“Nhân tiện thì những tên lính trà trộn trong trong đội hình kẻ thù, chúng điều khiển những người đeo mặt nạ quỷđúng không?”
“Chúng tôi không biết. Bất kể dù cho có xuyên qua chúng với một cây giáo hay chặt đứt một cánh tay đi chăng nữa, cho đến khi mặt nạ bị phá vỡ thì họ sẽ không bao giờ ngừng chuyển động đâu. Họ giống như những cái xác sống biết đi vậy.”
Shigetaro-san lắc đầu trong khi trả lời. Tóm lại họ là cái thứ giống như thây ma ấy.
Và, Rin nghiêng người ra khỏi lũy thành rồi nhìn chằm chằm vào những người lính đeo mặt nạ.
“Fuun …… Nó không có thuộc tính à …… có lẽ nào là “Tạo tác”.”
“Tạo tác?”
“Nó được thừa hưởng từ một nền văn minh cổ đại, nó là một công cụ ma thuật mạnh mẽ.Không phải cậu cũng có một tạo tác ở đó hay sao?”
Cô ấy chỉ vào con dế trong tay tôi và tôi theo bản năng mỉm cười đáp lại để né đi câu hỏi đó.
Một phần của nền văn minh cổ đại, tạo tác huh? Một thứđược sử dụng để điều khiển xác chết như những con rối, những chiếc mặt nạ có thể hoạt động như là vật trung gian.
“Chẹp, những chiếc mặt nạ này đang là vấn đề đây. “Tê liệt” không có tác dụng vì vậy tôi đoán là tôi nên xử hết trong một lần vậy.”
“ … Cậu nói cái gì?”
Shigetaro-san nhìn tôi một cách khó hiểu trong khi tôi tìm kiếm “Binh lính đeo mặt nạ của Takeda” với Google Map. Đinh ghim cắm vào màn hình như mưa xung quanh pháo đài, và sau khi chạm vào một trong số chúng thì tất cả đã bị khóa hết.
“Cá- cái quái gì thế ……?”
Một người nào đó đã hỏi khi nhìn theo hướng của kẻ thù, có vô số những vòng tròn ma thuật nhỏ trôi nổi trên bầu trời. Khóa”Multiple” đã hoàn thành.
Tôi giơ tay lên trời, phép thuật tập trung trong tay tôi và giải phóng cùng một lúc.
“Mũi thương ánh sáng. Ngọn giáo sáng rực thiêng liêng. Mũi giáo sáng ngời!”
xmbjcpp
KAA! Và tất cả các vòng tròn ma thuật đổ xuống một luồng ánh sáng thẳng vào các mục tiêu. Cứ như thể nó là một cơn mưa nhẹ.
Mặt đất rung chuyển ầm ầm với những tiếng dododododododododododododododododo trong cơn mưa bụi và ánh sáng. Một cảnh tượng rực rỡ chói lóa ở trước mắt.
Sau cơn mưa, ánh sáng dịu hơn và một nửa số quân của Takeda đã được giải quyết, họ không thể di chuyển được nữa.
Và không mất một nhịp tôi tìm kiếm “Binh lính nhà Takeda” và khóa tất cả chúng.
“Ok, đã đến lúc dùng phép “Tê liệt” rồi.”
Những tên lính bình thường còn lại đột nhiên tê cứng và đổ gục ngay tại chỗ. Một số tên đã thủ sẵn bùa kháng phép thì chứng kiến thấyđội hình sụp đổ hoàn toàn cũng bỏ chạy quắn đít.
“Vậy là xong.”
(Edit: OP vl… ném quả nấm cỡ một nghìn tấn TNT ngon hơn)
Một khoảng lặng bao trùm lấy toàn bộ đội quân của Tokugawa bên trong pháo đài. Chỉ đến khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra rồi thì tất cả mọi người hét lên trong niềm hân hoan vui sướng. Cả niềm vui lẫn sự nhẹ nhõm trộn lại với nhau vang lên khắp pháo đài.
“Vừa mới đây… cậu đã làm gì vậy…?”
Shigetaro-san hỏi bằng một tông giọng khàn khàn. Thật khó tin khi chứng kiến những gì vừa xảy ra ở phía trước pháo đài, thậm chí nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình nữa là.
