Chương 75: Chương 75: Cuộc tìm kiếm Babylon và Uỷ ban sản xuất Katana.

“Tôi không để ý chuyện đó đâu,thưa ngài. Chủ nhân nên bỏ tôi lại và nhanh chóng quay về, cho nên, không có một chút nào. Phải, tôi không để ý chút nào”

Nụ cười của Shisuka thật đáng sợ… Bình thường thì chẳng thấy cổ thể hiện cảm xúc gì, nhưng tại sao, chỉ trong lúc này, cổ lại cười thế…

“Nhờ như vậy, tôi đã tìm ra được một sở thích mới của chủ nhân gọi là “trò chơi ruồng bỏ”. Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ tới ngày tôi bị vứt lại ở công viên trong tình trạng khỏa thân vì môi trường để thỏa mãn dục vọng biến thái của ngài. Tôi có thể bị ai đó nhìn thấy, có thể sẽ bị sàm sỡ, ngài ấy sẽ thích thú nhìn ngắm cảnh tôi lo lắng và sợ hãi. Đúng vậy, chủ nhân thật sự có một sở thích rất tao nhã.”

“Tôi chưa từng nghĩ như thế dù chỉ một khắc!!!”

Tôi hoàn toàn không có ý định như vậy! Không, đó không hoàn toàn là lỗi của chúng tôi! Theo thói quen thì chúng tôi luôn dùng [Cánh cổng thần kỳ] để trở lại sau mỗi nhiệm vụ.

“Thôi được rồi, có vẻ tên nhóc này cũng đã hối lỗi rồi, hay là cô thật sự muốn biết con người thật của cậu ta?”

Rin nói xen vào trong khi đang uống một tách trà đen mà Shizuka đem đến từ sân thượng đối diện của khu vườn.

“Muu, điều đó sẽ là vấn đề. Ổn thôi, nếu tôi có thể nhận được cái quần lót bất nhã mà chủ nhân thích thì tôi sẽ bỏ qua cho ngài ấy”

“Hơi quá rồi đó nhé !! Những thứ không đứng đắn là không (thể chấp nhận), hiểu chứ !?”

“Tôi chỉ đùa chút thôi”

Cúi đầu, Shisuka đi khỏi sân thượng.

Ôi trời, chúng ta không thể làm gì với lối suy nghĩ của cô gái robot này sao!? Ánh nhìn của Rin dõi theo hướng Shisuka rời đi.

“Tuy nhiên, thật đáng kinh ngạc. Cách tư duy của cô ấy ấy.”

“Trong những vấn đề dam dang ấy hả?”

“Aah, không phải về tính cách. Mà là về cách cô bé đó hành xử khi giận dỗi, và linh hoạt đến mức có thể làm một trò đùa. Cô ấy giống như một con người vậy. Tôi tự hỏi là liệu [Lập trình] có đủ khả năng để làm như vậy hay không …”

Đừng nói về chuyện đó nữa nào. Ở một góc của sân thượng, một con gấu bông đang giận dỗi. Làm mấy việc như vòng tay sau lưng, chán nản và đá mấy viên đá, tôi nghĩ rằng nó thật đáng kinh ngạc…

“Như vậy, mục tiêu của chúng ta hôm nay là?”

“À, là về ma trận dịch chuyển của Babylon. Hiện tại chúng ta vẫn chưa có bất cứ thông tin nào đáng tin về chúng.”

“Eh? Vậy chúng ta phải đi tìm chúng à?”

“Eh? Chúng ta không đi?”

Cả hai đều ngạc nhiên. Nói thật thì tôi không có hứng thú trong việc này. Riêng một mình Shizuka đã đủ để đau đầu rồi, nếu thêm một đứa nữa … Chính bản thân bà giáo sư cũng nói là chẳng có vấn đề gì với việc tôi có tìm ra chúng hay không.

“Vì như vậy nên tôi không có lý do gì để đi tìm chúng…”

“Nhưng tại sao? Cậu không có ý định tìm hiểu về những tri thức cổ hay công nghệ thất truyền sao?”

“Không”

“Kuu, đám nhóc không tiền đồ!”

