đạp vào người nàng mấy phát rõ đau đớn. Thân thể mảnh khảnh của nữ hài bị chới với trước những cú đánh mạnh như tạ giáng vào đầu nên bất giác nàng ngã khụy xuống đất.
"Được rồi, mắng cũng mắng, đánh đã đánh. Ngươi có thể dừng tay được chứ?"
Vị công tử nãy giờ đứng bên cạnh xem tuồng hay không nói lời nào. Hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới, khóe môi cười nham nhở, đuôi mắt khép một đường thẳng tắp vô cùng hoan hỉ. Đây là cái nhìn của bọn bề trên đối với hạ nhân hay sao?
Nàng chưa từng buôn ba chốn giang hồ hay làm những việc của nô gia cấp thấp nhưng nàng hiểu cảm giác bị chà đạp dưới chân người khác có mùi vị như thế nào, đặc biệt là cái nhìn đầy giễu cợt của những kẻ lắm tiền. Ít nhất lúc này, hoàn cảnh đã cho nàng một trải nghiệm tủi nhục hơn bao giờ hết.
"Thật ngại quá, đã cho công tử xem chuyện không hay rồi. Nào chúng ta quay lại chỗ cũ, công tử có thể tiếp tục chọn nô lệ được chứ?"
"Ta muốn mua nô lệ này." Tuy đau đớn nhưng lòng nàng hân hoan, cuối đường hầm cũng loé một tia sáng hi vọng.
"Lão nghe không lầm chứ? Công tử muốn mua tên này à? Vậy thì tốt quá. Người đâu mau dẫn nó đi theo công tử." Lão buôn đúng là trở mặt nhanh hơn sấm chớp.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Thu Nương hốt hoảng nhìn dưới chân công tử trong khi hắn đang ra sức cựa quậy để gạt tay nàng ra.
"Ta muốn ... muốn cầu xin công tử một chuyện." Khải Ca ngập ngừng van nài hắn.
"Ngươi buông tay ra trước đi rồi hẳng nói. Sao lắm chuyện như vậy hã?"
"Công tử có thể mua ... mua luôn tiểu muội của ta? Tỷ muội ta làm việc siêng năng lắm."
"Phiền phức thật! Thu Nương lấy hết bọn họ đi." Nói đoạn hắn ung dung bước về phía trước, nơi có nô lệ đứng xếp hàng khi nãy. Bạch y dài lướt qua người nàng để lại mùi hương quyến rũ đến mê người.
Phùu! Tạm biệt ngươi, nhà tù di động chết tiệt!
...
Thấm thoát Khải Ca đi theo bọn họ đã hơn nửa tháng. Nơi này vật chất tuy không đầy đủ như thời hoàng kim của những tháng ngày trước thì cũng xem như có chỗ tá túc, lương thực đầy đủ mà không phải tranh giành với lũ oắt con đói khát kia. Hơn nữa, tên tiểu công tử kỳ quái đó đối xử với nô gia không phải tệ, nói chung cũng dạng người "hơi" tử tế!
Xe ngựa lại di chuyển vào thành Lang Châu. Mẫu thân nàng trăm phương ngàn tính đều một mực đưa gia tộc ra khỏi Lang Châu để tìm đường sống sót. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cứ ngỡ đời này cũng không thể quay về cố hương lần nữa. Nào đâu, chỉ qua thời gian ngắn ngủi mà cuộc đời nàng quay ngoắc một trăm tám mươi độ. Tương lai trước mắt là khoảng tối đen mờ mịt!
"Lại có tính toán gì?"
"Công tử đang hỏi ngươi đó." Thu Nguyệt khều nhẹ, nói nhỏ vào tai nàng.
"Hả? À ..." "Bẩm, không có gì."
"Chẳng phải ngươi đã giở trò trên xe sao?" Hắn nhìn nàng với ánh mắt ma mị, khóe môi nhếch nụ cười nhẹ, một tay chống đỡ đầu mình, tay còn lại vuốt ve vài sợi tóc mái buông thả rơi xuống. Hắn nằm nghiêng trên trường kỷ ra chiều khoang thai, hưởng lạc.