“Yep, là vậy đấy. Tôi thật sự không muốn dính phải phiền phức, vậy nên mong anh đừng nói cho mọi người biết.”
Tôi trả lời câu hỏi của anh ấy, Elsie thì đáp lại bằng cái chống nạnh trên hông và tâm trạng thì đang bực tức.
“Anh lại làm mấy cái điên rồ ngu ngốc để gây bất ngờ cho người ta không à.”
“… Chị lại còn nói như thế sau tất cả những chuyện này sao…”
Lindsey và chị gái đều đồng ý với nhau, chúng tôi đã đi xa đến như vậy rồi thì làm sao mà bận tâm chuyện đàm phán được nữa huh…? Em có thật sự cần phải nói như thế không?
Tôi đã trải qua một cảm giác khó tả kỳ lạ khi tôi thấy những người lính của pháo đài ăn mừng chiến thắng.
“Để cám ơn sự trợ giúp của mọi người, cho phép tôi được trao thưởng cho mọi người.”
Tháp chính của pháo đài (mặc dù nó chỉ là một sàn gỗ rộng khoảng 15 tatami) có một người đàn ông với bộ ria mép ngắnvà thân hình đầy đặn tầm khoảng 40 tuổi, ông ta ngồi trên ghế và cúi xuống bằng cả sự kính trọng. Tokugawa Uchitake. Ngoài việc là chủ nhân của pháo đài này … ông cũng là một trong chín vị lãnh chúa phong kiến. Ông có cách phát âm giống với Uchitake nhưng về tính cách thì họ khác nhau.
“Không, chúng tôi vừa đến đây một cách tình cờ mà thôi. Xin đừng quan tâm đến điều đó.”
Một người đã đáp lại lời của Uchitake, đó là người đang ngồi trước mặt chúng tôi, Yumina. Từ góc độ của một cô công chúa Belfast, chúng tôi chỉ đơn thuần là cận vệ củaemô ấy mà thôi. Điều đó khiến cho họ hiểu dễ dàng hơn, năng lực ngoại giao của Yumina đã cứu tôi không biết bao nhiêu lần rồi.
Yae thì lại là vệ sĩ của chính mình. Chúng tôi cũng đồng tình bởi vì cách đó đều có lợi cho tất cả mọi người.
“Thậm chí vậy, thật ngạc nhiên khi Yae là cận vệ của tiểu thư Yumina đây … thật không đùa được.”
Ngồi bên cạnh Uchitake là Kokone Omohue, một người đàn ông tuổi tầm cuối 40, cha của Yae. Có vẻ như ông phục vụ như là một người dạy kiếm đạo cho nhà Tokugawa. Trước đây ông ấy cũng từng là thầy tại nhà Sodderck Viscount ở Thủ đô, vì vậy có lẽ ông ấy sẽ có hiểu biết về Belfast.
“Và, anh chàng đó là ai… người đã cứu lấy pháo đài của ta……?”
Uchitake-san nhìn tôi người đang đứng đằng sau Yumina. Tôi mong là ông đừng nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò như thế.
“Người này là Mochidzuki Touya-san. Anh ấy là cận vệ của tôi… nói thế nào đây, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi đó.”
Kya, má của Yumina đỏ lên trong khi em ý vặn vẹo người. Ooi! Tôi không biết gì về chuyện này !? Em đâu cần phải nói ra đâu, em hiểu mà đúng không!?
Hoo? Tôi có thể nghe thấy tiếng ngưỡng mộ của cả vị chúa lẫn ông thầy dạy kiếm đạo đó. Chờ đã, không không, cái phản ứng đó là gì thế?
“Yep, ta hiểu. Nếu là chồng chưa cưới của công chúa Belfast, thế thì việc ghi nhận thành tích sẽ không có vấn đề gì. Thật tuyệt vời.”
“Vâng, tôi cũng tự hào về người này lắm.”
Khen ngợi từ Uchitake làm Yumina phồng phồng ngực lên như thể được nghe về bản thân mình. Hãy dừng lại đi … cái này tôi không thể nói được. Tôi cảm thấy như mình đang bị tra tấn.
“Nhân tiện, tôi muốn hỏi ông biết nơi nào có “Tàn tích Niruya” không vậy? Chúng tôi đang tìm kiếm chúng vậy nên chúng tôi đã đến Ishen này đây…”
“Nuruya ……?”
