Chương 3: Kade (Phần 3)

“Ông già đó…..”

“....Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ”

Ngu ngốc, hấp tấp, cả tin, sẽ là những từ tôi dùng để miêu tả bản thân lúc đó.

Sở dĩ lời nói của Kakugiri có thể tác động mạnh đến tôi như vậy, là vì tôi không thể chịu được khi thứ được gọi là số phận của mình được tuôn ra dưới mồm của một kẻ khác.

…..

Theo tôi nhớ thì nó là vào 10 năm trước, lúc đấy tôi 7 tuổi và đang sống với ông ngoại của mình, vì bố mẹ tôi đã ly hôn không lâu sau khi có tôi.

Ông ngoại cũng chưa bao giờ cho tôi biết lý do vì sao họ đã ly hôn, nhưng một thằng bé 7 tuổi thì cần gì phải biết chuyện này chứ đó có phải điều mọi người đang nghĩ không?.

Nếu nói thẳng ra thì đúng, những đứa trẻ ở độ tuổi đó chỉ cần tận hưởng cuộc sống mà không hề lo nghĩ gì, nhưng tôi thì khác, ở độ tuổi đó, tôi lại là một đứa trẻ mang tính tò mò.

Một đứa trẻ luôn đặt câu hỏi về mọi thứ nó nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí là những thứ nhỏ nhoi nhất trong cuộc sống. Và cũng chính sự tò mò đã dẫn tôi đến với bản thân của ngày hôm nay.

Vào một ngày, khi đang giúp ông dọn dẹp lại nhà kho, tôi đã tình cờ tìm thấy một tấm ảnh của cha mẹ mình nằm bên trong một cái hộp cũ kỹ.

Và dĩ nhiên. Tấm ảnh đó đã thôi thúc bản tính tò mò bên trong con người tôi, thế là tôi đem bức ảnh tới ông và hỏi những người trong này là ai.

Ông tôi như thường lệ chỉ cười một cái và thoải mái nói cho tôi biết hai người đó là bố mẹ của mình, nhưng mà nói gì thì nói, chứ tôi không hề im lặng sau 1 câu hỏi duy nhất mà tôi phải hỏi tới tận tá câu và ông đều trả lời từng câu một.

Nhưng đến khi tôi hỏi họ đang ở đâu thì ông tôi chỉ xoa đầu tôi một cái và nói, [sau này ta sẽ kể cho con]. Câu chuyện về tấm ảnh cũng chấm dứt từ đó và tôi không bao giờ nhắc lại nó thêm một lần nào nữa.

3 năm sau. Vào một buổi chiều tà lặng vắng, lúc đó, tôi đang tận hưởng nốt kỳ nghỉ hè của học sinh tiểu học trước khi chuyển sang trung học, nên như thường lệ tôi và ông quyết định sẽ đi câu cá trên núi.

Đó là một buổi có thể nói là bình thường, không có chuyện quá đặc sắc xảy ra cho đến khi ông tôi bất ngờ đưa cho một tấm ảnh chụp gia đình và nói cho tôi biết về hoàn cảnh của bố mẹ mình.

Hóa ra lý do bố mẹ tôi ly dị là vì mẹ tôi đã bị vướng vào một mối tình tay ba giữa bố tôi với một người đàn ông xa lạ, và kết quả của mối tình đó chính là tôi, một đứa con hoang nên nói trắng ra thì tôi mới là lý do đã khiến bố mẹ tôi ly dị.

Với tâm lý của một đứa trẻ thì tôi dĩ nhiên không thể hiểu chuyện nhiều như bây giờ, nhưng ở cuối của câu chuyện, ông tôi đã nói rằng [Tất cả chỉ là một sự sắp đặt của số phận thôi nên con không phải lo đâu].

Tôi hiểu câu nói đấy là để trấn an tôi, nhưng ngược lại thì nó khiến tôi đặt ra thêm một câu hỏi nữa để hỏi nữa, đó chính là [Số phận là gì?].

