-Này.
-Các bạn đã bao giờ tự hỏi.
-Nếu có một thứ gì đó, có khả năng ban cho bạn mong muốn sâu thẳm nhất của mình.
-Thì bạn có thực sự tin vào nó không?.
…..
Lúc nào cũng vậy, bầu trời của thị trấn này trông thật là âm u, ánh sáng mặt trời chỉ có thể le lói qua những tầng mây dày đặc, đường xá thì tĩnh lặng không một tiếng người, cùng với một làn sương trắng dường như đang nuốt chửng tất cả.
-Haizz.
Tôi thở dài một tiếng và tiếp tục lê bước về phía trước.
Đi qua những dãy như bỏ hoang, thứ âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng bước chân của tôi, nó vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Quả là một bầu không khí lạnh lẽo và cô độc.
….
Trường học cũng không khá hơn gì so với ngoài kia, tiếng chuông vào lớp lúc nào cũng chỉ văng vẳng bên tai, đủ để một cá nhân nghe thấy.
-Đã bao lâu rồi nhỉ?
Nhìn ra bên ngoài chiếc cửa kính dài và mỏng, tôi tự hỏi bản thân rằng [đã bao lâu rồi từ khi tôi đặt chân vào lớp học?], [đã bao lâu từ khi tôi ngồi trên chiếc ghế này?] Và [đã bao lâu từ khi tôi bắt đầu độc thoại một mình] có thể do tâm trí đã mất ổn định chăng, hoặc tôi chỉ đơn giản là bước vào tuổi dậy thì, độ tuổi đánh dấu cho sự trưởng thành.
Con người ai có cũng có tâm sự riêng của mình, tôi cũng vậy, nhưng một lần nữa tôi tự hỏi liệu rằng có ai muốn lắng nghe những tâm sự của tôi không, nãy giờ tôi chỉ đang suy nghĩ một mình, không lẽ bản thân tôi cô độc trong thế giới này như vậy sao?
Việc này có thể nghe điên rồ, nhưng nếu có bất kỳ ai đó ở phía bên kia, thì xin……..hãy lắng nghe câu chuyện của tôi.
…..
Mọi chuyện bắt đầu vào kỳ nghỉ hè, đó là một ngày đẹp trời với nhiệt độ trung bình, không quá cao hay quá thấp.
Trường tôi trung học Shiori nằm bên một dãy núi được bao phủ bởi rừng rậm, nơi này thường là chỗ để tổ chức những buổi dã ngoại của trường, còn đối với tôi, một kẻ không có bạn bè thì đây là nơi để tránh xa khỏi cái nắng của mùa hè và thị trấn ồn ào.
Đi lên núi một thời gian, rẽ phải nơi hòn đá có vết nứt hình tam giác, từ đó đi thêm một vài phút nữa là sẽ tới một dòng sông, đây là nơi tôi dành hầu hết thời gian của mình trong kỳ nghỉ hè.
Dòng sông này có tên là Kuju, Ku trong Shukufuku nghĩa là phước lành và Ju trong Chõju có nghĩa là trường sinh, mang hàm ý rằng con sông này sẽ đem tới phước lành cho mùa màng và tuổi thọ cho mọi làng mạc nó chảy qua.
Ngày hôm đó cũng như bao ngày khác chỉ mình tôi với một chiếc cần câu cá, lúc nào ở trên ngọn núi này thì tôi cũng cảm thấy thật là bình yên, không có một tiếng động nào có thể làm phiền tôi, chỉ còn tiếng chim hót, tiếng là cây xì xào bay theo ngọn gió và tiếng cá bơi dưới nước.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng : [Đây có khi chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác], nhưng tôi đã lầm, chỉ ngay sau đó, một âm thanh chói tai từ đằng xa vang lên đánh thẳng vào hai bên màng nhĩ của tôi như tiếng của một chiếc động cơ máy bay.
Tôi không hoàn toàn nhớ những gì xảy ra sau đó, ký ức của tôi còn rất lu mờ hoặc có thể là vì tôi chỉ muốn quên nó đi, nhưng dù vậy thì có một vài thứ tôi không thể quên và một trong số chúng chính là âm thanh đó.
Tuy nghe chói tai, nhưng nó lại mang một sức hút kỳ lạ cứ như đang thôi thúc tôi phải đến với nó vậy, và cứ thế, tôi đứng dậy và tiến gần hơn, gần hơn và gần hơn tới phía của âm thanh, cho đến khi tôi gặp cô ấy một cô gái tóc đen đang nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh cóng.
Nơi tôi đang đứng lúc đó nằm gần một ngôi đền bỏ hoang, do có nhiều lời đồn ma quái về nơi này nên không ai còn dám dám bén mảng đến nó hay nửa sau của ngọn núi này nữa.
Tỉnh dậy khỏi sự mê hoặc của âm thanh, bản thân tôi như ngừng suy nghĩ một vài giây. Xong khi lấy tiềm thức, đôi mắt chứa đựng sự ngỡ ngàng của tôi bắt đầu hoảng loạn nhìn xung quanh, trong đầu tôi lúc đó xuất hiện nhiều câu hỏi như [vì sao mình lại ở đây?], [chỗ này là chỗ quái nào?], [ vì sao mình đến được đây?].....
