Chương 74: Chương 74: Sự sụp đổ , và bộ sưu tập Mithril.

Sau khi đến được Nuis Merishia chúng tôi di chuyển lên phía bắc một chút, và tôi đã để lại khu vườn ở bên trên Mỏ Steer. Nhìn xuống dưới, bọn tôi thấy rõ khu mỏ nên tôi sử dụng [Cánh cổng thần kỳ] và tiến xuống mặt đất. Shizuka sẽ ở lại khu vườn để trông nhà.

Khi tôi đặt được chân xuống xuống mặt đất, cảnh quan xung quanh khá yên tĩnh, với một bầu không khí rất lạ.

“Không có ai ở đây sao?”

“Vâng, không có ai dám tiến lại gần lãnh thổ của golem. Có vẻ như bản năng của chúng là sẽ tiêu diệt bất cứ ai dám xâm phạm vào lãnh thổ của mình. Rất có thể là chúng sẽ sớm tới đây ngay khi nhận ra được sự tồn tại của chúng ta.”

Trong khi lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Yumina và Elsie, tôi sử dụng ứng dụng bản đồ để tìm kiếm [Golem Mithril]. Ah, nó đây rồi. Đang di chuyển từ từ bên trong đường hầm. Có vẻ như nó đang tiến về phía chúng tôi.

“May quá, bọn chúng đang tiến ra kìa, đi trong đấy dễ bị sập hang lắm. Anh có nên dùng [Trượt chân] và xử bọn chúng nhanh gọn nhẹ khi bọn nó ra ngoài không?”

“Nặng tay đấy…”

“Tôi không bao giờ muốn trải nghiệm nó lại lần nữa…”

Kuroyou và Sango thì thầm một cách chán trường trước lời nói của tôi.

“Nhưng nếu ngài làm như vậy, chẳng phải ngài sẽ không thể hạ gục được nó sao? Ta không thể tưởng tượng được cảnh con golem quỳ xuống và van xin sự tha thứ như hai gã này.”

“Đồ khốn, ta thách ngươi nói lại lần nữa đó!”

“Kohaku… Tên chết tiệt, muốn gây sự với bọn ta sao?”

Tôi xoa dịu lại bầu không khí giữa ba đứa bọn chúng, và tôi suy nghĩ một chút về điều đó.

Mmm, đúng thế thật, ngay cả khi tôi tính cả lượng sát thương của cú ngã từ [Trượt chân] thì nó vẫn rất khó. Trở lại với trường hợp của Kuroyou và Sango, chúng đã chịu đựng được cho đến hoàng hôn, tôi đã sử dụng cách đó nhưng…

Hmm, các cách khác… tuy tôi chỉ vừa nghĩ ra nó gần đây, nhưng có lẽ tôi nên thử qua một lần.

“Chờ một chút, anh sẽ đi chuẩn bị vài thứ.”

Tôi nói với mọi người rồi mở [Cánh cổng thần kỳ] ra, và tôi đi đến vị trí của Shizuka ở Khu vườn trên mây.

Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, tôi quay trở về hầm mỏ, Uỵch, tôi nghe thấy một tiếng uỵch. Có vẻ như con golem sắp ra tới đây rồi.

“Anh đã đi đâu thế! Không còn thời gian nữa đâu!?”

“Xin lỗi, nó hơi mất thì giời một chút.”

Trong khi xin lỗi Elsie, tôi lấy ra 50 viên đạn với [Phát nổ] rồi đưa nó cho Yumina và Lindsey. Và để đề phòng, tôi cũng đưa đạn với khẩu New model army cho Yea vì katana của em ấy gần như là vô dụng trong lần này.

(Edit: Dùng đạn phá [đạn HE] để đánh bọn mặc giáp à?)

Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng với kế hoạch của tôi, thì sự chuẩn bị này gần như là không cần thiết, tuy nhiên, tôi không thể biết trước được chuyện bất ngờ gì sẽ phát sinh. Do đó mà cẩn thận vẫn hơn, tôi nghĩ vậy.

Uỵch, uỵch, tiếng bước chân ngày càng nghe rõ hơn. Cuối cùng thì nó cũng sắp xuất hiện. Tôi nhìn về phía cổng vào của cái hang lớn. Ngay cả đường hầm bên trong cũng rất rộng… Có thể nào, đó là do bọn golem đã mở rộng nó ra? Nếu thế thì kích thước của chúng chắc hẳn cũng tương tự với chiều cao của đường hầm này.

