Chương 76: Chương 76: Quạt điện và Cuộc ẩu đả.

“Đây là gì thế? Chủ nhân?”

Lapis-san hỏi tôi đầy bất ngờ khi nhìn thấy “cái này” mà tôi làm ra bằng [Tạo mẫu].

Bên trong tầng bảo vệ là một chiếc quạt với ba cánh. Một chiếc cọc gắn nó vào một chiếc đế.

Khi nghĩ đến mùa hè, quạt điện là thứ mà tôi nghĩ đến. Nhưng không may thay tôi không thể làm nó bằng nhựa được. Tuy nhiên, tạo ra nó với mithrill thì nó sẽ nhẹ và cũng có tác dụng như vậy.

[Chương trình khởi động/

Tình trạng công suất : Công suất của mỗi pha theo nút/

Trạng thái công suất: Xoay quạt với mức độ theo mỗi pha/

Kết thúc chương trình]

Tôi nhấn nút ghi là [Yếu] trên chân đế. Những cánh quạt bắt đầu xoay chầm chậm, và những cơn gió nhẹ mát dịu bắt đầu thổi khắp phòng trong lặng lẽ.

“Một công tụ tạo ra gió. Thật tuyệt vời.”

“U~n..”

Mặc dù Lapis-san tỏ ra đầy ngưỡng mộ nhưng ở sâu trong mình, tôi có một sự bất mãn hoặc là khó chiu.

Ban đầu tôi nghĩ là mình có thể làm một cái xe với nó. Tuy nhiên, động cơ quá phức tạp và tôi không thể tạo ra. Chuyện sẽ khác nếu tôi có một cái ở trước mặt mình nhưng, chỉ với hình ảnh hoặc ảo ảnh từ mạng thì tôi không tài nào hiểu được.

(Edit: Tin anh đi, anh học ngành Kĩ thuật Ô tô đấy, học khó bỏ xừ…)

Ừ thì, mặc dù tôi có thể hiểu trình tự của mấy thứ như hút khí, nén, kích nổ và xả thải, bằng ảnh và tương tự, tôi không có chút khái niệm nào về những phần nhỏ trong đó để làm gì. Dù sao thì, bởi vì nó quá rắc rối nên tôi từ bỏ. Mà từ đầu thì máy móc cũng không phải thế mạnh của tôi. Tôi hoàn toàn đắm vào trong thể loại nghệ thuật tự do.

(TL-Eng: Bố mày buồn thật, cho loài người google và chúng ta sẽ quên đi cách làm một món đồ gì đó

Edit:… Chú có google ở đó, sao không dùng?)

Mà, khi thế giới này không tồn tại thứ như xăng, tôi đã nghĩ về thức như động cơ hơi nước nhưng tôi vẫn từ bỏ nó vào lúc cuối.

(Edit: Nghe nói về xe điện chưa cu? Anh mày chỉ là edit mà đọc cũng thấy ngứa về độ chậm hiểu của chú)

Thứ mà sau đó tôi nghĩ đến là mô-tơ. Trong trường hợp này thì động cơ cũng không quá rắc rối, tôi cảm thấy mình có thể làm được. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra. Chẳng phải tôi có thể đơn giản [Lập trình] cho nó sao? Hm.

Và như vậy, để thử nghiệm, tôi làm một thứ có bề ngoài như quạt điện trong khi để nó rỗng tuếch ở trong và thử dùng [Lập trình]… Nó trở nên… Tôi đoán là [Lập trình] quá toàn năng.

Tôi tự hỏi liệu có phải khoa học và các thứ khác đều vô lực khi đứng trước ma thuật?

Nó không phải là thứ “Ai cũng làm được”. Nó giống như “Ai cũng dùng được” hơn. Không hề có vấn đề nhưng… Cảm giác trống rỗng này là sao?

Như dự đoán, chỉ đơn giản là gắn bánh xe vào thùng xe, [Lập trình] không thể chở người được. Tuy nhiên tôi nghĩ là [Yểm bùa] sẽ có thể làm vậy. Nó sẽ không tạo tiếng ổn như động cơ, cũng không rung như mô-tơ, nó sẽ chỉ như một cái xe đồ chơi rỗng.

Maa, bởi vì tôi đã hoàn toàn mất động lực, tôi đã dừng lại sau khi chế tạo quạt điện. Đằng nào thì, xe cũng không cần thiết.

Giao cái quạt điện tôi làm cho Lapis-san, tôi cho cô ấy dùng theo ý thích. Aah, có vẻ làm một cái quạt trần treo lên cũng không tồi.

