Chương 58: Chương 58 : Tình Trạng Của Takeda Và Xâm Nhập.

“Cô nói cái gì…!?”

Omohue-san thốt lên kinh ngạc. Theo tin đồn, dường như quân của Takeda đã bị kiểm soát bởi chiến lược gia bóng tối Yamamoto Kanjo rồi.

“Shingen-dono đã chết, tất cả tứ hùng của Takeda, ngoại trừ Kousaka, có đều đã bị bỏ tù. Phải làm gì đó để ngăn chặn vị chiến lược gia này và cứu lấy Takeda.”

“Kousaka đã giả vờ tuân theo chiến lược, trong khi suy nghĩ về cách làm thế nào để giải cứu Takeda.”

Kunoichi tự gọi mình là Tsubaki đã bổ sung thêm. Rõ ràng, vị chiến lược gia này đã che giấu cái chết của Shingen-dono, do đó bằng cách điều khiển những xác chết mà nhà Takeda đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Tứ hùng, những người đã nhận ra điều này, đều bị cầm tù. Chỉ có Kousaka, người có quan nghe theo tay tham mưu đó là có thể tự do dưới trướng của ông… đại loại là như thế.

“Thiệt tình mà nói, Tokugawa không có nghĩa vụ phải làm bất cứ điều gì cho Takeda, nhưng, bây giờ thì, đội quân đeo mặt nạ bị Kanjo thao túng có thể tiêu diệt được Tokugawa. Thật là đau lòng nhưng, số phận của Tokugawa và Takeda, tất cả nằm trong tay những vị khách du lịch đến từ Belfast đây mất rồi, cô biết đấy.”

Uchitake-sannhìn hướng về chúng tôi trong khi nói. Có vẻ như rốt cuộcrồi tôi sẽ xâm nhập vào trong Tsutsujigasaki để cho anh chàng chiến lược gia Yamamoto này một món quà bất ngờ mới được.

“Chúng ta sẽ làm gì đây, Touya-san?”

Mặc dù biết câu trả lời, Yumina vẫn hỏi kế hoạch bằng cách giả vờ nhìn về phía tôi.

“Tôi sẽ làm. Chúng tôi sẽ xâm nhập vào Tsutsujigasaki. Bởi vì tôi muốn đi đến tàn tích của Niruya trong yên bình.”

“Tôi rất biết ơn cậu.”

Kunoichi-san … Tsubaki-san đều cúi đầu xuống.

“Vậy thì, bởi vì chúng ta không thể xâm nhập vào với quá nhiều người, tôi, Tsubaki-san và Rin sẽ đi đến đó.”

Với Tsubaki, người đã thông thạo hết mọi ngõ nghách bên trong lâu đài của Takeda, và Rin, một thành viên của tộc tiên, có sức mạnh pháp thuật rất bá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ah, tôi cảm thấy tội cho Pola, nhưng nó sẽ phải ngồi ở nhà. Tôi đã nói với nó điều đó và nó dẫm chân dẫm cẳng bày tỏ sự tức giận. Cái thuật “Lập trình” này tuyệt vời thật.

“Ok, không cần phải chần ch…”

“Khoan, Chờ đã! Cậu muốn xâm nhập vào giữa ban ngày à? Chẳng phải tốt hơn là nên chờ đến tối sao?”

Tôi nhiệt tình đứng lên và sau đó, Elsie nói điều này quá hợp lý. Oh đúng thật.

Đêm đến, sẽ có ít người hơn, và sẽ khó khăn hơn để có thể tìm thấy chúng tôi trong bóng tối. Khi kế hoạch đột nhập đã hoãn lại cho đến tối, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi bây giờ.

Chẹp, bằng cách sử dụng “Cánh cổng thần kỳ”, tôi trở về nhà Yae để thông báo Omohue-san và Shigetaro-san vẫn an toàn, sau đó trở về căn biệt thự ở Belfast rồi thông báo cho Rime-san rằng chúng tôi sẽ được ở lại một đêm và có rất nhiều việc phải làm.