Dù sao đi nữa… Những tiếng bước chân đó, chẳng phải chúng nghe rất lạ? Một ở gần và còn lại ở xa hơn, giống như có tới hai con…

“Nó đã xuất hiện –degozaru!”

Một thân hình bằng bạc sáng rực dưới ánh mặt trời xuất hiện ở cửa hầm.

Cơ thể gồ ghề như đá, nhưng lại phát ra một ánh kim loại, kích thước của nó có lẽ là 6 mét. Hai chân ngắn, nhưng đôi tay lại rất dài và lớn. Bỏ qua gương mặt vô cảm xúc, bạn có thể thấy được một hố đen ngay tại vị trí của hai con mắt. Bên trong đó là một ánh sáng đọ quái dị, chắc chắn rằng nó đang nhìn chằm vào chúng tôi.

“T-touya-san, đó!!”

Yumina chỉ vào vị trí của một con golem khác, đang chầm chậm xuất hiện tại cổng hầm. Cơ thể của nó cũng phản chiếu ánh bạc, tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ.

Hai Mithril golem. Cái quái gì thế! Vậy ra đây là lý do giải thích cho việc có tới hai âm thanh rung động khác nhau. Tôi đã không nhận ra nó khi nhìn vào app bản đồ trước đó. Hình như là cả hai cơ thể của chúng đã xếp trồng lên nhau? Đừng nói với tôi chúng là một cặp vợ chồng nhé?

Muu, mặc dù trước đó tôi đã có thể phát hiện được có hai con đang tiến ra nếu tôi phóng to bản đồ lên. Đừng nói với tôi là, còn một con golem con sẽ bước ra nhé?

Chẳng hề quan tâm đến cảm nghĩ của tôi, con golem nhấc tảng đá lớn gần đó lên, và ném thẳng tới đây. Oops, nguy hiểm đấy!

Mọi người tản ra để né nó. Tảng đá va vào mặt đất, vỡ vụn thành nhiều mãnh nhỏ và văng tứ tung khắp mọi phương hướng.

“Hỡi Nước, Hãy đến đây, Tác động lên bề mặt, Bom bong bóng.”

Khi Lindsey xướng phép thuật, một số quả bong bóng hình cầu xuất hiện, và trôi nhẹ về phía một trong hai con golem. Ngay khoảnh khắc chúng chạm vào con golem, một chuỗi vụ nổ dây chuyền bắt đầu, ùng oàng!! Âm thanh của vụ nổ vang vọng khắp một khu vực.

Một là khói dày đặc giống như xương mù được để lại sau vụ nổ, nhưng từ vị trí đó, con golem đứng dậy một cách lành lạnh.

“Không hiệu quả…?”

Khoan, phải chăng đó là do liên quan đến thuộc tính?

Hiển nhiên, thuộc tính đất chắc chắn sẽ mạnh hơn nước.

Với âm thanh đoàng đoàng, Yumina liên tục khai hỏa khẩu M1860 Army. Phần vai của nó bị trúng đạn với hiệu ứng [Nổ]. Tuy nhiên, thậm chí còn chẳng có một vết xước.

Chết tiệt, với điều này thì chẳng còn cách nào khác. Nó sẽ chìm hay nổi, đã đến nước này thì tôi sẽ thử nó.

“Có một vài thứ anh muốn thử, mọi người hãy lùi lại.”

Mọi người trở nên bối trước lời nói của tôi, nhưng họ ngay lập tức rút lui như tôi nói. Những con golem đang tiến thẳng về phía chúng tôi. Đúng như dự đoán, với cơ thể được làm từ mithril, chúng bước đi nhanh đến kinh ngạc. Mà, nó không giống như là chúng nhẹ như bong bóng, tôi nghĩ rằng chúng cũng có một chút trọng lượng, nhưng…

Thôi thì, nếu như nó vô dụng thì đành chịu vậy.

“Gia tốc!”

Tôi sử dụng ma thuật gia tốc, và ngay lập tức bổ nhào vào hai con golem. Tôi đặt tay lên trên khu vực mà bọn golem đang đứng, và thi triển ma thuật, đây sẽ là yếu tố quyết định cho chuyện này.

“Cánh cổng thần kỳ!”

Với một ánh sáng chói loá, cánh cửa lớn xuất hiện trên mặt đất, hai con golem rơi xuống đó rồi biến mất dạng. Đúng vậy, nó đã thành công.

“T-touya-san!? Đó là…?”

“Hm? À, anh đã dịch chuyển chúng bằng [Cánh cổng thần kỳ]. Rõ ràng là ngoài cách mở dọc trong không gian ra, có vẻ như nó còn có thể mở theo chiều ngang.”

