Phía tây của căn biệt thự, bên trong nhà có một hầm ngục. Ngay cả khi có giấy phép, Tsubaki-san vẫn không được phép vào, Rin làm cho cô ấy “Vô hình” (Mặc dù Rin không cho rằng nó trong suốt) và cả ba chúng tôi lẻn vào trong này.
Phía bên trong, có một tên lính đang canh gác và có một bậc thang bằng đá dẫn xuống tầng hầm.
Ở đó có một phòng giam làm bằng gỗ và đá, ngồi bên trong là một ông già với đôi mắt nhắm lại và đang ngồi thiền. Ông đã già với chòm râu xám bạc và nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt.
“Ai đấy?”
Vẫn ở trong cái tư thế thiền đó, ông đột nhiên lớn giọng. Chúng tôi dừng lại đầy ngạc nhiên. Mặc dù không thể thấy được chúng tôi, ông dường như vẫn có thể cảm thấy được sự hiện diện của ai đó.
“Baba-sama, là Tsubaki đây ạ. Con đến để cứu ông. Yamagata-sama và Naitou-sama đang ở đâu vậy ạ?”
“Người của Kousaka hử…? F ~ un, Cậu nhóc đó giả vờ hợp tác với Kanjou à. Vẫn chứng nào tật nấy nhỉ. ”
Khóe miệng ông nhếch lên và một trong bốn vị tứ hùng của Takeda nở một nụ cười toe toét.
“Naito và Yamagata đang ở sâu bên trong. Nhưng bên cạnh đó, sao cô không cho ta thấy sự hiện diện của mình cái đã nhỉ?”
Rin hủy pháp thuật và Baba nheo một bên lông mày,chúng tôi cũng lọt vào trong tầm nhìn của ông ấy.
“Hai người kia là ai? Ta chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây cả.”
“Đây là những vị khách của Tokugawa-dono, Mochidzuki Touya-dono và Rin-dono. Mochidzuki-dono một mình đã đánh bại 15000 tên lính quỷ tấn công nhà Tokugawa đấy ạ.”
“Cô nói cái gì!? ”
Ông già Baba mở to mắt nhìn tôi chằm chằm. Ý tôi là, có 15 000 tên sao? Thảo nào mà bản đồ bị che phủ kín đặc luôn.
Ông già cứ như là đang nghi ngờ tôi vậy, nhưng, lúc này đây tôi cần phải làm một cái gì đó với cái xà lim này. Tôi có thể thổi bay nó đi với pháp thuật nhưng như thế thì chúng tôi chắc chắn sẽ bị phát hiện? Nghe không ổn chút nào.
“Tạo mẫu.”
Tôi thay đổi hình dạng của phòng giam để cho một người có thể ra ngoài được. Mất khoảng một phút để hoàn thành và Baba-Jiisan bước ra khỏi khung củi.
“Tài năng của hai nhóc đúng là lạ thật đấy.”
Ông ấy nói hai nhóc ư. Tôi chắc trẻ hơn đáng kể so với ông rồi. Nhưng tôi không dám nói rằng cô gái tộc tiên bên cạnh ông lớn tuổi hơn rất nhiều so với cả hai ta cộng lại đấy.
Chúng tôi đưa jiisan chuyên nói xấu theo rồi tiến sâu hơn vào bên trong và đến một căn phòng với hai xà lim bên phải và trái.
Trong xà lim bên phải là một người bảo vệ với khuôn mặt hiền lành hay đúng hơn là là một thương nhân chuẩn bị nghỉ hưu và bên trái là một ông già với cái nhìn sắc bén của một anh hùng, người đầy nhữngvết trầy xước.
“Oo, Baba-dono. Trông ông ổn nhể”
Người đàn ông cạnh cửa sổ gọi vọng ra vui vẻ. (Tôi đoán là anh chàng bên phải)
“Xem ra sắp có chuyện vui rồi nhỉ Bana-dono. Ông mà định quẩy thì cho tôi đi cùng với.”
Ngài Sẹo (Không nghĩ ra cái tên nào tốt hơn) đứng gần rào chắn sung sướng liếc nhìn qua chúng tôi. Thấy hai người, Baba-jiisan thở dài bực tức.
“Naito. Cậu thật sự cần phải thêm nhiều sát khí hơn một chút vào khuôn mặt đó. Cậu luôn luôn mỉm cười một cách quá dịu hiền. Yamagata, mặt khác. Chú cần phải tư duy nhiều hơn một chút đấy. Không phải khi nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau được đâu.”
Fuun. Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ là Naitou Masatoyo, Sẹo là Yamagata Masakage à?
“Cậu trai trẻ, xin lỗi nhưng cậu có thể đưa những người này ra được không?”
“Được thôi. Ông có thể thôi gọi tôi là chàng trai trẻ được không?”
Tôi làm ra một bộ mặt cau mày yêu cầu sửa lại cái đó, Rin mở miệng và nói với jiisan.
