Khách điếm mà hắn cùng đoàn tùy tùng đang tá túc thuộc tầm trung ở Lang Châu. Nhìn cách phóng túng hoang phí của hắn thì việc ở hẳn cao lầu tốt hơn cũng hoàn toàn dễ hiểu. Đằng này thì khác, có ẩn tình chăng?
Nàng nghĩ ngợi hồi lâu mới phát hiện sợi dây đeo tay có gắn miếng hổ phách đã không còn trên tay mình. Đó là sợi dây cặp đôi mà nàng và Trác Tử đã mua trước đây trong một buổi dạo thành. Nàng đoán chừng tối hôm qua lúc đứng ngoài hiên, gió tạt mạnh làm nàng hốt hoảng xắn váy áo lên nên bị rơi không chừng. Nghĩ vậy, nàng bèn bước ra hàng hiên, tìm dọc chỗ đó, rồi lọ mọ trên cỏ, xung quanh táng hoa đỗ quyên lần nữa. Nhẽ ra chỉ cần tìm ở hàng hiên thôi, nhưng nhìn quanh quẩn cũng chẳng phát hiện được gì nên chắc bụng ai đó vô tình đã làm văng nó bay ra ngoài sân, nên nàng chịu khó đi trên cỏ ẩm tìm nốt. Sợi dây có ý nghĩa quan trọng đối với nàng, nó liên kết nàng với tiểu nha đầu. Nhỡ đâu sau này, khi những lứa hài tử bọn nàng lớn lên thay hình đổi dạng thì nhìn vật cũng nhận ra được nhau. Một người, nếu không thể biết thiên mệnh sẽ dẫn dắt mình đến đâu, ít nhất cũng biết nơi sinh ra mình, vì đâu mình tồn tại, nếu không bao nhiêu nỗ lực sinh tồn của nàng ở tương lai mù mịt trong thế giới này đều không còn ý nghĩa nữa. Nước dưới giầy bốc lên mùi ẩm ướt, bùn đen do thấm nước khiến nó dễ bết dính vào khi có vật gì đè lên, điều này cũng gây chút phiền toái cho nàng.
"Ô hay, nó đây rồi, may quá!" Nàng reo lên sung sướng, nhưng trước mắt chợt vỡ òa, nó không hề nằm dưới đất như nàng tưởng tượng, hắn đang chìa nó trên tay trước mặt nàng.
"Nàng đang tìm vật này?" Vẫn thái độ ôn hòa lãnh cảm khi tiếp xúc với nàng, nhưng lần này có chút ôn nhu hơn.
"A, nó đây rồi, đa tạ công tử."
"Nó là gì?" Hắn đang dò xét nhưng nàng vẫn không ngước xem quan sát hắn thế nào, chỉ chăm chăm nhìn sợi dây trên tay hắn như muốn chộp lấy nhanh chóng vật thuộc về mình.
"Dây đôi của ta với một người."
"Là của một người mà nàng rất để tâm đến. Có phải không?"
"Uhm. Nô tỳ ... nô tỳ có việc đằng sau, xin phép lấy vật này đi trước. Nô tỳ cáo lui."
"..."
...
Chiều hôm ấy, hắn bảo với Thu Nương là các nàng cho hắn dùng bữa nhạt nhẽo quá nên muốn ra trước khách điếm dùng cơm, bọn nàng cũng không cần chuẩn bị cơm nước buổi tối cho hắn, theo hắn dùng chung ngoài ấy luôn thể.
Hắn đon đả gọi các nàng đến:
"Các nàng cũng ngồi xuống. Thu Nguyệt rót cho ta chén trà."
"Vâng, công tử. Trà ở đây không phải loại Shan Tuyết thượng hạng, mong người không chê thanh đạm." Thu Nguyệt vừa rót trà vừa trêu đùa hắn. Các nàng tuy có thân phận nha hoàn bên cạnh nhưng hắn luôn phóng túng và thoải mái với các nàng khác với những hạ nhân khác. Từ cử chỉ và cách ăn mặc, các nàng cũng xem như mỹ nhân, thê thiếp lúc nào cũng vây lấy hắn. Hắn không tính toán và câu nệ tiểu tiết nên đôi khi Thu Nguyệt, Thu Nương càng lả lướt thậm chí trêu ghẹo mà không e dè.
