“Hmm~ Vậy là nó không đổi sang dạng 3D à?”
Tôi vắt óc nhìn vào hình chiếu. Khi mà nó được gọi ra, nó chắc chắn đã trở thành 3D.
Nó là phép thuật không thuộc tính tôi mới nhận được [Ảo thuật]. Đơn giản mà nói thì nó là một ma thuật tạo ảo ảnh.
Tôi thử tạo một ảo ảnh của Kohaku để thử nghiệm, nó trông hệt như Kohaku khi nhìn từ mọi phía. Tôi cũng có thể di chuyển nó tự do nhưng tôi không thể chạm vào vì nó chỉ là một ảo ảnh. Nó sẽ rất đáng sợ nếu tôi tạo một ảo ảnh của ma. Sẽ rất bất ngờ nếu chúng đột nhiên xuất hiện giữa đường.
Tôi nghĩ là nếu tôi dùng [Mirage] cho chương trình phát lại của điện thoại thì nó sẽ thành dạng 3D, nên tôi đã thử.
“Nhưng tôi không thấy bất kỳ vấn đề khi nhìn nó từ phía trước”
Một bộ Anime đang được phát bởi chiếc điện thoại và được chiếu bằng một màn hình lớn ở hướng đối diện. Nhưng mà chỉ là hình phẳng khi tôi thử nhìn từ hướng khác. Nó chỉ có chức năng như một máy phát. Mà, chỉ riêng việc nó có thể chiếu lên không khí thôi cũng đủ tuyệt rồi.
“Mummm… Vậy nó không thể hoạt động với hình ảnh à? Mình đoán là mình chỉ có thể dùng nó như một máy chiếu thôi”
Và trong khi tôi đang suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa vừa nhanh vừa mạnh.
“Touya-anchan, tới giờ ăn trưa rồi… Ồ, đó là gì thế?”
Rene nhìn chằm chằm vào tập anime đang được chiếu trên không sau khi vào phòng. Kohaku, người vào cùng với cô ấy cũng khá ngạc nhiên khi thấy những hình ảnh. Chà, cùng đúng thôi khi họ không có mấy thứ giải trí như vậy ở đây.
“Nè, nè, Touya-anchan, đó là gì thế?”
“Mmm, Mấy thứ kiểu như là một câu truyện làm bằng ảnh động. Anh chiếu nó lại bằng ma thuật.”
“Hee~”
Rene đang nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt sáng lấp lánh. Nội dung của anime chỉ là mấy những con vật đuổi theo nhau thôi, nó là một bộ phim hoạt hình của nước ngoài. Gần như không có lời thoại và bởi vì nó khá đơn giản nên nó cũng dễ hiểu.
(TL-Eng: Tom and Jerry à?)
(Edit: Looney tunes?)
Rene ngồi trên ghế, mải mê ngắm nhìn. Cô bé còn không hề động đậy một chút nào cả. Bộ phim cũng ngắn thôi, chừng 10 phút nên tôi đoán cũng chẳng có vấn đề gì. Khi tôi nhận ra thì Kohaku cũng đang mê mẩn xem nó. Đúng là một con hổ kỳ lạ. Tuy nhiên, mấy thứ như máy hút bụi hoặc tủ lạnh, đối với người không biết gì về chúng, họ sẽ không ngại nhìn nó nhiều hơn. Mặc dù họ sẽ phân nó vào loạt [Công cụ ma thuật] .
Cũng không lâu lắm và nó có vẻ như đã đến hồi kết, có tiếng gõ cửa lần nữa. Ah, tôi có cảm giác tồi tệ về việc này.
(Edit: Nghĩ thì được, nhưng đừng bao giờ nói câu này ra khỏi mồm. Tin tôi đi)
“Danna-samaa~? Rene-chan có ở đây không… Wow, đó là gì thế~! Đó đó~!”
Cecil-san, người mở cửa, thấy bộ phim và vot tới. Đây không phải là chuyện tốt. Và y như rằng, Cecil-san ngồi kế bên Rene và cùng xem hoạt hình luôn.