Những món đồ như rượu và thức ăn, mũi tên và dầu, mà tôi nhận được từ Oedo, được cho vào trong “Lưu trữ”, vì tôi đã được giao nhiệm vụ là vận chuyển chúng vào pháo đài. Èo, cũng may vì tôi đặc biệt nên tôi không biết mệt mỏi là gì. Uchitake-san đã trả tiền công cho tôi. Tôi đã nhận được một lượng tiền kinh khủng. Có lẽ tôi nên lập ra một dịch vụ chuyển phát nhanh … Trong khi tôi làm tất cả những nhiệm vụ này, màn đêm đã buông xuống.

“Vậy, Tsubaki-san, xin hãy nhớ một vị trí ở trong biệt thự của Tsutsujigasaki. Một nơi càng ít người càng tốt.”

“ Tôi hiểu rồi. ”

Tôi nắm tay Tsubaki-san, trong khi cô ấy nhắm mắt lại. Lần trước làm với Yae, tôi cũng có một chút căng thẳng, và làm cái thuật này với người phụ nữ hoàn toàn không quen biết khiến tôi còn căng thẳng hơn… Ý của tôi là, dù cho quen biếthay có mối quan hệ với cô ấy đi chăng nữa, thực tế là tôi đã nắm tay một người phụ nữ, cái này căng lắm, nhìn vào đôi mắt của cô gái nào đó thật là đáng sợ!

Tôi không thể hiểu được, nhưng tôi cần phải nhanh lên. Tất cả là vì cơ thể của tôi.

“Recall”

Tôi tập trung pháp thuật và chạm vào trán của Tsubaki-san. Tsubaki-san cao thật, và chiều cao của chúng tôi gần như là ngang nhau, so với lần làm cùngYae, tôi không cần phải cúi đầu xuống.

Những hình ảnh của một ngôi nhà cao tầng, được bao quanh bởi nhiều con hào sâu lờ mờ không rõ và lâu đài thị trấn, đã lướt qua tâm trí của tôi. Đây là thành trì của Takeda, Tsutsuchigasaki.

“Cánh cổng thần kỳ”

Tôi tách ra khỏi Tsubaki-san, cánh cửa ánh sáng dẫn vào bên trong tòa tháp của lâu đài đã được tạo ra.

“Yep, đi thôi nào. Kohaku, nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ liên lạc với cậu nhé.”

“Đã hiểu.”

Kohaku và tôi, thậm chí ở xa một khoảng cách đáng kể đi nữa thì vẫn có thể nói chuyện với nhau. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, tôi nghĩ rằng tôi có thể vội vàng quay trở lại ngay lập tức.

Thông qua “Cánh cổng thần kỳ”, đầu tiên là Rin, sau đó là Tsubaki-san, và cuối cùng là tôi bước vào.

Sau khi ra khỏi “Cánh cổng thần kỳ”, trên bầu trời đêm không trăng có những ngôi sao lấp lánh. Bên kia là một khu rừng rậm rạp và lộng lẫy, phía xa xa là ánh sáng của ngọn đuốc có thể nhìn thấy mập mờ. Có lẽ đây đúng là lâu đài của Tsutsujigasakin rồi.

Chúng tôi sẽ lẻn vào trong đó…

Trước tiên, phải xem xét tình hình và kéo dài “Viễn giác” ra, tầm nhìn được mở rộng. Trên con hào, xung quanh vùng trung tâm, có một vài cây cầu; dĩ nhiên là các cánh cổng lâu đài đều đóng lại.

Ở phía trước cổng, một số thanh niên đội giáp trụ đầu và mặc áo giáp với cánh tay cơ bắp đầy săn chắc đang cầm giáo đứng canh gác.