“Touya-san, không phải đã tới giờ đi rồi sao?”

Khi tôi đến khi vườn từ sân thượng. Yumina gọi tôi lại và nói thế. Aah, đúng là đã đến giờ rồi nhỉ.

Sau chuyện này, tôi phải đi gặp Đức vua và Hoàng hậu, để có thể nói về họ về dự định kết hôn với Yumina. Mặc dù là nó đã bị nhận ra, à, đại loại thế.

Tuy nhiên, một chuyện như vậy chỉ trong thời gian chưa đầy 1 năm sau khi Yumina bị xâm nhập… Tương lai có vẻ lạc quan. Nhưng tôi không hối hận

(TL: ????)

“Anh đã quyết định là sẽ kết hôn với Yumina, nhưng… nếu là như vậy, anh sẽ trở thành vua sao?”

“U~n, trong tình huống này, chuyện đó có khả năng cao là vậy. Nếu có chuyện xảy ra, như kiểu em sẽ có một em trai hoặc là một bé trai sẽ được sinh ra ở chỗ của ông chú, thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Nếu như Suu có một chàng rể, có phải người đó sẽ thành vua?”

Đối với cách nghĩ này, liệu có nên để nó cho sau này? Khi kết hôn với ai đó mang dòng máu hoàng gia, người còn lại cũng phải có một vị trí nào đó. Có vẻ như tôi đã để lại rắc rối cho anh ta, tôi sẽ xin lỗi người đó.

“Chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Tuy nhiên em nghĩ nó là vô nghĩa.”

“Là sao vậy?”

“Thì là, Suu cũng thích Touya-san rất nhiều. Em ấy là ứng cử viên thứ năm đó.”

“Eh?”

(Edit: Loli inbound…)

Tôi khựng người trước những lời nói hoàn toàn không chút do dự. Ứng viên thứ năm… Không, đó không thể là thật. Không thể,đúng không?

“Maa, bây giờ thì nó có vẻ vẫn chưa tới mức đó. Nhưng trong vòng 3-4 năm… có thể sớm hơn nữa, nhưng chuẩn bị vẫn tốt hơn.”

“Không, em quá cả nghĩ rồi đó. Bởi vì Suu không có anh chị em, anh nghĩ là em ấy chỉ có chút luyến tiếc anh trai vậy thôi”

“……. Có vẻ sắp tới sẽ có nhiều rắc rối đây, cho em nữa”

Thở dài một tiếng, Yumina nói với vẻ ngạc nhiên. Eh, phản ứng này là sao?

“Sau đó thì, nếu con em là một cậu bé, đúa trẻ sẽ thành vị vua kế tiếp và sau đó…”

Dừng lại khi nói giữa chừng, Yumina im lặng. Khi cô ấy nhìn tôi, mặt cô ấy đã đỏ bừng. Nguy rồi, mặt tôi cũng thế. Đều là tại em ấy nói về con cái.

“Chúng, chúng ta phải nhanh lên, nhỉ?”

“Ah, phải. Phải , nhanh nào.”

Chúng tôi rời khỏi khu vườn trong khi nói chuyện đầy ngượng nghịu, và tôi mở [Cánh cổng thần kỳ].

————————–Đổi cảnh————————–

“Ho-ho, là vậy à, ra là vậy! Cuối cùng thì Yumina cũng cưa đổ Touya-dono rồi! Hay! Hay lắm!”

Đức vua nghiêng về trước và cười đầy thích thú. Hoàng hậu Yuella cũng đang nắm tay Yumina và cười với con gái mình.

“Con đã làm rất tốt Yumina. Từ giờ và sau này nữa, liệu con có chấp nhận dâng mình cho Touya-san và tiếp tục hỗ trợ cậu ấy trong vai trò người vợ?”

“Vâng thưa mẹ!”

Đức vua đứng dậy, vỗ vai tôi và nở một nụ cười thoải mái. Áp lực thật lớn.

“Sau chuyện này, ta muốn nhìn thấy cháu mình cang sớm càng tốt! Cưới cả bốn người một lúc có lẽ là hơi khó khăn nhưng xin hãy cố gắng nhất có thể.”

Gì chứ, tôi ước gì ngài đừng đặt áp lực cho tôi như thế.

“Chỉ là, mặc dù chúng thần sẽ kết hôn nhưng hiện tại thì … Xin hãy đợi đến khi thần 18 tuổi, xin hãyhoãn lại đến lúc đó.”

“Cậu vẫn có thể làm ra một đứa bé dù vẫn chưa cưới mà? Yumina vẫn rất ngây thơ~, gufufu!?”