“Chàng trai này dựlà một ứng cử viên cho vị trí quốc vương của Belfast, nếu là ông tôi sẽ phải bảo vệ cậu ấy đấy?”
Nghe những lời này xong, không chỉ Jiisan mà hai người kia cũng đứng hình. Chẹp, Rin nói không có sai nhưng, cách cô ấy nói khiến tôi cảm thấy tội lỗi một chút. Nó còn chưa chắc đã được chấp thuận mà.
“Là vậy sao? U-mu, nhưng nếu đổi thì nghe không hợp cho lắm… Chàng trai trẻ nghe ổn mà đúng không?”
Nghe xong lời của Baba-jiisan, Rin đành cười trừ và nhún vai. Vô ích thôi. Ông ấy là thể loạinói như “Nước đổ đầu vịt”.
“Xin cho phép tôi gọi cậu là Touya-dono.”
“Vậy thì, cứ gọi tôi là Touya đi.”
Naitou-Ossan và Yamagata-Ossan nghĩ như thế nào nói như thế đấy luôn. Takeda đầy những người suồng sã như thế này sao? Tôi muốn gặp người nào được dạy dỗ theo quy tắc quá đi, thật sự không đùa đâu.
Với “Tạo mẫu” tôi giải thoát cho hai người đàn ông cũng giống như lúc trước. Sau đó Rin niệm phép“Vô hình” lên mọi người, tất cả đi lên cầu thang, vượt qua lính canh và thoát khỏi ngục tối.
“Và, giờ cậu định làm gì đây, ngài chuẩn bị thành vua?”
Naito-san gọi tôi với một nụ cười. Bỏ cái tên đó ngay. Tôi nói với họ những suy tính của mình.
“Sau khi chúng tôi đưa các ông ra khỏi biệt thự, chúng tôi dự định bắt Kanjo.”
“Oioi, đừngthế chứ. Đưa chúng tôi theo cùng đi Touya. Tôi cần phải cảm ơn tên khốn đó vì những gì hắn đã làm đối với chúng tôi”
Yamagata-Ossan bẻ khớp ngón tay của mình trong khi nở nụ cười không hề sợ hãi. Khi ông ấy nói với một khuôn mặt như thế, trông nó thật đáng sợ.
“Có nhiều lính quỷ mạnh mẽ xung quanh Kanjo, ông ta cũng dùng toàn những pháp thuật kì lạ. Thằng cha đó thậm chí không phải là con người, cậu có thể đánh bại hắn ra không?”
Baba-jiisan nói kỳ lạ ư. Ý ông là gì? Khi tôi mở miệng ra hỏi thì Naito-san cho ngay câu trả lời.
“Đã từng có một thời Yamamoto Kanjo phục vụ như là một chiến lược gia cho quân đội. Anh ta là một người thông minh bậc nhất và vượt lên trên yêu cầu cho một chiến lược gia thông thường. Nhưng vào một hôm, anh ta có được một viên ngọc được gọi là “Viên ngọc quý báu” với “sức mạnh ma quỷ”. Kể từ đó, anh bắt đầu trở nên kỳ lạ. Anh ta giết mèo và chó để thử nghiệm một cái gì đó, và không lâu sau anh quay sang dùng con người. Sau khi họ qua đời, anh ta điều khiển họ bằng “Mặt của nạ quỷ” với sức mạnh bá đạo anh ta có được. Chúng tôi không thể ngăn cản anh ta. Cái sức mạnh của “Viên ngọc quý báu” đó là một cái gì đó chúng ta không thể chống lại…”
Yamamoto Kanjo trở nên kỳ lạ vì “Viên ngọc quý báu” sao? Một thế lực ma quỷ đã ra đời… đúng không. Đó có thể là một “Tạo hóa” điều khiển người chết chăng?
“Cô nghĩ sao Rin?”
“Không sai khi nói rằng có một cái gì đó kỳ lạ phát ra từ viên đá. Nó là một tạo tác quá mạnh, rất có thể mang trong nó là một mối thù. Người tạo ra mối thù này nhìn như thể đã lưu lại mối thù của mình trong đó.”
Thù hận… rốt cục thì nó chỉ giống như một vật phẩm bị nguyền rủa phải không? Nhưng nếu là thế thì dễ hiểu thật. Ý thức của Yamamoto Kanjo đã bị bùa mê của viên đá lấy đi. Nếu viên đá bị phá hủy tôi thắc mắc không biết điều gì sẽ xảy ra.
Tôi hỏi Tsubaki-san người đang đứng bên cạnh tôi.
“Bây giờ Kanjo đang ở đâu?”
“Chắc là anh ta đang ở bên trong quận dân cư bên nội thành, tôi tin là vậy…”
Tôi lấy con smartphone của mình ra và tìm kiếm Yamamoto Kanjo xem thử có trúng không. Nn? Anh ta không có ở đây? Chờ đã, không có. Tôi đã kiểm tra vì tôi có thể xác định được vị trí của Rin, nhưng vị trí của cô cũng không được đánh dấu.