Thêm nữa, khi tôi mở rộng tầm nhìn xa hơn qua cánh cổng, bên trong có những bức tường màu trắng, trải dài như một mê cung, cạnh đó là một thác nước.

“Cánh cổng thần kỳ.”

Tôi gọi ra cánh cửa thần kì ngay lập tức để đi qua đó. Tuy nhiên, tôi không qua được cổng ánh sáng, chỉ có một bước thôi mà nhỉ.

“Arere?”

Tôi cố gắng đi qua cánh cổng một lần nữa, đúng như tôi nghĩ, tôi không thể đi qua nó được, chỉ đơn giản là tôi bị văng ra khỏi nó.

“Cái quái gì thế?”

Không hiểu nổi, tôi nghiêng đầu. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

“Một bùa phép rào cản. Đây có thể là bùa chống dịch chuyển bằng “Cánh cổng thần kỳ” đấy.”

“Rào cản sao?”

Rin trả lời trong khi nhìn tôi. Điều đó nhắc tôi nhớ Công tước Orutorinde có nói một cái gì đó như thế.Cuộc xâm lược từ “Cánh cổng thần kỳ” có thể chặn được bằng một hàng rào. Đây là những gì ông ấy muốn nói.

“Nó có lẽ đã được Kanjo lập ra. Nếu vậy thì chắc tôi sẽ đi một mình, giả vờ làm thân cận của Kousaka và phá bỏ bùa phép.”

Tsubaki-san nói như vậy và bắt đầu hướng về phía ngôi biệt thự nhưng Rin với cánh tay gập đã ngăn cô ấy lại.

“Đừng làm vậy. Nếu hàng rào bị phá vỡ thì khả năng bị phát hiện bởi những người ở bên trong sẽ rất cao. Ngay cả khi bọn họ không biết ai đã phá nó, bọn họ cũng sẽ trở nên thận trọng.”

“Được rồi, vậy chúng ta nên làm gì đây?”

Tsubaki-san hỏi Rin. Sau tất cả thì chúng tôi chỉ có thểdùng được cách này mà thôi.

“Rin. Hãy sử dụng pháp thuật mà cô đã sử dụng trước đó để làm cho đôi cánh của cô biến mất rồi xâm nhập vào bên trong. Vốn dĩ tôi với Rin đã tàng hình, chúng ta sẽ theo Tsubaki-san đi qua cánh cổng. Nếu làm cách này thì sẽ ổn thôi phải không?”

“Uốn cong ánh sáng để trở thành vô hình… a, đúng rồi ha. Đứng yên cái nha.”

Như đã nói, tôi đứng trước mặt Rin. Cô ấy đưa một bàn tay ra trước mặt tôi rồi tạo ra một vòng tròn ma thuật dưới chân và bắt đầu niệm chú.

“Ánh sáng dối lừa, hướng đường bẻ lối, tàng hình.”

Rin tụng câu thần chú, và từ bàn chân của chúng tôi, vòng tròn được nâng lên và đi qua cơ thể. Đến đỉnh đầu của chúng tôi thì nó nhẹ nhàng biến mất.

“Biến mất rồi…”

Tsubaki-san đã thốt lên ngạc nhiên. Eh, chúng tôi đã biến mất? Nhưng tôi có thể nhìn thấy cánh tay và cơ thể của tôi, và tôi vẫn có thể nhìn thấy Rin?

“Rin. Pháp thuật này không hoạt động trên người chúng ta à?”

“Không phải quá rõ ràng rồi à? Nếu cậu không thể nhìn thấy cơ thể của riêng mình thì chẳng phải là bất tiện lắm sao?”

“Aa, tôi có thể nghe thấy giọng nói của cô.”

Tsubaki-san có vẻ nhẹ nhõm đi một chút. Dường như cô ấy không thể nhìn thấy chúng tôi.

Nhếch mép cười, Rin vòng ra sau Tsubaki-san và đột nhiên xoa xoa cái bộ ngực của cô ấy bằng cả hai tay.