Thì đúng là vậy, so với cô thì tôi quả thật chỉ là trẻ ranh. Dù sao thì, cả giáo sư cũng đã nói rằng không cần thiết phải sở hữu quá nhiều sức mạnh trong thời đại này.

Tuy nhiên, tôi lo lắng về bọn Fureizu. Nếu bạn cân nhắc đến khả năng hiếm hoi mà nó xảy ra, thì việc thu nhận sức mạnh của Babylon để phòng ngừa là cần thiết.

Mà, vẫn chưa tìm ra ma trận dịch chuyển nên nói gì cũng là vô nghĩa thôi.

“Hãy xem xét về nó khi chúng ta có thông tin về ma trận dịch chuyển. Nếu cô tìm được thứ gì đó, tôi sẽ phối hợp”

“…Lời hứa? Nếu cậu không giữ lời, ta sẽ bắt cậu phải mua một vài món đồ không-hề-trong-sáng đâu đấy”

“Xin chị tha cho em !”

Gục đầu lên bàn, tôi thật lòng mong muốn có thể dừng việc này lại. Nếu tôi mua đồ lót tình thú cho một cô bé, cuộc đời tôi sẽ chấm dứt, theo nhiều nghĩa. Tôi còn không là liệu thứ như vậy có hay không.

Rin- người đang hài lòng với sự thỏa thuận, cầm Pola lên và quay về cung điện hoàng gia. Ôi trời, tôi hy vọng là chuyện này sẽ không trở nên quá rắc rối.

“Có hai con golems mithril… Tôi xin lỗi. Có vẻ như đã có sai sót trong việc điều tra”

Chị gái tiếp viên cuối đầu khi nói thế. Không có sai sót nào về nội dung của việc tiêu diệt người đá, nhưng nếu là giải phóng cái mỏ thì nó phải được ghi rằng là có hai con, tôi nghĩ vậy.

“Như vậy thì đó là hai phần cho việc hạ gục- degozaimasu, bởi vì đó vẫn là một sai sót của chúng tôi, phần thưởng sẽ được nhân đôi, xin hãy nhận 10 đồng vàng trắng như tiền công. Dĩ nhiên là điểm của thẻ công hội cũng sẽ được nhân đôi.”

Ah, điều đó thật tốt. Hoặc phải nói là, đây là điều tự nhiên.

Cô ấy đặt lên quầy 10 đồng xu vàng trắng, xếp thẻ chúng tôi theo hàng như bình thường và đóng dấu lên chúng pon-pon-pon.

“Với số điểm đó, toàn bộ các bạn đều đã lên cấp trong công hội. Xin chúc mừng.”

Thẻ công hội của chúng tôi được trả lại, cái của Yumina đổi màu xanh còn những người khác thì có màu đỏ. Ooh, với cái này thì giờ chúng tôi cũng là mạo hiểm giả hàng đầu rồi.

Aree? Có them một cái ký hiệu nữa kế bên cái [Đồ Long hiệp]. Một cái hình vuông trông giống như một cái đầu người đá ấy.

“Hơn nữa, sau nhiệm vụ lần này, bằng chứng cho việc tiêu diệt người đá, công hội xin trao tặng cho mọi người danh hiệu [Thạch nhân Phá tướng]”

(Edit: Dịch “Golem buster” sang thế này có ổn không nhể?)

Tôi hiểu. Đây là ký hiệu của [Thạch nhân phá tướng]. Tác dụng của nó hình như là giảm giá 20% đối với của hàng trực thuộc của công hội, nhưng với 40% giảm giá của [Dragon Slayer] thì cái này không có nhiều ý nghĩa lắm.

Ra khỏi công hôi, chúng tôi chia nhóm ra, Lindsey cùng Yumina đi tới cửa hàng ma pháp và Elsie thì đi luyện tập với tướng Leon. Kuroyou và Sango thì đi cùng Elsie và Kohaku thì đi theo nhóm Lindsey. Như vậy thì dù có gì xảy ra, chúng tôi cũng có thể liên lạc với nhau. Tôi đã nghĩ rằng tâm linh liên tiếp với thú triệu hồi sẽ bị gián đoạn nếu tách xa nhưng có vẻ điều đó không thành vấn đề. Như vậy tôi có thể dùng nó như một chiếc di dộng.