Sau khi hết một tập, bởi vì Kohaku và hai người còn lại có bộ mặt như đang nói ‘Tập sau đâu?’, bất đắc dĩ tôi phải điều chỉnh để nó tiếp tục chiếu phim và rời khỏi phòng để ăn trưa. Kể cả khì tôi để chiếc điện thoại như vậy, bởi vì tôi để [Lập trình] cho nó, nó sẽ tự động về lại tay tôi khi tôi triệu hồi. Sử dụng [Aport] và [Cánh cổng thần kỳ]. Đại khái vậy, đây là một cách phòng trộm.
Mọi người đều đã bắt đầu bữa trưa trên ban công. Bữa trưa hôm nay có bánh mì kẹp thịt nguội và cháo hành, và món salad rau cùng với phô mai.
Khi tôi vào chỗ ngồi, sau khi chắp tay và nói ‘Itadakimasi’, tôi lấy một cái sandwich và cho vào miệng. Un, ngon thật. Cả gà lẫn cà chua đều mọng nước, tôi yêu hương vị này.
“Rene và Cecil đang làm gì vậy?”
Trong khi đang rót nước trái cây cho tôi, Lapis-san cau mày nhìn chỗ của hai người vắng mặt. Bởi vì cô ấy có vẻ sẽ tức giận vì hai người nọ không đến nơi như yêu cầu, hãy để cho Lapis-san sa vào vũng lầy như hai người bọn họ thôi.
“Tôi đã cho họ một ma thuật nhỏ. Bởi vì ở đây có vẻ ổn rồi, tôi nghĩ Lapis-san cũng nên tới phòng tôi.”
“Haa….?”
Lapis-san rời khỏi ban công và đi vào trong biệt thự với khuôn mặt khó hiểu. Cô ấy sẽ không thể đi ra sau một lúc kể từ lúc cô ấy thấy nó, tôi đoán thế.
“Anh Touya sẽ làm gì chiều nay?”
Elsie xen vào và hỏi tôi trong khi đang thưởng thức chén trà đen sau bữa ăn.
“Hôm nay kiếm của Yae sẽ làm xong nên anh định tới Ishen. Ồ, phải rồi, anh cũng phải đi thăm Omohue-san và Nanae-san. À, anh cũng phải đi thăm chú của Elsie và Lindsey nữa.”
“Tốt nhất là nên hoãn chuyện thăm nhà tụi em lại. Nếu họ biết là tụi em cùng gả vào chung nhà với công chúa của Belfast, chú và dì sẽ ngất mất.”
Chỗ ở ban đầu của Elsie và Lindsey, vương quốc hàng xóm của Belfast, Đế quốc Rifuruzu phía tây. Cả hai đều đến từ phía Đông của đất nước đó, một ngôi làng nhỏ gần biên giới Belfast, và họ được nuôi bời người chú và người vợ vốn là chủ một đồn điền ở Collet. Có vẻ như cha mẹ cả hai đã mất vì một căn bệnh khi họ còn nhỏ…
“Nếu chúng ta đến thăm họ. Anh nghĩ, chúng ta cũng nên viếng mộ cha mẹ của cả hai nữa.”
“Cảm ơn anh, Touya …”
Lindsey ngồi ở đối diện cười hạnh phúc.
“Vậy, bây giờ, chúng ta đi xem mấy cô hầu gái thế nào?”
Khi kết thúc bữa ăn, mọi người tới phòng tôi và, như dự kiến, cả ba người đề bị thu hút bởi bộ anime. Kohaku cũng đầy phấn khích xem nó trong khi ngồi trên đùi Rene.
Elsie và mấy cô gái cũng nhìn chằm chằm vào bộ phim, và tôi đóng lại chương trình vào lúc mọi người đều xem xong một phần cùng nhau. Tôi phải dừng nó lại thôi.
Mọi người không ngừng phàn nàn và tức giận không thôi, nhưng khi tôi hứa sẽ chiếu nó sau bữa tối, tôi đã dừng nó lại bằng cách nào đó.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng con người ở thế giới này “đói” giải trí như vậy. Họ chưa từng “chơi” nhiều khi họ trưởng thành.
Mà, trong một thế giới như thế này, có nhiều thứ bạn phải làm để có thể sống sót cho nên có thể họ không tiện làm vậy.
——————–Chuyển cảnh—————————
Tôi dẫn Yae theo và tới tiệm rèn ở Ishen, chỗ tôi yêu cầu làm kiếm.
“Xin lỗi, chúng tôi tới để lấy cây katana.”
