Nằm sâu bên trong ngọn núi, hướng về phía mặt trời mọc là ngôi đền Tokugawa, nơi đây vốn thuộc về gia tộc Tokugawa, một gia tộc đã từng cai trị đất nước Nhật Bản thời xưa, nhưng chỉ sau một đêm, tất cả những người mang dòng máu Tokugawa đã biến mất và không để lại một dấu vết nào.
Từ đó, có rất nhiều lời đồn ma quái liên quan tới nơi này đã được sinh ra và được tương truyền tới ngày hôm nay.
Gần đó cũng chính là nơi mà tôi đã tìm thấy Kade nằm bất tỉnh. Lúc đầu tôi cũng nghĩ nhiều về nó, về âm thanh cũng như vì sao âm thanh lại dẫn tôi tới đó, nhưng hiếu kỳ vẫn chỉ là hiếu kỳ tôi sẽ không để nó làm hỏng kỳ nghỉ hè của tôi đâu, hay ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
Ngày hôm sau, tôi lại lên núi để câu cá như bình thường, phải nói là hôm đấy là một ngày khá là xui xẻo đối với tôi khi đã gần trưa rồi mà tôi chưa hề câu được một con cá nào.
Thế là tôi quyết định thu dọn đồ để ra về chuẩn bị cho bữa trưa. Trên đường về, mọi chuyện đều diễn ra như bình thường, tôi vừa đi vừa ngân nga một giai điệu của khúc nhạc du dương như tôi vẫn làm mỗi ngày.
Nhưng mọi chuyện lại bắt đầu trở nên kỳ lạ khi tôi bước đến những bậc cầu thang đi xuống núi, con đường trước mặt tôi như bị uốn cong, cứ mỗi bước chân đi xuống tôi lại cảm giác như bản thân đang trôi nổi lại điểm xuất phát.
-Kỳ lạ thật đấy.
Tôi nói thầm.
Bỏ chuyện đó qua một bên. Tôi nghĩ là nếu tiếp tục đi thì sẽ xuống được dưới chân núi, nhưng càng đi thì tôi lại càng cảm giác chóng mặt như muốn buồn nôn và khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi đã dựng lại và nôn mửa ngay giữa cầu thang.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, khi ánh mắt của tôi hướng lên thì thứ trước mặt tôi đã không còn là bậc cầu thang nữa mà là ngôi đền Tokugawa.
Không biết đây có phải chuyện lạ có thật hay không, nhưng tôi lại không hề có chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy ngôi đền, cứ như tôi đã muốn đi đến đây ngay từ đầu vậy.
Đúng lúc tâm trí tôi còn đang nửa tỉnh nửa chìm, một tia sét giáng xuống từ bầu trời bây giờ đã đen thui, làm bản thân tôi tỉnh ngộ.
“Trời sắp mưa rồi à?...Chắc mình nên tìm chỗ trú thôi”
Ngơ ngác nhìn lên bầu trời, ý nghĩ hiện lên trong tâm trí tôi.
Không biết từ khi nào mà mây đen đã bao phủ cả một vùng trời xanh rộng. Tôi thấy điều này thật kỳ lạ, vì bầu trời hôm nay không hề có bóng dáng của một đám mây đen nào, và nếu có thì ít nhất tôi cũng phải chú ý tới.
Nhưng không, tất cả xảy ra quá nhanh, giống như du hành thời gian vậy hoặc có thể nói nó giống với lần trước vậy.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi bèn ngồi trú mưa dưới mái của ngôi đền. Phải nói là ngôi đền này cũng khá là vững trãi thật, đã trải qua bao nhiêu năm mà nó vẫn có thể đứng vững trên ngọn núi này.
Một khoảng thời gian sau, bên dưới mái đền ẩm ướt đó, tôi đã thiếp đi và ở bên trong giấc mơ của mình, tôi đã nhìn thấy Kade đang đứng quay người về phía một hang động và tôi đang chạy tới chỗ cô ấy.
-Cậu không nên ở đây.
Cô ấy nói và quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh giá như băng.
-Khoan đã.
Tôi đáp lại.
Nhưng giọng nói của tôi không thể với được đến cô ấy và trước khi biết chuyện gì đã xảy ra, thì tôi đã trở lại thực tại rồi.
Đó là một giấc mơ kỳ lạ, một thứ gì đó đáng lẽ tôi không nên thấy. Nó như đặt ra cho tôi câu hỏi rằng, [Kade là ai?] [Thân phận của cô ấy là gì?] [Và cuộc gặp mặt của chúng tôi, liệu rằng ý nghĩa gì không?].
Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trước mắt tôi đã không còn là quang cảnh rừng núi quen thuộc nữa mà thay vào đó là một căn phòng tối với chỉ một cây nến ngay trước mặt.
-Ngươi đã gặp cô ta phải không?