Yumina áp sát lại gần trong giây lát và nhanh chóng giáng cho Đức vua một quả vào dưới sườn. Em vừa dùng [Gia tốc], nhỉ…

“Cha không biết tế nhị gì cả!!”

Yumina thở hồng hộc, mặt đỏ bừng trong khi người được tôn kính nhất đất nước thì đang co rúm lại với gương mặt xanh mét. Kể cả đó có là con gái của ông ấy thì quấy rồi tnh dc cũng là không thể tha thứ.

“Xin hãy bỏ qua cho ông ta, người đàn ông này luôn quá trớn mỗi khi ông ấy vui vẻ”

Hoàng hậu Yuella cười cười trong lúc có hơi bối rối. Qúa vui vẻ cũng không phải xấu, nhưng tôi có cảm giác là ông ấy đã mắc phải sai lầm mà có lẽ ông ấy đã lỡ lộ ra.

(TL: Masaka… G-J Đức Vua, thần tượng a~)

“Nhưng mọi người định làm thế nào? Chúng ta biết cậu là một người tuyệt vời nhưng nếu chúng ta thông cáo rằng Touya-san là vị hôn phu của Yumina, sẽ có rất nhiều rắc rối.”

“Ý ngài là?”

“Đầu tiên thì, ta nghĩ là cậu sẽ bị các quý tộc xem như cái đinh trong mắt, những kẻ dự định lấy Yumina. Ngược lại thì ta đoán kẻ nịnh nọt cậu cũng sẽ có. Về số còn lại, ta nghĩ sẽ có những kẻ cứng đầu, họ sẽ không công nhận cậu là bạn đời của Yumina nếu cậu không có một thành tích nào lớn.”

Tôi hiểu, đúng là rắc rối thật. Kết hôn với một công chúa đúng là không phải chuyện đùa.

Tuy nhiên, dù người nói là thành tích thì… Có ích cho đất nước? Là thứ gì đó mang lợi ích lớn?

“Maa, hãy bỏ qua và dấu nó them một thời gian nữa. Thay vì kéo thêm rắc rối từ việc thông báo nó lúc này, sẽ tốt hơn nếu dời hôn lễ lại.”

Hãy để việc đó lại cho họ. Cho đến lúc đó, tôi cũng sẽ cố gắng để được công nhận là hôn phu của Yumina.

————————–Cắt cảnh————————–

Yumina ở lại cùng Đức vua và Hoàng hậu, tôi đi về phía sân luyện tập. Tôi đoán là có thể Elsie đang ở đó, nhưng có vẻ tôi đã sai rồi, không hề có bóng cô ấy ở đó.

Trên sân rèn luyện, các trận chiến giả đang diễn ra, chỉ nhìn thôi cũng đủ thể thấy ghiền. Nó giống như cảm giác khi xem thể thao ấy. Bây giờ đang có vô số hiệp sĩ ở đây.

“Này, ngươi, đang làm gì ở đây thế?”

Khi tôi quay lại nhìn hướng tiếng la, một nhóm hiệp sĩ trẻ chừng 10 người đang nhìn về đây. Tuổi họ cũng không khác tôi lắm. Tuy nhiên có một hay hai người lớn hơn.Tôi tự hỏi liệu có phải họ là quý tộc.

“Ngươi trông rất lạ mặt. Khai mau, là thuộc hạ nhà ai? Đây không phải là nói để ngươi đến.”

“Aah, tôi nghĩ có thể một người quen của tôi ở đây. Tôi chỉ tới xem thôi”

Vị hiệp sĩ tóc vàng ngắn, người đứng ở đầu, bảo tôi như vậy. Anh ta nói với vẻ cáu khỉnh và cách anh ta nói như thể đang nhìn xuống một ai đó theo một mặt nào đó, nhưng chẳng có lý do gì để làm lớn chuyện cả. Tôi có nên trả lời nghiêm chỉnh và đi luôn không?

“Người quen là ai?”

“Oi, không phải là nó chứ? Cái con nhóc đấu sĩ dạo gần đây luôn đi kèm tướng Leon ấy.”

Tên đầu đỏ ở phía sau trả lời thay cho gã tóc vàng đang ngỡ ngàng. Khi nói đến đấu sĩ cùng với tướng Leon thì 8-9 phần 10 là Elsie rồi.

“Aah, con nhóc đó à? Hahaa, mày cũng là kẻ thông minh muốn nịnh nót tướng Leon luôn à? Thật là, đám dân đen đúng là không biết liêm sỉ”

Kẻ phản ứng trước lời của tên tóc đó không phải gã tóc vàng mà là một tên tóc nâu. Một nụ cười khó chịu nổi trên miệng hắn.