Kế hoạch của tôi là tới tiệm rèn cùng Yae. Tôi nghĩ là mình có thể giúp Yae làm một thanh katana riêng nhưng những thợ rèn thông thường không thể làm một thứ gì như katana. Đúng như tôi đoán, nếu nói về làm katana, chúng tôi phải tới Ishen.

Mở [Cánh cổng thần kỳ], chúng tôi đến Oedo.

Thông thường thì đúng ra tôi phải tới xem gia đình của Yae trước, để nói mấy thứ như [Xin hãy giao con gái ngài cho cháu] hay đại loại vậy, nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ sẽ có chút kháng cự. Bởi vì chúng tôi vẫn chưa kết hôn nên sẽ tốt hơn nếu dời việc gặp mặt cho sau này, khi mà mọi việc đã yên ổn hơn, tôi đã nói vậy với Yae.

Nhà của Yae ở hướng ngược lại, có vẻ như cũng có những thợ rèn lành nghề ở vùng phía Tây của Oedo nữa. Khi chúng tôi đi hướng đó và đang xuống phố, thỉnh thoảng, Yae sẽ quay về phiá tôi, nhìn tôi một lúc.

“? Có chuyện gì à?”

“Fuee! Ah, không phải, chuyện là… Em-Em là vị hôn thê của Touya-dono đúng không–degozaru?”

“Eh, À, phải, đúng vậy”

Khi mà em nói vị hôn thê, nó giống như ai đó ở ngày xưa được cha mẹ quyết định đính hôn, hàm ý của nó thì không sai. Chỉ là nó rất xấu hổ khi được nhắc lại.

“Vậy~, Vậy thì,-degozary…,cùng…tay, tay, nắm tay cùng đi, việc đó…”

Từ mặt đến tai cô ấy đỏ choét lên và cúi mặt xuống, Yae cố gắng nói.

Gì thế này!? Dễ thương quá!

Không một người con trai nào có thể phớt lờ thỉnh cầu của một cô gái xinh đẹp dễ xấu hổ. Không, không có ai cả. Cả tôi cũng không thể làm vậy.

Tôi nhẹ nhàng vươn tay phải và nắm lấy bàn tay trái của Yae.

“Ah…”

Tôi cũng đã nắm lấy nó trước đây, lúc tôi dùng [Recall] ấy, nhưng tay cô ấy vẫn mềm mại như trước.

Khi Yae ngẩng mặt nhìn tôi, cô ấy cười teehee trong ngại ngùng và nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi. Hành vi đó làm tôi giật cả mình.

(Edit: Thật đấy)

Chỉ là đi bộ và nắm tay cô gái mà bạn thích mà có thể cảm thấy hạnh phúc rõ ràng như vậy… đó là cách mà các cặp đôi tán tỉnh nhau. Đó không phải tội lỗi.

Kết thúc cuộc hẹn hò ngắn ngủi sau khi tới tiệm rèn tại vùng biên giới phía tây Oedo, chúng tôi nhìn vào trong của hàng, trong đó tiếng búa vang lên ‘Kan-kan’.

“Xin lỗi, có ai ở trong không ạ?”

“Đây~, có chuyện gì?”

Cô gái bước nhẹ nhàng từ trong của tiệm ra, cô gái chắc chỉ mới hơn 20, mặc một chiếc tạp dề. Tới mái tóc đen buộc đuôi ngựa, cô ấy đi giày trên chân.Tôi tự hỏi liệu có phải cổ là trợ lý ở đây.

“Chúng tôi muốn làm một thanh katana, nhưng mà cô có thể quyết định?”

“Katana phải không? Đúng vậy, chúng tôi có thể làm nó. Xin hãy đợi một lúc. Mình ơi~ chúng ta có khách hàng nè~.”

Cô ấy gọi ai đó ở phía sau cửa tiệm. Tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ là trợ lý, nhưng xem ra cô ấy là bà chủ cơ à.

