Sau khi tôi xin lỗi Phó chỉ huy Neil, Lyon-san giải thích tình hình hiện tại của Hiệp sĩ đoàn. Trách nhiệm của hiệp sĩ là bảo vệ hoàng cung, thủ hộ hoàng tộc, và những nhiệm vụ khác như hộ tống những nhân vật quan trọng. Đa số trong đó là các quí tộc, không phải người con cả (người sẽ trở thành gia trưởng), đa số họ là người con thứ hai hoặc ba. Họ không có chút ý thức trách nhiệm nào về vị trí của mình trong gia tộc, chỉ có sự kiêu căng về địa vị xã hội của gia đình, có vẻ như cũng không thiếu mấy gã sống buông thả ở đó nhỉ.
“Tương tự họ, tôi cũng là con thứ thôi. Mà, nhà tôi thì hơi khác chút, nếu chúng tôi gây rối thì… cứ chờ ăn “quả đấm tình thương” của cha đi…”
Lyon-san cười cay đắng khi nói thế. Ah~ đó quả đúng là kiểu Oyaji-san mà… Tôi có thể đoán ra đại khái. Hoàn toàn không có chút nuông chiều nào.
“Chỉ là số ít thôi nhưng đúng như cậu có thể thấy, những kẻ này sống nương nhờ vào gia tộc mình, một tân binh của nhà Bá tước sẽ không tuân lời của một chỉ huy nhà Nam tước, và ngược lại, quan chỉ huy đó sẽ nịnh nọt gã tân binh. Đúng là ngu xuẩn.”
(Edit: Có vẻ như ban Eng dịch hơi sai, tui đã phải sửa lại chút ít)
Neil-san nói với vẻ kinh bỉ. Có những kẻ sẽ gây rối dù là ở bất cứ đâu.
“Chà, tạm thời cứ để chúng qua một bên. Mấy tên đó sẽ là một đám sâu làm rầu nồi canh đối với Hiệp sĩ đoàn. Chúng đã xoay sở để tránh tội bằng các thỏa thuận của gia đình, cho tới giờ. Thế nhưng lần thì thì không. Chúng đã tấn công vị hôn phu của công chúa mà, chúng nên thấy mừng là đầu chúng vẫn còn trên cổ.”
Người này, ông ta đã nhìn tôi và tụi hiệp sĩ quần nhau từ đầu. Chắc chắn là cố ý. Mà, cũng không có ảnh hưởng gì cho lắm.
“Quan trọng hơn, cái đó. Tôi đã thấy nó lúc nãy, nhưng mà cái vũ khí đó… Nó là gì thế?”
Neil-san nhìn cây súng kiếm Brunhild tôi đặt ở hông đầy tò mò.
“Ý ngài là cái nào sao? Đây là vũ khí của tôi. Chỉ mình tôi có thể dùng nó và cũng chỉ tôi có thể làm nó. Nó có thể chuyển đổi giữa cận chiến và xạ chiến. Có thể thay đổi giữa đoản kiếm và trường kiếm, và nó còn có thể làm tê liệt đối thủ nữa.”
“Hmm~ Thật là một món vũ khí tuyệt vời. Cậu làm cho tôi một cái được không?”
“Tôi xin lỗi nhưng mà nó có hơi …”
Tôi phải cẩn thận về cây súng. Đây là thứ có thể dễ dàng giết người. Tôi chỉ có thể chia sẽ với người mà tôi hoàn toàn tin tưởng.
“Thế à?… Thật đáng tiếc.”
“Ah, nhưng mà tôi có thể giúp ngài làm một cây vũ khí biến hình hoặc là một cây có thể gây tê liệt? Nhưng tôi không chắc ngài có thể dùng nó hay không.”
“Thật sao!? Thế thì nhờ cậu làm một cây vậy.”