Yumina phóng đến đây, và vì em ấy đã hỏi nên tôi giải thích lại một cách đơn giản. Tôi chỉ nghĩ đó là một khả năng có thể xảy ra, nhưng thật may là nó đã hoạt động hiệu quả.

“Dịch chuyển chúng, đến đâu –degozaru?”

Để trả lời cho câu hỏi của Yae, tôi chỉ hướng ngón tay lên trên và cười khẩy.

“Ngay trên đây. 10,000 mét trên trời cao.”

““““Hả!?””””

Mặc cho người người đứng đần thối và há mồm hông hốc, tôi xác nhận lại vị trí của bọn golem bằng app bản đồ. Tôi không thể biết được độ cao, nhưng sau cùng thì nó đã trượt nhẹ ra khỏi vị trí hiện tại. Ờ thì, điều đó vẫn có thể xảy ra bởi sự ma sát với không khí. Sẽ rất phiền nếu chúng rơi thẳng xuống đây.

Gần đây có một một thị trấn mỏ ở phía nam, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không thành vấn đề vì chúng không “di chuyển” đến hướng đó.

Tôi đã yêu cầu Shizuka di chuyển lên 10,000 trên cao trước đó để xác nhận lối ra của cổng. Nhưng nghĩ lại thì, 10,000 mét thật sự là không cần thiết lắm.

Nếu tôi không nhầm, thì yếu tố chiều cao sẽ trở nên không cần thiết khi vật thể rơi đã đạt đến vận tốc không đổi cho phép của lực cản không khí. Tốc độ Cuối, phải không?

Ờ thì, tôi chỉ là cực kỳ cẩn trọng và tăng nó lên, nên hãy cứ để nó ở đó.

Với một âm thanh the thé kéo dài ríttttt, hai âm thanh va chạm rất lớn phát ra từ hướng tây của khu mỏ. Chúng đã rơi xuống rồi. Mặc dù tôi không nghĩ là chúng sẽ rơi thẳng xuống đây, chúng đã trượt đủ xa khỏi đây.

Sử dụng [Gia tốc], chúng tôi phóng tới vị trí mà bọn golem rơi xuống. Những người khác đã sử dụng [Gia tốc] từ nhẫn của họ, tăng tốc lên tương tự với tôi.

“Umm, vẫn di chuyển.”

Đó là một chổ lỏm lớn với một đám bụi dày đặc, bọn golem nhanh chóng đứng dậy mặc cho cơ thể chúng đầy những vết nứt. Chúng chịu ít sát thương hơn tôi tưởng. Mithril thật sự là nhẹ đến thế sao?

“Hỡi Nước, Hãy đến đây, Tác động lên bề mặt, Bom bong bóng.”

Ở bên này là Lindsey vừa thi triển ma thuật phát nổ vào ngực con golem. Cái cơ thể với đầy vết nứt nhận lấy chấn động, và phần ngực bằng mithril sụp đổ xuống với một tiếng nổ. Tôi thấy một quả cầu bạc hơi tối phát ra ánh sáng mờ bên trong. Rất có khả năng đó là phần lõi trung tâm.

“Cường hóa gia tốc!”

Elsie sử dụng cường hóa thể chất và phép thuật gia tốc cùng lúc, rồi lao thẳng vào ngực của con golem như một mũi tên. Găng tay sắt ở bên phải phát ra một ánh sáng đỏ biểu lộ quá trình nạp đã hoàn tất.

Ở một bên khác, Đoàng đoàng Đoàng Đoàng!!! Tiếng súng bắn vang lên, và theo sau đó là Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh!!! Âm thanh phát nổ gầm lên xung quanh. Yae đang tấn công con golem còn lại bằng khẩu New Model Army của tôi.

Cũng như con golem trước đó, phần ngực nổ tung và sụp đổ, phần lõi trung tâm hiện ra.

“Xuyên thủng bằng tia sét, Cây kích của một trăm tiếng sấm nổ, Lao sấm sét!!”

(TL: em tự sướng, edit chỉnh lại theo đúng mấy phần trước giúp em nha…

Edit: Dịch thế này vẫn OK mà)

Cứ như là các em ấy đã chờ đợi thời cơ này, từ lòng bàn tay của Yumina, nhiều tia sét trực tiếp đánh trúng lõi trung tâm. Cùng với một âm thanh PAKIN!, cái lõi vở thành hai mãnh và rơi xuống.

Với phần lõi bị phá hủy, con golem cũng ngã thẳng xuống và ngưng hoạt động.