Yumina hỏi Uchitake sau khi suy nghĩ một lúc, vài phút sau ông ấy vỗ vào đầu gối của mình như thể vừa mới nhớ ra nó.
“Aa, có “Tàn tích Niraikanai” đấy nhưng ta không thật sự biết nhiều về chúng… Omohue nghĩ sao?.
“Tất nhiên rồi… có một “Tàn tích Niruya” trong lãnh thổ của Shimazu. Tuy nhiên chúng lại ở dưới đáy biển. Tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể đi vào bên tron…”
“ Đáy biển!?”
Gì đây, ông ấy nói có một ngôi đền ở tít dưới đáy biển sao? Hay là có một con đường mở ra khi thủy triều rút?
Chẹp, tôi chưa bao giờ đến thế nên tôi chịu. Dù sao nếu chúng tôi biết vị trí rồi thì tôi có nên nhanh rời khỏi đây hay không nhỉ.
“Đội quân của Takeda, ông có nghĩ họ sẽ rút lui không?”
Tôi hỏi Uchitake-san người đang gập cánh tay lại và rên lên một tiếng.
“Có vẻ như chúng đang rục rịch chuẩn bị và sau đó tấn công một lần nữa. Họ có thể sẽ tăng số lượng binh lính quỷ đeo mặt nạ lên và đưa các khẩu pháo ra chiến trường…”
Thậm chí nếu họ tăng số lượng binh sĩ lên thì tôi vẫn tiêu diệt được. Nhưng pháo mới là vấn đề đây, tôi không nghĩ rằng tôi có thể phá hủy nó.
“Nhưng bất chấp nếu đó là lính quỷ hay cuộc xâm lược bất ngờ đi chăng nữa, tôi vẫn không hiểu. Đại tướng của Takeda, là một trong bốn vị tướng hàng đầu cũng được gọi là một trong tứ hùng của Takeda, nhưng lần này trông có vẻ như Shigen-dono không ra chiến trận. Sau tất cả có vẻ như những tin đồn là đúng…”
“Tin đồn?”
Uchitake-san lẩm bẩm thành tiếng đáp lại câu hỏi của tôi. Omohue-san lên tiếng trả lời.
“Có tin đồn rằng Shingen-dono đã qua đời. Và những xác chết cùng với quân đội đang được điều khiển bởi các nhà chiến lược bóng tối Yamamoto Kanjo.”
“Yamamoto Kanjo…”
“Đó là mặt nạ quỷ mà cậu thấy trên những tên lính, điều đó không phải là không thể. Nó có thể là một pháp thuật chuyên về điều khiển xác chết hoặc là một Tạo tác.”
Sau khi nghe xong câu chuyện của Omouhue-san, Rin nói ra ý kiến của riêng mình. Dĩ nhiên với nhiều xác chết như thế đây cũng là một câu chuyện đáng tin cậy. Thông qua Takeda và thống nhất Ishen sao?
Nghiêm túc mà nói, nếu chúng ta không làm gì đó với đội quân của Takeda thì đúng là không thể yên ổn mà rời khỏi đây được rồi.
“Vậy nếu chúng ta bắt được người tên Yamamoto Kanjo đó thì chúng ta có thể dọn sạch đống hổ lốn này đúng không?”
“Đó cũng là một khả năng… Nhưng đây chỉ là một tin đồn nói rằng Shingen-dono đã chết. Kanjo đang ẩn náu trong cơ sở của Takeda, trong Dinh thự Tsutsujigasaki và không bao giờ rời khỏi đó. Tốt nhất là cậu không nên nghiêm túc nghĩ đến khế hoạch lẻn vào trong và bắt ông ta…” ( Một câu nói thật ngu ngốc)
Muu. Đúng như những gì tôi đã dự tính. Cũng không phải là quá đáng nhỉ? Tôi nghĩ rằng lẻn vào bằng cách sử dụng “Cánh cổng thần kỳ” và “Viễn giác” một mình là điều có thể. Nhưng sẽ thật thuận tiện nếu có một pháp thuật sẽ cho phép người ta tàng hình, do đó họ sẽ không thể nhìn thấy… aa.