"Có đôi tay ngọc ngà của Thu Nguyệt rót trà, dù vô vị ta vẫn thấy thượng phẩm!"
"Công tử, người quá lời rồi, tay nô tỳ làm sao làm nên thượng phẩm được chứ, chỉ là công tử biết thưởng thức đó thôi."
"Thu Nguyệt, cái lưỡi nàng mọc đằng đầu hay sao? Ngày càng sắc sảo hơn người rồi."
"Công tử quá khen, do người chỉ dạy tốt, các ngươi thấy đúng không?" Thu Nguyệt nhìn mọi người một lượt, ai nấy đều vui vẻ tung hứng thêm, nàng miễn cưỡng cũng cười góp vui. Hắn cao hứng gọi thêm mấy bình rượu San Lùng cùng một bữa ăn thịnh soạn đầy đủ mỹ vị trên bàn. Món ăn của người nơi đây dùng khá nhiều dầu mỡ, nhưng khẩu vị không chê vào đâu được.
Hoan Hoan cũng bắt đầu học hỏi sự hoạt ngôn của Thu Nguyệt, Thu Nương, liền gắp cho hắn đùi gà to vàng ươm, ríu rít huyên náo một góc trời. Hắn nhận được thích thú phá lên cười để lộ đôi mắt sợi chỉ biết nói:
"Tấm lòng của Hoan Hoan ta nhận, nhưng ta bị dị ứng gia cầm nên để người khác thay ta vậy."
Nói đoạn hắn cầm đùi gà bỏ vào chén nàng trong chớp mắt khiến nàng ngây ngốc, không kịp phản ứng. Thu Nương ngạc nhiên, vội vàng lên tiếng:
"Nô tỳ chưa từng biết công tử dị ứng gia cầm bao giờ."
"Ừ thì do ta chưa bảo với các nàng. Hôm nay biết cũng đâu có muộn."
Lúc này nàng cũng kịp trấn tĩnh liền kiếm cớ thoái thác:
"Công tử ban thưởng hậu hĩnh, nô tỳ không dám nhận, chi bằng để lại cho Hoan Hoan bồi bổ, người xem muội ấy thật ốm yếu."
"Sao đưa về chỗ muội vậy? Vật về cố chủ, nhẽ ra muội sẽ vui nhưng hình như không phải cảm giác này!"
Hoan Hoan ngây thơ phân trần nhìn miếng gà trong chén tư lự, mọi người đều phá lên cười. Hắn kiên quyết không bỏ cuộc, gắp lại miếng gà đưa nàng:
"Ta thấy nàng còn mong manh hơn Hoan Hoan, nàng không chịu bồi bổ không khéo người ngoài nói rằng ta ức hiếp nữ nhân bên cạnh đến một cơn gió ngang qua cũng đủ đưa ngươi đến Tang Ca trong tức khắc. Nàng làm vậy là ô nhục thanh danh ta."
Khải Ca dở cười không biết từ chối sao và mở lời thế nào ngoài việc nhận lại thức ăn. Việc ăn uống là tự do của mỗi người, sao hắn có thể xuyên tạc đến một ngữ cảnh bi hài như vậy? Nàng nhoẻn miệng cười khổ sở đáp lễ hắn. Thấy vậy hắn càng khoái chí, gắp cho nàng thêm vài món nữa. Rốt cuộc một chén đầy ngập thức ăn, không còn phân biệt cơm ở chỗ nào.
"Nào mọi người cùng ăn đi. Thức ăn hôm nay nhiều quá, ta không nỡ để phí đồ thừa nên các nàng đừng ngại, cứ dùng nhiều một chút."
Một lát sau, lão chủ khách điếm vui vẻ đi đến, tay cầm bình rượu San Lùng liền đặt vào giữa bàn, sau đó còn cho thêm năm chung rượu bằng gốm nâu tối màu.
"Rượu này là loại thượng hạng ở Lang Châu, dùng mười lăm loại lá rừng vùng núi cao trên đỉnh Tản Viên, sau đó lấy thóc Tam Chỉ chưng cất mà thành, không đâu sánh bằng. Nếu công tử tìm được rượu nào ngon hơn ta sẽ tháo bảng hiệu ngoài kia xuống, trên đời sẽ không còn San Lùng khách điếm, đệ nhất rượu nữa."