(Edit: … Có ông nào có ảnh minh họa ko?)

6eklr7c

“Fuhiyaaaaaa !?”

“Này Touya ~, đừng làm điều đó chỉ vì cô ấy không thể nhìn thấy cậu chứ ~”

“To Touya-san !?”

“Không! Là Rin đó! Tôi đã đứng ở trước mặt cô nãy giờ rồi!”

Tôi rung lắc một cái cây gần đó để làm cho cô ấy biết đến sự hiện diện của tôi.Nhưng ngay cả khi Tsubaki-san không thể nhìn thấy chúng tôi, cô ấy vẫn có thể cảm giác được đằng sau cô ấy không phải là tôi sao !?

“Ya … aa, wa- đừng mà …… annn!”

“Mumuu, nó to hơn tôi tưởng tượng không nạ… Cô là loại mỏng manh dễ vỡ à? Đây thật sự là loại…”

“Dừng lại đi!”

“Aita !? ”

Tôi đã gõ vào đầu của Rin một cú cũng khá mạnh, người đang liên tục xoa ngực cô ấy. Bà già 612 năm tuổi này nghĩ cái quái gì trong đầu thế nữa không biết. Suy nghĩ về tình hình thực tại một chút đi má!

Một Rin ngồi xổm trên mặt đất mà ôm chặt lấy đầu, một Tsubaki-san thì kiệt quệ mà ôm chặt lấy ngực. Xem kìa? Cô ấy bắt đầu nâng cao ý thức để cảnh giác.

Tôi lên tiếng để dỗ dành Tsubaki-san bình tĩnh lại.

“Cô ổn không thế? Tôi cho bà già kia một nhát rồi.”

“Tét đít à?”

“Dừng lại ngay! Đừng nói gì hết!”

Trò đùa của Rin với Tsubaki-san thậm chí còn tăng thêm nữa. Chúng tôi liệu có thể xâm nhập với cái tình trạng như thế này không?Thôi kệ đi, bây giờ thì tôi đang hoàn toàn không an toàn.

“Tôi là người phục vụ cho Kousaka-sama. Tôi muốn đi qua cổng.”

“Dĩ nhiên rồi. Xin vui lòng chờ trong giây lát.”

Tsubaki-san đã cho họ thấy giấy thông hành và hai tên lính gác từ từ mở cổng. Không có bị đòi tiền bồi dưỡng gì hết luôn.

Giữa hái cánh cửa mở Rin và tôi nhanh chóng lọt vào bên trong. Một lúc sau Tsubaki-san đi qua và cửa đóng lại. Fuu. Sự xâm nhập bước đầu đã thành công.

“Nhân tiện Rin. Pháp thuật vô hình này, rào cản không vô hiệu hóa nó sao?”

“Rào cản đều có một sự can thiệp nhỏ lên tất cả các pháp thuật nhưng “Vô hình” được chúng tôi trực tiếp tạo ra nên không bị ảnh hưởng. Nó không thể can thiệp. Bởi vì nó không thể can thiệp, dùng “Cánh cổng thần kỳ” ở bên trong hàng rào để đi ra vẫn được.”

Tôi hiểu rồi. Điều này là bởi vì “Cánh cổng thần kỳ”bị bùa phép can thiệp thay đổi điểm đến? Nếu thế thì chúng ta nên đi vào ngục tối và giải cứu ba trong bốn vị tứ hùng còn lại của Takeda với “Cánh cổng thần kỳ”. Nếu xảy ra một cuộc chiến, sau đó họ sẽ là đồng minh đáng tin cậy. Tôi đề nghị điều này với Tsubaki-san và cô ấy đồng ý ngay lập tức.

“Ngục tối ở hướng này”

Chúng tôi bắt đầu theo sau Tsubaki-san và chạy qua bóng tối dưới đêm không trăng.