Số phận được định nghĩa là cái định đoạt một người có cuộc đời hạnh phúc hay đau khổ, sống thọ hay sớm ra đi, điều này đã được thể hiện rõ nhất trong cuốn truyện ngắn Số Phận Một Con Người của nhà văn người liên xô Mikhail Aleksandrovich Sholokhov.

Trong đó có đề cập tới số phận nghiệt ngã của một chiến sĩ hồng quân người Liên Xô, người đã bị đưa đẩy qua lại bởi chiến tranh tàn khốc. Qua đó ta có thể thấy số phận của một con người có thể bị quyết định bởi một con người khác dễ dàng như nào, vì chính chiến tranh xảy ra cũng là do số phận của một ai đó sắp đặt.

Mấy ngày sau đó, sức khỏe của ông tôi dần xấu đi và ngày ông đổ bệnh đã đến rất nhanh. Bác sĩ chẩn đoán ông bị một loại bệnh liên quan tới tim mạch được gây ra bởi lao động quá sức.

Những lời đó giống như một cú sốc đánh thẳng vào lòng ngực tôi, nhưng phần nào trong tôi đã biết sớm muộn gì điều này cũng sẽ tới.

Ông tôi là một thợ đánh cá nên hàng ngày phải chống chọi với biển cả khắc nhiệt, có hôm, khi nhìn lên bầu trời phủ đầy mây đen, tôi đã rất sợ rằng ông sẽ không quay trở về, nhưng ông vẫn luôn trở về để có thể kiếm ra đồng tiền chi trả cho đời sống của tôi, thậm chí ông còn mặc kệ cả sức khoẻ của bản thân chỉ để đánh cá vào những ngày mưa to gió lớn, dẫn tới cạn kiệt sức lực và cuối cùng là lâm vào cảnh bệnh tình.

Mấy ngày sau đó, tôi quyết định dành hầu hết thời gian chăm sóc ông, nhưng câu hỏi đó vẫn còn vướng bận trong tâm trí tôi và đôi lúc tôi vẫn tự hỏi [mình đang tìm kiếm cái gì cơ chứ?], có phải vì tôi đã quá lo lắng cho sự tồn tại của mình không, hay đó là thứ gì đó khác.

Cứ thế, thời gian cứ dần trôi theo năm tháng và ngày tôi chuyển sang cấp trung học sớm muộn gì cũng đã đến, nhưng cũng chính vào ngày hôm đó, tôi đã quyết định thả hồn lên bầu trời và suy nghĩ nhiều hơn thân phận của mình.

Rồi sau đó, tôi bắt đầu nhận ra là nếu tôi chưa bao giờ được sinh ra, thì có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chia tay và ông tôi sẽ không phải khổ sở trong bệnh viện như vậy, nên nói thẳng ra thì tôi mới chính là nguồn gốc của mọi vấn đề, nhưng cùng vì thế mà một lẽ sống đã dần hình thành bên trong con người tôi.

-Ông ơi, hôm nay con đã quyết định rồi. Con sẽ tự nhận lấy trách nghiệm này cho riêng mình và không để ai phải chịu khổ vì con nữa đâu.

-Nên ông hãy luôn mỉm cười và an nghỉ cùng với bà trên thiên đàng nha.

Tôi quỳ trước mộ ông mình với đôi mắt thấm đẫm nước mắt. Đúng vậy, ông tôi đã qua đời, ánh mắt của tôi như muốn chết lặng khi nhìn vào thi thể của ông ở trong nhà xác của bệnh viện.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười, dù với 2 dòng nước mắt đang chảy xuống hai bên má, vì lúc đó đôi đã tìm được lẽ sống cho chính bản thân mình. Đó là [nếu như số phận của tôi là đem đau khổ và bất hạnh tới cho người khác thì chính tôi sẽ là người thay đổi nó].

Tôi đã tin rằng đó chính câu trả lời cho mọi vấn đề của tôi, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra là nó cũng không khác gì một sự sắp đặt của số phận. Vì đúng như những gì Kakagiri nói, tôi còn quá non nớt để tự quyết định số phận cho chính bản thân mình.