"Thật vậy sao, để ta uống thử. Thu Nguyệt rót cho ta một chung."
Quả nhiên rượu được rót ra khỏi vỏ hương thơm thanh khiết lan tỏa khắp bàn, nước rượu trong vắt như suối đầu xuân, khiến người khó kiềm lòng.
"Quả nhiên rượu ngon." Hắn trầm trồ khen ngợi, "Dư vị ngọt ngào, say đắm lòng người, các nàng cũng thử đi."
"Không làm phiền công tử và cô nương, tại hạ cáo lui trước." Lão chủ quán thấy rượu được lòng khách điếm lấy làm sảng khoái vội quay vào trong bảo tiểu nhị mang thêm thức ăn còn lại lên nhanh.
"Oa, công tử, chúng nô tỳ chưa đến tuổi cập kê, uống rượu vào có hại cho thân thể, vả lại nếu lỡ ..." Thu Nguyệt cười khúc khích, lấy bên vạt áo bẽn lẽn giấu đi nữa khuôn mặt dưới. Thu Nương không tha nàng, liền tức thời tiếp lời nàng:
"Muội ấy nói rượu vào lỡ không làm chủ được bản thân, chỉ e công tử chê cười thôi."
Ha ha ha.
"Nàng khá lắm, học gì không học, chỉ mỗi chuyện đó thì nhanh hơn người. Thôi, không ép các nàng nữa."
Thoáng nghe được ý đồ trong lời nói của Thu Nguyệt, Khải Ca phập phồng lo sợ. Tuy nhục dục của nàng vẫn chưa phát triển gì rõ ràng, nhưng qua những gì đã học từ phu tử, nàng cũng biết cảm giác va chạm thân thể giữa hai người khác phái với nhau như thế nào. Nàng có thể tránh né nhưng với sự phóng túng, phong lưu của hắn, liệu có buông tha nàng hay mất lý trí, vượt giới hạn, giở trò đồi bại với nàng? Nàng có thể vùng chạy khỏi hắn vào lúc nguy hiểm nhưng những hậu vệ ngầm theo bảo vệ hắn có buông tha nàng? Nàng làm sao dễ bề thoát thân với ngần ấy thiên la địa võng?
Muốn trốn đi chẳng được lại còn sắp mất cái ngàn vàng trong gang tấc, xem như mất cả chì lẫn chài! Nghĩ đến đây nàng thấy đầu nhức như ai bổ, tứ chi lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm, sau đó ngã phịch xuống ghế chẳng biết trời đất ở đâu.
...
"Nàng ấy thế nào?" Khải Ca nghe tiếng hắn nôn nóng hỏi ai đó.
"Bẩm công tử, cô nương thân thể suy nhược dễ bị hàn khí xâm nhập nên cần điều dưỡng, tẩm bổ một chút sẽ không vấn đề."
"Thật vậy sao? Thu Nương thưởng cho đại phu năm ốc tiền trung và tiễn ngài ấy ra ngoài giúp ta."
"Vâng, Thu Nương rõ."
"Hoan Hoan, nàng ở đây chăm sóc Khải Ca, cần gì cứ bảo Thu Nguyệt sắp xếp cho."
"Công tử tốt với chúng nô tỳ quá. Thay mặt tỷ tỷ đa tạ công tử hậu đãi." Hoan Hoan xúc động quỳ rạp xuống hành lễ sâu với hắn. Hắn thấy vậy vội bước đến đỡ muội ấy đứng dậy kèm theo vài lời chua ngoa:
"Không cần làm lễ long trọng như vậy, ta chỉ không muốn người khác đặt điều vu khống ta ngược đãi hạ nhân trong nhà đến thừa sống thiếu chết. Được rồi, ta đi đây."
Chua ngoa vốn là bản chất của hắn từ trước đến nay, đúng là: "Miệng kẻ xấu không thể nói được lời tử tế!"
Nàng mắng thầm trong lòng, vô cùng hả hê. Thế là đã phá hủy nhã hứng rượu San Lùng chết tiệt kia. Giả vờ trở mình như choàng thức giấc, nàng đưa tay dụi mắt ra vẻ ngô nghê không biết chuyện gì vừa xảy ra. Hoan Hoan thấy nàng tỉnh hẳn mừng rỡ vô cùng, muội ấy đến ngồi bên mép giường nhân tiện đặt tay lên trán nàng kiểm tra một lần nữa.