…..Đến khi tôi nhìn thấy cô gái đó, không biết vì lý do gì mà một kẻ thường thờ ơ với mọi thứ xung quanh như tôi lại có suy nghĩ rằng [Mình phải cứu cô gái đó].
Thế là bỏ ngoài tâm trí tất cả những suy nghĩ hoảng loạn và ngỡ ngàng khi nãy, tôi tiến đến gần và chạm vào da thịt lạnh như băng của cô gái.
-Này, cậu không sao chứ?
Tôi nói trong lúc cố đánh thức cô ấy, nhưng cơ thể cô gái này rất lạnh có thể là do hạ thân nhiệt. Cõng cô gái trên lưng, tôi từng bước nặng nề quay lại khu trại của mình và nhóm một đám lửa trại.
Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt của cô gái khiến tôi không thể chú ý đến thứ gì khác ngoài cô ấy và mấy con cá đang nướng xung quanh, vì cả sáng hôm đó tôi đã không ăn gì.
Nhưng thực sự cô ấy rất đẹp, tôi vẫn còn nhớ như nó vừa xảy ra ngày hôm qua vậy, ánh mắt đen bóng như ngọc trai đen, mái tóc đen dài, mượt mà và tĩnh lặng như dòng suối.
Trang phục theo tôi nhớ, thì lúc đấy cô ấy chỉ mặc một chiếc đầm màu đen.
"Bộ con gái lúc nào cũng ăn mặc hở hang như này à?"
Đó là suy nghĩ có phần ngây thơ của tôi lúc đó, do tôi chưa từng tiếp xúc với người con gái bao giờ.
….
Một lúc sau, những con cá đã chín đúng, tôi biết điều này là do mùi hương của chúng, nhưng khi tôi chuẩn bị thưởng thức món cá nướng ngon lành thì cô ấy lại thức dậy.
Cùng với bộ mặt vô cảm, cô ấy bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, cũng đúng thôi cô ấy có thể đang bối rối vì bị lạc, nhưng rồi sau đó cô ấy lại hướng ánh mắt qua con cá trên tay tôi.
-Ờ…..
-.....Cậu đói à?
-Nè.
Nói xong tôi đưa con cá cho cô ấy, nhưng cô ấy không những không trả lời tôi mà còn giật con cá khỏi tay và ăn ngấu nghiến như chưa được ăn trong nhiều ngày rồi.
"Đúng là đồ thô lỗ"
Suy nghĩ là thế thôi, chứ tôi cũng không thể trách cô ấy lúc đó được. Tôi cầm lấy một con cá khác, nhưng điều tương tự lại lặp lại và cứ thế cho đến khi chỉ còn một con cuối cùng.
"Công sức cả sáng của mình đổ bể nhanh như thế à?"
-Haizz
Tôi thở dài một cái và nhìn con cá cuối cùng trong sự thèm thuồng.
Đáng lẽ tôi có thể từ chối, nhưng bản thân tôi lại không nỡ làm vậy, nói thật là chưa lần nào trong đời tôi cảm thấy bản thân mình yếu đuối và bất lực hơn lúc đó.
Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy đã ngừng ngấu nghiến con cá lại và đưa cặp mắt như hố đen nuốt chửng mọi thứ nhìn tôi, được một lúc thì cô ấy đưa con cá cắn dở cho tôi, điều này đã khiến tôi tỏ ra kinh ngạc đôi chút.
-À, không phải lo cho mình đâu cứ ăn đi nếu cậu đói.
Một lần nữa tôi lại hoàn toàn thấy bất lực như có một thế lực gì đã ngăn cản tôi lại.
-ọc~~ ọc~~
Nhưng bụng tôi thì lại đang mạnh dạn chống lại cái thế lực đó, tôi vẫn nhớ vẻ mặt xấu hổ của bản thân khi chuyện đó xảy ra.
-Không phải cậu cũng đang đói sao?
Thật bất ngờ thay, cô gái lạnh lùng và im lặng đã cất tiếng, giọng nói đấy đúng là phản ánh tính cách của người chủ. Điều này khiến tôi đứng đơ người ra đó và tự nhủ rằng : [quả là một giọng nói tuyệt đẹp]
Nếu đã đến mức này thì bản thân tôi đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
-Tên của cậu….
Tôi cúi đầu xuống một chút trong bộ dạng xấu hổ.
Nghe được những gì tôi nói, cô gái nghiêng đầu trong sự khó hiểu.
-Ông mình từng nói là không nên nhận đồ của người lạ... Vì vậy, nếu biết tên của nhau thì ít nhất chúng ta sẽ có một chút quan hệ...
-N-Nê-Nên c-câ-cậu có thể cho mình biết tên được không?!!!
Tôi lấy tất cả dũng khí để nói lên những từ này, nói thật là lúc đó tôi cũng chả biết bản thân vừa nói gì nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể nói ra những suy nghĩ của mình.
-Tên à? Ờm….
-Kade.
Câu trả lời dứt khoát và nhanh gọn như một luồng điện sượt qua não tôi, kích thích những nơron thần kinh hoạt động để ghi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
-K-a-d-e à? Quả là một cái tên thật đẹp đấy.
-Tên tớ là Iitoyo Shinya…..
-.........Rất vui khi được gặp cậu.
Và đó chính là khởi đầu của cuộc gặp gỡ giữa tôi và cô gái mang tên Kade. Cùng với số phận bị ràng buộc giữa hai chúng tôi.