“Tên đó đang cố vào quân đội bằng mối quan hệ với con bé kia.”

“Bởi vì quân đội không cho ra một con số để có thể thành hình. Sẽ tốt hơn nếu không có thường dân ở trong. Chúng ta-những kẻ được chọn lựa từ binh đoàn hiệp sĩ, khác với chúng bởi sự vinh dự của mình.”

Nói xong các hiệp sĩ phá lên cười trong thích thú, và tôi đã chán với thái độ của chúng nên tôi quay lưng và rời khỏi đây.

“Này, ngươi! Không lẽ ngươi là người đàn ông của con bé kia?”

“……..Nếu thế thì sao?”

Tôi trả lời đầy bực tức với gã tóc nâu,người đã gọi tôi dừng lại. Tiếng cười của tên ngu ngốc làm tôi phát điên.

“Nếu mày đang tìm con đàn bà đó, mày sẽ phải tìm trên giường của đại tướng. Lúc này thì chắc nó đang rên rĩ ngọt ngào và, gufuuu!?”

Chẳng cần chờ nó nói hết câu, tôi tống thẳng một quyền vào mặt thằng tóc nâu. Sau khi đập gãy răng nó, tôi tặng nó thêm một đá vào hông làm đòn kết thúc trong khi nó đang ngã xuống đất.

(Edit: Không bonus thêm mấy đòn vào hạ bộ à?)

“Agee! Cái-,cái khỉ gì thế!?”

“Là bọn mày bị ăn hành thôi. Chỉ vậy mà cũng cần hỏi à?”

Giữ tên kia lại bằng chân, tôi đạp lên người tên tóc đen trong khi nó đang lăn trên đất. Tôi tặng nó thêm một đá nữa.

Nếu chỉ là nói tôi thì chẳng có vấn đề gì nhưng còn lâu nếu đó là một người thân thiết với tôi. Ông đã dạy rằng nếu cần thiết thì cứ dùng vũ lực mà không phải lo ngại.

“Thằng khốn! Đó là con trai thứ của Tử Tước Barrow! Nếu mày vẫn còn đánh thì…”

“Câm miệng. Gia tộc và mấy thứ khỉ đó liên quan quái gì ở đây? Cũng không phải là bản thân tụi bây,… Hay tụi bây chỉ là một đám con phế vật sống nhờ gia phả?”

“Mày nói gì???”

Những tên hiệp sĩ trẻ đó vây quanh tôi. Rút kiếm chúng ra và vào tư thế, tôi hiểu rằng chúng đang hướng sự khát máu của mình vào tôi.

“Khi tụi bây đã rút kiếm ra và chĩa vào đối phương, thì tụi bây phải chuẩn bị để bị giết? Liệu tụi mày có hiểu điều đó?”

“Câm miệng!”

Một tên tung một đòn chém chéo ra, nhưng thứ đó hoàn toàn sai bét. Tôi nghĩ đó là ví dụ cho kỹ thuật dùng kiếm phế vật.

“Chế độ an toàn.”

Tuân lệnh tôi, thanh kiếm súng không vỏ Brunhild kéo dài thanh kiếm ra. Nhưng nó không có lưỡi. Đây là thứ được chế tạo gần nhất, dạng thứ ba “Chế độ an toàn”. Mặc dù nếu vung thật thì nó vẫn có thể đập gãy xương nên tôi không chắc là có thể gọi là “an toàn” hay không.

Cầm Brunhild, tôi đánh vào ngực hắn và vượt qua tên kiếm sĩ vô dụng.

“Hự!”

Tên đó lảo đảo và nhanh chóng ngã ngục trên đất. Hắn quá sơ hở.

Khi đám còn lại nghĩ rằng đồng đội chúng đã bị chém, tay chân chúng lạnh cóng. Thật là một đám ngu ngốc.

“Tất cả chém cùng lúc! Tấn công hắn cùng lúc!”

Tên tóc vàng hét lên. Có vẻ hắn là thủ lĩnh của chúng. Nhưng mà, hắn đúng là đồ ngu. Có con heo nào hét lớn kế hoạch như vậy à?

Tôi tấn công trước khi phe chúng có thể làm được gì. Tránh những đường kiếm quá đơn giản và tôi liền đánh vào bụng, vai và ngực của chúng khiến ba tên mất hết sức.

Chỉ cần như thế thôi, mấy tên sợ run lên và động tác của chúng càng thêm dễ nhìn thấu. Thật lố bịch.