"Đã mát hơn rồi, không còn nguy hiểm nữa. Khi nãy tỷ làm mọi người hoảng sợ lắm, có biết không?"
"Hả, có chuyện như vậy sao? Ta không nhớ gì hết!"
"Phải, đúng là người tốt có quý nhân phù hộ. Công tử mời đại phu giỏi nhất đến khám cho tỷ. Nên tỷ mới nhanh chóng khỏe lại. Sau này chúng ta phải cố gắng hơn nữa để báo đáp công tử."
Hoan Hoan đang vui vẻ với cuộc sống hiện tại, được ăn ngon, mặc đẹp, chỗ trú thân tốt như vậy, có nằm mơ thì những đứa trẻ nô lệ trên chiếc xe thồ ngày ấy cũng không dám nghĩ đến. Huống chi được chủ tử mời đại phu đến bắt mạch cân thuốc cho mình. Nếu nói rằng như chuột sa hủ nếp đối với thân phận nô lệ thì cũng không quá lời.
"Hoan Hoan, muội có biết thế nào là tự do không?"
"Tự do?!"
"Đúng rồi, tự do. Muội muốn được tự do không?"
"Muội không hình dung tự do có hình dáng như thế nào để nói với tỷ nữa. Nữ nhân chúng ta khi chưa xuất giá thì vâng lời phụ mẫu, đến khi thành thân thì phu tử tòng tử. Nhưng đó là cuộc sống của những người bình thường. Còn đối với muội, xuất thân nô lệ, sống như thảo mộc ven đường, trăm thứ dơ bẩn, khổ cực nhất đều phải chứng kiến. Chúng ta bị áp bức, phải gánh vác tất cả để những người có quyền thế được ăn sung mặc sướng, hưởng thụ thành quả. Mãi mãi trong đầu đừng bao giờ suy nghĩ đến hai chữ tự do, vì thế chỉ cần có người đối xử thật tốt với muội. Bấy nhiêu thôi cũng là điều xa xỉ, có cầu cũng chẳng đặng. Huống hồ, ở đây, mọi người đều đối xử với muội rất tốt, muội không dám khuẩn cầu điều gì nữa cho mình."
"Nhưng muội vẫn chỉ là một tỳ nữ. Dù công tử đối xử với chúng ta thật tốt nhưng trong mắt bọn họ thân phận chúng ta luôn thấp hèn, luôn phải cúc cung tận tụy. Muội không thấy mình bị ủy khuất sao? Nếu có cơ hội ta thật sự muốn dẫn muội cùng rời khỏi đây. Hoan Hoan, muội đi cùng ta chứ?"
Nghe mấy lời của nàng, Hoan Hoan chợt biến đổi sắc mặt, hốt hoảng che miệng nàng lại:
"Suỵt! Tỷ nói nhỏ chứ! Sao lại nói chuyện động trời như vậy? Công tử nghe được không khéo bị vạ vào thân. Là nô lệ, chúng ta chỉ mong tìm được người chủ tử đối xử với mình tốt, điều đó hoàn toàn là xa vời, huống chi công tử chưa từng bạc đãi chúng ta, sao tỷ có thể nói rời khỏi đây một cách dễ dàng như vậy? Tỷ phải đi đâu mới tìm được người để hầu hạ tốt như công tử chứ?"
"Ta thật không ngờ muội lại có suy nghĩ như vậy."
"Không đúng, muội thấy lần đầu tiên gặp người suy nghĩ kỳ lạ như tỷ mới đúng. Không được, tỷ phải bỏ ngay ý nghĩ đó trong đầu. Muội không muốn tỷ gặp điều không hay. Khải Ca, tỷ nhất định không được nhắc đến chuyện này lần nào nữa đâu đấy! Nhớ chưa?"
Thấy không thể giải thích cặn kẻ suy nghĩ của nàng cho Hoan Hoan hiểu nên Khải Ca đành xuống nước cho qua chuyện với tiểu cô nương:
"Thôi được rồi, không nói thì không nói nữa. Muội có việc thì cứ đi đi, ta đã khá hơn nhiều rồi. Đừng lo lắng nữa."