Cả hai cơ thể đã hoàn toàn bất động, không gian xung quanh ngập trong bụi và những mãnh vụn của Mithril. Ồ, sau cùng thì, tôi chẳng làm gì cả.

“Nó thật tuyệt vời.”

“Ờ thì, tất cả những gì mà ta làm ta sử dụng [Cánh cổng thần kỳ] thôi mà.”

Tôi đáp lại lời của Kohaku với một nụ cười chua chát.

Elsie đã phá hủy một phần của lõi trung tâm, nhưng Yae lại là người cắt đôi nó ra.Cái lõi tròn như quả bóng chuyền đó, thay vì giống với cái cơ thể bạc, nó lại là một màu bạc hơi sẫm tối.

“Chúng ta đã lấy được cái lõi làm bằng chứng, với nó, yêu cần này đã hoàn tất.”

Elsie cười trong khi cầm cái lõi trum tâm. Chắc chắn rằng yêu cầu đã hoàn thành với nó, nhưng ngoài cơ thể chính của con golem. Thu thập hết toàn hộ những mãnh mithril ở xung quanh sẽ rất phiền phức… Hoặc là không, tôi chỉ cần thu thập hết tất cả mọi thứ bằng [Hòm chứa] và chỉ lấy mỗi Mithril. Được rồi, tôi sẽ làm như thế.

“Hòm chứa: NHẬN/ Mithril”

Tôi thi triễn ma thuật chứa đồ, ma trận phép thuật nổi lên trên mặt đất, trước mắt chúng tôi, con golem chìm xuống đất và biến mất. Tôi quan sát khu đất nơi con golem biến mất, nhưng tôi chẳng thể tìm được bất kỳ một mãnh Mithril nào. Un, trông ổn đấy.

Tôi lập lại tương tự với con golem còn lại và để nó vào [Hòm chứa]. Sức chứa của [Hòm chứa] phụ thuộc vào sức mạnh ma thuật, và với kích thước cơ thể này, ngoài tôi ra thì không một ai khác có thể chứa được nó.

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ trở vềnhà nhỉ?”

Sẽ ổn thôi nếu chúng tôi báo cáo lại với công hội vào ngày mai. Chúng tôi cũng đã thu thập xong cơ thể của con golem, tôi không cần phải vội vàng.

Tôi mở [Cánh cổng thần kỳ] và bước ra từ khu vườn của ngôi nhà, Rene đang luyện tập lái xe đạp với Cecil-san. Hiện tại thì em ấy không mặc bộ đồng phục hầu gái như thường lệ, mà là một bộ trang phục con nít, đó là một chiếc áo sơ mi và quần tây với dây treo. Em ấy chắc hẳn là đã bị ngã vài lần, tôi có thể thấy được những vết ố ở mấy chỗ. Nếu tôi không lầm, thì hôm nay là ngày nghỉ của Rene, nên có vẻ như em ấy đã sắp xếp thời gian luyện tập của mình trùng với khoảng thời gian nghỉ của Cecil-san.

“Ah~ Chào mưng trở lai, Chủ nhân~”

“Tôi đã về, Cecil-san.”

Rene nhận ra chúng tôi nhờ vào giọng nói của Cecil-san, em ấy vòng xe lại và đạp thẳng về đây. Rene dừng ngay trước chúng tôi bằng một cái phanh. Có vẻ như em ấy đã có thể tự lái xe đạp một mình. Em ấy học nhanh hơn ngài Công tước sao? Chắc hẳn là do tuổi trẻ.

“Chào mừng trở về, Touya-niichan!”

“Anh đã trở về, Rene. Em đã có thể lái được nó.”

“Vâng!”

Tôi vuốt đầu Rene, hiện đang cười hạnh phúc. Tôi thật sự mừng vì nó khiến cô bé có vẻ thích thú.

(Edit: bản Eng ko nói rõ, chả hiểu con bé thích cái xe hay thích thằng main xoa đầu nữa)

Được rồi, hãy đi tắm để gội rửa cát bụi trên cơ thể. Rene cũng nên vào cung với mọi người. Còn tôi thì sẽ vào sau khi họ đã tắm xong.

“Umm?”

Nhìn chúng tôi chuẩn bị vào trong biệt thự, Rene ngồi trên xe đạp và chống hai chân xuống, em ấy trông rất bối rối. Có gì đó không ổn sao?

“Shizuka Onee-chan đâu rồi ạ?”

“““““Huh!”””””

… Chết thật. Tôi quên mất.