“Rin. Nếu tôi nhớ chính xác thì lý do đôi cánh của cô không thể thấy được là nhờquang thuật. Nó có thể sử dụng lên toàn bộ cơ thể được không?”
“Điều đó là có thể. Ánh sáng có thể uốn cong xung quanh đối tượng, che khuất nó, nhưng nếu cậu đụng vào người ai đó thì họ vẫn sẽ phát giác ra được cậu.”
Tôi hiểu rồi. Vậy nó có thểbiến tôi thành trong suốt. Trong trường hợp đó sẽ không dễ dàng để lẻn vào trong?
Lúc này đây, tôi đã nghĩ ramột kế hoạch đột nhập vào căn cứ của đối phương. Bất kể nếu là kẻ thù hay đồng minh, cách này sẽ giảm thiểu đi thiệt hại xuống mức thấp nhất.
“Anh có ý định đột nhập à?”
Lindsey hỏi như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Kế hoạch bị phơi bày rồi sao?
“Nếu Yamamoto Kanjo này thật sự là người giật dây đằng sau thì đây sẽ là cách dễ nhất.”
“Đúng là vậy nhưng…”
Tôi chắc rằng cô ấy đang lo lắng cho tôi, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu tôi bị phát giác tôi có thể sử dụng “Cánh cổng thần kỳ” để bỏ chạy.
“Vấn đề là Tsutsujigasaki? Làm cách nào để vào được trong đó đây. Em đã từng đến đó chưa Yae?”
“Chưa, em chưa vào đó bao giờ cả. Cha thì sao?”
“Ta cũng chưa từng đến… cậu hỏi như vậy để làm gì thế?”
“Nếu có một người nào đó đã đi đến Tsutsujigaski thì Touya-dono có thể sử dụng pháp thuật của mình và dịch chuyển đến đó ngay lập tức.”
“WTF ……!”
Omohue-san và Uchitake-san một lần nữa nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi không thật sự muốn nổi bật, nhưng vì tôi muốn nhanh kết thúc việc của chúng tôi ở Ishen nàythế nên nó cũng không quan trọng nữa cho lắm nếu có lan rộng hay không, tôi cảm thấy một thái độ thách thức ở đây.
“Tôi có thể hướng dẫn cậu đến Tsutsujigasaki được đấy.”
Từ trần nhà vang vọng lên một giọng nói. Giọng nói đến từ một người nào đó không dứt khoát. Tôi rút New Model Army ra và chĩa vào trần nhà của tòa tháp.
“Ai!”
Oo, ông ấy cướp lời tôi mất rồi. Tôi không phảilà người nói câu đó mà là Omohue-san.
Một người duy nhất xuất hiện từ bóng tối của lan can tòa tháp.
Wow, một ninja. Chỉ cần nhìn vào bộ quần áo màu đen nổi bật trong buổi chiều tà là tôi biết ngay lập tức, nhưng có khi nào họ đang sử dụng một pháp thuật ngụy trang không?
Người ninja bỏ đi cái khăn che mặt và hiện ra là một người phụ nữ có đường nét đẹp. Đây là konoichi sao? (Nữ sát thủ)
“Tôi là một trong tứ hùng của Takeda, dưới trướng ngài Kousaka Masanobu-sama, tôi là Tsubaki. Tôi thừa lệnh mang theo một thông điệp bí mật đến Tokugawa Uchitaka-sama.”
“Cái gì, của Kousaka-dono!?”
Trong khi quỳ một gối xuống, cô ấy rút một lá thư ra khỏi ngực và đặt nó trước mặt ông, sau đó rút xuống một bước. Cô là một trong những kẻ thù từ trận chiến mới đây. Chúng tôi không được bất cẩn. Omohue-san nhặt lá thư trên sàn lên mà không rời mắt khỏi konoichi rồi đưa nó cho Uchitake.
Trong khi đó, tôi đã dí mõm khẩu súng của tôi vào konoichi trong toàn bộ thời gian. Để đề phòng thôi mà.
Ông mở lá thư ra và đưa cho Uchitake, ngài lãnh chúa đọc lá thư xong là nét mặt trở nên nghiêm trọng. Bức thư đó viết cái gì thế?
“Dono. Lá thư đã nói cái gì?”
“ Rõ ràng tin đồn đó là sự thật. Đội quân Takeda bây giờ đang là một đội quân bù nhìn.”