"Như vậy có tốt không chứ? Vậy muội xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho công tử nhân tiện hầm cho tỷ chút canh tẩm bổ. Muội đi đây."
"Ừ, đa tạ muội. "
...
Thấm thoát nàng trở lại Lang Châu đã được nửa năm. Không biết bao lần nhật nguyệt trôi qua, nỗi nhớ phụ mẫu, những người thân quyến thuộc bất hạnh kia như niềm đau canh cánh, thêm vào nỗi vướng bận không nguôi trong lòng nàng, muốn thoát ly chẳng đặng, ở lại càng không thể.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến. Vào một đêm trăng sáng trên đầu ngọn liễu đầu thành, nàng cũng đạt được quyết tâm của mình.
"Hoan Hoan nếu muội và ta không cùng chí hướng vậy chúng ta tạm biệt ở đây, muội bảo trọng."
Khải Ca thu dọn hành lý vừa tay nải nhỏ, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tối nay hắn bảo Thu Nguyệt dọn tiệc đàn hát suốt đêm, nàng nhân cơ hội đó chuốc hắn cùng mọi người say mềm. Quả nhiên đến canh hai, khắp nơi không chút động tĩnh gì, thấy vậy nàng không chần chờ thêm nữa, đây là thời cơ tốt nhất mà nàng chờ đợi suốt thời gian qua. Nếu không nhanh chân đến lúc Hoan Hoan phát hiện ra nàng không có ở trong phòng thì đại sự e không thành.
Màn đêm tĩnh mịch, một bóng đen nhỏ nhắn không rõ nhân ảnh vụt xẹt ngang, di chuyển nhanh chóng qua các dãy phố tối om, chỉ thấy hiu hắt vài ánh đèn lồng lúc mờ lúc tỏ. Bóng đen di chuyển nhanh chóng, tránh những con đường có phu đêm ngang qua. Dường như hắn biết rõ ngõ ngách, phố phường và mạng lưới canh đêm của sai nha nơi này như lòng bàn tay.
Cùng lúc ấy có vài hắc y nhân đồng loạt bay vụt qua bầu trời, chầm chậm đáp xuống trên những mái nhà của San Lùng khách điếm, sau đó thì mất hút dưới ánh trăng tròn vành vạnh.
Bên dưới khách điếm, phía Tây hoa viên tiếng leng keng kim loại va vào nhau mỗi lúc lớn dần. Hai thiếu nữ nhỏ nhắn với những đường kiếm điêu luyện, động tác nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện đang chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên hắc y nhân ra toàn sát chiêu không khoan nhượng khiến cuộc đọ sức thêm cam go, thập phần nguy hiểm.
"Điện hạ, cẩn thận. Kiếm có độc." Một thiếu nữ hét lên. Tức thì một nhân ảnh thanh y khác lao đến đưa kiếm vụt qua nhanh như sóc, chắn lấy phía trước người kia, dùng hết sức bình sinh hất tung kiếm hắc y nhân dội ngược về sau khiến hắn mất thăng bằng bật té nữa người trên xuống nền. Thình lình, một làn kiếm khác được phóng đến ngang tầm yết hầu của hắn, máu phun như suối.
Tên khác không chần chừ, xé rách màn đêm, xoay người lách qua thiếu nữ phóng ám khí về phía nam nhân đang đứng khoan thai, sắc mặc ung dung như chưa hề biết khiếp sợ là gì.
"Thu Nguyệt, bảo vệ điện hạ."
Nam nhân bình tĩnh đưa tách trà lên nhấp môi, sau đó khẽ búng nó về hướng ám khí bay đến. Ám khí gặp tách trà phản công với đạo lực lớn hơn khiến nó đổi hướng bay chếch về góc phòng xuyên tâm một hắc y khác.
"Người ở đâu mà dám làm càng? Dưới chân thiên tử mà không biết trời cao đất dày?"
"Phí lời, xuống hoàng tuyền ngươi sẽ biết là ai nhanh thôi."
Thiếu nữ tức giận quát lớn vào mặt hắc y nhân. Không hề nao núng, nàng xoay người trong không trung một vòng chớp nhoáng đánh bổ kiếm từ trên trời giáng xuống tiễn đầu hắc y nhân rơi xuống đất.
"Ngông cuồng!"