Nàng chợt nhớ đến những hành động của mình khi trước, thoáng rùng mình ngạc nhiên, chẳng nhẽ hắn đã nhìn thấy ý đồ "bán thân" của nàng rõ ràng như vậy? Hắn không bắt tại trận cũng xem như qua chuyện rồi, nàng cứ mực "giả điên" đến cùng vậy:
"Công tử nói gì nô tỳ không hiểu? Chắc người đã nhầm ai đó?" Khải Ca nhìn hắn ngây ngốc.
"Hừ, khôn khéo che đậy."
Trầm Ô Xá Tây vực (1) khiến đầu óc con người trở nên thông suốt và thoải mái vô cùng, Tây vực nằm phía Tây của Dạ Lang Thiên quốc. Thông thường việc thông thương mua bán sẽ di chuyển bằng đường bộ hoặc đường thuỷ, thông qua các nước phân phối khắp nơi ở đại địa. Vì phương Bắc đang có phiến quân nổi loạn, cướp bóc không ngừng nên việc thông thương cũng vì thế mà bị tách nghẽn. Ban đầu thổ phỉ chỉ nhắm đến thương nhân vận chuyển trân châu quý, đồi mồi, khoáng sản, tơ lụa. Sau đó chiến tranh càng thêm khốc liệt nên nhà xóm tan hoang, nam nhân bị ép sung quân dịch, hài tử tầm mười tuổi có vóc người cao lớn hơn bình thường đều không thoát khỏi. Kẻ không chịu nổi cảnh chết thảm trên chiến trường thì lên núi lập hang ổ, trở thành cường đạo. Nạn cướp khắp nơi, không sao kể xiết, bất cứ cái gì cũng cướp. Để tránh nạn cướp bóc, việc giao thương chuyển qua đường thủy nhiều hơn hết thảy, tập trung ở ba hải cảng lớn là Kattigara, Lạch Trường và Óc Eo. Sau đó hàng hóa sẽ được các đoàn thương gia mang đi khắp nơi từ thềm duyên hải đến miền sâu đại địa Lạc Hồng. Do vấn đề ngân sách phải vận chuyển đường vòng như thế nên giá cả đắt đỏ và cực kỳ khan hiếm lúc này. Việc sở hữu trầm hương Ô Xá hay vải vóc giang Nam bảy sắc là điều vô cùng xa xỉ, chỉ đối với hoàng thân quốc thích hay các bậc công hầu, bổng lộc vạn trượng mới có cơ hội thấy đặng. Hạ nhân như Thu Nguyệt chỉ dám dùng tay trượt qua mà cảm nhận sự mềm mại của nó, như thể chạm vào làn da trẻ sơ sinh. Bấy nhiêu thôi cũng đủ cho các nàng ngất ngây, huống chi được khoác vào bộ xiêm y thượng phẩm đó.
(1) Tây vực: cách gọi của người phương Bắc (Dạ Lang Thiên) về nhóm người man di sống ở phía Tây quốc thổ. Trong nhóm người đó cũng tính cả Khuyển Nhung.
"Thu Nguyệt, xem chừng ngươi cũng trạc tuổi ta sao có thể tường tận mọi chuyện bên ngoài như vậy?" Khải Ca thắc mắc nhìn tiểu nô gia nhỏ tuổi của hắn, trong lòng ngưỡng mộ sự hiểu biết rộng rãi của nàng ấy vô cùng.
"Cha ta là một trong số thương nhân chết thảm đó."
Thu Nguyệt rầu rĩ kể chuyện năm xưa:
"Lúc trước ta thường theo cha đi khắp nơi buôn bán lụa. Một hôm đoàn của cha gặp cường đạo, chúng lấy hết tất cả tài sản chúng ta mang theo, xong rồi còn giết luôn mọi người trong đoàn. Ta may mắn thoát chết, lưu lạc theo dân tị nạn xuống giang Nam. Sau đó, ta bị nhóm người lạ bắt đưa vào kỹ viện. Họ bắt ta học đàn, ca vũ, rót rượu, thậm chí tiếp khách ..." Kể đến đây, giọng nàng lạt đi, khóe mắt đỏ hoe. Nhiều biến cố dồn dập xảy ra làm cho Thu Nguyệt có sự trưởng thành và khôn khéo hơn số tuổi thật khá nhiều. Chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình nào có khác chi? Bất giác nàng ôm lấy tay Thu Nguyệt siết nhẹ an ủi.