Một giọng nói trầm ngâm, nghe có vẻ già cỗi vọng ra từ bóng tối sâu thẳm, thắp lên những ngọn nến tạo thành một đường đi và phía cuối con đường là một người đàn ông già tay đang cầm một ống hút thuốc Kiseru.
Tôi trở nên lúng túng một chút trước khi nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
-Ông là ai?
Tôi nói.
Giọng nói của tôi hiện rõ sự dè chừng bên trong nó, nhưng người đàn ông bí ẩn không nói gì cả ông ta chỉ hút ống Kiseru của mình và đặt nó xuống.
Chỉ một phút giây tĩnh lặng ngay sau đó người đàn ông bí ẩn như dịch chuyển đến trước mặt tôi, ông ta tóm lấy cổ tôi và đập người tôi về phía bức tường.
-Ông đang làm cái quái gì vậy?
Như phản ứng của một người bình thường tôi cố vùng vẫy để thoát ra.
-Im đi nhóc con, mẹ ngươi không dạy ngươi phải kính trọng người già à?
-ECCHHH!!! ACCHHH!!!
Ông ta tăng thêm lực nắm cho cánh tay của mình để siết cổ tôi chặt hơn, rất may đây chỉ là hành động để đe dọa nếu không thì tôi đã không ở đây để kể lại chuyện này rồi.
-Giờ nói ta nghe xem nhóc con, có phải ngươi đã gặp cô ta không?
-Hộc….hộc…..hộc….thả tôi ra ông già!!! tôi không biết cô gái ông đang nói đến là ai cả.
-Hừm….
Đột nhiên, ông ta thả tôi xuống và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một căn phòng tráng lệ, đậm chất phong cách nhật bản cổ xưa.
-Ngươi ngoan cố lắm nhóc con, nhưng giết ngươi ở đây thì phí quá.
-Hộc...hộc...hộc...rốt...cuộc…ông là ai?
-Ngồi đi và ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tên của người đàn ông bí ẩn là Kakugiri, ông ta là người thừa kế và là hậu duệ cuối cùng gia tộc Tokugawa, chính là gia tộc sở hữu ngôi đền này mà tôi đã nói ở trên.
Theo lời kể lại của Kakugiri, thì sự tồn tại của ngôi đền này không hề có một mục đích rõ ràng, ông ta chỉ biết gia tộc mình có sử mệnh phải bảo vệ nó nên đã truyền hết tuổi thọ của tất cả người trong gia tộc cho Kakugiri, giúp ông ta sống được tới tận hôm nay để tiếp tục sứ mệnh của gia tộc.
-Suốt hơn 1000 năm canh gác, ngôi đền này và ta đã chia sẻ chung một ý thức với nhau, nên ta có thể cảm nhận được rõ sự hiện diện của cậu khi ngôi đền dẫn cậu tới đây nhưng chưa một lần nào trong đời ta thấy hiện tượng này xảy ra.
-Nói ta nghe đi nhóc con có phải cậu đã gặp một người con gái mặc đồ đen trên ngọn núi này không?
“Huh….Người con gái mặc đồ đen ư?”
Lời nói đó như một đòn đánh mạnh vào tâm trí tôi. Tôi cúi dần mặt xuống và nói với một tông giọng đe dọa.
-Ông có quen biết gì với Kade?
-Kade?......Ồ vậy ra đó là tên của cô ta à.
-Ta hiểu rồi. Nhóc con, ta nghĩ là cậu đã vướng vào một thứ mà cậu không nên vướng vào rồi.
Lời nói của Kakugiri như chứa đựng một sự nghiêm trọng bên trong nó, nó như nói với tôi rằng tôi rằng cuộc gặp mặt giữa tôi với Kade không chỉ đơn thuần như tôi nghĩ.
-Thật tiếc là hiện tại ta không thể tiết lộ cho cậu nghe bất cứ thứ gì, nhưng có một điều ta có thể nói với cậu đó là số phận của cậu đã thay đổi từ khoảnh khắc cậu xưng tên với cô gái mang tên Kade này rồi.
-Số phận ư?.....
Bộp!!!
Tôi đập hai tay xuống bàn một cách thật mạnh và đứng dậy.
-Điều này thật là vớ vẩn. Đừng tưởng tôi sẽ tin những gì ông nói ông già số phận của tôi chưa đến lượt một kẻ như ông quyết định đâu!!!.
Tôi giận giữ nói.
-Tôi đi đây. Cảm ơn vì đã làm phí thời gian của tôi.
Cùng với câu nói đấy, tôi quay đi trong sự im lặng của Kakugiri.
-Khoan đã. Nếu cậu muốn đi thì cửa ra ở đằng kia, ta sẽ luôn để nó mở vì ta biết đây sẽ không phải là lần đầu cũng như lần cuối cậu với ta gặp nhau nên hãy ghi nhớ những điều ta sắp nói sau đây.
-Cậu còn quá non nớt để có thể tự tay quyết định số phận của mình đấy.