Từ ở trong của của tiệm, một người đàn ông khoảng 30 tuổi mặc bộ đồ giống như trang phục nghề và một cái khăn quấn quanh đầu trông như quả chuối. Ấn tượng khi thấy là dịu dàng, dù là với khuôn mặt đầy râu. Một người khổng lồ tốt tính… Mặc dù đây là một ví dụ không tồi nhưng tôi không thể nói.

“Hai người muốn làm một thanh katana? Ai là người sử dụng?”

“Ah, là cô gái này. Chúng tôi muốn nó làm từ mitril là nguyên liệu chính…”

“MITHRILL!? Thật là xa xỉ! Cậu là con trai của một lãnh chúa nào à?”

Vị chủ tiệm rèn trừng mắt ngạc nhiên, kể cả vợ ông ta cũng khá là bất ngờ nữa.

“Không, chúng tôi kiếm được chúng sau khi hạ một con golem mithrill. Và tôi quyết định sẽ dùng nó để làm nguyên liệu tạo vũ khí cho cô ấy”

“Ahh, tôi hiểu, golem mithrill à… Mặc dù nhìn như vậy nhưng các người có vẻ mạnh nhỉ.”

Vị đại sư thở dài tán thưởng. Sau đó ông ta nói ông ấy muốn chúng tôi để ông nhìn katana và đoản kiếm của Yae, và sau khi xem kỹ chúng trong tay, ông ta nói.

“Tôi sẽ hoàn thành trong vòng một tuần. Điều đó ổn chứ?”

“Vâng, xin hãy tự nhiên. Vậy, chúng mất bao nhiêu?”

“Tôi không cần tiền”

Eh? Chuyện gì thế? Ý ông ấy là định làm miễn phí sao? Tôi đã nghe rằng trên đời không có gì mắc hơn là miễn phí cả, điều đó thật đáng sợ. Đó là một câu truyện về việc một thứ quá tốt để thành sự thật, hoa hồng thì có gai và không có gì mắc hơn sự miễn phí, nhưng, đó là những gì mà Obaa-chan ở nhà chúng tôi thường nói.

“Tôi không cần tiền nhưng thay vào đó, liệu cậu có thể chia sẽ số Mithrill mà cậu giữ? Ở Inshen, đôi khi Hihirokane sẽ có nhưng Mithrill thì rất hiếm. Tôi sẽ bị xem như một tên ngốc nếu đặt nó từ hướng Tây.”

Aah, ra là như vậy.

“Điều đó không thành vấn đề, nhưng thật sự thì tôi không hề biết phải đưa ra bao nhiêu, tôi không biết giá chợ của nó.”

“Vậy à… Thế thì, hãy chuẩn bị theo bó, mỗi bó là lượng nguyên iệu cần thiếu cho thanh katana và đoản kiếm lần này. Khi chúng hoàn thành, hãy trả cho tôi bằng mithrill.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy cứ làm thế đi”

Tôi sẽ kiểm tra giá chợ cho mithrill vào lần sau chúng tôi tới. Tôi mở [Cánh cổng thần kỳ] và lấy ra 2 cục mithrill kích cỡ trái banh mềm.

“Cái này ổn chứ?”

“Aah, nó hơi lớn rồi”

Ông chủ cầm mithrill lên tay để kiểm tra trọng lượng và lắc nó lên xuống.

“Vậy thì, hẹn gặp tuần sau”

“Cảm ơn nhiều”

Trong khi Okami-san chào tạm biệt, chúng tôi rời khỏi tiệm rèn.

Khi tôi dự định về nhà bằng [Cánh cổng thần kỳ] từ một nơi vắng vẻ, Yae nắm góc áo mình ngước mắt nhìn tôi.

“A, ano… chỉ, chỉ them một lúc nữa, hai chúng ta thôi…”

Khi cô ấy nói thì mặt cô ấy lại đỏ bừng lần nữa. Aah, Mou! Nếu không phải chúng tôi đang ở trong trấn thì tôi đã ôm chầm lấy cô ấy rồi.

Nắm tay cô ấy lần nữa, Yae mỉm cười trong xấu hổ, chúng tôi cùng nhau đi quanh thị trẩn của Oedo.