Đó là vì rào cản chăng? Nó ngăn chặn “Tìm”. Vố này đau đến bất ngờ quá.
“Tsubaki-san, nội thành ở đâu vậy?”
“Etto … Đường này.”
Tôi sử dụng “Tầm nhìn xa” theo hướng đã chỉ. Tôi nghĩ rằng nó sẽ bị ảnh hưởng nhưng không có gì xảy ra. Có phải là vì nó được sử dụng trực tiếp trên người tôi không?
Trong tầm nhìn tôi thấy một khu vườn rộng, đồng thời tôi nhìn xung quanh bên trong chỗ ngủ, một người đàn ông duy nhất từ trong nhà đi ra ngoài vườn.
Ông ta mặc một bộ kimono truyền thống màu đen và hakama, ông có làn da đen rám nắng và một miếng vải trên mắt trái của mình. Đây chính là Kanjo chăng?
Tôi quay lại tầm nhìn bình thường và hỏi Rin cách để phá vỡ rào cản. Chúng tôi đã giải cứu được tứ hùng rồi, thế nên nếubị phát hiện ra chúng tôi có thể dịch chuyển lại chỗ Kanjo mà không có vấn đề gì.
“Có lẽ bốn góc của căn biệt thự sẽ có bốn bùa phép. Cậu chỉ cần hủy một cái là được.”
“Tôi biết chúng ở đâu. Đường này ”
Yamagata-Ossan hướng dẫn và chúng tôi theo sau. Bởi vì tất cả chúng tôi đã được yểm “Vô hình” vào người, chúng tôi có thể đến đó mà không bị phát hiện.
Một góc nhỏ trên bức tường, có một viên đá Jizo nhỏ xíu gắn vào đó. Chiều cao bằng Pola à? (TN: Jizo là một bức tượng Phật để canh gác hoặc canh chừng người nước ngoài và khách du lịch trên đường)
“Không sai. Jizo chính là một trong những con dấu.”
Tôi còn tưởng tượng ra nó là một lá bùa bằng giấy cơ chứ, nhưng tôi đã nhầm. Bức tượng này có ý nghĩa như là bảo vệ tạm thời, thế nên hình dạng không quan trọng cho lắm.
“Vậy thì, phá hủy cái này và chúng tôi ngay lập tức có thể dịch chuyển đến chỗ Kanjo đúng không?”
“Không chờ đã, chàng trai trẻ. Ngay cả đối với chúng tôi, không có vũ khí cũng khá là nhọc nhằn lắm. Cậu không đưa vũ khí nào theo sao?”
Ông nói thế á. Lời của Baba-jiisan nói rất chính đáng, vũ khí duy nhất tôi có trong tay là súng lưỡi dao Brynhild và súng New Model Army. Nhưng tôi không thể cho họ mượn mấy cái này được…
“Nghe không ổn thật. Tôi sẽ làm một vài cái vậy”
“““Làm á???”””
Phớt lờ những ánh nhìn “Cậu nói cái qué gì”, tôi lấy ra một bó thép được gói gọn còn xót lại từ khi làm chiếc xe đạp.
“Làm giáo ổn chứ? Hay là món gì khác?”
“ A? Aa, với tôi thế là ổn rồi, Naito sử dụng 2 dao găm, và Yamagata sử dụng một thanh kiếm lớn…”
“Aiyo.”
Sử dụng “Tạo mẫu” tôi chế thép. Làm đôi dao găm đầu tiên khá là dễ, sau đó sẽ là trường kiếm và cuối cùng là giáo.
Cả ba đều nhận được vũ khí của họ và chém chúng xung quanh để thử.
“Làm chúng trong một thời gian ngắn như vậy… Thật tuyệt vời, Touya-san.”
“Khi phần thân được làm bằng thép thế nên tôi nghĩ rằng nó sẽ nặng… nhưng nó nhẹ hơn tôi nghĩ, cây giáo này. Mặc dù sự cân bằng hơi lệch một chút.”
Để làm cho nó nhẹ hơn, tôi đã để phần lõi không khí ở giữa. Nó kiểu kiểu như ống thép ấy. Bởi vì nó được làm từ một miếng thép, tôi nghĩ rằng nó sẽ khá bền nhưng, tôi không thể đảm bảo rằng nó sẽ cắt được.
“Vậy thì sẵn sàng chưa?”
Mọi người đều gật đầu nhẹ xác nhận. Tôi rút New Model Army từ từ trong túi quần ra và nạp lại đạn phá (nhỏ) cho nó.
Tôi nhắm vào Jizou với khẩu súng của tôi. Tôi tự hỏi không biết có hậu quả gì không, tôi mong là không. Trong khi suy nghĩ, tôi bóp cò và cục đá vỡ vụn thành nhiều mảnh.