"Chuyện không vui thì đừng kể nữa."
"Cũng may lần tiếp khách đầu tiên, ta gặp công tử. Công tử đã chuộc ta ra chỗ đó. Từ đó ta theo người, hầu hạ cho đến bây giờ."
"Vậy thì tốt rồi." Nàng vỗ vai tiểu nha hoàn ra chiều thấu hiểu, cả hai nhìn nhau cười vui vẻ. Đây là lần vui vẻ thứ hai của nàng khi đến đây. Mọi thứ vượt quá sự tưởng tượng của nàng, thậm chí nàng không biết bản thân sẽ đi về đâu? Tương lai sẽ thế nào? Nhưng sống trong những tháng ngày đen tối, sinh mạng con người bị đem rao bán một cách rẻ rúng, không bằng dê, gà ngoài chợ mới thấy chút ấm áp ai đó mang đến đáng quý dường nào, hay đơn giản như cho một chỗ tá túc che mưa che gió mỗi ngày cũng là một phép màu. Như mẫu thân thường nói: Tổ tiên phù hộ! Quý nhân giúp đỡ!
Xoảng!
"Cút!"
Hoan Hoan chạy chưa đến cửa bếp đã thở dốc, mặt xám ngắt khiến nàng với Thu Nguyệt đang nhóm bếp cũng hốt hoảng theo.
"Muội làm sao thế? Có chuyện gì à?"
"Tỷ tỷ, a Lan hầu trà chẳng may vấy nước vào áng văn, công tử nổi giận muốn đuổi hết hạ nhân mới đem về mấy hôm trước. Thu Nương tỷ đang cố gắng khuyên can nhưng không được. Thu Nguyệt, tỷ lên đó nói mấy lời với công tử cho bớt giận được không?"
"Được, để ta."
Trước mắt nàng là một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi nhưng vô cùng kiêu căng, hống hách. Bạch bào thượng phẩm, hoa văn tinh xảo trên từng đường nét ôm lấy dáng người mảnh khảnh, tóc búi phía sau, để lại vài sợi rủ hai bên thái dương, ung dung, tự tại. Hắn ngồi nghiêng về phía nàng, cạnh cửa sổ lớn ngay giữa phòng. Ánh nắng hắt ngược khắc họa dung mạo tuấn tú như tranh vẽ, thập phần hơn người. Nhưng dáng vẻ nhẹ nhàng, khoan thai, gió lung lay vạt áo được khắc họa trên người hắn càng khiến nàng lay động tâm can hơn. Trước đây chỉ một lòng tìm kế thoát thân nên nàng không nhìn rõ hắn. Hóa ra nét phong lưu tà mị đó cũng khiến nàng thất thần trong giây lát, ít nhất là trong bầu không khí căng thẳng như bây giờ.
"Công tử, người bớt giận. Để Thu Nguyệt hầu hạ công tử một vài khúc nhạc, có được không?"
Lời nói của tiểu cô nương trẻ như rót mật bên tai, thấm ngọt cả đầu lưỡi khiến hắn không thể nào từ chối, lửa giận cũng nguôi ngoai đi rất nhiều. Thu Nương khẽ ra dấu tay bảo hạ nhân lui xuống hết, nhân tiện thu gom luôn tàn cuộc mấy chiếc tách vỡ dưới sàn. Nàng đang đứng ngoài cửa, tần ngần định lui ra thì nghe tiếng hắn gọi ngược mình lại.
"Khải Ca, ngươi ở lại."
"Là ... nô tỳ sao?" Nàng há hốc người nhìn hắn.
"Ừ." Đáp lại sự ngạc nhiên bất ngờ của nàng là điệu bộ hờ hững đến lạnh lùng của hắn.
"Dạ, vâng."
Hắn không nói gì thêm với nàng mà trở người dậy bước đến áng văn, lần giở cuốn sách đang xem dở dang. Khải Ca quay sang Thu Nguyệt dò hỏi xem mình phải làm gì thì cô nương ấy chỉ vào người hắn ý nói nàng ngồi kế bên hầu trà và quạt cho hắn. Quái quỉ! Chỉ việc đọc sách mà sao lắm người hầu hạ như vậy?
Nàng chỉ muốn dùng cây quạt trong tay đập hắn một phát chết tươi cho bõ ghét!