“Oh, cậu tới rồi. Nó đã xong rồi đây, đúng như tôi hứa.”
Từ phía sau cửa tiệm, người chủ tiệm xuất hiện với hai cây katana trong tay, một dài một ngắn, được bao bọc trong một lớp màu đỏ.
Yae nhận hai thanh kiếm và kéo chúng ra ngay tại chỗ trơn tru và kiểm tra lưỡi kiếm. Trên lưỡi kiếm bạc sáng rực rỡ, tôi có thể thấy một bóng dáng xinh đẹp.
“Nó rất nhẹ-degozaru. Đúng như mong đợi từ Mithril!”
Vùn vụt, sau khi vung nó hai ba lần để kiểm tra, Yae tra kiếm vào vỏ. Mang nó ở cùng bên với wakizashi ở trên eo, cô ấy hạ thấp trọng tâm và nhanh chóng rút kiếm lần nữa để tấn công. Nhanh thật.
“Không có vấn đề gì. Đây là một thanh kiếm tốt-degozaru”
“Cảm ơn”
Người chủ tiệm mỉm cười vui vẻ và cười phá lên khi nghe Yae khen ngợi. Có vẻ như ông ấy thực sự rất có nghê. Tôi mở [Kho chứa] và lấy ra mithril để trả. Nó nhiều gấp đôi số mà tôi đã đưa để làm thanh katana. Khi tôi đưa nó, người chủ tiệm nhìn tôi rất ngạc nhiên.
“Này này, cậu không thấy là nó hơi nhiều sao?”
“Ồ, đừng bận tâm, tôi có thể nhờ ngài nhiều hơn, cho xin hãy giúp tôi những khi đó nữa.”
“… Tôi hiểu. Chà, vậy thì tôi sẽ nhận chúng.”
Cầm khối Mithril trong tay, vị thợ rèn cười. Đây giống như một sự đầu tư ban đầu thôi. Ông ta có thể sẽ làm được nhiều thứ hơn trong tương lai nếu ông ấy có tài như vậy.
Chúng tôi chia tay với ông chủ và rời khỏi tiệm rèn.
——————–Chuyển cảnh—————————
Mọi người đều hối thúc tôi sau khi bữa ăn kết thúc, và lần này tôi chỉ hứa với báo trước ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Tôi tắt đèn trong phòng để đoạn phim có thể dễ xem hơn trên màn ảnh lớn. Cũng là bộ anime tương tự nhưng lần này nó dài khoảng một tiếng. Nội dung cũng không phải về thế giới hiện đại, bởi vì nó là một câu truyện giả tưởng nên nó sẽ dễ chấp nhận bởi người của thế giới này.
Trong phòng gồm có Elsie, Lindsey, Yae và Yumina, còn cả Lapis-san, Cecil-san, Rene, Shizuka, cặp gia đình Julio-san và Claire-san, và cả Lime-san. Kohaku, Sango và Kuroyou,bộ ba linh thú nữa. Gần như là một cái rạp chiếu nhỏ. Bởi vì gác cổng còn phải làm việc, tôi thấy hơi có lỗi với Hack-san bị cho ra rìa.
Tuy nhiên mọi người đều nhiệt tình ngồi xem. Tôi nghĩ là thể giới này cũng có vài trò giải trí nhưng có vẻ như nó còn không có mấy môn thể thao như bóng rổ hay bóng đá. Cả mấy thứ như trò chơi hay truyện tranh và thứ như rạp chiếu nữa. Tôi sực nhớ là mình cũng chưa từng thấy thứ gì như tiểu thuyết cả. Nhưng tôi có cảm giác là mình đã từng thấy thứ như bài tự truyện tiểu sử rồi.
Areee? Khi tôi nghĩ lại về nó, nếu không có thể thao thì sẽ không có những hội thao? Dù là có những thứ như [Chạy đua] được tụi nhỏ trong làng tổ chức nhưng, có trò khác không? Kỵ binh ngụy chiến, cuộc thi ăn bánh mì, chạy vượt chướng ngại .Oh, chạy tiếp sức nữa. Sẽ rất vui nếu cả làng cùng tổ chức nó, chia ra hai đội đỏ và trắng,
Trong khi nghĩ như vậy, tôi nhìn mọi người đang say đắm nhìn bộ anime trên màn hình.