Sau đó, chỉ đơn giản bằng việc vung kiếm, bọn chúng gục ngã từng người một. Chỉ còn lại tên tóc vàng.

“Uu, uwaaaaaaa!”

Tên tóc vàng bắt đầu chạy như điên và thét lên như cuồng. Vứt bỏ những đồng đội của hắn lại trên chiến trường.Tôi ngạc nhiên rằng kẻ này lại có thể được chọn bởi danh dự của hắn.

“Chế độ súng.”

Trở về dạng súng, tôi kéo còn và “đoàng”

“Hagea!?”

Bởi vì đuổi theo hắn thật là phiền nên tôi cho hắn một phát đạn tê liệt. Tên tóc vàng đột ngột gục xuống và ngừng di chuyển. Giờ thì.

“Hiiii!?”

Chỉ có mỗi tên tóc nâu mà tôi đánh lúc đầu là còn tỉnh. Tôi không thể tha thứ cho hắn khi dám xúc phạm Elsie như vậy.

“Dừng tay lại, chàng trai”

Tôi quay người về phía người vừa nói, có hai hiệp sĩ đang đứng đó. Một người khoảng 40 tuổi với mái tóc bạc, người còn lại là người mà tôi đã biết.

“Lyon-san”

“Yaa. Touya-dono. Cũng lâu không gặp rồi nhỉ.”

Người trẻ tuổi với mái tóc hoàng kim giơ tay với một nụ cười. Con trai của Đại tướng Leon, Lyon-san, người đã đi cùng chúng tôi tới Misumido.

“Fu, Phó chỉ huy! Tên, tên khốn này, hắn đột nhiên!”

Tên tóc nâu chỉ vào tôi, và phàn nàn với vị hiệp sĩ tóc bạc kế bên Lyon-san. Phó chỉ huy á?

“…Các ngươi vẫn cho là ta không biết những rắc rối mà các ngươi gây ra bởi vì thái độ kinh tởm của bọn ngươi đối với người dân sao?”

Môt giọng nói lạnh lùng trả lời tên tóc nâu. Đầu tiên cả người hắn căng cứng rồi sau đó hắn trở nên im lặng. Có vẻ như đó là thái độ bình thường của chúng. Hiển nhiên là chúng chỉ làm những gì chúng thích. Thật phiền nhiễu.

“Có vẻ các ngươi đã lợi dụng cái tên của gia đình để che dấu rất tốt, nhưng mà lần này thì không đâu. Tấn công một người theo nhóm, và bị hạ gục hết. Đáng xấu hổ hơn là, tên hiệp sĩ đã vứt bỏ đồng đội và bỏ chạy, sẽ bị trừng phạt. Mà trong các ngươi cũng không có ai đáng gọi là hiệp sĩ. “

Lyon-san cũng dùng giọng nghiêm khắc với chúng. Đúng thật là có một đám như vậy làm hiệp sĩ quả là một nỗi nhục.

“Các ngươi sẽ được thông báo về hình phạt của mình sau. Hãy bảo những tên đã gục ngã quên chuyện trả thù đi. Nếu có ai cố gắng đụng tới cậu ta, đây sẽ không phải chỉ là chuyện của các ngươi mà cả gia đình ngươi cũng sẽ phải gánh chịu nữa. Đây không phải trò đùa đâu.”

Bất chấp việc tên tóc nâu đang trợn tròn mắt, phó chỉ huy-san quay lại nhìn tôi và cúi đầu thật sâu.

“Xin lỗi vì những rắc rối mà chúng gây ra cho cậu. Tôi hy vọng cậu hiểu là không phải ai trong Hiệp sĩ đoàn cũng như chúng.”

“…Tôi cũng vậy, tôi cũng đã hơi quá. Xin đừng lo lắng về chuyện đó”

Khi tôi bình tĩnh lại, đúng là tôi đã hơi quá mức. Tôi không cần phải đánh gục chúng. Có rất nhiều ma thuật có thể khiến chúng bất lực. Nhưng khi hắn nói về Elsie, mọi sự tỉnh táo của tôi đều mất hết. Có vẻ tôi vẫn cần huấn luyện thêm…

“Thật tốt là cậu hiểu điều đó. Phó chỉ huy Hiệp sĩ đoàn Hoàng gia, Neil Sulliman”

“Mochizuki Touya. Hân hạnh được gặp ngài”

“Ta biết, cậu cũng là một người nổi tiếng đấy.”

Tôi cười và nắm lấy tay ông ấy với chút cảm xúc phức tạp.