Nhận được câu trả lời của Neil-san, tôi lấy ra một thỏi thép từ [Kho chứa]. Mithril rất cứng nhưng nó không phù hợp để làm một vũ khí. Nó quá nhẹ. Để tận dụng sự nhẹ nhàng và cứng rắn của nó thì một vũ khí chuyên về đâm như Estoc, hoặc một vũ khí chuyên “chém” như katana.
“Vũ khí ngài dùng tốt là loại nào thể Neil-san?”
“Để xem, chắc là thương. Tất nhiên là ta cũng có thể dùng kiếm.”
Vậy thì hai loại đó… À không, có lẽ tôi nên thêm cả dao găm vào dạng biến đổi thứ ba nữa.
Sử dụng [Tạo mẫu], tôi tạo một cây thương xấp xỉ 2 mét. Thiết kế theo phong cách châu Âu mà tôi thấy ở trong game trước đây, nhưng thay đổi hình dáng phần đầu như một con dao. Nói đơn giản thì nó là một con dao găm với tay cầm dài thôi.
Phần tay nắm sẽ được làm rỗng, phần thân sẽ di chuyển khi biến hình và rút ngắn tay cầm. Như vậy nó sẽ biến thành dạng dao găm.
Hơn nữa, giống như Brunhild, độ dày của lưỡi dao sẽ được làm mỏng, và với việc làm rỗng phần tay cầm, nó có thể biến thành một thanh kiếm dài 1 mét…Um, tôi không biết là có ổn không nữa. Tôi dùng [Yểm bùa] và [Tạo mẫu] và kết thúc công việc.
[Cương trình bắt đầu/
Tình trạng kích hoạt: Sở hữu [Chế độ giáo] [Chế độ kiếm] [Chế độ dao găm]/
Nội dung kích hoạt: [Tạo mẫu] sẽ nhanh chóng chuyển đổi phần tay nắm của lưỡi gươm sang các dạng Thương, Kiếm dài và dao găm/
Kết thúc lập trình]
Oh, tôi cũng phải thêm cả hiệu ứng tê liệt nữa. Một lần nữa dùng [Yểm bùa] tôi thêm [Tê liệt vào] vào.
[Chương trình bắt đầu/
Tình trạng kích hoạt: sở hữu [Chế độ kiếm] [Chế độ gây Choáng]/
Nội dung kích hoạt: chuyển đổi lưỡi kiếm sang chế độ làm choáng và gây hiệu ứng tê liệt với [Tê liệt]/
Kết thúc lập trình]
“Um~, tôi nghĩ như vậy là được rồi”
Tôi thử quay cây giáo xung quanh. Hm, giống như cây tôi làm hồi ở Ishen, độ cân bằng vẫn tệ như trước. Chắc là nó khó vì tôi không thường dùng loại này.
“Chế độ dao găm”
Phần tay nắm rút ngắn ngay tức thời, cây thương biến thành một con dao găm khoảng 40cm. Tôi thử vung nó xung quanh và có vẻ như không có vấn đề gì. Để nó trong dạng này thì có thể dễ dàng mang đi lòng vòng.
“Chế độ kiếm”
Lần này thì phần lười kiếm biến lớn và trở thành một thanh kiếm dài một mét. Phần tay nắm kéo dài ra để có thể dùng với cả hai tay. Tư thế thẳng và vung nó xuống. Yup, không tồi đâu.
“Chế độ giáo”
Nó trở về dạng thương như cũ. Được rồi, không vấn đề với chức năng biến hình. Còn lại là…
“Chế độ gây choáng.”
“Eh?”
Cười toe toét, tôi đụng nhẹ vào vai Lyon-san bằng cây giáo. Và ngay sau đó, Lyon-san gục tại chỗ.
“H~a~!?” (TL:mất hết sức lực)
“Hiệu ứng tê liệt cũng không có vấn đề”
“Oi oi …….”
Neil-san có vẻ khá là sốc. Thì… tôi cũng phải kiểm tra nó chứ.
Đúng không nhể?
Phần lưỡi đã biến mất khi nó vào dạng gây choáng nên nó không hề sắc. Mà, nó vẫn có thể dùng như giáo thôi. Tôi đã điều chỉnh hiệu ứng gây choáng xuống mức thấp nhưng nó vẫn cần khoảng 1 giờ để khôi phục nên tôi đã giải phép cho Lyon-san bằng [Phục sức].
“Tha cho tôi đi !“
“XIn lỗi, tôi phải thứ nó mà.”
Trong khi xin lỗi Lyon-san, người đang phàn nàn, tôi đưa cây thương cho Neil-san sau khi đã đổi nó từ [Chế độ gây choáng] về [Chế độ kiếm].
“Bởi vì nó được làm thủ công nên độ cân bằng có hơi tệ, tôi nghĩ cần có một thời gian để làm quen.”
Neil-san nhận lấy cây thương, lùi ra một đoạn đâm, xoay tròn và quét ngang, điều khiển nó thực hiện những động tác đẹp đẽ. Đúng như mong đợi ở một người phó chỉ huy.
Biến đổi dạng dao găm, dạng trường kiếm, ông ấy kiểm tra chuyển động của từng dạng trong cùng cách. Cuối cùng ông đổi nó về dạng thương và quay về phía Lyon-san.
“Chế độ gây choáng.”
“Này, chờ-,chờ đã !?”
“Đùa thôi”
Thấy sự hoảng loạn của Lyon-san, Neil-san chuyển thanh thương về dạng dao găm và cười lớn. Có vẻ ông ấy không có vấn đề trong việc điều khiển nó.
“Khi làm tê liệt đối thủ trong dạng gây choáng, hiệu ứng sẽ bị vô hiệu nếu họ có những thứ như phù chống tê liệt nên hãy cẩn thận. Và hơn nữa, bởi vì hiệu ứng sẽ kéo dài suốt một tiếng sau khi bị trúng nên hãy cẩn thận để không đánh trúng đồng minh.”
“Ta hiểu rồi”
Neil-san nói trong khi nhìn con dao đầy thích thú. Mà, vui là được rồi.
“Thật may mắn~ phó chỉ huy-san”
“Chà, tôi cũng làm cho Lyon-san một cây chứ nhỉ?”
“Đúng là Touya-dono! Tôi chỉ chờ câu này!”
Tôi làm một cây khác cũng theo cách đó và đưa cho Lyon-san. Anh ta cũng vung cây giáo một cách vui vẻ và biến đổi nó,tận hưởng cảm giác.
“Um, Ta thấy tệ khi chỉ nhận không một món quà như thế này. Sẽ tốt hơn nếu ta có thể làm chút gì đó…”
“Xin đừng lo lắng về việc đó. À, hãy tới và can thiệp vào nếu tôi gặp rắc rối với mấy tên kia lần nữa.”
“Hiểu rồi, ta hứa với cậu”
Neil-san hứa với tôi và cười. Chà, tôi không nghĩ là mấy tên kia sẽ ngu tới vậy đâu.
———————–Chuyển cảnh———————–
“… Bọn này vừa được cảnh cáo hôm qua thôi mà…”
Có vẻ như là chúng thật sự ngu tới mức đó.
Dưới ánh trăng trong vườn của tôi, khoảng 50 kẻ xam nhập đã gục xuống. Trong số chúng có tên tóc vàng và tóc nâu lần trước, cả tên ngốc màu đỏ nữa. Mấy tên còn lại là một đám đô con. Có lẽ là quân lính tư nhân hoặc dong binh.
Khi mà những mục tiêu đáng ngờ bị phát hiện là đang tiến tới đây, dựa vào những gì tôi nhận được từ Lapis-san, tôi để người giữ cổng Tom-san giả vờ như đang ngủ gật.
Sau đó, đúng như nhữn gì Lapis-san, thành viên của [Espion] một đơn vị tình báo trực thuộc dưới quyền nhà vua, đã nói, một nhóm người đáng ngờ đã xam nhập vào khu vườn dưới sự che dấu của màn đêm.
Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy tôi đang đợi họ trong vườn, nhưng khi thấy tôi chỉ có một mình thì chúng cùng nhảy về phía tôi cùng lúc.
Từ chỗ đang đững, tôi bắn liên tiếp 50 phát đạn. Thật sự thì tôi khá là thất vọng. Con sói một sừng còn di chuyển tốt hơn.
“Hơn nữa, không có tên nào trong số chúng mày hiểu những gì Neil-san nói à?”
Tôi đi về phía tên tóc vàng đang nằm, tôi cúi người xuống trong khi vác Brunhild trên vai.
Bởi vì họ vẫn còn tỉnh táo dù tôi đã làm họ bất động bằng tê liệt, họ vẫn có thể nghe những gì tôi nói. Bằng chứng là họ đang nhìn tôi đầy sợ hãi.
“Bọn ngươi có hiểu mình đã làm gì không? Mang theo kiếm và rìu. Tấn công bất ngờ nữa. Mưu đồ cướp bóc, đả thương, thậm chí có thể là sát nhân. Sao cũng được.”
“Kết thúc rồi chứ Touya-san?”
Thấy Yumina đi tới mái hiên, tên tóc vàng trợn tròn mắt. Hm. Kể cả mấy tên này có ngốc thì chúng cũng có thể nhận ra Yumina.Vậy thì chuyện này sẽ nhanh thôi.
“Đúng vậy. Các người đã phản bội hoàng gia, đây là một cuộc phản loạn, đảo chính. Thật đáng tiếc nhưng gia đình các ngươi sẽ bị thanh trừ bởi vì các ngươi, mà các ngươi thì có thể vui vẻ vì mình đã đi trước. Cám ơn những nỗ lực của các ngươi!”
(Edit: A-effing-men)
Nghe thấy tôi nói vậy, tên tóc vàng mở to mắt và ngất đi. Thật là, tôi chỉ dọa hắn có chút thôi, tôi khá ngạc nhiên là hắn còn dám làm cuộc tập kích này.
Tôi để Tom-san đến chỗ Hiệp sĩ đoàn bằng xe đạp và nhờ anh ta thông báo cụ thể tinh hình.
“Mấy gã này, anh nên làm gì với chúng đây?”
“Bởi vì họ không gây thương tổn gì nên em nghĩ là họ sẽ không phải nhận án tử đâu. Tội của họ chắc cũng sẽ ảnh hưởng tới gia đình họ. Mấy người này có thể bị mất danh hiệu quí tộc. Dù sao thì họ cũng sẽ không thể gây ra chuyện gì lớn nữa.”
Gieo nhân nào gặt quả đó thôi. Mặc dù bố mẹ họ cũng biết về các việc họ làm nhưng họ vẫn bảo về mấy tên này.
Phớt lờ lời cảnh cáo của Neil-san, nếu bọn họ thật sự ăn năn từ những gì đã xảy ra… họ đã không tới đây. Thật là một lũ ngu mà.
Đặt cược vào việc tấn công ban đêm và sử dụng một đám người cho việc đó. Có lẽ chúng định giả vờ đó là một vụ cướp sau đó…… Cứ có cảm giác, giống như một kịch bản vớ vẩn nào đó.
Mấy gã này giống như đám con nít không biết suy nghĩ về hậu quả những gì mình làm vậy. Là do cha mẹ dạy không tốt? Có thể là vậy, nếu không thì chúng đã không ngu như vậy.
Toàn bộ đều bị các hiệp sĩ mà Tom-san gọi tới dẫn đi không lâu sau đó. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp chúng nữa.
Vài ngày sau, một vài hiệp sĩ đã bị mất danh hiệu quí tộc, theo phán quyết của đức vua.
Hiệp sĩ đoàn xem đây như một sự xấu hổ, và sẽ tăng cường trong việc giáo dụng các học trò, từ đó, có vẻ như từ nay về sau vị thế xã hội của gia đình sẽ không có giá trị gì trong Hiệp sĩ đoàn nữa.